Ngoan, Anh Yêu Em

Chương 5: Trả lời phỏng vấn


Đọc truyện Ngoan, Anh Yêu Em – Chương 5: Trả lời phỏng vấn

Thời điểm cuối tháng cũng là thời gian lượng tiêu thụ của tạp chí Thời Đại lập tức tăng cao nhất kể từ trước tới nay. Báo kì này vốn là có bài phỏng vấn hai Tổng tài nổi tiếng của hai công ty đang công khai cạnh tranh nhau về truyền thông trong thành phố: Tiếu Diệc Trần của tập đoàn Trần Dương và Lăng Khiên của Viễn Đông tập đoàn, mọi người cùng nhau thảo luận vấn đề này. Đặc biệt là bài phỏng vấn Lăng Khiên. Đời tư của anh bị vạch trần tức thì trên mạng truyền lưu những thông tin sốt dẻo này một cách điên cuồng.

Phóng viên (PV): “Hiện nay giới thương nghiệp có một tin đồn rằng tập đoàn Viễn Đông đang nhắm thẳng về phía Trần Dương, đối với tin này ngài có ý kiến gì không?”

Lăng Khiên (LK): “Chẳng qua là hành nghề cạnh tranh nhau thôi, tôi không có khiêu chiến với bất kỳ người nào.”

PV: “Ngài không chấp nhận phỏng vấn, có nguyên nhân đặc thù nào không?”

LK: “Tại cảm thấy nó dối trá.”

PV: “Ngoài ra còn có tin đồn ngài đang có một người bạn gái đang học đại học, có thật không vậy?”

LK: “Tin đồn đã đi quá xa rồi.”

PV: “Vậy lúc trước là ngài từng có, có phải không vậy?”

LK: “Tôi chưa từng có bạn gái.”

PV: “Vậy ngài có đang thầm yêu ai không?”

LK: “Có.”

PV: “Cô ấy là người như thế nào, hoặc là tiêu chuẩn để ngài lựa chọn bạn gái như thế nào?”

LK: “Có thể như một sủng vật của tôi , biết điều ngoan ngoãn giống một con mèo.”

PV: “Tôi nhớ rằng ngài có thú vui là săn thú phải không?”

LK: “Đúng vậy.”


PV: “Vậy ngài có phải hay không coi cô ấy như con mồi của ngài?”

LK: “Đúng vậy.”

PV: “Nhưng phụ nữ dù sao cũng không phải con mồi, cô có chính kiến, tư tưởng của mình, có cuộc sống của mình, ngài đem cô ấy như thú nuôi nuôi trong nhà, chẳng phải như vậy là rất không tôn trọng cô ấy?”

LK: “Tôi sẽ cho cô ấy tất cả mọi thứ, tôi nói nuôi nhốt nghĩa là tôi có thể vì cô ấy mà đem cho cô ấy một bầu trời riêng, làm cho cô ấy có thể không buồn đau, không lo lắng, tự do hít thở và cũng không hạn chế tự do của cô ấy.”

PV: “Được ngài yêu thương như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”

LK: “Chúng tôi chắc chắn sẽ cùng chung một ý kiến.”

Xét thấy nhóm nhỏ của Đồng Yên và Thiến Thiến hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, Chu Tổng biên xin kinh phí của lão Tổng mời bốn tiểu cô nương đi ăn cơm, hát karaoke.

Thiến Thiến xế chiều phải đi ra ngoài, Đồng Yên ngồi trong phòng làm việc đọc bài phỏng vấn Tiếu Diệc Trần và Lăng Khiên đến ngẩn người. Lăng Khiên trả lời có góc có giác, nói năng sắc bén, lớn lối, tương đối mà nói Tiếu Diệc Trần trả lời ôn hòa, uyển chuyển rất nhiều, căn bản cũng là tất cả trả lời đều úp úp mở mở, lập lờ nước trôi.

PV: “Hiện nay giới thương nghiệp có một tin đồn rằng tập đoàn Viễn Đông đang nhắm thẳng về phía Trần Dương, đối với tin này ngài có ý kiến gì không?”

TDT: “Haha, có cạnh tranh nhau mới có tiến bộ, thực lực của Viễn Đông không thể khinh thường, họ có rất nhiều kinh nghiệm để Trần Dương chúng tôi học tập và thưởng thức.”

PV: “Ngoài ra còn có tin đồn, ngài có một tình nhân bí mật bên ngoài, có thật không vậy?”

TDR: “Chỉ là lời đồn đại mà thôi. Tôi đã có vợ, vợ tôi không hài lòng với tin đồn nhảm nhí này.”

PV: “Ngài cùng vợ ngài ở đại học có quen biết phải không?”

TDR: “Đúng vậy. Cô ấy là em gái cùng khoa với tôi.”


PV: ”Có tin tức tiết lộ rằng, bốn năm trước bạn gái của ngài là một người khác, phải không?”

TDR: “Đúng vậy.”

PV: “Vậy tại sao ngài cùng cô ấy chia tay và lựa chọn đi đến cuối đời với vợ mình bây giờ?”

TDR: “Là do tính cách chúng tôi không hợp. Tất cả cũng là chuyện của mấy năm về trước rồi, tôi đã không còn nhớ rõ lắm.”

PV: “Bây giờ ngài cùng bạn gái cũ vẫn còn liên lạc với nhau?”

TDR: “Chúng tôi không có liên lạc.”

PV: “Cô ấy có thể thấy cuộc phỏng vấn này của ngài trên tạp chí, ngài có lời gì muốn nói với cô ấy không?”

TDR: “Tôi không có lời gì muốn nói.”

Đồng Yên một lần nữa nhìn phần trả lời của Tiếu Diệc Trần, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, vô số giọt nước mắt nơi xuống, thấm ướt tên anh, rồi lan dần ra trên giấy, hoàn toàn ướt đẫm, lòng cô tràn ngập bi thương. Thì ra là như vậy. Thì ra anh ta đối đãi với tình cảm của cô như vậy.

“Tôi không còn nhớ rõ lắm.”

“Không có liên lạc.”

“Không có gì nói với cô ấy.”

Đồng Yên vẫn cho rằng rời ra Tiếu Diệc Trần, cô rốt cục có thể bĩnh tĩnh lại được, lại không nghĩ rằng không câu chấp do người khác, mỗi đêm cô đều sẽ mơ thấy anh, nhưng anh ta lại là một người bạc tình bạc nghĩa. Đồng Yên trong lòng đau thắt, còn có một chút hận. Thật sự cô đã yêu người đàn ông này tám năm. Cô chỉ yêu riêng mình người đàn ông này trong tám năm. Thật sự anh ta đối với cô hết sức yêu chiều, ôn nhu với người yêu sao?

Đồng Yên cảm thấy khốn hoặc. Cô nghĩ rằng có lẽ cô không nên tiếp tục yêu anh ta nữa!


Buổi tối trước khi tan việc, Đồng Yên thu dọn xong, khoác túi xách cùng mọi người đi tới nhà hàng. Điện thoại của cô vang lên. Cô nhìn thấy tên người gọi nhấp nháy trên màn hình điện thoại, lòng cô lại vừa đau vừa tức, cuối cùng cô ngắt điện thoại và cúp máy, vứt vào trong túi xách.

Bây giờ Tiếu Diệc Trần gọi điện cho cô còn muốn nói cái gì? Tạp chí đã phát ba ngày trước, anh ta mới nhớ tới và bây giờ muốn giải thích sao? Nực cười! Đồng Yên đi theo mọi người vào thang máy, nhìn xuống dưới đất bất lực cười cười. Đúng vậy, thật sự quá nực cười!

Mọi người ăn cơm tối ở nhà hàng hải sản lớn nhất thành phố, trừ tôm hùm, cá muối những thứ này là món ăn thường ngày của nhà hàng, đặc biệt còn có một món làm cho Đồng Yên sợ đến thét chói tai, mặc dù cô lớn lên từ nhỏ ở thành phố này, nhưng đối với ẩm thực có chút biến thái ở thành phố G, ăn uống có thói quen cực kì phỉ nhổ, đặc biệt là món ăn vừa được bưng lên, đã bị mấy cô ấy bắt mang trở lại bếp. Mọi người đồng nhất đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía lão Chu.

Người đàn ông mập mạp lau lau mồ hôi, cười cộc lốc hai tiếng ha ha.

Sau khi ăn xong, lão Chu đưa mọi người đến hộp đêm nổi danh nhất của thành phố G – “Đêm”. Nơi này xa hoa, trụy lạc, là một thiên đường chỉ túy kim mê. Ngồi vào một ghế lô, Kaka, Lucy ngồi nói chuyện và chọn bài hát, Thiến Thiến hát một bài, lão Chu một lát sau liền đi ra ngoài, Đồng Yên cầm một chén rượu vang đỏ ngồi ở trong góc, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, rất an tĩnh uống rượu, rất an tĩnh nghe nhạc.

“Yên Yên, cậu muốn hát bài gì? Tớ giúp cậu chọn bài nhé.” Thiến Thiến hướng Đồng Yên ngoắc ngoắc tay cười nói.

Đồng Yên lắc đầu cười cười: “Tớ không muốn hát, các cậu cứ vui vẻ đi, tớ làm người nghe thôi.”

Thiến Thiến biết cô mấy ngày nay tâm tình không được tốt, chọn bài của nhóm SHE. Cô nghĩ rằng tí nữa nhất định phải kéo Đồng Yên cùng nhau “cháy” để quên đi nỗi buồn phiền trong lòng.

Trên màn hình TV chiếu một đôi trai gái hát đối tình ca bài “Má lúm đồng tiền nhỏ xinh”. Lucy hát giọng nữ, Kaka tiếng thô hát giọng nam, đến cao trào có thanh âm địa phương sẽ bị lộ tẩy. Đồng Yên nhìn hai người hát thân mật với nhau, rất vui vẻ vỗ tay cổ vũ. Cô thấy mình rất may mắn vì thời gian bi thương này có thể không cần một mình gặm nhấm nỗi đau.

Cô cảm thấy rời xa Tiếu Diệc Trần, đi ra ngoài tìm việc là chuyện đúng đắn nhất cô làm trong hai mươi sáu năm qua. Nếu không, bây giờ nhìn người nọ trả lời trên tạp chí, cô chỉ có thể ngốc nghếch, yên lặng rơi lệ trong biệt thự trống trải kia.

Chu Tổng biên trở lại ghế lô ngồi, đi tới chỗ Thiến Thiến nói cái gì đó, sau đó nói rõ với mọi người rồi rời đi. Thiến Thiến ngồi xuống bên cạnh Đồng Yên, thân mật kéo tay cô, giảm thấp âm thanh nói: “Yên Yên, lão Chu nói rằng một lát nữ có một vị khách quý thần bí sẽ đến đây. Cậu có muốn biết là ai không?”

Đồng Yên nhìn bộ dạng thần thần bí bí của cô mà không khỏi bật cười, cũng học tập bộ dáng đè thấp thanh âm nói: “Không muốn.”

Thiến Thiến bị nghẹn một chút, bất mãn quệt quệt mồm nhìn cô, hờn dỗ nói: “Thật là vô vị. Không muốn xong một lát nữa cũng đừng trách tớ không nói cho cậu biết nhé.”

Đồng Yên nhìn cô đụng đụng ly, cười cười rồi đẩy cô nói: “Tớ lên hát một bài đây. Mau đi chỗ khác đi.”

Thiến Thiến sửng sốt một chút, sau đó mím môi có chút thương tiếc nhìn Đồng Yên gật gật đầu.

Đồng Yên đứng ở trước màn hình lớn, Kaka cùng Lucy “cháy” cả đêm rồi cũng cảm thấy mệt mỏi, hai người kháo nhau yên lặng ngồi một chỗ.


Giai điệu quen thuộc, lời ca quen thuộc, Đồng Yên nắm chặt micro lặng lẽ hát. Trong đầu cô, từng cảnh, từng kỉ niệm dần dần hiện lên. Vui vẻ có, ngọt ngào có, hơn nữa còn có cả đau lòng cùng cô độc. Bài hát này cô đã nghe vô số lần, vô số lần đi hát nhìn thấy tên bài này không dám chọn, không dám hát, cô cũng không dám trực diện đối mặt với bi thương của chính mình.

Nếu không phải là chính Tiếu Diệc Trần trả lời, nếu không phải hôm nay có mọi người cùng nhau vui vẻ bên mình, nếu không phải hôm nay cô uống rất nhiều rượu, cô khẳng định là cô sẽ không có dũng khí đứng lên hát bài này. Trong lòng cô cực kỳ khát khao muốn được giải thoát, cực kỳ khát khao muốn quên đi và xóa bỏ khỏi trí óc đoạn trả lời phỏng vấn của người đã làm cô đau đến quặn lòng. Cô muốn bắt đầu một cuộc sớm hoàn toàn mới.

Bài hát kết thúc, cả ghế lô yên lặng như tờ. Vài giây đồng hồ sau vang lên một giọng nói trầm thấp mà thuần hậu: “Đồng Yên! Em thật sự không thể quên được sao?”

Đồng Yên ngẩn cả người, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt đau đớn mà u ám. Những cô gái vừa nãy vẫn còn ở trong phòng không biết rời đi từ lúc nào, chỉ còn lại một thân hình nhỏ bé đứng đó run run cầm micro, mặt đầy nước mắt và một nam nhân đang nghiêm túc đứng khoanh tay ở gần đó.

“Anh vào đây từ lúc nào vậy? Thiến Thiến và mọi người đâu cả rồi?” Đồng Yên lui về sau vài bước, nhìn anh có chút cảnh giác.

Đôi môi mỏng của Lăng Khiên nhếch nhếch lên, sắc mặt nhìn không được tốt và mơ hồ lộ ra tức giận, bước từng bước về phía trước, chế trụ cổ tay của cô, trực tiếp xoay người đem cô lôi về ghế lô.

“Anh buông tôi ra. Túi xách của tôi đâu rồi?” Đồng Yên đem hết toàn lực giãy dụa.

Lăng Khiên căn bản không thèm để ý tới, tiếp tục đi về phía cửa.

Đồng Yên hung hăng đạp vào bắp chân Lăng Khiên kêu gào: “Anh là tên khốn khiếp! Anh muốn làm cái gì? Buông tôi ra!”

Lăng Khiên bị cô đá nhăn mày một chút, mãnh liệt xoay người, nhìn cô với ánh mắt lạnh như băng mà sắc bén, cất tiếng: “Im miệng! Nếu không anh ở ngay chỗ này muốn em!”

Đồng Yên kinh ngạc nhìn anh trong mắt dần dần xuất hiện sự bối rối, một lát sau cúi đầu yếu ớt nói: “Trong túi xách của tôi còn có chìa khóa của nhà trọ.”

Nửa giờ sau, trong chiếc xe thể thao màu bạc của Lăng Khiên, Đồng Yên tay nắm chặt túi xách, vẻ mặt sợ hãi nhìn người đàn ông sắc mặt căng thẳng, tối tăm bên cạnh, mấy lần định mở miệng cuối cùng cũng không dám lên tiếng.

Xe chạy gần một canh giờ, cô mới run rẩy mở miệng: “Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu vậy?”

Lăng Khiên nghe giọng nói mềm mại của cô, trên mặt buông lỏng một chút, quay đầu nhìn cô một cái rồi mặt không đổi mở miệng: “Tìm một chỗ đem em nhốt lại!”

Đồng Yên không thể tin được nhìn anh, sau đó vẻ mặt dần dần trở nên lạnh lùng, quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, một lát sau mới nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi không phải là con mồi của anh. Anh không có cái quyền này đối với tôi.”

Xe đột ngột phanh gấp kèm theo tiếng thắng chói tai, dừng ở ngay con đường ngay trung tâm thành phố. Lăng Khiên quay đầu, hé mắt, trầm thấp mở miệng: “Vậy em muốn tôi như thế nào mới có cái quyền này? Chúng ta kết hôn sao? Em chỉ có thói quen làm tình nhân cho người ta thôi sao?”

Hết chương 6.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.