NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ

Chương 115: Sấm sét giữa trời quang


Đọc truyện NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ – Chương 115: Sấm sét giữa trời quang

Lí do bên trong thì tôi biết, nhưng không thể nói cho bất cứ ai biết được, tôi chỉ có thể im lặng mà uống cà phê thôi.

“Cậu nói gì đi chứ!” Trình Gia Tiên thúc giục hỏi.

Bị cô ấy thúc giục đến vội vã, tôi chùn vai: “Mình làm gì có biết anh ta đang nghĩ gì. Dù gì anh ta bây giờ cũng thay đổi rồi, mình không hiểu nổi anh ta.”

“Kha Kha, cậu đúng là…”

Trịnh Gia Tiên thở dài một cái, chán nản lắc đầu, bộ dạng không hài lòng.

Tôi nhìn cô ấy cười một cái: “Đừng cứ nói mấy chuyện không vui này nữa, dù gì bây giờ mình chỉ muốn tìm Nám Nám, chuyện của Hạng Chương mình không muốn quản. Còn cậu thì sao? Giờ thế nào rồi? Cả ngày xuất quỷ nhập thần, người con trai đó cậu theo đuổi được chưa?”

“Cái đó á…vẫn chưa.” Sắc mặt Trình Gia Tiên tối sầm lại.

“Cậu vì anh ta mà làm nhiều chuyện như vậy, anh ta vẫn chưa hài lòng sao? Anh ta đang nghĩ cái gì vậy?” Tôi ngạc nhiên nói.

Trình Gia Tiên lắc đầu: “Ừm, mình cũng không rõ mình rốt cuộc còn điểm nào không tốt, không hiểu?”

Tôi cười gượng, xem ra vận xui có thể lây truyền, tôi và Trình Gia Tiên, trở thành hai kẻ thất vọng.

“Cậu đấy, tốt nhất phải hỏi cho rõ ràng vào, cứ kéo dài thế này thì không biết chuyện gì đâu.” Tôi thở dài nói.

Trình Gia Tiên gật đầu, trầm tư nói: “Ừm, mình nghĩ cũng phải hỏi cho rõ, anh ta cứ kéo dài thời gian, mình rốt cuộc nghĩ như thế nào đây.”

Nhìn cô ấy không có tâm trạng gì, tôi cũng không nói gì nữa, lặng im cùng cô ấy uống nốt li cà phê, sau đó tạm biệt nhau đi về.

Lúc về nhà tôi biết điều hơn, tự mình mua một hộp cơm mang về nhà, ăn đến no căng, khỏi bị đói.

Vừa mới bỏ hộp cơm và rác vứt vào thùng rác xong, có giọng nói phát ra từ cửa nhà, là Hạng Chương và Hạ Tiểu Quân trở về rồi.

Tôi cố tình chậm rãi rửa đũa trong nhà bếp, nghe lén hai người họ nói chuyện.

Chẳng nghe thấy gì, rất im ắng, thật kì lạ.

Tôi chau mày, mọi thứ đã thu dọn xong, lại cố kéo dài thời gian đi vào nhà vệ sinh, rửa tay, sát tay sau đó lại đi ra.

Dùng thị giác ở khóe mắt, có thể nhìn thấy Hạng Chương mặt trầm xuống đang ngồi ở phòng khách, còn có cả Hạ Khải Quyền đang muốn nói gì đấy nhưng lại thôi.


Miệng vênh lên, tôi đoán, Hạng Chương đã nhận được thông báo thôi việc rồi.

Tâm trạng vui vẻ đi về phòng, chính lúc tôi vừa định đóng cửa phòng lại, đột nhiên có âm thanh đồ vật bị đập vỡ từ phòng khách truyền đến, tiếp đó là tiếng hét của Hạ Khải Quyền.

“Chương à, anh bình tĩnh chút đi!”

“Bình tĩnh? Em bảo anh phải bình tĩnh thế nào đây? Đang yên đang lành tự dưng đuổi việc anh, hắn không có não à?”

Giọng nói tức giận của Hạng Chương tiếp tục vang lên, nghe mà tôi hả hê mở cờ trong bụng.

“Chương à, anh nghĩ kĩ lại xem, hay là anh đắc tội với hắn?”

“Anh đắc tội hắn để làm cái gì? Anh là quản lí nhân sự, hắn phụ trách nghiệp vụ, anh đắc tội không nổi hắn!” Nghe giọng điệu của Hạng Chân rất căng “không được! chuyện này không thể dễ dàng kết thúc như vậy được, hắn phải cho anh một lời giải thích!”

“Chuyện này có thể có ý kiến gì nữa? Nhiều nhất đã cho anh tiền thôi việc 3 tháng rồi, tính ra cũng không ít, anh tìm công việc khác là được rồi.” Hạ Khải Quyền khuyên.

Hạng Chương không hài lòng: “Em thì hiểu cái gì! Đây là bị đuổi! Người bị đuổi việc đi tìm công việc em biết khó khăn thế nào không? Anh phải giải thích thế nào về lí do bị đuổi đây?”

“Vậy anh muốn như thế nào? Anh đã tức giận suốt dọc đường rồi, anh còn muốn tức giận bao lâu nữa đây?” Hạ Khải Quyền cũng tức giận theo.

“Anh bị đuổi việc rồi, có thể không tức giận sao? Chẳng nhẽ anh vẫn phải cười nói sao, a, anh bị đuổi việc rồi, anh vui quá! Ha ha ha!”

Hạng Chương phát điên cười hai tiếng xong, cả phòng khách trở nên im bặt.

Lúc tôi do dự không biết có nên đóng cửa phòng lại không, nghe thấy giọng của Hạ Khải Quyền đột nhiên mềm xuống: “Chương à, anh đừng như vậy nữa, anh như thế này em buồn lắm.”

Còn Hạng Chương sau khi im lặng một lúc, giọng nói cũng mềm trở lại: “Tiểu Hạ, anh xin lỗi, anh không nên khiến em phải tức giận.”

Tôi xem thế là đủ rồi.

Lại im lặng được vài phút, vẫn là tiếng của Hạ Khải Quyền, kèm theo tiếng thở dài: “Chương à, anh định sau này tính như thế nào?”

“Em yên tâm, anh ta không đuổi anh được đâu, anh có cách.” Hạng Chương cười nói, nghe có vẻ rất ung dung.

Biết được họ sắp tới sẽ làm gì, tôi đóng cửa phòng lại, không nghe tiếp nữa, trong lòng không ngừng cười khẩy.


Hạng Chương chỉ cho rằng là quản lí bên phía Bắc Thành đuổi việc anh ta, nhưng lại không hay biết người thực sự hạ lệnh là ai, cho dù anh ta có cách đối phó với quản lí, thì cũng không có cách khiến Cố Thanh Thiên rút lại lệnh được!

Có một giấc ngủ thực sự mà trước nay chưa từng có, hôm sau khi thức dậy, tôi cảm thấy toàn thân thấy tràn đầy sức mạnh, đến nỗi đi vào phòng bếp không tìm được đồ ăn cũng không có cảm giác buồn bực như vậy.

Nhìn thấy Hạ Khải Quyền ra khỏi nhà, tôi cố tình nói: “Sao vậy, hôm nay có mỗi mình anh ra khỏi nhà?”

“Làm sao?” Hạ Khải Quyền lườm tôi một cái.

“Không có gì, nghe nói ai đấy thất nghiệp rồi, anh ta không thể đưa tiền sinh hoạt cho tôi được rồi, thế này anh phải thực sự nuôi không hai người rồi, vất vả rồi.” Tôi cười giễu cợt.

Hạ Khải Quyền nhổ nước bọt, mở cửa, tôi đứng đằng sau anh ta hét lên: “Tối đi về đừng quên mua thức ăn, trong tủ lạnh đều hết cả rồi.”

Anh ta đạp cửa cái rầm, mạnh đến nỗi như muốn đạp vỡ cánh cửa vậy.

Tôi nhún vai, về phòng cầm túi, lúc ra ngoài đúng lúc gặp phải Hạng Chương từ phòng ngủ đi ra.

Chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái, bước nhanh ra ngoài.

“Đồng Kha Kha!” Anh ta đột nhiên gọi tôi, “Cô lại ra ngoài llàm chuyện bậy bạ ở đâu nữa?”

“Tôi đi tìm con.” Tôi cũng không quay đầu lại nói, bước ra khỏi cửa.

Nắm chặt lấy điện thoại, vừa ra khỏi cửa tôi liền gọi cho Cố Thanh Thiên, đầu dây bên kia vừa bắt máy, tôi liền vội vàng nói: “Cảm ơn!”

“Ồ, tôi cứ tưởng tối qua cô sẽ gọi điện cho tôi nữa cơ.” Giọng nói như cười như không của Cố Thanh Thiên vang lên.

Tôi có chút không nhịn nổi định cười.

Tôi nói cái gì anh ta hiểu, anh ta nói cái gì tôi cũng hiểu, cái cảm giác này thật hay, mặc dù có chút đột ngột.

“Anh… vẫn ở Bắc Thành à?” Tôi hỏi.

“Ừm, buổi trưa vẫn còn chút công việc vẫn chưa xử lí xong. Buổi chiều sẽ bay về Phong Thành.” Anh ta lạnh lùng nói, cũng không nhắc đến chuyện bảo tôi qua đấy tìm anh ta.

Tôi mấp máy môi cười: “Vậy anh làm đi…”


“Ừm.” Cố Thanh Thiên đáp một tiếng, cúp điện thoại.

Tôi cất điện thoại đi, đột nhiên cảm thấy Cố Thanh Thiên con người này cũng không tồi, mặc dù không tốt đẹp gì, nhưng ác ở bề ngoài, không giống Hạng Chương, nếu như không phải bị tôi phát hiện, tôi mãi mãi cứ tưởng anh ta là một người tốt chu đáo nữa cơ.

Kẻ tiểu nhân và ngụy quân tử, tôi thà ở cùng kẻ tiểu nhân còn hơn.

Đi lại một vòng bên ngoài, gọi điện cho Toàn Hà Đăng, định hỏi anh ta có tin tức gì không, thì bị anh ta giáo huấn cho một trận.

“Cô Đồng à, tôi nói này làm gì có ai nóng lòng như cô, hôm qua mới quyết định vấn đề, hôm nay thì đòi kết quả, tôi lại không phải thần tiên, cô cho tôi chút thời gian tôi liên lạc với các mối quan hệ đã.”

Bị anh ta giáo huấn một trận, tôi lúng ta lúng túng xin lỗi rồi tắt điện thoại.

Chính lúc tôi đi loăng quăng không chủ đích, có người gọi điện cho tôi, hỏi tôi có phải mất một đứa con gái, nói rằng họ ở đây nhặt được một đứa, bảo tôi qua xem thử.

Tôi lập tức tức tốc đến, thực ra trong lòng cũng không ôm hi họng gì, bởi vì mấy ngày nay, cũng có người từng nói với tôi như vậy, nhưng mỗi lần đi là một lần thất vọng.

Lần này, quả thật lại thất vọng.

Nhìn thấy đứa bé gái được bọc trong cái chăn, nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của nó, tôi không ngăn nổi mà rơi nước mắt.

Con gái tôi, bây giờ có phải cũng như vậy không, khóc yếu ớt, đang đợi tôi đến đón nó?

Nếu không phải mất đi con gái, tôi mãi mãi cũng không thể hiểu, thế gian này lại có người mẹ ác độc đến vậy, vứt bỏ đứa con còn bé như vậy bên lề đường.

10 tháng mang thai, lúc sinh ra, đau đớn thế nào, cực khổ ra sao, chả nhẽ đều quên hết rồi sao? Tại sao lại nhẫn tâm vứt đi cốt nhục của mình?

Mà những người như vậy, lại nhiều vô kể.

Nói lời tạm biệt, tâm trí rối bời rời đi, bên tai vẫn luôn văng vẳng tiếng khóc trẻ con, trong lòng rối rắm hỗn độn.

Đến khi tôi lấy lại tinh thần, phát hiện bản thân đã ở cổng khu nhà mình ở, tôi cười đau khổ, có lẽ là trong lòng tôi vẫn nhận định đây là nhà, cho nên mới có thể trong lúc vô thức mà về được đến đây.

Thở dài một cái, tôi chậm rãi bước vào nhà, lúc lấy chìa khóa ra, tôi đột nhiên nhớ ra Hạng Chương vẫn ở nhà, do dự một lúc.

Không muốn đối diện với hắn ta, cũng không muốn nói những lời nhảm nhí với hắn, lúc tôi đang nghĩ hay là quay người rời khỏi, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc phát ra từ trong nhà.

Hình như… là Trình Gia Tiên?

Thế nhưng âm thanh chỉ vang lên một tiếng rồi mất luôn, tôi không chắc chắn, hay là nghe nhầm?

Tôi do dự đứng trước cửa, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại lấy chìa khóa ra mở cửa, động tác rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức không phát ra tiếng động nào.


Cửa, nhẹ nhàng mở ra, trong nhà, cũng yên ắng như vậy.

Tôi có chút ngu ngơ đứng ở cửa, chẳng nhẽ thật sự là tôi nghe nhầm?

Chính lúc này, lúc ẩn lúc hiện, lại nghe thấy giọng nói của Trình Gia Tiên: “Hạng Chương, anh hôm nay phải giải thích rõ ràng với em.”

Tôi đột nhiên run bần bật, ý thức được Trình Gia Tiên lúc này thật sự đang ở bên trong.

Chỉ là, tại sao cô ấy lại ở đây?

Tôi cũng không biết bản thân muốn làm gì, dù gì tôi cũng nhẹ nhàng bước vào như vậy rồi.

Bọn họ trong phòng ngủ, phòng trước kia mà Hạng Chương ở.

“Hạng Chương, tại sao anh lại không ly hôn với cô ta, dù gì anh cũng nói rõ với em rồi mà!”

“Anh chê em không dịu dàng nhã nhặn bằng cô ấy, em sẽ thay đổi tính nết! Anh chê em không biết nấu cơm làm việc nhà, em sẽ chăm chỉ đi học vài tháng! Anh cần tiền, muốn bao nhiêu em sẽ đưa cho anh từng đấy! Anh rốt cuộc còn muốn thế nào nữa?”

“Anh nói gì đi chứ! Không phải anh vẫn thích cô ta đấy chứ?”

Tôi dựa vào tường, chân tay lạnh toát.

Người ở trong là Trình Gia Tiên sao? Là Trình Gia Tiên người bạn tốt nhất của tôi sao? Tại sao lời nói của cô ta tôi nghe không hiểu?!

“Gia Tiên, em bình tĩnh chút.” Giọng nói của Hạng Chương dịu dàng thân quen, giống như những ngày đầu anh ta nói với tôi.

“Gia Tiên, em bảo anh làm sao mà nhắc đến chuyện li hôn trong lúc này được? Con gái mất rồi, trong lòng cô ấy vốn dĩ đã buồn rồi, cộng thêm bệnh tim của bố cô ấy, nếu nghe tin đứa trẻ mất rồi, anh cũng li hôn với cô ta, chỉ sợ sức khỏe người già không chịu nổi, lập tức sẽ qua đời, trong tình cảnh này, anh có thể làm thế nào?”

Giọng nói của Hạng Chương nghe thì khó khăn đến thế, dịu dàng đến thế, nếu như tôi không phải người trong cuộc, chỉ sợ rằng tôi cũng sẽ tin.

“Vậy em phải làm thế nào?” Gia Tiên nghẹn ngào nói, “Anh bắt em đợi, nhưng rốt cuộc anh muốn em đợi đến bao giờ? Cô ấy cũng nói muốn li hôn với anh, là do anh không đồng ý! Hạng Chương, có phải anh đang lừa em không?”

“Cô ấy vì chuyện con gái mà trở nên điên dại rồi, lời của cô ấy còn có thể nghe được không?” Hạng Chương thở dài, “Gia Tiên, em cho anh thêm chút thời gian, ít nhất để cô ấy ổn định trong thời gian này đã, dù gì cũng có 10 năm tình cảm, anh thực sự không thể bỏ rơi cô ấy vào lúc này được.”

Nói thật dễ nghe đấy chứ, làm sao mà có thể nói hay đến vậy được? Tại sao tôi lại không phát hiện ra Hạng Chương trước nay lại có thể nói được những lời đường mật chứ?

Khuôn mặt thực sự dày đó của anh ta rốt cuộc che giấu nội tâm đê hèn như thế nào?

Tôi muốn khóc, lại muốn cười, hai tay không ngừng run lên, đau đến nỗi trái tim co giật lại.

Bên trong, một người là chồng quen biết 10 năm, một người là bạn thân 7 năm, tôi tại sao… tất cả đều không nhận ra nữa rồi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.