Đọc truyện Ngoại Tình – Chương 4
Chuyện cũng không xảy ra nhanh như vậy, song không tránh khỏi đoạn mở màn phía trước. Tôi và Từ Chinh tựa như cách ly khỏi tiếng hò hét ầm ỹ trong phòng, tôi không hề nghe được âm thanh gì khác cũng chẳng còn thấy cái gì. Tôi nhìn Từ Chinh, miệng y mấp máy, hình như đang nói gì đó. Y đứng dậy đi về phía cánh cửa ra vào, đôi tai đang ù đi của tôi đột nhiên có thể nghe thấy lại, đó là những âm điệu, là nhịp tim đập thình thịch. Chỉ có điều càng thêm hoang mang, mê mang mà thôi.
Tôi đứng bật dậy, chợt cảm nhận được thứ gì đang rung trong túi quần, tôi mặc kệ, đẩy đám người đang cản mình ra, đi thẳng ra hành lang, nơi đó có một cửa phòng vệ sinh đang mở, Từ Chinh vươn tay kéo tôi vào. Cửa phòng đóng lại, lưng tôi chạm vào cánh cửa, vẫn còn đang mơ màng thì cả người Từ Chinh đổ ập lên người tôi. Môi y lạnh như băng, nhưng lưỡi lại mềm mại nóng bỏng, y hôn lên môi tôi. Tôi không để cho y hôn mà chống cự quyết liệt. Y ép tôi càng chặt, hạ thân chĩa thẳng vào người tôi. Bị ảnh hưởng của cồn cho nên thứ trong quần tôi cũng có sự biến hóa.
Từ Chinh mở mắt ra nhìn tôi, trong đôi mắt sáng trong mơ hồ hiện lên sự khinh miệt, y đang chê cười tôi phí công thôi. Tôi căm tức, nhắm mắt lại ôm lấy y, tôi đã không chống cự được khoái cảm do chuyện xấu này mang lại. Có lẽ cũng bởi vì đã lâu rồi mới được nếm cảm giác mạnh mẽ xúc động như thế này, loại cảm xúc không hẳn liên quan đến tình dục, mà sâu thẳm hơn là vấn đề tâm hồn. Tôi rất muốn làm với y.
Từ Chinh cởi quần tôi ra, tôi cũng làm vậy với y. Y dùng tay vuốt ve thứ trong quần lót tôi, tôi vươn tay vuốt ve thứ đó của y, thứ kia lớn hơn của tôi, đã vậy lại còn sưng to, ướt đẫm.
Tôi và Từ Chinh lại ôm nhau, mỗi nụ hôn đều mang theo sự gấp gáp vội vàng, thật giống như có gì đó đang gào thét thúc giục, tựa như nhịp trống gõ, đẩy chúng tôi đến cực hạn. Rất nhanh sau đó chúng tôi phải dừng lại bởi có người đang gõ mạnh cửa phòng vệ sinh.
Tôi và Từ Chinh vội vàng chỉnh đốn trang phục, y đi ra mở cửa, người đi vào là Vương Nhâm, gã ngẩn người ra, vẻ mặt trở nên trầm ngâm. Phòng vệ sinh không có quạt thông gió, gã liếc nhìn Từ Chinh một cái, lại nói với tôi: “Trời ơi, đi tiểu mà cũng gấp vậy sao, còn đi hai người một lúc.”
Từ Chinh chỉ cười nhưng không nói gì thêm, tôi đưa tay túm lấy cái chính giữa chân Vương Nhâm: “Hơi nhỏ nha”.
Vương Nhâm gào lên kinh dị, gỡ tay tôi ra: “Chết đi!” Lại đẩy tôi ra ngoài: “Cút ngay, ông đây muốn đi tiểu!” Xong đó đuổi hai chúng tôi ra ngoài.
Cửa phòng vệ sinh đóng lại, tôi nhìn Từ Chinh một cái, y cũng nhìn tôi, y kéo tay và tôi không rút tay ra. Y ghé sát rồi nói: “Có nên đổi chỗ không?”
Tôi lại nghe được âm thanh tim đập thình thịch trong ngực mình, nếu vừa nãy có thể đổi là do say rượu, thì bây giờ không thể nào, tôi có thể thấy sự tỉnh táo của mình trong mắt y, cho dù tôi cảm thấy đầu óc mình không hoạt động nữa rồi.
Tôi gật đầu.
Buổi sáng hôm sau tôi tỉnh lại trong một khách sạn. Từ Chinh đi trước, y để lại một tờ giấy bên cạnh giường, trên đó có viết số điện thoại và lời nhắn: tỉnh lại nhớ liên lạc với anh. Tôi ngạc nhiên nhìn tờ giấy kia, lại nằm xuống, tôi không hiểu ý của y lắm. Nhưng tôi không thể phủ nhận chuyện xảy ra đêm qua được, hoặc là không cần, trong phòng hỗn loạn, ngập tràn dấu vết, tôi dần dần cảm nhận được sự khó chịu sau khi uống rượu và cái hông đau nhức sau khi làm tình.
Tôi chợt nghe được tiếng điện thoại rung, tôi cảm thấy không thoải mái khi phải rời khỏi giường để đi tìm điện thoại. Rốt cuộc cũng tìm được nó – đang nằm trong túi quần dưới đất. Trên màn hình hiện lên tên người gọi, tôi nhìn chằm chằm vào đó, tim đập mạnh, thật sự không biết nên làm gì.
Người gọi không cần nói cũng biết chính là Phương Vi Chu, tôi đã quên mất hắn, bây giờ nghĩ đến, một loạt cảm xúc phức tạp dâng lên, nhiều nhất chính là áy náy. Tôi không nghe máy, phải một lát sau tiếng chuông ngừng hẳn. Tôi kiểm tra lại nhật ký cuộc gọi, thì ra tối qua đến rạng sáng nay Phương Vi Chu chỉ gọi cho tôi một lần, sau đó không gọi lại.
Phương Vi Chu không vui khi tôi đi uống rượu ở KTV, có điều hắn không ngăn cản, chỉ là ánh mắt giọng nói lạnh nhạt hơn. Tôi biết hắn muốn tốt cho mình, cho nên lúc bên cạnh hắn tôi không bao giờ đi, chỉ có mỗi lần hắn đi công tác, tôi lại không bận rộn công việc mới có thể thong thả đến mấy chỗ đó. Thật ra thì hắn cũng biết cả. Ba tháng này hắn đi công tác, tôi cũng bận rộn cả ngày, bình thường mười giờ hắn sẽ gọi, nếu không nghe được tôi sẽ nhắn tin lại, cho nên hôm qua hắn gọi mà tôi không nhấc máy, hắn nhất định biết tôi đã làm gì.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, gọi lại cho hắn, chờ một hồi lâu giọng lành lạnh của Phương Vi Chu mới vang lên.
“A lô?”
Tôi ho khan một cái: “Ừm, em lúc trước không nghe điện thoại….”
Phương Vi Chu cắt đứt lời tôi: “Tiêu Ngự, chưa cần giải thích với anh đâu. Anh phải nói cho em biết, có thể mấy ngày nữa anh mới về được.”
Tôi ngớ người: “Hả???!”
Phương Vi Chu nói tiếp: “Anh chưa từng nói qua à, anh có một người cô ở thành phố T, vừa hay bố mẹ anh cũng đang về nước, bọn họ muốn đến thăm cô nên để anh….”
Lần này là tôi cắt đứt lời hắn: “Em hiểu rồi, anh bận rộn mà không sao đâu.”
Phương Vi Chu im lặng một lúc rồi lập tức nói: “Tiêu Ngư, anh xin lỗi.”
Tôi cảm thấy câu xin lỗi kia vô cùng mỉa mai, nhưng không dám thể hiện ra, tôi chỉ muốn kết thúc cuộc trò chuyện này: “Không sao đâu, em hiểu mà.”
Phương Vi Chu nói: ” Ừm. Vậy trước như vậy, ngày nào chắc chắn anh sẽ báo cho em sau.”
Tôi nói: ” Được.”
Đầu bên kia cúp máy trước, tôi hoảng hốt, nếu là trước đây khi nghe tin Phương Vi Chu chưa kịp quay về tôi chắc chắn sẽ không vui lắm, nhưng bây giờ thì ngược lại, cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Thừa dịp hắn chưa quay lại, tôi nhất định phải chỉnh đốn bản thân cho thật tốt, không thể làm mấy chuyện không thể khống chế nổi nữa. Chỉ có điều càng muốn khống chế lại càng không được.
Trước khi Phương Vi Chu về, tôi có gặp Từ Chinh thêm mấy lần, lần thứ hai chạm mặt có uống chút rượu, rất dễ dàng nổi loạn, lúc ấy cũng có một đám bạn, Vương Nhâm và Tiểu Binh cũng ở đấy, hai người bọn họ hình như thông đồng với nhau, vô tình lẫn cố ý dồn cho tôi với Từ Chinh đi với nhau.
Ngày tiếp theo tôi rất hối hận, gọi điện mắng Vương Nhâm một trận, gã không tức giận cũng chẳng châm chọc tôi: “Tôi thấy hai người rất hợp nhau, nhân cơ hội này chia tay với người kia đi.”
Tôi chưa hề nghĩ đến chuyện chia tay, bởi tôi yêu Phương Vi Chu, tôi nói: “Sau này có Từ Chinh thì đừng gọi tôi, tôi cũng sẽ nói cho y biết.”
Vương nhầm cười nói: “Tùy cậu thôi.”
Tôi gọi điện cho Từ Chinh, y nhận điện xong tôi liền nói: “Lần thứ hai này là do …bất ngờ. Chúng ta không nên gặp mặt nhau nữa.”
Giọng Từ Chinh rất điềm tĩnh: “Bất ngờ sao??Vậy tại sao không thể gặp mặt nữa?”
Tôi ngừng một chút: “Dù sao cũng đừng gặp nữa.”
Từ Chinh nói: “Yên tâm, tôi không dây dưa với em đâu. Thế này đi, bây giờ em ra ngoài, chúng ta nói chuyện một lần cho rõ.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp: ” Được.”
Lần này không uống rượu, song tôi thừa biết nguyên nhân từ trước đến nay không hẳn là do men say mà do chính tôi tự tìm lấy.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã lặp lại đến ba lần, còn có cả lần thứ tư….thậm chí sau đó dần dần bình tĩnh lại, chỉ khi có cuộc gọi đến từ Phương Vi Chu mới nổi lên chút bất an áy náy. Còn lại vẫn cứ xảy ra như cũ.