Đọc truyện Ngoại Tình – Chương 25
Đôt nhiên bà nói: “Để vào đó trước đi, vẫn có quần áo trong máy đó, lát nữa mẹ tắm xong rồi giặt luôn.”
Tôi làm theo lời mẹ, quay đầu lại bắt chuyện với bà vài câu, cơ mà bà không đáp, chỉ chăm chú làm việc của mình. Trên bếp là nồi nước đang sôi ùng ục, mùi thơm dầu vừng lan tỏa khắp nơi. Bà xoay người ại, khi đến bên tủ lạnh mới liếc mắt rồi hỏi: “Cũng dậy rồi à?”
Lúc đầu tôi còn không biết làm sao với câu hỏi không đầu không đuôi của bà, sau đó mặt hơi đỏ, ngại ngùng gật đầu: “Vâng.”
Mẹ lấy ra một củ gừng, quay đầu lấy dao cắt nhỏ thành những sợi mỏng tanh. Lưỡi dao liên tiếp va chạm với thớt gỗ, có thể nghe ra giọng nói mơ hồ của bà: “Tí nữa là có thể ăn cơm.”
Tôi đáp vâng rồi đi ra ngoài. Khi trở về phòng, Phương Vi Chu đã thay xong quần áo, hắn đang đứng tâm gương trước cửa chỉnh sửa lại. Tôi đi về phía hắn, nhìn thân hình hắn ở trong gương, sắc mặt rất thoải mái. Hắn nói: “Có mắng không?”
Tôi giận dỗi liếc hắn một cái: “Đừng có nhiều lời.”
Phương Vi Chu cười ầm lên.
Tôi nói: “Chuẩn bị ăn cơm rồi, để xem lát nữa anh đối mặt với mẹ em thế nào.”
Phương Vi Chu vật cười, vươn tay ôm lấy tôi. Tôi dựa người vào bờ vai hắn, cùng nhau nhìn vào trong gương, tấm gương đang phản chiếu khuôn mặt tươi cười của chúng tôi. Đột nhiên có chút ngẩn ngơ, lại vô cùng xúc động, hắn đang ở ngay bên cạnh tôi – vẫn luôn là một người như vậy, chút tình cảm tươi đẹp mất tích trong thời gian qua bây giờ đã có thể tìm lại rồi.
Một tay phương vi nắm lấy thắt lưng tôi, một tay thì kéo kéo áo, để lộ nhưng dấu hôn ẩn hiện trên làn da tôi. Lúc nãy thay quần áo xong mới thấy, thật là không thể không thẹn thùng. Hắn nghiêng đầu, cười nói: “Dì có thấy kì lạ không?”
Tôi bắt lấy cái tay hắn, làm bộ muốn cắn. Hắn rút tay lại nhưng lại ôm lấy cổ tôi, kéo sát hai thân hình vào. Tôi rụt nhẹ vai nhưng vẫn không đẩy ra. Suýt chút nữa thì hôn môi rồi, chợt nghe tiếng mẹ gọi bên ngoài, tôi giật bắn mình, vươn tay ra cản hắn lại. Hắn nhìn tôi chằm chằm, tôi ngượng ngùng thả tay ra. Hắn cũng buông ra, trên mặt vẫn vui vẻ, có vẻ như không nề hà gì.
Tôi khụ nhẹ: “Gọi ra ăn cơm.”
Phương Vi Chu nói: “Ừh.”
Tôi đang cùng hắn đi ra ngoài thì chợt nghe chuông điện thoại vang lên, nó là của tôi. Tôi quay đầu lại nhìn, trên màn hình là một dãy số không tên, đột nhiên tim đập nhanh dữ đội. Không biết vì sao tôi có linh cảm đây là cuộc gọi của Từ Chinh, vốn tôi đã cho số hắn vào sổ đen rồi, theo lý thì hắn không thể gọi đến được nữa, trừ khi hắn dùng số khác.
Tôi không do dự ấn nút tắt. Phương Vi Chu đứng trước cửa, chợt nghe hắn hỏi tôi: ‘Ai gọi vậy?”
Tôi vươn tay đóng cửa, rồi nói “Không biết nữa, không có tên, chắc là quảng cáo đấy, gần đây em toàn phải nhận mấy cuộc gọi như vậy rồi.”
Phương Vi Chu nói: “Đúng vậy, như thế thật phiền phức.”
Tôi nói: “Ừm, phiền thật.”
Ở bên ngoài mẹ đã dọn mâm cơm xong xuôi, mẹ đang múc cháo cho chúng tôi. Tôi nhanh chân chạy đến đỡ giúp mẹ. Bà nhìn Phương Vi Chu, lại cười, mời hắn ngồi xuống. Mẹ hỏi vài câu kiểu đã quen chưa, không hỏi tối qua hắn có ngủ được không. Chắc bà cũng biết hỏi cũng bằng thừa, cách có một bức tường mà tiếng động lại không nhỏ, nghĩ đến lại thấy xấu hổ rồi. Nhưng mà không hỏi cũng thấy quái quai, lúc này tôi chỉ đành giả vờ không biết gì thôi. Tôi không khỏi muốn nhìn Phương Vi Chu, đúng lúc hắn cũng nhìn về phía tôi, hai cặp mặt gần như giao nhau, thật giống ăn ý cho nên không khỏi mỉm cười. Thật là ngại, vẫn còn mẹ ở đây.
Cả ba đều ngồi ăn, so với hôm qua thì bây giờ mẹ đã thoải mái hơn nhiều, tuy nhiên hình như bà đang do dự điều gì đó, cuối cùng bà vẫn quyết định hỏi thăm tình hình gia đình Phương Vi Chu.
Tôi cũng không biết mình nghĩ gì nữa, chỉ nhìn về phía Phương Vi Chu, mặt hắn vẫn là biểu cảm lạnh nhạt như trước đây. Hắn trả lời cha mẹ đang định cư bên nước ngoài, hắn là trưởng nam, sau còn có một chị gái. Tôi đã sớm biết mất chuyện này, cha mẹ hắn đang sống ở Califonia cùng con gái, còn anh rể hắn làm nghề gì thì tôi không biết. Tuy nhiên vẫn biết hắn có một đứa cháu trai, có lẽ giờ cũng tám tuổi rồi, lúc năm mới hắn đến mỹ cũng mua không ít quà cho bọn họ.
Mẹ lại hỏi: “Vậy cha mẹ cháu bình thường có hay về nước không?”
Phương Vi Chu đáp: “Vài năm gần đây thì tần suất về hơi nhiều.”
Mẹ lại hỏi: “Ở chung sao?”
Phương Vi Chu nói: “Không ạ, cháu đã ra sống bên ngoài từ sớm, bọn họ vẫn luôn không quá can thiệp chuyện của cháu.”
Mẹ tôi nghe xong thì gật đạt đầu, không tiếp tục hỏi nữa, chuyển sang hỏi bọn tôi lát nữa có ra khỏi nhà không, bà cực lực cổ vũ chúng tôi đi ngắm hồ. Bà nói: “Bình thường bọn con bận rộn không có thời gian đi đâu, nhân dịp được nghỉ ngơi, ngày thường cũng ít người qua lại thì tranh thủ đi ngắm phong cảnh đi, lái xe có một đoạn thôi.”
Tôi không lên tiếng, vẫn là Phương Vi Chu mở miệng: “Vậy dì đi cùng bọn con.”
Mẹ cười nói: “Dì phải đến trường học, vẫn như hôm qua thôi, đang tham gia hoạt động tinh nguyện.”
Tôi nói: “Vậy bọn con đưa mẹ đi, đừng có lái xe, chiều lại đón mẹ về.”
Mẹ tôi nói: “Mẹ tự lái xe cho tiện, các con không cần vội vàng về đâu.”
Thấy không khuyên nổi nữa, tôi cũng chẳng muốn nói nhiều. Nhưng mà có thật muốn đi chơi hồ không? Tôi nhìn Phương Vi Chu, thấy hắn không có ý kiến gì nên quyết định đi luôn. Chỉ có điều tôi vốn lớn lên ở đây, cũng đã từng đến hồ đó một lần vào thời tiểu học, hôm đó là một ngày chủ nhật, cha tôi lúc đó còn sống hiếm hoi lắm mới rảnh rỗi lái xe mang mẹ con tôi đi chơi.
Sau đó không lâu cha tôi qua đời. Ông là quản lý công trường, luôn đi làm sớm, đó là một ngày ông đến sớm nhất, lúc còn chưa có ai ông đã ngất xỉu trong phòng làm việc, bị nhồi máu cơ tim. Lúc phát hiện thì đã quá muộn, không thể cứu nổi nữa. Thời điểm đó mẹ đang chở tôi đến trường, vừa đến cổng trường thì nhận được tin dữ.
Tôi chưa từng nói cho Phương Vi Chu chuyện này, đã lâu như vậy rồi mà mỗi khi nhắc lại đều thấy rất đau lòng, chỉ biết rằng đừng mở miệng thì tốt hơn, cho nên hắn chỉ biết cha tôi đã mất mà thôi.
Không nghĩ ngợi nhiều nữa, chúng tôi nhanh chóng lên đường, cũng bởi mẹ cứ vội vàng thúc giục. Tôi nói với mẹ không cần nấu cơm đâu, khi nào về chúng tôi sẽ đón bà đi ăn ngoài luôn, nói đến tận 2 lần nhưng đến khi Phương Vi Chu cũng nói nữa thì bà mới ngại ngùng đồng ý.
Rất nhanh đã có thể đến khu bên hồ, đường xá cũng không bị tắc. Những ngày tháng mười nơi này rất náo nhiệt, xe đậu bên ngoài vệ đường, chúng tôi phải đi bộ một quãng đường không ngắn lắm, dọc con đường là hai hàng ngô đồng kéo dài. Xung quanh bờ hồ là những rặng liễu rũ bóng xuống, chỗ này gió thổi không ngừng, lúc gấp gáp lúc chậm rãi, hòa quyện vào từng tán lá. Trên mặt hồ nước lấp lánh, vừa hồng lại vừa vàng, xen lẫn vài chiếc lá rụng màu xanh. Tuy là ngày bình thường nhưng vẫn có kha khá người đang chậm rãi đi bộ xung quanh, cũng có người đạp xe, từng chiếc từng chiếc một cứ lướt viu viu thích thú qua chúng tôi.
Tôi cùng Phương Vi Chu đi về phía một chiếc cầu nhỏ, thành cầu rất thấp cũng không quá rộng. Tôi nói: “Xem chừng đi hôm nay là đẹp, chứ tí nữa lại có thêm nhiều người đến, không cẩn thận có khi bị ngã xuống mất.”
Phương Vi Chu nói: “Anh thấy hôm nay vẫn nhiều người mà, chúng ta đã đi được xa chưa?”
Tôi đáp: “Có lẽ chưa được một phần tư đâu. Anh mệt à?”
Phương Vi Chu nhìn nhìn, nhàn nhạt nói: “Anh sợ thân thể em không chịu nổi thôi.”
Lúc này tôi mới hiểu ý, mặt không khỏi nóng bừng: “Có sao mà không chịu nổi chứ.”
Phương Vi Chu cười, nói: “Ờ, thế thì đi nhanh chút nữa.”
Tôi hừ mạnh: “Cũng có cần gấp đâu.”
Phương Vi Chu chỉ cười. Tôi khẽ liếc hắn một cái, bước chân cũng nhanh hơn, hắn nhanh chóng đuổi theo.
Thêm một lúc nữa thì ngày càng có nhiều người đến, chúng tôi liền ra bên ngoài định ngồi chơi trong một quán trà gần đó, tuy nhiên đi đến quán nào cũng đông nghịt người. Chúng tôi rời khỏi khu vực quanh hồ, sau đó đi vào một con đường nhỏ, trong ấn tượng của tôi thì không có quá nhiều quán trà ở đây. Mặt tiền quán này hơi nhỏ so với những quán khác, nhưng may còn có tầng hai lại không quan tâm mấy đến cách mở rộng không gian, trang trí nội thất theo phong cách cổ điển, bà ghế đều có màu gỗ mộc mạc, được đặt cạnh các cửa sổ. Chúng tôi ngồi trên tầng hai gần một cái cửa sổ, có thể nhìn xuyên qua màn lá cây bên ngoài để thấy một phần cái hồ.
Phương Vi Chu không uống trà tươi cho nên tôi phải gọi một ấm Quan Âm Phật Thủ rồi gọi thêm mấy món điểm tâm, ngọt mặn gì đều có tất coi như thay cơm trưa luôn. Ngồi một lát, nói chuyện vì câu thì nghe thấy tiếng nước tí tách rơi bên ngoài, vội vàng nhìn ra thì phát hiện trời đang nổi mưa. Vừa rời thời tiết còn rất tốt vậy mà nói mưa là mưa luôn được. Cũng không biết vì sao tự nhiên thấy lo lắng, tôi chợt nhớ đến cuộc gọi sáng nay, thầm nghĩ muốn xem lại nhưng lại gạt đi.
Phương Vi Chu nghiêng mặt ngắm màn mưa, nửa khuôn mặt trở nên mơ hồ. Hắn không nói chuyện, vẫn cứ lạnh lùng như vậy, lúc hắn không lên tiếng thì thực sự không thể ngờ cũng có lúc hắn lại nhiệt tình như vậy.
Tôi mở miệng trước: “May mà chúng ta vào đây ngồi rồi.”
Phương Vi Chu quay đầu lại nhìn tôi: “Không biết mưa bao lâu nữa.”
Tôi nói: “Mưa cũng không quá lớn, có thể lát nữa sẽ ngừng thôi.” Đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Không biết mẹ em có mang theo áo mưa không.”
Phương Vi Chu hỏi: “Dì hay làm tình nguyện tại trường học vậy à?”
Tôi đáp: “Không phải, hình như mới bắt đầu gần đây. Cúng không biết vì sao bà ấy lại muốn đi nữa, không đi thì thong thả hơn. Có điều từ trước đến giờ có lúc nào bà chịu ngồi yên, không làm cái này thì cũng làm cái kia, lúc trước còn nghe nói đi học khiêu vũ cơ. Khó lắm mới được thanh nhàn mà bà cứ muốn biến mình thành người bận rộn, em khuyên mãi cũng không nghe.”
Phương Vi Chu nghe xong chỉ cười, đột nhiên hắn nói: “Nếu tết không phải về bên kia, có khi rảnh lại về đây đi.”
Tôi giật mình, nhất thời không biết nên nói thế nào, tuy rằng trong lòng vô cùng ấm áp. Không phải không xúc động nhưng cứ nghĩ sao giống ảo giác vậy, lại không dám xác thực lại. Tôi chỉ còn cách lặng lẽ gật đầu.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, mưa xối ào ào, men theo cửa sổ đang mở tung làm ướt mất nửa cái bàn. Tôi không khỏi nhìn Phương Vi Chu nhưng hắn lại vẫn cứ ngắm mưa thôi.