Bạn đang đọc Ngoan, Dỗ Em Full – Chương 8: Phúc Hắc
*Phúc hắc: bụng dạ đen tối.
Edit: Yang
Beta: Yin & Queen
——-
Đám người vừa tới cửa nhà ăn, điện thoại di động trong túi Cố Ngôn Thanh đột nhiên vang lên. Anh nhìn tên người gọi hiển thị, nói với Cận Bùi Niên: “Tớ nghe điện thoại, các cậu đi trước đi.”
“Thôi đi, tớ giúp cậu mua cơm.” Cận Bùi Niên trả lời, cùng mọi người đi vào sảnh.
Lúc Tần Noãn đi vào, cô liếc mắt nhìn Cố Ngôn Thanh, trông thấy anh giơ điện thoại di động bên tai đứng dưới tán cây nói chuyện, ánh sáng mặt trời xuyên qua làn tóc, trên mặt anh tuấn treo một nụ cười dịu dàng.
Tần Noãn lại nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp anh ở KTV, có chút ngây người.
Tình cờ Cố Ngôn Thanh ghé mắt nhìn qua, ánh mắt hai người giao nhau.
Tần Noãn giật mình, trốn chạy đuổi theo Tề Á Nhụy.
Thôi Hạo kiên trì mời Tần Noãn và Tề Á Nhụy ăn cơm, hai người bọn họ liền tìm vị trí ngồi chờ, bớt được việc phải xếp hàng phiền phức.
Vừa ngồi xuống, Tề Á Nhụy vẻ mặt kích động khó nói thành lời, ôm thật chặt cánh tay Tần Noãn: “Không nghĩ tới vừa vào đại học, có thể cùng nhau ăn cơm với nam thần Đại học C, Tần Noãn, tớ cảm thấy bản thân quá may mắn!”
Tần Noãn nhìn bộ dáng Tề Á Nhụy lúc này. Không khỏi có chút hoài nghi, lúc trước lần đầu nhìn thấy Cố Ngôn Thanh, cô chẳng lẽ cũng là bộ dáng này? Đây cũng quá. . .
Mặc dù bây giờ con tim cô vô cùng hỗn loạn, mãnh liệt, nhưng có Tề Á Nhụy làm gương, cô cảm thấy mình nên bình tĩnh một chút, không thể lại biểu hiện quá nhiệt tình. Dù sao cô lúc trước quá nhiệt tình, lại làm cho Cố Ngôn Thanh đang thực tập ở Đằng Thụy bị dọa chạy mất.
“Tớ cảm thấy Cố Ngôn Thanh chính là một đóa hoa cao lãnh, bề ngoài cấm dục. Cậu bám theo anh ta, căn bản anh ta khinh thường đáp lại, thậm chí còn có thể chạy trối chết. Nếu cậu lạnh nhạt, không thèm quan tâm anh ta, không chừng anh ta lại để ý đến cậu.”
Tề Á Nhụy nghe phân tích của cô, như có điều suy nghĩ: “Có đúng thật không?”
“Làm sao không đúng? Trên mạng đang rất lưu hành một câu nói. . .” Tần Noãn vặn mi nghĩ nghĩ, vỗ bả vai Tề Á Nhụy, “Đàn ông là bộ xương rẻ tiền—— ” Một chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, cả người cô sững sờ, khóe miệng hơi rút, lẳng lặng nhìn người chẳng biết lúc nào đã đi tới, Cố Ngôn Thanh.
Con ngươi Cố Ngôn Thanh lạnh lẽo nhìn qua, trên mặt tuấn tú nhìn không ra cảm xúc bên trong, môi mỏng nhấp thành một đường cong đẹp đẽ, nhíu mày nhìn cô.
Toàn bộ sống lưng Cố Noãn cứng lại, mí mắt giật giật, không biết nên bày ra tư thế gì để chào đón anh.
Một lát sau, cô rặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Chào học trưởng!”
Lúc này Tề Á Nhụy mới nhìn thấy Cố Ngôn Thanh, cũng sửng sốt một chút.
Ngược lại Cố Ngôn Thanh không nói gì, đến chỗ đối diện ngồi xuống, thần sắc bình tĩnh.
Tề Á Nhụy cũng không biết cuối cùng anh đã nghe lời Tần Noãn nói hay chưa, thấy Tần Noãn cúi đầu, cô ấy chỉ có thể chủ động cười lên tiếng chào hỏi: “Chào học trưởng.”
“Ừ.” Anh khẽ gật đầu đáp lời, giọng nói ôn nhuận nhu hòa, nghe thấy thế Tề Á Nhụy không khống chế được kích động.
Cô ấy nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, sau khi vào Đại học C còn có thể chào hỏi với đại thần nha!
Quan trọng nhất là, đại thần còn trả lời – Ừ -!
Nhưng mà sau đó bầu không khí có chút lúng túng, Tề Á Nhụy tìm không ra chủ đề để gợi chuyện, Cố Ngôn Thanh cúi đầu xem điện thoại cũng không có ý muốn nói chuyện.
Quay qua nhìn Tần Noãn, đầu cuối thấp đến nỗi không khác gì chim cút.
Cũng may Thôi Hạo và Cận Bùi Niên đúng lúc đi tới, Thôi Hạo cười nói: “Chúng ta có năm người, hai nồi lẩu nhỏ là vừa đủ. Lẩu ở căn tin số 3 của Đại học C hương vị vô cùng ngon, hai em chắc chắn chưa từng ăn qua, hôm nay nếm thử nhé.”
Lúc này Tần Noãn cũng vừa thoát khỏi bầu không khí xấu hổ, lễ phép cười: “Cám ơn học trưởng.”
Lúc ăn, Thôi Hạo xem Cố Ngôn Thanh và Cận Bùi Niên như không tồn tại, rất ân cần gắp thức ăn cho Tần Noãn, muốn thu hút sự chú ý của Tần Noãn lên người mình.
“Thịt bò này rất mềm, học muội em nếm thử đi.”
“Đây, nếm thử huyết đi.”
“Thịt gà dưới đáy nồi hương vị rất ngon, học muội nhìn có hợp khẩu vị không.”
“Nước sốt có ít quá hay không, anh đi lấy thêm cho em nhé?”
Đối mặt với Thôi Hạo đột nhiên ân cần, Tần Noãn lập tức biết ý đồ của anh ta. Thậm chí còn ở ngay trước mặt Cố Ngôn Thanh, hai gò má cô có chút nóng, không biết phải làm sao cho tốt.
Cẩn thận từng li từng tí len lén nhìn Cố Ngôn Thanh, anh vẫn nhã nhặn ngồi ăn, một cái ánh mắt cũng không cho cô.
Quả nhiên, anh không có ý gì với cô.
Một tuần lễ kia, những lời yêu thương của cô đều vô ích!
Tần Noãn có chút nhụt chí, hiếm khi nhìn Thôi Hạo cười cười: “Cám ơn học trưởng, em có thể tự ăn.”
Cận Bùi Niên nhìn mỹ nữ không ứng phó được Thôi Hạo, cười nhẹ một tiếng, nhìn Cố Ngôn Thanh bên cạnh nói: “Thôi Hạo tấn công mạnh mẽ thế này, bình thường cô gái nào cũng chịu không nổi. Không chừng nhất thời mềm lòng, lại bị cậu ta cưa được.” nói xong anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Noãn, gật đầu: “Thằng nhóc này đúng là có mắt nhìn.”
Cố Ngôn Thanh hơi ngơ ngác một chút, ngẩng đầu lên nhìn Tần Noãn, cô đang nở nụ cười nói chuyện với Thôi Hạo.
Anh nhất mí mắt, tiếp tục im lặng không lên tiếng gắp thức ăn. Kết quả tay không cẩn thận run một cái, miếng thịt viên bay ra, lăn đến phía đối diện.
“Cẩn thận!” Thôi Hạo kinh ngạc đứng lên, nhưng vẫn chậm một bước, miếng thịt viên bay qua người Tần Noãn, rơi lên váy cô.
Tần Noãn “A” một tiếng, cúi đầu nhìn váy bị dính một mảng dầu mỡ.
Hôm nay cô mặc chân váy màu be, lúc này bị dầu mỡ dính vào, nhìn vô cùng rõ ràng. Cố Ngôn Thanh sửng sốt, vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô: “Xin lỗi.”
Tề Á Nhụy nhận lấy khăn giấy giúp Tần Noãn lau, nhưng màu dầu mỡ đâu phải chỉ cần dùng khăn là có thể lau được, màu nâu của dầu mỡ vẫn còn rất rõ ràng trên váy cô.
Lúc đầu Tần Noãn rất không vui, nhưng lại nghĩ là do Cố Ngôn Thanh bất cẩn, cô cũng không tức giận nữa, ngược lại cảm thấy mình rất có lợi thế.
Không phải chê cô dính người, muốn tránh cô sao, bây giờ làm váy cô bẩn, để xem anh sẽ làm gì!
Cô ra vẻ hoảng hốt nhìn váy: “Hôm nay là ngày đầu tiên em mặc chiếc váy này, kiểu dáng của nó rất đẹp, không biết có giặt sạch không đây. . .”
Khóe miệng Cố Ngôn Thanh giật giật.
Cái váy lúc nghỉ hè cô đã mặc, cái gì mà lần đầu tiên mặc, đây không phải cố ý gây chuyện với anh sao?
Nhưng mà đúng là bản thân không cẩn thận làm bẩn váy người ta, Cố Ngôn Thanh cũng không tiện nói gì, trầm mặc một lúc, nói: “Xin lỗi, tôi mua cái mới cho em nhé?”
“Khi nào anh mua?” Tần Noãn rất không khách khí hỏi, sau đó nói, “Đúng lúc em và Á Nhụy chiều nay muốn đi dạo phố mua quần áo, học trưởng buổi chiều có rảnh không?”
“. . .Buổi chiều tôi có việc.” Cố Ngôn suy tư một lát, ngẩng đầu, “Không thì các em tự đi mua, tôi chuyển tiền cho em.”
“Cũng được, vậy chuyển khoản Wechat đi, trước tiên chúng ta thêm Wechat đã.” Tần Noãn móc điện thoại ra, ấn mở mã Wechat hai chiều ra.
Cố Ngôn Thanh sững sờ ra một chút, thấy được trong mắt cô chợt lóe lên tia gian xảo, khóe môi hơi câu, quét Wechat thêm bạn.
Tần Noãn nhìn chằm chằm tên Wechat của anh một lúc lâu, thế mà chỉ có mấy con số. . . Người này thật là nhàm chán. Trước kia mặt dày mạnh dạn xin nick Wechat cũng khó khăn, bây giờ lại dễ dàng kết bạn, Tần Noãn rất hài lòng.
Lúc ăn trưa được một nửa, Cố Ngôn Thanh lại có điện thoại gọi tới.
Sau khi anh nghe xong để điện thoại di động xuống, nhìn Cận Bùi Niên nói: “Tớ có hẹn, các cậu ăn tiếp đi.”
Sau khi Cố Ngôn Thanh đi, Thôi Hạo nói: “Tớ phát hiện mỗi ngày cậu ấy đều rất bận nha.”
Cận Bùi Niên nhấp một hớp nước: “Vội vàng đi làm việc.”
Tần Noãn nghe hai người nói chuyện, ngẩng đầu, giả bộ vô ý hỏi: “Vị học trưởng kia, rất thiếu tiền sao?”
“Không thể nào.” Tề Á Nhụy phản bác, “Cha anh ấy là giáo sư khoa Trung văn trường học của chúng ta, rất lợi hại, điều kiện gia đình phải tốt mới đúng.”
Thôi Hạo nhướng mày: “Các em là tân sinh năm nhất mới vừa vào trường, vậy mà đối với Cố Ngôn Thanh hiểu rất rõ nha.”
Tề Á Nhụy cười khoát tay: “Không có không có, mấy việc này dạo diễn đàn trường một chút là biết.”
Tần Noãn và Tề Á Nhụy rất nhanh đã ăn xong, nói muốn đi trước, Thôi Hạo ân cần đứng dậy: “Để anh tiễn các em?”
“Không cần không cần, học trưởng mời chúng em ăn cơm đã rất phiền toái, cám ơn học trưởng.” Tần Noãn cười nói, kéo cánh tay Tề Á Nhụy rời đi.
Chờ người đi, Thôi Hạo suy nghĩ về chuyện trưa hôm nay: “Cậu xem tớ thật vất vả mời học muội ăn cơm, cậu và Cố Ngôn Thanh thò một chân vào làm gì, cũng không biết học muội nghĩ thế nào về tớ. Mà tớ nhìn, chắc là không có hy vọng rồi, cô ấy cũng không cho tớ tiễn cô ấy về.”
Nói xong nghĩ đến vừa rồi Tần Noãn và Cố Ngôn Thanh thêm Wechat lẫn nhau, vỗ đùi: “Cô ấy sẽ không coi trọng Cố Ngôn Thanh chứ?”
Cận Bùi Niên suy nghĩ trong chốc lát, cười hỏi anh ta: “Cậu cảm thấy Cố Ngôn Thanh là người như thế nào?”
Thôi Hạo dừng một chút, rất khách quan nói: “Dáng dấp tốt, học giỏi, lại là phó chủ tịch hội học sinh, cuồng công việc, có năng lực, có trách nhiệm, ân cần lễ độ.”
Cận Bùi Niên nghĩ đến vừa nãy tay Cố Ngôn Thanh run một cái, lông mày nhướng lên: “Cậu có cảm thấy, cậu ta rất phúc hắc không?”
“Phúc hắc?” Thôi Hạo nhíu mày suy nghĩ.
Cận Bùi Niên tràn ngập thâm ý cười cười, vỗ bả vai Thôi Hạo: “Hạo à, tớ có em họ năm nay học năm nhất, cùng trường chúng ta nghành ngoại ngữ, mấy ngày trước còn bảo tớ tìm bạn trai giúp. Là anh em tốt, tớ rất xem trọng cậu, không thì hôm nào giới thiệu cho cả hai làm quen một chút?”
Thôi Hạo vốn là đối với chuyện theo đuổi Tần Noãn, trong lòng không chắc chắn, lúc này lại có thêm một con đường, anh ta đương nhiên rất vui vẻ: “Quả nhiên là Cận lão đại, nào nào nào, cậu còn muốn ăn cái gì, hôm nay cứ ăn thoải mái, tớ mời khách!”
—–Truyện–đăng–trên–wattpad–wordpress–@_yinyanghouse—–
Buổi chiều, Tề Á Nhụy muốn đi mua quần áo, lôi kéo bạn cùng phòng đi chung, chỉ có Chu Thịnh Nam không đi.
Từ ký túc xá ra, Tề Á Nhụy nhỏ giọng nói: “Tớ có cảm giác, Thịnh Nam có chút lạnh lùng? Khai giảng đến giờ đều không nói chuyện với nhau.”
Tô Tử Hân gật đầu: “Là không thích nói chuyện, sáng nay tớ và cậu ấy cùng nhau đi nhận quân phục, cậu ấy rất im lặng.”
“Chắc là do tính cách.” Tần Noãn cười nói, hỏi Tề Á Nhụy, ” Cậu vì sao vừa mới khai giảng đã muốn mua quần áo, là muốn đi hẹn hò?”
Tề Á Nhụy mặt ửng hồng lên: “Cũng không tính là hẹn hò đi, tớ lúc nghỉ hè ở trên mạng quen biết một vị học trưởng, tán gẫu qua lại một thời gian, hẹn buổi tối hôm nay gặp mặt.”
Tô Tử Hân thâm ý cười, “Đây là khúc nhạc dạo thoát ế?”
“Không, không tính đi, tớ còn không biết anh ấy dáng dấp như thế nào đây.” Tề Á Nhụy mi mắt rủ xuống, ngượng ngùng.
“Dù sao đi nữa, muốn cùng một cấp bậc với Cố Ngôn Thanh, vậy khẳng định rất khó. Nên phải bình tâm nha, nam thần là để chiêm ngưỡng, yêu đương nên yêu thì yêu.” Tô Tử Hân nói xong thở dài một tiếng, “Thật hâm mộ hai người các cậu, buổi trưa có thể ăn cơm cùng Cố Ngôn Thanh, nếu để cho tớ gặp anh ấy, tớ khẳng định sẽ ăn rất ngon miệng.”
Tề Á Nhụy chỉ chỉ Tần Noãn: “Vậy cậu càng nên hâm mộ cậu ấy, đã thêm được Wechat Cố Ngôn Thanh nha.”
Hết chương 8
* Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay đổi mới sớm, vẫn như cũ có hồng bao
~ Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả