Đọc truyện NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ – Chương 190: Đang chơi trò gì
“Tôi nghĩ tôi và cô không có gì để nói.” Cố Thanh Thiên cau mày, “Sao bây giờ cô lại thế này? Khó chịu kỳ quặc.”
“Em mệt chết đi được.” Tôi khẽ than.
Cố Thanh Thiên nhìn đăm đăm tôi chốc lát, cuối cùng trở mình nằm qua một bên: “Mệt chết á?”
“Ừ.” Tôi nghiêng người, đưa lưng về phía anh, “Em trai của em đã về rồi, Tạ Yên Duyên cũng tới…”
Cố Thanh Thiên không lên tiếng nữa. Tôi nhắm hai mắt, thốt lên thắc mắc trong lòng: “Anh sớm biết rồi đúng không?”
Cố Thanh Thiên im lặng hai giây mới đáp lại, “Ừ, biết lâu rồi.”
“Vậy sao anh không nói cho em!” Tôi ngồi bật dậy, tức giận chất vấn anh, “Anh biết thì tại sao không ngăn cản em trai em?”
“Nói cho cô biết thì có ích gì? Có thể ngăn cản nó ư? Em trai cô là hạng người gì, trong lòng đang suy nghĩ gì, cô còn không rõ hay sao?” Cố Thanh Thiên lạnh lùng hỏi vặn.
Tôi không còn gì để nói. Trước kia thì tôi không biết, nhưng về sau tôi biết rồi, em trai tôi một lòng một dạ muốn đi đường tắt, muốn trèo lên cao, cho dù chúng tôi ngăn cản thế nào, chỉ sợ Tạ Yên Duyên vẫy tay một cái, nó lập tức tới ngay.
“Chuyện này không cản được đâu, phải để bản thân nó hiểu ra. Dù sao Tạ Yên Duyên đâu có thật sự coi trọng nó, chờ đến khi nó nếm mùi đau khổ, tự khắc biết tốt xấu và quay lại thôi.” Cố Thanh Thiên nói tiếp.
Tôi ngồi khoanh chân bên cạnh anh, mím môi không lên tiếng, thật lâu sau mới nói: “Tạ Yên Duyên tìm em rồi! Cô ta lấy em trai em để uy hiếp, đòi anh đầu tư ba trăm tỷ cho Tạ thị.”
“Đừng để ý tới cô ta.” Cố Thanh Thiên cười giễu cợt, “Vấn đề của Tạ thị không thể giải quyết dứt điểm chỉ với ba trăm tỷ, hiện tại họ chỉ trông thấy tổn thất bề ngoài, cứ nghĩ ba trăm tỷ là có thể để duy trì công ty phát triển mạnh, thật ra thì…”
Anh bỏ lửng câu nói, tôi đoán ra tính nghiêm trọng của vấn đề, cũng không hỏi nữa. Tuy nhiên từ thái độ của anh, tôi biết anh sẽ không chi bộn tiền ấy cho tôi và người thân của tôi đâu. Nghĩ cũng đúng, cả nhà họ Đồng chúng tôi đâu đáng giá đến thế.
Tôi thầm thở dài, lại nằm xuống, song không hề buồn ngủ.
Tiếng sột soạt vang lên, Cố Thanh Thiên lại đưa tay đến, khoác lên người tôi: “Cô trả lời Tạ Yên Duyên thế nào?”
Tôi cố gắng quên đi nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh, giọng cứng nhắc: “Em bảo cô ta quên đi, một là em không có ý định nói với anh điều này, hai là cho dù em mở lời thì anh cũng không đồng ý. Anh yên tâm, em biết điều gì nên làm điều gì không.”
Cánh tay Cố Thanh Thiên siết thật chặt, tôi bị đau, cắn môi gắng gượng không phát ra tiếng.
“Cô trả lời rất đúng.” Anh sáp lại gần, ôm tôi vào lòng, ngón tay cố ý đụng vào nơi mà tôi sợ nhất.
Tôi hốt hoảng nắm ngón tay anh: “Cố tổng!”
“Tôi muốn!” Cố Thanh Thiên cắn bờ vai tôi.
Anh muốn thì đi mà tìm Ôn Nhã Gia ấy! Tôi thầm nói vậy, nhưng vẫn chưa đủ can đảm thốt ra khỏi miệng, chỉ giữ chặt ngón tay anh không buông ra, muốn dùng cách này để biểu đạt quyết tâm của mình.
“Cố tổng, bây giờ em không có hứng, để về nhà được không?” Tôi điều chỉnh giọng mình nũng nịu cầu xin anh, “Chờ về nhà, anh muốn thế nào cũng được…”
Tôi vẽ cho Cố Thanh Thiên một chiếc bánh lớn, bởi vì tôi biết, đến khi anh về đến nhà, trông thấy Ôn Nhã Gia là hết hứng thú ngủ với tôi ngay.
Cố Thanh Thiên khựng lại: “Em chắc chắn?”
“Ừ.” Tôi đáp ứng bằng giọng dịu dàng ngoan hiền nhất.
Cuối cùng, Cố Thanh Thiên đẩy tôi ra: “Vậy hôm nay tôi tạm tha cho em.”
“Ngủ đi, ngày mai bay sớm lắm phải không?” Tôi khẽ hỏi.
Anh “ừ” một tiếng, kéo tôi vào lòng mình, hít hà mùi tóc của tôi: “Thôi ngủ đi.”
Trong vòng tay anh, dường như cả người tôi đều nóng ran, tuy rằng không dám cử động dù chỉ chút xíu nhưng toàn thân vẫn toát mồ hôi, nào có thể ngủ được.
Đợi mãi đến khi tiếng hít thở của anh trở nên đều đều, tôi mới nhẹ nhàng rút khỏi ngực anh, lăn sang một bên thở phào nhẹ nhõm.
Quay mặt lại ngắm gương mặt nghiêng nghiêng ngủ say của Cố Thanh Thiên, tôi lắc đầu thở dài, trách ông trời không công bằng, ngay cả lúc ngủ trông anh cũng đẹp trai đến vậy…
Chẳng biết tôi còn có thể nhìn anh bao lâu nữa… Tôi cười chua chát, tự thôi thúc mình nhắm mắt lại.
Thứ không thuộc về mình, càng nhìn lâu càng sinh lòng tham. Mà thứ tham lam nhưng lại không thể có được trên thế gian này chính là lòng người.
Cả đêm tôi bị bóng đè liên tục, mãi đến hửng sáng, tôi mơ màng tỉnh lại, trong giây phút mở mắt ra, cả người tôi liền lọt vào đôi mắt đen láy của Cố Thanh Thiên. Nơi ấy hệt như sương mù trong rừng sâu núi thẳm, chẳng thể nhìn thấu nhưng lại có thể mê hoặc tâm thần người khác…
Tôi thậm chí không biết anh lại gần từ bao giờ, hơi thở cứ thế bị anh cướp đi, mỗi một tế bào trên người cũng bị nhiệt độ từ cơ thể anh đốt cháy đến mức sôi trào.
Cổ họng không kiềm được phát ra tiếng rên nhỏ vụn, tiếng thở dốc bên tai rõ mồn một, tôi nằm trong vòng tay anh, khó chịu cựa mình như một con rắn.
“Đồng Kha Kha, em cũng muốn tôi phải không.” Cố Thanh Thiên cắn lỗ tai tôi.
Tôi khe khẽ hét lên, cái đầu đặc quánh điều khiển tôi áp sát vào anh. Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bọn trẻ.
“Bố, mẹ, bố mẹ đang làm gì đấy?”
Giống như bị giội cả một chậu nước lạnh, tôi tỉnh táo lại trong nháy mắt, đẩy bàn tay cứng đờ của Cố Thanh Thiên sang bên, che chăn ngồi dậy: “Niếp Niếp, Trạch Khôn đó à?”
Hai đứa trẻ vẫn mặc đồ ngủ, đi chân trần, vác quả đầu rối bù đang đứng trước cánh cửa mà chúng tôi quên đóng.
“Mẹ và bố đang chơi gì thế? Niếp Niếp cũng muốn chơi!” Niếp Niếp tò mò dẫn Trạch Khôn đến bên giường, dáng vẻ như muốn trèo lên chơi cùng chúng tôi.
Nhớ ra mình và Cố Thanh Thiên không mặc gì, tôi vội vàng nói: “Niếp Niếp, Trạch Khôn, các con không đi giày làm mẹ buồn đấy, mau quay về xỏ giày đi con, xong rồi thì qua đây chơi cùng bố mẹ nhé.”
Niếp Niếp cúi đầu nhìn chân, nhanh nhẹn kéo Trạch Khôn đi xỏ giày, nhìn hai đứa trẻ loạng choạng rời khỏi, tôi vội đẩy Cố Thanh Thiên: “Cố tổng, mau dậy mặc quần áo đi!”
Bàn tay Cố Thanh Thiên dưới tấm chăn véo mạnh tôi một cái: “Để xem buổi tối tôi xử em thế nào!”
Tôi kêu đau, nhanh chóng lăn đến chỗ cách xa anh nhất, nhảy xuống giường mặc quần áo. Trong lúc luống cuống tay chân thì hai đứa bé lại chạy đến.
Nhìn bọn trẻ mặc xỏ giày xiêu xiêu vẹo vẹo để chạy đến đây nhanh nhất, tôi cười nhăn nhó, buộc chặt áo ngủ, ngồi xổm xuống đón rồi xỏ giày lại hẳn hoi giúp bọn trẻ.
“Mẹ, chơi trò chơi đi!” Đôi mắt Niếp Niếp sáng rỡ như vì sao xa.
Tôi toát mồ hôi, cố ý nghiêm mặt nói: “Không chơi nữa, hôm nay mẹ con mình phải cùng bố về nhà, giờ phải lên đường ngay!”
Bọn trẻ lập tức bị đánh lạc hướng: “Về nhà kìa, về nhà kìa!”
Tôi liếc qua khóe mắt, thấy Cố Thanh Thiên đã mặc xong quần áo bèn vội vàng dẫn hai đứa bé sang phòng bên, thay đồ cho bọn trẻ xong thì để Cố Thanh Thiên chơi với chúng, còn tôi một mình đi tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề xong, thời gian đã không còn sớm lắm, Triệu Văn Mãnh gõ cửa thông báo đã tới giờ lên đường.
Trên đường trở về, ngoại trừ lúc cần thiết, tôi hạn chế nói nhiều với Cố Thanh Thiên. Dỗ hai đứa bé nhắm mắt lại nghỉ ngơi chốc lát, thời gian cứ thế trôi đi, cuối cùng cũng về đến Phong Thành.
Vừa bước vào nhà, hai đứa bé reo lên rồi chạy loanh quanh, hưng phấn và hoạt bát hơn nhiều so với lúc ở nhà bố mẹ tôi. Cũng khó trách, trong lòng bọn chúng, nơi đây mới được coi là nhà của chúng.
“Niếp Niếp và Trạch Khôn về rồi à.”
Giọng Cố Hồng Minh truyền đến, hai đứa bé vừa gọi ông nội vừa nhào tới, khiến Cố Hồng Minh vui vẻ cười to.
“Bác Cố.” Tôi lễ phép chào to.
Ông ngẩng đầu nhìn thoáng qua tôi: “Về rồi à, về là tốt rồi!”
Trong trí nhớ của tôi, hiếm khi ông mới nói với tôi những lời ôn hòa thân thiện kiểu này, giống như là đang chào đón tôi quay về vậy, khiến tôi chưa thể thích ứng kịp.
Đang không biết nên nói cái gì cho phải thì Điền Lam đi từ tầng hai xuống: “Ơ, ai đã về thế này, để bà nội ngắm cái nào.”
“Bà nội!” Hai đứa bé lại thi nhau chào.
Điền Lam cười híp mắt, đi tới bên Cố Hồng Minh, song cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi.
“Em lên tầng trước, thu dọn đồ đạc đi.” Cố Thanh Thiên khẽ nhắc.
Tôi đáp vâng rồi cúi đầu chạy lên tầng.
Lúc khúc quanh từ tầng hai lên tầng ba, một bóng người phía trước đột nhiên chắn tầm mắt, tôi ngước đầu lên, thì ra Ôn Nhã Gia đang đứng trên tôi hai bậc cầu thang.
Tôi không muốn xảy ra xung đột với cô ta, bèn nép sang bên cạnh, ai ngờ cô cũng dịch người theo hướng tôi, thế là vẫn chặn đường đi của tôi.
Chắc chắn cô ta cố ý, tôi có thể đánh hơi được mùi thù địch toát ra từ người cô ta.
“Cô Ôn, chó ngoan không chặn đường.” Tôi thờ ơ lên tiếng.
“Cô đã đi rồi, tự dưng quay lại làm gì?” Ôn Nhã Gia bước xuống cầu thang, đứng đối mặt với tôi, “Cô nghĩ nếu mình quay về, Cố Thanh Thiên sẽ giữ cô lại ư?”
Cô ta nói rất nhỏ, ngoại trừ tôi, chắc chẳng ai nghe thấy nữa đâu, tôi im lặng không lên tiếng, để xem cô ta rốt cuộc muốn làm gì.
“Đồng Kha Kha, cô đừng về đây nữa.” Dứt lời, Ôn Nhã Gia lướt qua tôi, đi xuống tầng dưới. Nhưng vào khoảnh khắc thoáng qua nhau, cô ta đột nhiên nghiêng người, loạng choạng hai bước rồi té ngã, sau đó hét lên thảm thiết.
Tôi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì đã trông thấy Cố Thanh Thiên lao đến như con báo săn, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta phải tặc lưỡi xuýt xoa.
“Xảy ra chuyện gì đấy? Nhã Gia, em không sao chứ?”
“A Thánh!” Ôn Nhã Gia thuận thế tựa vào lòng Cố Thanh Thiên, vẻ mặt thê lương, “Đừng trách cô Đồng, không phải cô ấy đẩy em, tại em sơ ý.”
Tôi khiếp sợ nhìn cô ta, cô ta tự ngã mà dám đổ lên đầu tôi á?
“Ôn Nhã Gia, cô…”
Tôi vừa định phản bác lời cô ta thì Điền Lam chạy đến: “Câm miệng! Đồng Kha Kha, tôi thật không ngờ cô ác độc đến thế! Lần trước suýt nữa làm hỏng mặt Nhã Gia còn chưa tính, chúng tôi nể tấm lòng lương thiện của Nhã Gia, tha thứ cho cô, vậy mà cô vẫn không biết hối cải, còn định đẩy Nhã Gia xuống cầu thang.”
“May là nhờ Nhã Gia phúc lớn mạng lớn, nếu ở thêm vài ngày nữa, chẳng phải sẽ bị cô hại chết?”
“A Thánh, Đồng Kha Kha không thể ở trong cái nhà này nữa rồi, mau đuổi cô ta đi! Có nghe thấy không!”
Điền Lam oán hận nhìn tôi đăm đăm, Cố Thanh Thiên cũng nhìn tôi như thể tức giận lắm: “Đồng Kha Kha, có phải cô điên rồi không?”
Tôi hết mở miệng lại ngậm miệng, tình huống vừa rồi chỉ có tôi và Ôn Nhã Gia biết, mà bây giờ, rất hiển nhiên là lại giống như trước đây, Cố Thanh Thiên hễ thấy Ôn Nhã Gia gặp sự cố là dễ dàng trở nên mất kiểm soát và lo lắng tột độ, cho nên tôi chỉ đành đóng vai người phụ nữ bị mọi người xua đuổi.
“A Thánh, đừng trách cô Đồng.” Ôn Nhã Gia tái mặt, dịu dàng khuyên can.
Cố Thanh Thiên trấn an Ôn Nhã Gia xong bèn quay đầu lại nói: “Đồng Kha Kha, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau xin lỗi đi?”
“Xin lỗi ư? Tại sao em phải xin lỗi?” Tôi thản nhiên đứng cách họ vài bậc thang, hờ hững chối, “Em đâu có va vào cô ta!”
“Đồng Kha Kha! Ý cô là Nhã Gia tự ngã ư?” Điền Lam không chút khách khí.
Tôi mặc kệ bà, chỉ quan tâm Cố Thanh Thiên nghĩ thế nào.
Cố Thanh Thiên không để cho ai phải thất vọng: “Đồng Kha Kha, nếu cô nhận lỗi, sau này mọi người còn có thể ở cùng nhau. Nếu cô vẫn cứng đầu, vậy thì đừng trách tôi đuổi cô ra ngoài!”
Thoắt cái, nước mắt làm nhòa tầm mắt tôi. Dường như tất cả đã kết thúc, tảng đá đè nặng trong lòng tôi cũng vững vàng rơi xuống mặt đất.
Rốt cuộc anh cũng mở lời, cuối cùng cũng đuổi tôi đi.
Tôi nhắm mắt lại, dằn lại những giọt nước mắt trực rơi, giọng nặng nề: “Cố tổng, có phải đây thật sự là ý nghĩ hiện tại của anh phải không?”
“Đúng!” Cố Thanh Thiên đỡ Ôn Nhã Gia đứng vững, thấy một chân cô ta hoàn toàn mất cảm giác bèn dứt khoát bế cô ta lên, xoay người xuống dưới tầng. Vừa đi anh còn vừa gọi người giúp việc mau mau đem hộp y tế tới.
Tôi quyết tuyệt quay người xuống dưới nhà, vừa định mở miệng gọi anh thì Điền Lam đột nhiên nói: “Xem ra cô cũng biết người biết ta đấy chứ. Thấy không thắng được Nhã Gia liền định rời đi sao?”
“Tôi… Chỉ muốn biết suy nghĩ của Cố tổng.” Tôi gằn giọng, không muốn nói nhiều với bà ta, xuống dưới nhà.
Cố Thanh Thiên cẩn thận đặt Ôn Nhã Gia lên sofa, sau đó nâng chân cô ta lên kiểm tra vết thương.
“Chuyện gì vậy?” Cố Hồng Minh cau mày hỏi.
Không đợi tôi trả lời, Cố Thanh Thiên trợn mắt liếc tôi rồi đáp: “Có vài người quá đắc ý vênh váo, con nghĩ cần thời gian bình tĩnh một chút.”
“A Thánh… Xin lỗi…” Ôn Nhã Gia lau nước mắt, “Em không nên ở lại đây, sự có mặt của em toàn mang đến rắc rối cho mọi người, em… Xin lỗi! Xin lỗi! Em sẽ đi ngay, được không?”
“Nhã Gia, con nói linh tinh gì đấy? Con mang đến cho nhà này rắc rối bao giờ, rõ ràng người đó là Đồng Kha Kha!” Điền Lam cao giọng.
Tôi chẳng có hứng thú nghe người khác nói gì, chỉ dõi theo Cố Thanh Thiên, xem rốt cuộc anh sẽ nói ra sao.
Hai giây sau, tôi nhận được đáp án.
“Đồng Kha Kha, cô ra ngoài ở vài ngày trước đã.” Cố Thanh Thiên quyết định.
Thật kỳ lạ, tôi không hề khóc, thậm chí khóe miệng còn khẽ nhếch lên cười: “Cố tổng yên tâm, tôi sẽ đi ngay, chẳng qua trước khi đi tôi muốn hỏi một chuyện…”
“Chuyện gì?” Cố Thanh Thiên cau mày.
“Lúc đầu tới đây, nhà các anh chỉ cần Trạch Khôn, vậy bây giờ… phải chăng tôi có thể đưa Niếp Niếp đi?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Ngay sau đó, sắc mặt Cố Thanh Thiên thoắt thay đổi, thậm chí anh còn buông Ôn Nhã Gia ra, đi đến trước mặt của tôi, trên gương mặt lạnh lùng vụt tắt nét cười.
“Đồng Kha Kha, cô vừa nói gì?”
Giọng điệu mang tính uy hiếp rõ ràng, tôi không biết nên trả lời anh thế nào mới tốt, bèn mở miệng lặp lại câu hỏi.
“Đủ rồi!” Lần này không phải Cố Thanh Thiên lên tiếng mà là Cố Hồng Minh.
“Cháu trai và cháu gái của tôi, đừng hòng ai đem đi được!”
Tôi nhìn theo nơi tiếng nói truyền đên, thấy tay ông đang nắm tay Niếp Niếp thật chặt, hình ảnh một già một trẻ lặng người như thể bức họa in dấu trong đầu tôi.
Tôi đột nhiên hối hận vì ban đầu mình dạy Niếp Niếp đi lấy lòng Cố Hồng Minh, nếu ngày xưa cứ để quan hệ giữa hai ông cháu lạnh nhạt thì có lẽ bây giờ tôi có thể đưa Niếp Niếp đi rồi.