Đọc truyện Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn – Chương 21: Ngoan Cái Này Không Thể Ăn – – Ta Có Một Ước Ao
Tạ Trì: !!!
“Tiểu hắc! Nhổ ra mau! Đừng có tùy tiện ăn bậy!”
Nàng sốt ruột, sợ tiểu khả ái nhà mình ăn lung tung, lỡ đâu xui xẻo bị tiêu chảy thì sao. Tiểu nắm vô tội hé miệng, làm động tác nôn nhưng không nôn ra được bất cứ cái gì.
Trước đó, tiểu nắm đã từng nuốt quỷ, sau khi bị Tạ Trì phát hiện liền sẽ ngoan ngoãn nhổ ra ngoài. Không rõ tại sao lần này nuốt vào lại cứ như tiêu hóa ngay lập tức.
Tạ Trì kiểm tra cho nàng cả nửa ngày vẫn chưa tìm được tên ác quỷ, nếu không biết trước còn tưởng rằng hắn đã cao chạy xa bay rồi.
“Đã dặn ngươi đừng có ăn bậy, sao lại không nghe lời?” Thấy Tạ Trì không được vui, tiểu nắm hoảng loạn, nhanh chóng cọ xát trong lòng bàn tay Tạ Trì.
“Ta không tức giận, ta chỉ lo lắng ngươi sẽ bị tiêu chảy mà thôi.” Tạ Trì xoa xoa nàng, bảo: “Về nhà rồi tính.”
Kế tiếp cần phải quan sát mới biết được ổn hay không? Hiện tại có sốt ruột cũng vô dụng, hên là nhiệm vụ ở đây đã giải quyết xong xuôi. Giờ nàng có thể trực tiếp đi gặp Vân Hủ, nhờ hắn kiểm tra giúp.
Cố hiểu trưởng dần dần thanh tỉnh trở lại, bọn quỷ lập tức vây xung quanh, mồm năm miệng mười
“Hiệu trưởng, hiệu trưởng! Ngươi tỉnh? Còn thấy chỗ nào khó chịu không? Có các cao nhân ở đây, nếu thầy thấy khó chịu ngươi cứ việc nói!”
Cho rằng các nàng là bác sĩ chuyên khoa quỷ học sao!
“Hiệu trưởng, hiệu trưởng, ngươi cảm nhận thử xem bên trong còn sót con nào không? Chúng ta cần phải súc ruột cho sạch sẽ a!”
“Hiệu trưởng, hiệu trưởng, ngươi cuối cùng đã tỉnh táo lại rồi, ô ô ô ô …………. Chúng ta không biết nên làm sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi…… Ô ô ô ô……….”
Ai làm gì mà khóc thảm thiết như vậy!
Cố hiệu trưởng xoa xoa cái ót, chậm rãi ngồi dậy, ký ức của thầy ấy vẫn đang đứt đoạn, bản thân đã làm việc gì, chỉ có thể nhớ mơ mơ hồ hồ. Sau khi trấn an đám quỷ đó, cố hiệu trưởng nhìn về phía Tạ Trì: “Đại sư…… ta đã hại rất nhiều người rồi đúng không?”
“Bởi vì không có thông tin người sống tử vong khi lạc vào đây, mấy người mất tích cũng đã được tìm thấy, như vậy chứng tỏ ngươi chưa hại chết ai. Nhưng ngươi ăn phải mấy con ma quỷ vô tội a.” Tạ Trì quơ quơ cái chai: “Ngươi luôn chủ động tiêu hóa con ác quỷ cầm đầu kia nên những con quỷ khác đều không sao. Tuy nhiên, tạm thời ta vẫn chưa phân biệt được con nào là ác quỷ mà thôi. Chuyện này cứ giao cho ta đi.”
Cố hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, đối với thầy mà nói, chỉ cần không hại ai là quá tốt rồi.
“Ngươi cũng đừng quá áy náy, nếu ngươi thật sự phạm sai lầm, chờ tới khi xuống dưới sẽ có thẩm phán xét tội ngươi, ngươi sẽ có cơ hội được chuộc lỗi. Nếu không phạm sai, hiển nhiên giai đại vui mừng”
“Cảm ơn.”
“Không có chi, ta cũng chỉ lấy tiền làm việc thôi.” Tạ Trì hiển nhiên được nhận lương hàng tháng. Hơn nữa, tiền thưởng lúc live stream cũng sẽ thuộc về nàng. Nói lấy tiền làm việc là chính xác rồi.
Đám quỷ một lần nữa cảm ơn Tạ Trì, bất luận vì lý do gì khiến Tạ Trì đến đây hỗ trợ thì việc nàng cứu cố hiệu trưởng vẫn là sự thật. Nếu không có nàng, thầy ấy nhất định sẽ càng thê thảm.
“Được rồi, được rồi. Ban nãy ta kêu các ngươi ghi lại nguyện vọng của mình, đã viết xong hết chưa?” Một đám quỷ, ta xem ngươi, ngươi xem ta, sau đó nhanh chóng quay đầu, bay đi lấy giấy bút.
“Ta biết hiện tại ngươi chưa muốn đi đầu thai nhưng hồn thể của ngươi đã bị tổn thương khá nặng, nên đi sớm một chút sẽ tốt hơn.” Tạ Trì kêu Chung Bất Việt tới: “Nếu ngươi tin tưởng, cứ giao tụi học sinh cho ta trước. Ta sẽ tận lực giúp chúng nó giải quyết chấp niệm rồi đưa bọn chúng đi đầu thai. Còn ngươi, nên rời khỏi đây trước.”
Mấy vị giáo viên cũng không ngừng khuyên cố hiệu trưởng: “Còn có chúng ta ở đây a, chúng ta sẽ chăm sóc tốt bọn nhỏ.”
Đại trọc đầu giơ tay thề: “Hiệu trưởng, ta thề nếu như bọn nhỏ chưa đi hết, ta nhất định sẽ không rời khỏi. Ngươi cứ an tâm mà đi thôi.”
Vốn dĩ tướng mạo của cố hiệu trưởng rất thanh tú, tuy rằng giờ đây đã già nua. Song, vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ, khẳng định là một soái ca.
Cố hiệu trưởng mỉm cười, giọng nói nghẹn ngào nhưng đong đầy từ ái: “Ta biết nếu ta không đi, các ngươi sẽ không yên tâm. Nhưng ngươi cũng không cần phải khó xử chính mình, nên đi thì cứ đi, đừng làm chậm trễ bản thân. Ta không hối hận mà còn rất vui vẻ. Sau này…….. làm phiền các vị rồi.”
Chờ bọn họ trò chuyện xong, Chung Bất Việt mới bước lên trước, lấy ra pháp khí: “Những ai tạm thời chưa muốn đi đầu thai xin đứng ra đằng sau. Trong chốc lát, âm môn sẽ mở ra, tất cả quỷ hồn ở phụ cận sẽ bị hút vào.”
Tạ Trì hơi kinh ngạc hỏi: “Ngươi có thể mở âm môn?”
Quan trọng nhất trong cầu siêu chính là mở âm môn. Đa số chỉ có thể mở ra một cái cửa nhỏ, chỉ có cao thủ mới đủ khả năng mở rộng âm môn.
Sư phụ từng kể chuyện xưa cho Tạ Trì nghe. Vào đợt tết Nguyên Đán nhiều năm về trước, trong quá trình mở Quỷ môn quan xảy ra sai sót, khi đóng cửa đã làm cho một lượng lớn cô hồn dã quỷ du đãng ở nhân gian.
Lúc bấy giờ, có một vị tiền bối ra sức mở rộng cánh cổng, siêu độ hàng vạn âm hồn.
Khi đó Tạ Trì còn quá nhỏ, nàng vô cùng sùng bái, ngưỡng mộ vị tiền bối đó nên lập tức hỏi sư phụ: “Sư phụ, vị tiền bối kia là ai a?”
Sư phụ: “Ha ha ha. Chính là sư phụ của ngươi chứ còn ai nữa!”
Tạ Trì: Ok, xem ra lại đang khoác lác rồi.
“Khụ khụ, cũng tạm được, đôi khi mở được, đôi khi không…….” Chung Bất Việt ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Kỳ thật, ở tuổi của hắn, thỉnh thoảng mở được đã xem như rất mạnh rồi. Thời đại bây giờ, quả là tuổi trẻ tài cao a, tựa như Mạnh Thư, Chung Bất Việt.
Chung Bất Việt bắt đầu dàn trận, nhóm quỷ cũng đã quay trở lại, mỗi quỷ đều cầm một cây bút, một tờ giấy, suy xét cẩn thận chấp niệm của bản thân. Bọn họ vừa viết vừa nhìn trộm cố hiệu trưởng.
Cho dù có khác môn phái, đa phần nghi thức cầu siêu không khác mấy, ít nhất quá trình sẽ giống nhau: đốt nhang, niệm bùa chú, sau đó mở Quỷ môn quan, triệu hồi nha sai, âm binh rồi đốt tiền giấy.
Đống tiền giấy này một là cho vong hồn, hai là cho âm binh.
Hành nghề này ai ai ra ngoài cũng mang theo một chút tiền giấy, còn gọi là tiền âm phủ. Đều có thể dùng trong tế thần và cúng ma quỷ.
Mặc dù mỗi nơi mỗi phong tục, sử dụng tiền giấy trong nghi lễ mai táng là quy củ thông dụng nhất. Nếu có khác chỉ khác phương thức sử dụng mà thôi.
Chung Bất Việt móc một cọc tiền giấy ra, Tạ Trì cảm nhận được nơi đây dần dần tràn ngập âm khí, nàng bình tĩnh chuẩn bị tinh thần đón tiếp tất cả ma quỷ: “Được rồi, quay đầu sang chỗ khác đi, đừng có nhìn vào đây. Âm sai* sắp đến, không muốn bị hốt đi luôn thì đừng có xem.”
(*âm sai: âm binh chuyên đi câu hồn, dẫn đường dưới âm phủ)
Dù cho có chấp niệm, một khi âm sai bắt gặp cũng sẽ bị lôi xuống dưới. Ở âm phủ có một tòa thành rất lớn, những linh hồn ngụ bên trong đều tạm thời vẫn chưa đi đầu thai được hoặc không có ý định đi chuyển thế. Bởi vì chấp niệm quá sâu nên sẽ vào thành sinh sống trước.
Tạ Trì nhét tiểu nắm vào lồng ngực, lấy quần áo che lại thành nhiều lớp.
Chung Bất Việt không thể mở Quỷ môn quan, đành mở Thông âm lộ*, bọn ma quỷ cùng người đang xoay lưng chỉ nghe được tiếng leng keng leng keng, giống như tiếng có người đang kéo lê xiềng xích trên mặt đất.
(*Thông âm lộ: con đường nhỏ dẫn tới Âm tào địa phủ)
Trong lòng bọn họ lập tức liên tưởng đến Hắc Bạch Vô Thường.
Thật ra Hắc Bạch Vô Thường sẽ không xuất hiện đâu, nói gì nói, hai vị đó đều là quỷ tiên, sao có thể tự mình tới đây xử lý việc nhỏ này. Chẳng qua, Hắc Bạch Vô Thường được nhắc đến quá nhiều trong những câu chuyện trên trần thế mà thôi.
Âm sai cầm trong tay câu hồn khóa, dùng để khóa trụ trực tiếp linh hồn. Hồn phách của cố hiệu trưởng đã bị khóa lại, hai tên âm sai đang chuẩn bị rời đi, một tên trong số đó bỗng chốc lên tiếng: “Quá nặng…… sát khí quá nặng, nơi này còn có ác quỷ khác sao? Sát khí nhiều cỡ này, nhất định là loại ác quỷ đã gây ra vô số tội ác! Phải mang hắn đi chung mới được!”
Chung Bất Việt tưởng rằng nơi này có nhiều ác quỷ nên tạo thành sát khí khiến âm sai lầm tưởng, liền nhanh chân đốt một xấp tiền giấy: “Làm gì có, hai vị âm sai đại nhân, có thể do chúng ta vừa mới tiêu diệt ác quỷ, sát khí chưa kịp tản đi mà thôi. Các ngài còn nhiều việc phải lo, dù sao nơi này cũng không còn ác quỷ nào.”
Âm sai vốn bận rộn, thêm vào đó, bọn họ vừa mới nhận được tiền, cũng không tiếp tục truy cứu, dẫn cố hiệu trưởng rời đi.
Chung Bất Việt tranh thủ hỏi han một chút, vì lúc nãy cũng đốt nhiều tiền giấy nên âm sai cũng không ngại mở miệng. Bọn họ bảo cố hiệu trưởng đã từng làm vô số việc thiện, cũng xem như tích nhiều công đức. Vì vậy, ắt hẳn sẽ không vì chuyện này mà kiếp sau chuyển thế vào gia cảnh kém.
Tình huống này đại khái chứng minh câu nói chỉ cần có nhiều tiền liền có thể sai khiến ma quỷ a……
Tụi quỷ ai ai cũng vui mừng, bao gồm cả các nàng. Cả đời cố hiệu trưởng đều làm việc tốt, không ai lại hi vọng thầy ấy sẽ rơi vào kết cục xấu.
“Aiiiiiii, ta cũng không thể giúp được gì nhiều. Hay là vậy đi, chấp niệm nào có thể giải quyết được, chúng ta lập tức xử lý ngay tại đây. Còn cái nào chưa giải quyết liền được cứ giao cho ta, ta sẽ giúp bọn họ xử lý sau.” Chung Bất Việt vỗ ngực: “Dù sao ta cũng không thể không giúp gì a.”
“Được, đúng lúc ta còn có chuyện khác phải làm, không ở đây được lâu.” Tạ Trì thu hồi lại giấy, đa số chấp niệm đều bình thường, có quỷ muốn đi thăm người thân, cho dù đã lìa trần thế thì đi tảo mộ cũng được.
Có quỷ trọn một đời chưa được đi công viên chơi trò chơi, chỉ cần được đi một lần cũng coi như chết không hối tiếc.
Bên cạnh đó, có một ít chấp niệm khá quái lạ.
Ví dụ như một học sinh ghi lại nguyện vọng của mình: Ta muốn thi tốt nghiệp…. Ta đã làm thử đề thi trong mấy chục năm nay rồi. Ngay cả kiến thức bậc đại học ta cũng tự học, ấy vậy mà bằng tốt nghiệp cấp 2 ta còn không có, ngay cả thi tốt nghiệp còn chưa được dự thi. Giờ đây ta không còn nữa, cảm thấy vô cùng nuối tiếc a.