Bạn đang đọc Ngoan, Dỗ Em Full – Chương 57: Nhân Vật Phụ (2)
Chu Thịnh Nam không nghĩ tới, khó khăn chặn được một chiếc xe taxi, thế mà lại ngồi trúng xe của Cận Bùi Niên.
Hôm nay anh đã mất đi khí chất thiếu niên ngây thơ, âu phục giày da, cao ngạo, bá đạo hơn rất nhiều. Cô vô thức muốn mở cửa ra ngoài, Cận Bùi Niên hơi nhíu mày, ngữ khí có chút mất kiên nhẫn: “Sốt ruột cũng đừng phát cáu.”
Động tác nắm tay vịn của Chu Thịnh Nam dừng mấy giây, chậm rãi thu tay lại.
“Đưa cô ấy đi trước” Cận Bùi Niên nói.
Tài xế xe taxi lái xe rời đi, Chu Thịnh Nam ghé mắt nhìn về phía anh, lễ phép mở miệng: “Tôi không có phát cáu, chỉ là sợ Cận tiên sinh không tiện. Nhưng mà, cám ơn ngài.”
Xưng hô xa lạ, ngữ khí khách sáo xa lánh, cằm Cận Bùi Niên hơi căng cứng, hờ hững nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới cô.
Bầu không khí trong xe có chút xấu hổ, Chu Thịnh Nam lấy kịch bản trong túi ra tiếp tục xem, cố gắng coi Cận Bùi Niên không tồn tại.
Nghe được âm thanh lật giấy, Cận Bùi Niên liếc mắt nhìn sang bên này, thấy cô đang nghiêm túc xem kịch bản, hàng mi dài cong vút tự nhiên, mái tóc rủ xuống che lấp một bên mặt, nhẹ nhàng rung động. Cô rất chuyên chú, thỉnh thoảng cầm bút đánh dấu trọng điểm, xem anh là làm người vô hình. Quét mắt một vòng về nội dung phía trên, môi mỏng gợi cảm của Cận Bùi Niên khẽ nhếch lên, xì nhẹ một tiếng: “Sinh viên ngành điện khí, nửa đường lại xuất ngoại đi học người mẫu, hiện tại còn muốn làm diễn viên? Nhân vật tốt như vậy bị cô diễn thành mặt đơ, khán giả cũng không muốn xem nữa đâu, đạo diễn nào mà nhận cô thế.”
Chu Thịnh Nam nghe được anh trào phúng, ngước mắt nhìn qua.
Anh xốc mí mắt lên nhìn thẳng cô, vẻ mặt lạnh lùng, không chút gợn sóng.
Trong đáy mắt cô chứa đầy sự tức giận, vốn dĩ muốn phát tác, cuối cùng vẫn nhịn được. Hít sâu một hơi, khóe môi mấp máy hai cái, sau đó cúi đầu tiếp tục xem kịch bản, coi như không nghe thấy cái gì.
Cận Bùi Niên như đang đấm vào bông, đột nhiên cảm thấy hành vi chính mình quá ngây thơ, sắc mặt âm trầm xuống, khoanh tay dựa vào ghế, chợp mắt không nói một câu nào nữa.
Xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng lật giấy cùng âm thanh ngòi bút xoạt xoạt trên giấy vang bên tai anh, trong lòng Cận Bùi Niên mãi không thể bình tĩnh được. Đột nhiên chiếc xe hơi xốc nảy một chút, cả người Chu Thịnh Nam không ổn định, thuận thế ngã xuống, cô giật mình đưa tay ra nắm chặt cổ áo anh. Lại một đợt phanh gấp, thân thể cô nhoáng một cái, chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi Cận Bùi Niên bị cô giựt đứt, rơi vào trong lòng bàn tay.
“. . .”Lái xe hung hăng mắng chiếc xe điện kia, sau đó lại xin lỗi hai vị khách phía sau, nhưng mà lúc này không một ai nghe được những thứ này.
Chu Thịnh Nam nhìn chiếc cúc trong tay, cùng xương quai xanh đang rộng mở của anh, hormone giống đực mãnh liệt vây quanh cô. Trái tim cô khẽ run lên, cả người sửng sốt, không biết phải làm sao.
Thân thể Cận Bùi Niên cứng ngắc nhìn Chu Thịnh Nam, thân thể cô mềm mềm dán lên người mình, mùi thơm ngát vừa xa lạ vừa quen thuộc truyền đến. Hơi thở anh phả trên đỉnh đầu cô, làm vài sợi tóc mượt mà nhẹ nhàng lay động theo. Anh cảm giác nơi nào đó ở trong lòng bị cào một cái, vừa ngứa vừa tê, lồng ngực dần dần trở nên nặng nề.
Hai gò má Chu Thịnh Nam nóng lên, vội vàng thẳng người dậy, ngồi ngay ngắn: “. . . Thật xin lỗi.” cô vươn tay, đưa chiếc cúc kia qua, ánh mắt không dám nhìn anh.
Cận Bùi Niên không nhận, lạnh giọng đọc một dãy số.
Chu Thịnh Nam ngạc nhiên ngẩng đầu, có chút không hiểu. Anh nhìn cô chăm chú, thanh âm nhàn nhạt, không phân biệt được đang vui hay là đang giận: “Số thẻ ngân hàng, gửi tiền quần áo qua cho tôi. Cô là người trong giới thời trang, nhãn hiệu quần áo hẳn là phải biết, giá cả cũng không cần tôi nói nhỉ.”
Chu Thịnh Nam mím môi im lặng. Hiện tại cô trắng tay, thiếu Trang Tín rất nhiều tiền vẫn còn chưa trả được. Cô biết giá của nhãn hiệu sang trọng xa xỉ phiên bản tùy chỉnh này, nhưng cô không bồi thường nổi.
“Tôi, tôi mang đi sửa cho anh có được không?” Cô giãy dụa mở miệng, hạ thấp chính mình, tận lực để thanh âm trở nên bình thản.
Khóe môi Cận Bùi Niên treo một nụ cười mỉa mai: “Tôi sẽ mặc bộ quần áo đã sửa lại sao?” Nói xong anh dường như nhớ tới cái gì, trên mặt liền hiện lên vẻ nhạo báng. Ngược lại anh thật sự đã mặc qua. Năm cao trung, có một lần đồng phục bị xé rách, anh liền quấn lấy cô giúp mình sửa. Khả năng thêu thùa của cô không tốt, dùng chỉ đen thêu một con ngô công lên đồng phục xen kẻ trắng xanh của anh, xấu vô cùng. Nhưng anh lại giống như một tên đần, buổi tối đi ngủ cũng muốn ôm vào trong ngực. Cận Bùi Niên anh đến cùng rất không có tự tôn, mới bị cô hết lần này đến lần khác chà đạp tình cảm. Anh tự giễu cười một tiếng, lúc nhìn cô ánh mắt nhiều thêm chút lạnh lùng: “Chu Thịnh Nam, con người sẽ không mãi ngu xuẩn như vậy.”
Thấy cô không nói lời nào, anh nói: “Người mẫu lớn cũng không thiếu chút tiền ấy, tại sao phải may đi vá lại một bộ đồ, làm những việc chẳng cần thiết? Hay là cô cố tình giựt đứt cúc áo của tôi, cùng tôi chơi trò xiếc dục cầm cố túng? Nếu là như vậy, mấy năm nay cô trà trộn trong giới thời trang học được thật đúng là không ít, kinh nghiệm có đủ, chiêu này dỗ qua bao nhiêu đàn ông rồi?”
Sắc mặt Chu Thịnh Nam tái nhợt, trừng mắt nhìn anh. Anh quay đầu đi, không có nhìn cô.Khẽ cắn chặt môi đẩy nước mắt vào lại hốc mắt, tay cô nắm chặt cây bút run nhè nhẹ, thấp giọng nói: “Phiền Cận tiên sinh lặp lại số thẻ một lần nữa, lát nữa tôi sẽ chuyển cho anh.”
Cận Bùi Niên mang tai nghe lên, đem cô ngăn cách ở bên ngoài.
Đến địa điểm quay chụp đã hẹn với bên tạp chí, xe taxi dừng lại. Chu Thịnh Nam nhìn xuống thời gian, cất bút với kịch bản vào trong túi, quay đầu nói với anh: “Tiền tôi sẽ trả cho anh.”
Từ đầu đến cuối anh đều mang tai nghe, không hề phản ứng.
Chu Thịnh Nam hít sâu một hơi, đặt chiếc cúc trong tay xuống ghế ngồi, trả tiền cho tài xế, sau đó mở cửa xuống xe.
Lái xe thu tiền, quay đầu nhìn qua: “Tiên sinh, vậy hiện tại chúng ta đi… “
“Ông xuống xe.” Cận Bùi Niên đánh gãy lời ông ấy.
Lái xe sửng sốt nhìn anh.
Cận Bùi Niên rút từ trong ví ra một vài tờ tiền: “Ra ngoài đợi một lát, đừng có vào.”
Lái xe nhận tiền, tâm tình rất không tệ: “Vậy tôi đi hút điếu thuốc, khi nào đi thì gọi tôi.” nói xong mở cửa xuống xe.
Cận Bùi Niên lau đi khóe mắt ướt át, cầm chiếc cúc từ trên ghế ngồi lên, nó vẫn còn lưu hơi ấm từ lòng bàn tay của cô.
——Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad——@_yinandyang—-
Thời điểm Trang Tín chạy tới, đã hơn nửa giờ sau, nhưng mà vẫn chưa có bắt đầu quay chụp.
Trợ lý trông thấy anh ta liền chào đón: “Tín ca đã tới rồi, Nam tỷ ở trong phòng nghỉ không chịu ra, bên tạp chí vẫn luôn một mực thúc giục, làm sao bây giờ?”
Trang Tín nhíu mày: “Đây là thế nào?”
Trợ lý lắc đầu: “Không biết, thời điểm tới đây đã hồn xiêu phách lạc (1).”
Trang Tín gõ gõ cửa phòng nghỉ ngơi, bên trong không có phản ứng, anh ta trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Chu Thịnh Nam đã trang điểm thay xong quần áo, lúc này ngồi ở trên ghế sa lon ôm chân, khuôn mặt chôn trong gối, nhìn có mấy phần bất lực. Trang phục quay chụp mỏng manh, Trang Tín lấy một chiếc chăn bên cạnh phủ lên người cô: “Lúc cùng anh tách ra không phải vẫn rất tốt sao, trên đường gặp chuyện gì?”
Chu Thịnh Nam ngẩng đầu nhìn qua, hốc mắt ửng đỏ, nhẹ nói: “Em gặp phải Cận Bùi Niên.”
Trang Tín ngây ra một lúc, nhớ tới trên chiếc xe taxi kia dường như có người, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải: “Trùng hợp như vậy?”
Thấy Chu Thịnh Nam không nói lời nào, anh ta nhẹ vỗ vỗ bả vai của cô: “Trạng thái không tốt, anh bảo bên kia đổi thời gian?”
“Ngồi một hồi nữa sẽ tốt hơn.” Cô rút khăn giấy ra lau nước mắt, muốn nói lại thôi, “Trang Tín, em, khả năng còn muốn mượn anh ít tiền.”
Trang Tín cũng không có hỏi nguyên nhân, gật đầu: “Được, quay về anh chuyển cho em.”
“Cám ơn.” Thanh âm cô có chút khàn khàn, trong đáy lòng dâng lên thật sâu cảm động.
Trang Tín cười khẽ: “Xem em chân thành như vậy, cảm ơn anh liền nhận. Cần gì phải khóc một lúc như thế, còn muốn khóc thì anh đi ra ngoài chờ em?”
“. . .” Chu Thịnh Nam bị anh ta chọc cười, điều chỉnh tâm tình từ trên ghế salon đứng lên, “Em ổn rồi, đi trang điểm lại một chút.”
Trang Tín đi theo sau, không yên tâm lại hỏi một câu: “Thật không có sao?”
Chu Thịnh Nam đi tới cửa, quay đầu lại cười với anh ta: “Không kiếm sống thì đào đâu ra tiền bây giờ?”
Bởi vì bắt đầu muộn, lúc xế chiều hôm đó quay chụp mới kết thúc, trời cũng đã tối. Trang Tín gọi thức ăn ngoài mời mọi người ăn cơm.
Chu Thịnh Nam không thấy ngon miệng, muốn trực tiếp về nhà, Trang Tín ăn mấy miếng liền lái xe đưa cô về.
Màn đêm buông xuống, ráng chiều lấp lóe, Cận Bùi Niên cùng tài xế xe taxi vẫn còn đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy Trang Tín với Chu Thịnh Nam cười nói đi tới, sau đó lên xe.
Lái xe nhìn người đàn ông ngồi phía sau, nói: “Con gái người ta có người đưa rồi, tiên sinh có phải đợi uổng công rồi hay không?”
Thần sắc Cận Bùi Niên bình tĩnh: “Đi theo bọn họ.”
“. . .” Được thôi, có tiền là đại gia.
——
Một buổi chiều đi qua, Chu Thịnh Nam lúc này ngồi ở trên xe về nhà, tâm tình đã hoàn toàn tốt hơn, trạng thái cả người cũng không tệ lắm.
Trang Tín nói: “Dạ dày em không tốt, về nhà tự mình làm gì đó ăn đi, thân thể của mình phải để tâm.”
Chu Thịnh Nam ngồi ở trong xe xoa huyệt thái dương, hững hờ ừ một tiếng. Thấy cô rã rời, Trang Tín không quấy rầy nữa.
Chu Thịnh Nam ngồi trên xe chợp mắt một giấc, lúc bị Trang Tín đánh thức mới phát hiện đã đến chung cư.
Cô mở cửa xe đi xuống, nhìn Trang Tín cười nói: “Vất vả rồi, em biết anh vội vã về nhà, không mời anh lên nhà ngồi nhé.”
Trang Tín nhìn qua, lại dông dài một câu: “Nhớ kỹ làm gì đó mà ăn đi.”
“Nhớ kỹ!” Cô cười trả lời, phất phất tay với anh ta.
Thấy Trang Tín lái xe rời đi, cô mới quay người đi vào chung cư.
Một chiếc xe taxi dừng ở ven đường, Cận Bùi Niên hạ cửa kính xe nhìn chằm chằm tòa chung cư kia. Đợi một lúc lâu, thấy cửa sổ trên tầng ba sáng lên, anh mới chậm chạp thu hồi tầm mắt, nhìn lái xe thản nhiên nói: “Đi thôi.”
“. . . Được.” Lái xe sảng khoái trả lời, hôm nay mơ mơ hồ hồ kiếm rất nhiều tiền, làm gì cũng đồng ý.
Trên đường về nhà, di động Cận Bùi Niên kêu lên, là Điền Phi Chương gọi tới.
Anh tiện tay ấn nghe, bên kia truyền đến thanh âm cà lơ phất phơ: “Cận lão đại, tớ cùng Khâu Viễn ăn đồ nướng ở chỗ cũ, Thanh ca bồi vợ yêu với con trai không chịu đến, cậu có muốn đến không?”
“Không đi.”
“Làm gì vậy? Rất bận sao?”
“Xúc phạm.”
“. . . Cậu mắng tớ làm gì?”
“Mắng chính tớ.”
“. . .” Bên kia yên tĩnh một hồi, đại khái đoán được cái gì, “Nơi này có rượu, đến đây đi.”
Cận Bùi Niên im lặng một lát, sau đó mới ừ một tiếng: “Lát nữa sẽ đến.”
(1): Trong tiếng Việt thành ngữ hồn xiêu phách lạc biểu thị cái ý “mất hết tinh thần và sinh lực do sự sợ hãi”
Hết PN 7