Đọc truyện NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ – Chương 137: Muốn gặp anh
Tôi nghiến răng để con dao trước ngực, trực diện đối mặt với ánh mắt của Hạng Chương, không tránh không né.
“Tôi muốn ra ngoài!”
“Nếu tôi không đồng ý, cô thật sự muốn giết người sao.” Khuôn mặt Hạng Chương lúc này cứng đờ, thâm tím.
“Anh có thể thử.” Tôi đưa con dao về phía trước mà nói.
Hạng Chương trầm lặng nhìn tôi một lúc, dường như đang suy xét lời tôi nói là thật hay giả, cũng đang tìm cách để giành lại con dao.
Các dây thân kinh của tôi căng ra, trừng mắt hung dữ, nếu anh ta dám trói tôi lần nữa cho dù giết không chết anh ta tôi cũng phải liều với anh ta một phen.
Trong lúc đó, Hạ Khải Quyền mất bình tĩnh mà gằn giọng nói: “Tất cả điên hết cả rồi! Hạng Chương, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Tôi chính mắt nhìn thấy người của Hạng Chương run lên, khuôn mặt tím bầm bỗng trở nên dịu dàng, một tay hắn nắm chặt tay Hạ Khải Quyền, nhìn tôi chằm chằm: “Cô lấy sức khỏe của bố cố và sự an nguy của Nám Nám để thề sẽ không bán đứng tôi, sẽ ngoan ngoãn trở về.”
Người đàn ông ác độc này.!
Tôi dường như cảm nhận thấy vị máu tanh trên môi, hận không thể băm vằm hắn ra, nhưng….
“Được! Tôi thề! Nếu tôi báo cảnh sát thì phẫu thuật của bố thất bại, mãi mãi không tìm thấy Nám Nám!” Tôi căm hận cắn môi, nghiến răng nói lời thề.
Nét mặt của Hạng Chương giãn ra, nhìn tôi gật đầu: “Được! Tôi tin cô một lần, nếu tôi nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, cô nhất định sẽ thấy tôi để bố cô là người đầu tiên biết sự thật này.”
“Cô biết rồi đó, bố mẹ cô hiện nay vô cùng tin tưởng tôi, bao gồm cả em trai cô! Đúng rồi, tôi phải chăng đã quên nói với cô, em trai cô muốn mua điện thoại cũng chính là tôi mua cho, bây giờ nó nhìn thấy tôi giống như là nhìn thấy thần tài vậy. Cho nên cô đừng dại dột mà làm ra bất cứ truyện gì trái ý tôi, đến lúc đó người khó coi chính là cô đó.”
Chuyện này, em trai chưa từng nói qua với tôi, từ lần cãi nhau lần trước, nó hoàn toàn cắt đứt liên lạc với tôi.
Tôi cười khổ: “Vậy à? Vậy phải cảm ơn anh đã thỏa mãn tâm nguyện của nó rồi.”
Hạng Chương lấy chìa khóa từ chiếc áo vứt ở cuối giường, gỡ lấy một chiếc ném về phía tôi: “Cầm lấy!”
Cúi người nhặt chìa khóa, chạy nhanh về phía cửa mở thử, thật sự có thể mở, tôi cầm chặt chìa khóa trong tay trở về phòng, nhìn thấy Hạng Chương đứng trước cửa phòng Hạ Khải Quyền nhìn tôi, tận mắt thấy tôi vào phòng liền đóng sập cửa, chắc chắn là muốn đi dỗ ngọt Hạ Khải Quyền.
Tôi ngồi ngây trong phòng một lúc, vẫn thấy có gì đó bất an, cảm thấy giống như nếu bây giờ tôi không đi tìm Cố Thanh Thiên thì sẽ không còn cơ hội gặp anh ta nữa vậy.
Nếu anh ta đi trước một hôm thì sao? Nếu mai Hạng Chương anh ta hối hận lật mặt thì sao?
Tôi đứng dậy thay quần áo, cầm theo túi sách với điện thoại, khe khẽ nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, hít thở bình ổn, nhẹ nhàng nhất có thể để mở cửa chạy ra ngoài.
Gió đêm trời thu đã mang chút giá lạnh của ngày đông, thổi vào người có chút lạnh nhưng lòng tôi lại giống như đang được sưởi ấm vậy, thúc dục tôi không ngừng chạy, chạy, chạy thật nhanh….
Chạy một đoạn rất xa mới có thể bắt được chiếc taxi chạy đêm đến chỗ của Cố Thanh Thiên.
Sau khi đến nơi mới nhận ra tòa chung cư thượng gia với chiếc cổng bị canh ngữ nghiêm ngặt, hoàn toàn không phải là nơi tôi muốn vào là có thể vào.
Tôi đứng dưới tòa chung cư, ngước cổ nhìn lên tầng cao nhất, Cố Thanh Thiên chính là sống ở tầng mà tôi không nhìn thấy, tôi không phân biệt được căn nào là nơi anh ta sống, liệu có phải là căn đang bật đèn kia không….
Hít một hơi thật sâu, tôi nhấc điện thoại gọi điện cho anh ta, gọi một lần, hai lần anh đều không nghe, tôi liền gửi tin nhắn wechat cho anh, tôi nói tôi đang ở dưới tòa nhà và muốn gặp anh.
Gửi tin nhắn xong tôi lại gọi điện thoại cho anh và lần này anh đã nghe máy.
“Cố tổng!” Tôi hét lên, nghe thấy hơi thở của anh đột nhiên tôi không biết nên nói gì.
Dũng khí gửi tin nhắn vừa nãy bỗng nhiên biến mất không sót lại chút nào, tôi mở miệng một câu cũng không nói.
Nửa đêm chạy qua đây, Cố tổng sẽ nghĩ tôi như thế nào? Anh nhất định sẽ lại cười chế giễu tôi? Nhất định lại nói tôi đói khát cái gì mà nửa đêm chạy ra ngoài tìm đàn ông.
Tôi chờ mong anh nói, cho dù là khinh bỉ tôi, mắng tôi, chế giễu tôi, gì cũng được!
Tôi chỉ muốn nghe giọng của anh, để biết được anh vẫn còn ở đầu dây bên kia.
Nhưng tôi không nói anh cũng không nói, dường như đến gió cũng ngừng thổi, cả thế giới đều yên lặng.
Trong lúc tôi cầm điện thoại mà không biết nói gì, ánh mắt dừng trên những ngọn đèn lấp lánh của đại sảnh tòa nhà, bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, mặc dù cách chiếc cửa pha lê nhưng tôi vẫn có thể nhận ra anh.
Cố Thanh Thiên, anh đến rồi, anh thực sự đang ở đây!
Tôi không kìm chế được bước lên bậc thềm, nhìn anh qua chiếc cửa pha lê, còn anh cứ bất động đứng đó nhìn tôi, không hề có ý mở cửa.
“Cố tổng!” Nhìn thấy anh tôi như được tăng thêm dũng khí, “Em đến rồi…..”
“Ai bảo cô đến đây!” Cuối cùng anh cũng lên tiếng.
“Em muốn gặp anh!” Tôi nói to.
Cố Thanh Thiên tắt điện thoại, từ trong cửa đi ra, tôi vẫn nhìn anh, nhìn anh cuối cùng cũng chịu mở cửa chào đón tôi, tôi lập tức chạy lên bậc thềm, lao về phía anh, xà vào vòng tay anh.
Anh ôm lấy người không mời mà đến như tôi, không nói câu nào còn tôi lại muốn khóc.
Vòng tay của anh rất ấm ấp, khiến tôi rất muốn dựa vào.
Đã bao lâu rồi chưa có ai ôm tôi? Đã bao lâu rồi không có bờ vai để tôi dựa vào?
Tôi từ nhỏ vốn đã không phải là người kiên cường, tôi quen với việc ỷ lại, lúc nhỏ ỷ lại bố mẹ, quen biết Hạng Chương thì ỷ lại dựa dẫm Hạng Chương.
Tôi đã từng cho rằng đôi vai của Hạng Chương là thứ để tôi dựa vào cả cuộc đời này, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra cái gì tôi cũng không có.
Nghĩ lại khoảng thời gian đã qua, cuối cùng nước mắt cũng rơi, tôi vội vàng vùi đầu vào lòng anh.
Lờ mờ nghe thấy tiếng thở dài theo gió mà lướt qua.
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh hoài nghi, vừa nãy là anh thở dài sao?
Cố Thanh Thiên cũng nhìn tôi, cau mày, tôi kìm chế không được mà giơ tay vuốt vuốt đôi lông mày, thế là tôi lại nghe thấy tiếng thở dài của anh: “Vào trong đi.”
Tôi gật đầu, nắm chặt tay anh, cùng anh đi qua cánh cửa pha lê kia, đi qua đại sảnh, đi thang máy lên phòng anh.
Vừa bước vào, cảm giác ấm áp ở khắp mọi nơi, vật bất ly thân và độc nhất chỉ có ở anh đó là mùi cỏ xanh, khiến lòng người vô cùng an yên.
Cố Thanh Thiên dẫn tôi vào phòng khách, ấn người tôi ngồi trên ghế safa, sau đó đi vào nhà bếp.
Trong lúc tôi đang áy náy không yên anh đưa tôi ly sữa nóng: “Uống đi”.
Đã rất lâu rồi không có ai chuẩn bị sữa cho tôi, tôi nhận lấy uống một ngụm mới chợt nhớ ra anh không thích uống sữa tươi, vậy tại sao trong nhà lại chuẩn bị sữa tươi?
“Ly sữa tươi này là đặc biệt chuẩn bị cho em sao?” Tôi không nhịn được liền hỏi.
Cố Thanh Thiên không chút biểu cảm ngồi sang một bên: “Cô nghĩ nhiều rồi.”
“Nhưng anh không thích uống sữa tươi!” Tôi không để ý nhiều, liền nhận định đây chính là sữa chuẩn bị cho tôi, nghĩ như vậy sẽ giúp tôi được an ủi phần nào khi vẫn có người nhớ mìnhi tôi.
“Cảm ơn anh!” Tôi nghiêm túc nói với anh.
Anh không có chút phản ứng gì đợi tôi uống hết ly sữa, ngồi ngay ngắn lại mới lên tiếng: “Nói đi, lại xảy ra chuyện gì rồi?”
“Em……” Tôi nhìn ly sữa trong tay, đột nhiên muốn nói cho anh biết mọi chuyện đã xảy ra với tôi.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng mối quan hệ giữa anh và tôi không quá bình thường, nhưng ngoài bố mẹ ra thì anh chính là người thân thiểt nhất với tôi, khi thân xác đã dần quen với anh thì đến tâm hồn cũng muồn dựa dẫm.
“Tôi muốn ly hôn với Hạng Chương.” Tôi cũng không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu, chỉ đành lấy vấn đề này làm chủ đề.
Cố Thanh Thiên không nói gì dường như đang chờ tôi tiếp tục nói.
Nhưng tôi nên nói cái gì đây? Nói anh ta phản bội tôi, thích một người cùng giới tính? Nói anh ta bán Nám Nám của tôi như thế nào? Nói anh ta đã trói tôi hai ngày qua, hạn chế sự tự do của tôi như thế nào?
Không! Đây không phải là vấn đề chính mà tôi muốn nói, thứ tôi muốn nói là…….
“Cố tổng, em có thể cầu xin anh một chuyện được không?”
Khóe miệng Cố Thanh Thiên động đậy: “Tôi biết ngay mà, cô không có chuyện gì sẽ thì sẽ không thèm đến chỗ tôi. Đừng nói với tôi là cô thích tôi rồi nên mới muốn ly hôn với Hạng Chương.”
Tôi vờ như nghe không hiểu lời chế giễu của anh, nhìn anh rất nghiêm túc: “Cố tổng, anh có tiền lại có quyền, chắc chắn quen biết với rất nhiều người tài giỏi, tôi muốn cầu xin anh giúp ba tôi tìm một bác sĩ tốt, rồi đón ba cùng gia đình tôi qua đó, rồi đổi toàn bộ số điện thoại của họ, ngoài tôi và anh thì không ai có thể tìm được họ.”
“Tim của ba tôi không được khỏe, cần phải làm phẫu thuật, tôi hi vọng bác sĩ đó có chuyên ngành về lĩnh vực này, sau đó nhanh chóng làm phẫu thuật cho ông, giúp ông mau hồi phục.”
“Còn nữa, bất luận là xuất viện hay nhập viện hay là chuyển viện tôi đều hi vọng tất cả sẽ là bí mật, đừng để bất kỳ ai biết, đặc biệt là…………không được để Hạng Chương biết!”
“Tôi biết thỉnh cầu này rất bất ngờ, rất kỳ quái nhưng tôi khẩn cầu anh đồng ý, anh là cơ hội cuối cùng của tôi, anh giúp tôi chuyện này, cứu tính mạng của cả gia đình tôi, cả kiếp này, hay kiếp sau tôi cũng sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp anh. Anh muốn tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó, cho dù anh muốn tim gan tôi cũng không do dự mà cho anh.”
Cố Thanh Thiên cau mày nhìn tôi: “Sao cô lại bày trò như vừa bị ai truy sát vậy, sao vậy? Cô đã gặp rắc rối gì?”
“Tôi không có rắc rối, chỉ là tôi…..tôi lấy nhầm người!” Tôi cúi đầu, “Hạng Chương dùng sức khỏe của bố tôi để uy hiếp tôi, không để tôi rời đi, hắn nói hắn có cách để ba tôi chết trên bàn phẫu thuật…..”
“Hạng Chương uy hiếp cô?” Cố Thanh Thiên nghe thấy câu nói này và lặp lại lần nữa, nhưng xem ra không hề có chút kinh ngạc, tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu.
“Chuyện này……không phải là tôi không làm được, chỉ là……..tôi có lợi gì khi làm chuyện này? Chuyện phiền phức như vậy.” Anh ta lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, nhìn tôi mà nói với ngữ điệu cao cao tại thượng không liên quan đến bản thân.
Tôi ngơ ngác: “Anh….anh có yêu cầu gì, tôi đều, tôi đều có thể…..”
Ngoài cái thân xác này, tôi còn gì chứ? Chỉ có thể cầu nguyện rằng anh ta còn hứng thú với thân thể tôi.
“Yêu cầu gì đều được?” Ánh mắt sâu xa của Cố Thanh Thiên nhìn tôi, “Vậy tôi yêu cầu cô ngủ với Nhạc Long, cân bằng hoàn toàn mọi truyện trước đây.?
Cùng cái tên biến thái Nhạc Long?
Tôi dùng lực nắm chặt ghế sofa, miễn cưỡng gật đầu: “Được!”
Ánh mắt Cố Thanh Thiên nhíu lại, vẻ mặt có chút dọa người.
Tôi co rúm người lại, cẩn thận nhìn anh: “Như vậy……có thể đồng ý được chưa?”
Anh nhìn tôi yên lặng rồi nói tiếp: “Rời khỏi Hạng Chương và Bắc Thành, cùng tôi trở về Phong Thành.”
Tôi xém chút nữa là gật đầu đồng ý, nhưng lại nghĩ đến ba còn trong bệnh viện, tôi do dự.
“Chuyện này……phải đợi.”
Cố Thanh Thiên lập tức cười nhạt: “Không phải đã nói tôi yêu cầu gì cô cũng đồng ý sao? Cuối cùng thì cô vẫn không thể rời khỏi hắn! Ngược lại yêu cầu ngủ cùng tên biến thái Nhạc Long cô lại đồng ý liền! Đồng Kha Kha, cô muốn tôi giúp cô, kiếp sau đi!”
Anh vừa nói vừa đứng dậy, kéo tôi từ dậy khỏi sofa đi về hướng cửa: “Biến đi, tôi không muốn nhìn thấy cô lần nào nữa.!”