NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ

Chương 52: Người cướp mối không biết xấu hổ


Đọc truyện NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ – Chương 52: Người cướp mối không biết xấu hổ

Không còn cách nào, tôi không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Trình Gia Tiên, hỏi mượn cô ấy hơn mười sáu triệu.

Nghe nói tôi vay tiền cho em gái Hạng Chương mua điện thoại di động, lại còn mua điện thoại xịn như vậy, Trình Giai Trình như muốn nổ tung.

“Đồng Kha Kha, cậu có phải điên rồi hay không? Vay tiền mua cho nó iphone 7plus? Có phải cậu không còn chỗ nào để vứt tiền?”

Tôi toát mồ hôi: “Không còn cách nào khác, Hạng Chương nói phải mua là phải mua thôi. Đợi Hạng Chương trở về trả lại cho cậu.”

“Đồng Kha Kha, tớ không thể chịu được cậu, làm việc một năm rồi, đến mười sáu triệu cũng không lấy ra được.”

“Không phải không lấy ra được, không phải là Hạng Chương đi công tác sao? Tiền trong nhà đều do anh ấy cầm cả.” Tôi nhỏ giọng nói.

“Đúng, còn cả việc này nữa, làm gì có phụ nữ nào đem tiền mình kiếm được đều đưa cho đàn ông cầm hết chứ? Cậu có biết Hạng Chương nhà cậu cầm trong tay bao nhiêu tiền không? Cậu không sợ anh ấy cầm tiền ăn chơi đàn đúm sao?” Trình Gia Tiên tức giận hét lên.

Tôi cười khổ sở, Trình Gia Tiên luôn là như vậy, hoang tưởng nghĩ như bị hại, việc gì cũng nghĩ tồi tệ nhất.

“Gia Tiên, tớ với Hạng Chương không có nhiều tiền, tuyệt đối không đủ để cho anh ấy ăn chơi đàn đúm, cậu yên tâm. Nhưng mười sáu triệu vẫn là cần gấp, cậu mau gửi cho tớ đi, em chồng vẫn đang đợi, không thì em ấy lại nói với cha mẹ chồng với chồng của tớ.”

Vì tôi thúc giục nhiều lần, nên Trình Gia Tiên bất đắc dĩ gửi mười sáu triệu vào thẻ của tôi, tôi lại ra ngoài rút thêm năm triệu, chuyển hai mốt triệu cho em chồng.

Em gái của chồng hài lòng, tôi lại có chút buồn bực, điện thoại của Hạng Chương lại không gọi được, tôi liền gửi tin nhắn cho hắn, nói cho hắn biết rằng tôi mượn tiền Trình Gia Tiên, bảo hắn sau khi trở về nhớ trả lại cô ấy.

Về đến nhà, tôi lại gọi điện thoại cho Trình Gia Tiên nói lời cảm ơn.

Trình Gia Tiên lúc này mới nhớ tới hỏi tôi Hạng Chương đi đâu, tôi nói rằng Hạng Chương đi công tác học tập rồi, ước chừng khoảng năm ngày, cho nên năm sáu ngày sau mới có thể trả lại cho cô ấy tiền được.

Khi Trình Gia Tiên biết Hạng Chương đi cùng Kiều Kha Nguyên ra ngoài năm ngày, im lặng một hồi lâu.

“Gia Tiên, tớ biết cậu đang suy nghĩ gì, cậu yên tâm, tớ đã hỏi Hạng Chương rồi, anh ấy đối với Kiều Kha Nguyên thực sự không có bất kì cảm giác nào.” Tôi vội vàng nói.

Sau một hồi lâu, Trình Gia Tiên thở dài: “Kha Kha, cậu nói liều sống liều chết, uống rượu uống đến nôn hết cả ra, tiền khổ sở kiếm được lại để ở chỗ Hạng Chương, anh ta ở cùng người phụ nữ độc thân công tác năm ngày, cậu cũng không sợ…”

“Cậu đúng là đồ ngốc? Đàn ông là cái thứ chẳng tốt đẹp gì, bọn họ đều chán cơm thèm phở, cậu hiểu không? Tớ thực sự sợ sau này nhỡ như có chuyện gì, người như cậu chỉ có bị đuổi ra khỏi nhà thôi.”


“Không đâu. Hạng Chương không phải loại người như vậy.”

“Tùy cậu thôi.” Trình Gia Tiên thở dài, “Không nói chuyện này nữa, nói gì vui vẻ một chút được không? Hạng Chương nhà cậu đi công tác có phải ý là cậu có thể cùng tớ đi chơi năm ngày không? Dọn đến nhà tớ ở đi! Dù sao tớ ở một mình cũng buồn chán.”

Tôi nở nụ cười: “Đừng ồn ào nữa, sáng mai tớ còn phải đi làm, làm gì có thời gian mà chơi với cậu.”

“Haizz, cậu thật vô vị.” Trình Gia Tiên đã không biết là lần thứ mấy than thở rồi.

Chúng tôi tán gẫu vài câu sau đó cúp điện thoại, tôi rửa mặt sau đó liền lên giường nghỉ ngơi, ngủ một mạch đến khi trời sáng.

Thứ hai là ngày công việc bận rộn nhất, đi làm từ sáng sớm đến khi tan làm đều không có lúc nào được nghỉ, nhiệm vụ bán hàng trong quý ba không tốt cho lắm, giám đốc Trần giận giữ, tôi có chút hổ thẹn.

Bảng doanh số bán hàng dán trên tường hội nghị, của tôi là thấp nhất.

Ngồi cùng đồng nghiệp, tôi hận mình không thể thu nhỏ lại thành con kiến.

Trong phòng hội nghị ngoại trừ âm thanh của giám đốc Trần ra, những người khác dường như đang nín thở, đúng lúc này tên của tôi được gọi lên.

“Mọi người nhìn Đồng Kha Kha mà xem, vào sau các người bao nhiêu năm? Người ta nỗ lực như vậy? Đơn hàng của tập đoàn Đà Trường ở Bình thị các người không lấy được, Đồng Kha Kha đi ba lần liền lấy được, các người không thấy xấu hổ sao?”

Giám đốc Trần vừa gào vừa đập bàn vỗ đùng đùng, tôi khiếp sợ cộng thêm chột dạ suýt chút nữa bất tỉnh đi.

Hợp đồng này tôi không tiếp tục đàm phán cùng với Nhạc Long. Làm sao có thể đột nhiên ký hợp đồng chứ?

Ngẩng đầu, nhìn thấy tất cả ánh mắt tất cả mọi người dồn về phía tôi, có ước ao, có nghi hoặc, có phẫn nộ…

Tôi toát mồ hôi lạnh cả người, không ngừng cúi đầu, hoảng loạn đến nỗi cũng không biết giám đốc Trần đang nói cái gì.

Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi cúi đầu bước nhanh đi ra ngoài, mới vừa đi ra phòng họp, đã bị đồng nghiệp chặn lại.

“Đồng Kha Kha, chúng ta tâm sự một chút!” Nhìn sắc mặt của cô ta có vẻ không tốt.

Tôi gật đầu, đi theo cô ta vào trong phía thang bộ.


“Đồng Kha Kha, cô phải thích đây rốt cuộc là chuyện gì? Cô đi Bình thị lúc nào sao tôi không biết.”

“Cô không biết?” Tôi kinh ngạc hơn, “Là giám đốc Trần thông báo tôi đi, còn cho đồng nghiệp đến sân bay đưa vé cho tôi, đồng nghiệp nói mọi người đều bận, chỉ có thể để tôi đi một mình.”

Quý Vân chau mày: “Coi như là như vậy, nhưng cô cũng nên nói với tôi một tiếng chứ? Cô biết rõ mối của tập đoàn Đà Trường luôn do tôi phụ trách, cô trắng trợn cướp đi là sao? Cô vào làm một năm chứ không phải một tháng mà cái gì cũng không hiểu!”

Cô ta rất tức giận, tôi cũng không biết nên nói như thế nào, việc này vốn dĩ do tên đầu sỏ Cố Thanh Thiên gây ra, nhưng tôi không thể nói cho cô ta biết được.

“Quý Vân, xin lỗi tôi không nghĩ được nhiều như thế…” Tôi chỉ có thể nhận lỗi.

“Cô không ngờ? Không ngờ một cái lại đem mấy tháng cực khổ của tôi trở thành công cốc, Đồng Kha Kha, cô được lắm, đừng tưởng rằng chồng cô lên chức rồi thì không coi ai ra cái gì, sao cô có thể đoạt đi mất những thứ của người khác, chuyện này tôi nhất định không tha cho cô, cho dù phải đối mặt với Cố tổng tôi cũng không sợ!”

Cô ta trợn mắt lườm tôi, hằm hằm đập cửa rời khỏi.

Cửa ở trong phòng cầu thang vang lên một tiếng thật lớn, cửa đóng chặt lại, tôi một mình đứng trong phòng cảm thấy uất ức.

Thực ra Quý Vân đối xử với tôi cũng không tồi, tôi đi theo cô ấy học tập trong thời gian rất dài, cô ta đi ra ngoài liên hệ khách hàng cũng đều dẫn tôi theo, tôi thực sự không nghĩ đến việc cướp đơn hàng.

Vốn dĩ tôi dự định đàm phán với công ty thương mại Đà Trường rồi nói với cô ta, sau đó cùng cô ấy chia hoa hồng, giờ thì hay rồi…

Tôi bất đắc dĩ, mối này không phải tôi ký! Nhưng tôi không thể có cách gì để giải thích với những người khác.

Chuyện này, quả thực ghê tởm hơn là phải ăn một con ruồi.

Tôi bất mãn trở về phòng làm việc, trùng hợp lại nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Quý Vân đi ra từ phòng của giám đốc Trần. Nhìn thấy tôi lại trừng mắt lườm một phát.

“Quý Vân…”

“Đồng Kha Kha, cô đừng cho rằng có giám đốc Trần che chở cho cô, tôi bây giờ sẽ đi tìm Cố tổng!” Cô ta hét lên với tôi trước mặt mọi người, sau đó lại rảo bước đi ra ngoài.

Đầu tôi nóng lên, tôi vội vàng kéo cô ta lại: “Quý Vân, cô đừng đi, tìm Cố tổng cũng vô ích thôi.”


Những lời tôi nói đều là thật, bởi vì chuyện này là do Cố Thanh Thiên một tay tạo nên, Quý Vân tìm anh tất nhiên không có tác dụng, làm không được còn bị mắng, tôi chỉ vì lo nghĩ cho cô ta.

Nhưng có lẽ tôi nói quá thẳng thừng nên Quý Vân lại tức giận.

“Đồng Kha Kha, không phải cô đang muốn nói, đến Cố tổng cũng đứng về phía của cô chứ? Tôi không dám coi thường cô, cô có bản lĩnh lớn như vậy mà! Dựa vào chồng là phó phòng của bộ phận nhân sự, cô lại ngang ngược như vậy, cô không thấy xấu hổ à!”

Tôi nắm chặt tay cô ta rồi kéo lại: “Quý Vân cô đừng đi, tiền hoa hồng với tiền thưởng tôi không cần, toàn bộ đưa hết cho cô, được không?”

“Đồng Kha Kha, cô nghĩ rằng tôi đang xin cơm cô sao? Tôi thèm vào sao? Cái tôi muốn là một câu trả lời hợp lý!” Quý Vân tức giận hất tay tôi ra.

Có đồng nghiệp ra khuyên can, nhưng bất luận mọi người khuyên ra sao thì Quý Vân vẫn muốn đi tìm Cố Thanh Thiên.

Mọi người ngăn không được, ngẩn người nhìn cô ta bước đi.

Trong lòng tôi lặng lẽ thắp nến cho cô ta.

Lúc này, có người đẩy tôi một phát: “Đồng Kha Kha, cô không lên xem tình hình thế nào sao? Quý Vân tức giận như vậy cãi vã với Cố tổng thì làm sao? Dù sao cô ta cũng xem như sư phụ của cô, tốt xấu gì cũng nên ở trước mặt Cố tổng giúp cô ta một chút.”

Tôi: “…”

Tôi cứ như vậy bị người đẩy vào thang máy.

Cho đến khi tôi đứng bên ngoài phòng làm việc của Cố Thanh Thiên, đầu tôi rối loạn, không biết tại sao mà nghe lời bọn họ rồi bản thân lại chạy đến nơi này.

“Đồng Kha Kha, cô cũng tìm Cố tổng? Quý Vân vừa mới đi vào, tôi thấy sắc mặt cô ta không được tốt cho lắm, chuyện gì xảy ra vậy?” Lương Hảo Ly tò mò.

Tôi lắc lắc đầu, lắp bắp: “ Chuyện này… Quý Vân có chút hiểu lầm, tôi… có thể đi vào không?”

“Cô quả thực muốn vào sao?” Lương Hảo Ly nói hàm ý.

Trong lòng có chút hồi hộp: “Tâm trạng của Cố Tổng hôm nay không tốt sao?”

Lương Hảo Ly mím môi gật đầu, chỉ vào bên trong phòng làm việc, lắc đầu.

Tôi biết, Cố Văn lúc này đi vào chọc tức Cố tổng, thực sự không biết sẽ ra sao.

Biết rõ rằng trong thời điểm này nên rời thị phi mới phải, nhưng nghĩ đến hậu quả của Quý Vân, đầu tôi lại nóng lên, trực tiếp mở cửa xông vào.

Thành quả người ta mấy tháng vất vả không hiểu ra sao thì bị cướp mất coi như thôi đi, lại còn hại người ta bị sa thải, tội này của tôi quả thật rất lớn.


“Cố tổng!” Tôi kêu lớn.

Phía sau là âm thanh của Lương Hảo Ly: “Cố tổng, Đồng Kha Kha muốn gặp anh.”

Nói xong, cũng không đợi lời đáp liền đóng cửa phòng làm việc lại.

Đúng là… không có đồng nghiệp nào thân thiết hết!

Tôi đứng tại chỗ, hai chân run rẩy nhìn về phía Cố Thanh Thiên và Quý Vân cách đó không xa.

Quý Vân sắc mặt tái nhợt thật đáng sợ, mà Cố Thanh Thiên ngồi ở sau bàn làm việc, cũng là gương mặt không vui.

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là, tôi tới muộn rồi!

“Đồng Kha Kha, cô tới làm gì?” Quý Vân không nhịn được nhìn về phía tôi hét lên.

Trời đất, ngay trước mặt Cố Thanh Thiên lại vẫn dám hét lên, Quý Vân cô thật sự không muốn làm ở tập đoàn Thiên Hoa nữa sao?

Tôi lặng lẽ thở dài trong lòng, nhìn về phía Cố Thanh Thiên.

“Cố tổng, tôi và Quý Vân có chút hiểu lầm, chúng tôi tự giải quyết là được rồi, anh đừng để ý, cô ấy tính tình dạo này có hơi nóng, nhưng thực ra cô ấy rất tốt, trong công việc cũng vô cùng nỗ lực.” Tôi gấp gáp vội vàng nói.

Tôi không dám nhìn biểu cảm của Quý Vân, chỉ sợ cô ta không kiềm chế được mà bóp chết tôi mất.

Cố Thanh Thiên lạnh lùng nhìn tôi: “Hiểu lầm? Bộ phận của các người cả ngày không lo làm việc, chỉ suốt ngày tranh cãi vì những chuyện nhỏ nhặt như thế này, còn dám nói làm việc chăm chỉ?”

“Đúng là do hiểu lầm, do tôi suy nghĩ không chu đáo công ty Đà Trường Bình thị vẫn do Quý Vân phụ trách, tôi lần này đi quá vội vàng, đúng lúc cô ấy không có nhà, lúc kí hợp đồng lại quên mất cô ấy…”

Tôi trả lời nhắc nhở Cố Thanh Thiên, tất cả những điều này đều là lỗi của anh, nếu không… tôi và Quý Vân cũng sẽ không thành cạnh tranh như vậy.

Cố Thanh Thiên quả nhiên mím môi không nói.

“Cố tổng, tôi đã quyết định rồi, đơn hàng lần này coi như là của Quý Vân, tôi cái gì cũng không muốn.” Tôi tiếp tục cho anh một đòn lớn.

Anh cho rằng những gì anh bố thí cho em, em cần sao?

Em không thèm!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.