Đọc truyện Ngoại Thích Chi Nữ – Chương 102
Thuật Liệt xuất hiện không có trong kế hoạch của Thuật Xích,nhưng hắn có mặt cũng không sao, vậy trực tiếp diệt trừ hắn là được, dù sao hắn đã an bài xong tất cả.
Có người lục trên người tử sĩ một khối lệnh bài màu đen, đó là lệnh bài của mật thám quân đội bắc địa Đại Ngụy.
Thuật Xích nhìn thoáng qua lệnh bài liền lạnh lùng nói với Thuật Liệt: “Thuật Liệt, ngươi âm thầm cấu kết Túc vương Đại Ngụy, phản bội phụ vương, phản bội Bắc Cốt, đem kế hoạch của chúng ta nói cho Triệu Thành cho nên kế hoạch cướp giết Túc vương phi mới thất bại, thậm chí có thể kế hoạch tru sát Triệu Thành của Dương Vinh Duệ và Bàng Văn Hữu thất bại cũng là do ngươi tạo thành, là ngươi đem Bắc Cốt dồn đến khốn cảnh, hiện tại lại cấu kết Triệu Thành ám sát phụ vương và ta, thấy tình hình này còn muốn cắn ngược lại ta? Thuật Liệt, ngươi không xứng làm người Bắc Cốt, càng không xứng làm vương tử Bắc Cốt.”
Thuật Liệt cười lạnh, nhìn hắn bằng ánh mắt băng lãnh và châm chọc, nhưng không ngăn hắn lại.
Thuật Xích đón ánh mắt của hắn, giống như là nguyền rủa nói: “Thuật Liệt, trên người ngươi chảy dòng máu của yêu nữ Đại Ngụy, năm đó, chính là ngoại tổ mẫu các ngươi làm Bắc Cốt chúng ta chia năm xẻ bảy, mấy chục năm mới có thể khôi phục nguyên khí, hiện nay, chúng ta rơi vào tình trạng bây giờ, cũng đều là huynh muội các ngươi ban tặng. Nếu không phải Ngân Sương họa thủy, câu dẫn làm Mộc Thố phản chủ, Cổ Nghệ căn bản không có khả năng làm phản thành công, phụ vương cũng sẽ không chết, đều là các ngươi,tất cả những gì chúng ta phải trải qua hôm nay đều là do huynh muội chảy dòng máu của nữ nhân Đại Ngụy này tạo nên.”
Vô luận hắn nói nhiều lời ác độc thế nào, Thuật Xích hoàn toàn không phản ứng lại.
Bởi vì từ thuở nhỏ hắn và Ngân Sương lớn lên trong những lời ác độc, bọn hắn còn lấy lý do này bức tử mẫu phi bọn hắn, nam nhân xưng là phụ vương của hắn, một mặt mê luyến mỹ mạo của mẫu thân bọn hắn, một mặt lại hận nàng, tra tấn nàng.
hắn sớm đã hận bọn hắn đến tận xương tủy.
Thuật Liệt “A” một tiếng, nói: “nói tiếp a, tại sao không nói? Ngu xuẩn, vô luận ngươi hót như khướu, ngươi ngụy tạo chứng cứ thật như thế nào,thì ngươi vẫn là thằng ngu, vừa nãy chúng ta đứng ở cửa hồi lâu, trong phòng phát sinh chuyện gì, nói câu gì, chúng ta ở bên ngoài đều nghe rõ ràng. Cho nên.”
hắn nói từng chữ, “Ngươi nói cái gì đều là không có ích lợi gì.”
Thuật Xích sắc mặt đại biến, hắn bỗng nhiên nhìn về phía những tướng lĩnh và đại thần kia, thấy khi hắn và Thuật Liệt đối thoại, bọn họ cũng đều nhìn hắn, thần thái không giống nhau, hoặc băng lãnh, hoặc căm ghét, hoặc thương xót, nhưng đều lộ ra lạnh lùng và xa cách.
Thuật Xích như rơi xuống hầm băng.
Tại sao có thể như vậy? rõ ràng hắn an bài bọn hắn chờ bên ngoài, chỉ khi nghe thấy hắn lớn tiếng kêu cứu, mới chạy đến đây, thị vệ của hắn sẽ không dẫn bọn hắn đến ngoài cửa!
Là Thuật Liệt! hắn hung tợn nhìn về phía Thuật Liệt, hắn ( TL) biết trước kế hoạch của hắn (TX), là hắn ( TL) cố ý dẫn bọn hắn đến gần cửa!
Hoặc là nói, mình rơi vào bẫy của hắn, là hắn mượn tay mình giết chết phụ vương!
Còn có, những người này, bọn hắn chính tai nghe được động tĩnh trong phòng, nhưng trước khi phụ vương gặp chuyện lại không xông tới, đó có nghĩa là, những đại thần này và tướng lĩnh này đã sớm đứng về phía Thuật Liệt, phản bội phụ vương hắn và hắn!
trong lúc nhất thời Thuật Xích chỉ cảm thấy một cỗ hận ý xông lên đầu, trong mắt cơ hồ hận đến nhỏ máu!
Ánh mắt của hắn chuyển từ Thuật Liệt sang những đại thần và tướng lĩnh trên thân, đón ánh mắt của bọn hắn, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho nên, các ngươi đã sớm cấu kết với Thuật Liệt, các ngươi đã sớm phản bội vương thượng?”
Thuật Liệt nhìn hắn lạnh lùng nói: “Là ngươi cấu kết với hoàng đế Đại Ngụy ám sát phụ vương!”
“Ha ha ha, ” Thuật Xích có chút điên cuồng nói, “Ngậm miệng, là ngươi, căn bản tất cả mọi chuyện đều là ngươi bày kế, là ngươi mượn tay ta giết phụ vương! Ngươi đã sớm biết kế hoạch của ta, các ngươi trơ mắt nhìn phụ vương bị sát thủ Đại Ngụy giết chết, cuối cùng lại đem tội danh đổ lên người ta.”
“Thuật Liệt, quả nhiên trên người ngươi chảy dòng máu âm hiểm xảo trá của người Đại Ngụy, mọi chuyện cần thiết đều là một tay ngươi an bài, ngươi đã sớm cùng Triệu Thành cấu kết, làm cho chúng ta tiến thoái lưỡng nan, làm cho phụ vương không thể không dùng mạng của ta để nghị hòa với Triệu Thành, thế nhưng Triệu Thành muốn mạng của ta làm cái gì? hắn muốn, các ngươi muốn, là mượn tay ta giết phụ vương, sau đó Bắc Cốt sẽ là của ngươi! Thuật Liệt, ngươi là đồ âm hiểm xảo trá ác độc, sao ngay từ đầu phụ vương không giết đồ ác độc như ngươi!”
Thuật Liệt thần sắc bất động, một tướng lĩnh lại nhịn không được, hắn tiến lên đá một cước vào Thuật Xích, trách mắng: ” người Giết cha thí đệ là ngươi, lại còn hùng hùng hổ hổ với chúng ta, thật sự là ngu xuẩn lại nhu nhược, chính mình làm được những chuyện ngu xẩu ác độC, sau khi thất bại còn không biết xấu hổ nói tất cả mọi chuyện đều là người khác mưu tính. người như ngươi, sao xứng làm vương thượng của chúng ta!”
trên người Thuật Xích có tổn thương, bị đá trên mặt đất, hắn tức giận kêu lên: “hắn là tiện chủng mà nữ nhân Đại Ngụy kia sinh ra, các ngươi lại muốn phụng Đại Ngụy…”
hắn im bặt, hắn cúi đầu, một thanh kiếm đã cắm vào lồng ngực của hắn.
hắn thuận theo chuôi kiếm xem người cầm kiếm, liền đón nhận ánh mắt thương xót nhưng cứng rắn của đại tướng Bắc CỐt- Nguyên Thác
Nguyên Thác nhìn hắn nói: “Đại vương tử, ngươi quên vương thượng vừa mới nói gì với ngươi sao, mặc kệ mẹ đẻ của nhị vương tử là ai, hắn đều là nhi tử của vương thượng. Ngươi lên án nhị vương tử, nhưng đó đều là lời từ phía ngươi, nhưng việc ngươi cấu kết hoàng đế Đại Ngụy ám sát vương thượng, lại là điều tất cả chúng ta chính tai nghe được, tận mắt nhìn thấy.”
“Đại vương tử, hoàng đế Đại Ngụy bất quá là một con rối, quân quyền Đại Ngụy đều trong tay Túc vương, ngươi cấu kết với hoàng đế Đại Ngụy, sẽ chỉ làm Bắc Cốt chúng ta lâm vào càng nhiều nguy cơ. Ngươi an tâm chết đi, chúng ta sẽ phụng cường giả làm chủ.”
Thuật Xích đổ xuống với ánh mắt bi phẫn và không cam lòng.
Thuật Liệt nhìn xem hắn ngã xuống, sau đó nói: ” thu thập nơi này một chút. Mặc Nham, phái người đón Ngân Sương từ Đại Ngụy trở về, mặt khác phái sứ giả đi vương thành, phân biệt đưa tin cho Cổ Nghệ cùng Mộc Thố, vì bách tính Bắc Cốt, chúng ta muốn nghị hòa cùng bọn hắn, để các đại bộ lạc và gia tộc thương nghị và quyết định,xem ai mới là Bắc Cốt vương. Thành ý của chúng ta chính là, ta muốn đem muội muội của ta- Ngân Sương công chúa, hứa gả cho Mộc Thố.”
***
thành Vân châu.
“Công chúa, ngươi thật muốn về Bắc Cốt sao?” Minh Lạc hỏi.
Trong khoảng thời gian ở chung này, nàng thật thích tính cách cương liệt trực sảng của Ngân Sương.
Nàng nói, ” nếu ngươi không muốn trở về, ta sẽ dẫn ngươi đến kinh thành Đại Ngụy, chọn cho ngươi một phu tế tốt, không phải ngươi đã nói, vẫn luôn muốn đi xem kinh thành mà ngoại tổ mẫu ngươi đến chết cũng còn nhớ mãi không quên sao? Còn có, còn có một số bạn cũ thân nhân.”
Mặc dù thời gian ở chung không coi là nhiều, nhưng Ngân Sương là nữ tử có tính cách vô cùng có chủ kiến, Minh Lạc cũng biết,chuyện nàng ( NS) đã quyết định thì mình căn bản không có khả năng cải biến, nhưng nàng( ML) vẫn nói những lời này, để nàng (NS) cân nhắc. Mộc Thố tướng quân có thực tình thích Ngân Sương hay không nàng không biết,nhưng bây giờ mối thông gia này là sản phẩm quyền mưu cùng tính toán mà thôi.
Ngân Sương cười cười, nàng nhìn gương mặt có điểm tương tự mình của Minh Lạc, nói: “Nương nương, người khác nói thần nữ là minh châu đẹp nhất Bắc Cốt, kỳ thật lúc nhỏ thẫn nữ không phải như thế, lúc nhỏ ngoại trừ một người, không ai nói thần nữ đẹp mắt. Khi đó thần nữ rất tự ti, thần nữ không thích gương mặt tương tự như mẫu thân và ngoại tổ mẫu này, cực kỳ giống nữ nhân Đại Ngụy, luôn không ngừng bị người chế giễu cùng khi dễ, mẫu thân của thần nữ hận gương mặt của chính mình, cũng hận gương mặt của thần nữ, về sau chậm rãi trưởng thành, đặc thù người Bắc Cốt mới rõ ràng chút.”
“Rất nhiều người khi dễ thần nữ, khi đó ngoại trừ huynh trưởng, chỉ có Mộc Thố sẽ che chở thần nữ, hắn nói với thần nữ, thần nữ rất xinh đẹp, là tiểu cô nương đẹp nhất mà hắn biết, hắn chờ thần nữ lớn lên, liền sẽ cưới thần nữ, sẽ một mực bảo hộ thần nữ.”
Lúc Nàng nói những lời này giống như là nhớ lại cái gì, ánh mắt mang theo ý cười, ôn nhu còn mang theo chút ngọt ngào.
“Buồn cười là, về sau, nhóm nam nhân từng khi dễ thần nữ lớn lên cũng nghĩ muốn cưới thần nữ, bọn hắn nói trước kia bọn hắn không phải cố ý muốn khi dễ thần nữ, chỉ là vì thích thần nữ, muốn làm thần nữ chú ý, lại ghen ghét huynh trưởng thần nữ, cho nên mới khi dễ thần nữ, đánh huynh trưởng thần nữ. Thế nhưng thần nữ là người thù rất dai, thần nữ sẽ không gả cho bọn hắn, thần nữ chỉ muốn gả cho người một mực tốt với thần nữ- Mộc Thố.”
Nàng thu hồi tưởng nhớ, nói với Minh Lạc, “Vương phi nương nương, đa tạ hảo ý của ngài, mặc dù đáy lòng thần nữ có một chút hướng tới kinh thành Đại Ngụy trong miệng ngoại tổ mẫu, nhưng thần nữ sinh ra và lớn lên ở bắc Cốt, kinh thành Đại Ngụy bất quá chỉ là lâu các trên không trung thôi. Đại Ngụy tốt như vậy, ngoại tổ mẫu của thần nữ còn không phải là cả một đời đều không có trở về? Thần nữ có thân phận như thế, bề ngoài của hai chúng ta là có điểm tương tự, nếu là đến kinh thành Đại Ngụy, sợ là cũng sẽ khiến sóng to gió lớn, nói không chừng sẽ còn mang đến không ít phiền phức cho nương nương.”
“Nếu như thế, thần nữ còn cần gì phải đi tìm quá khứ, đâm thủng địa phương mỹ mạo mà đáy lòng luôn nhớ tới. Nương nương, qua nhiều năm như vậy, thần nữ và huynh trưởng luôn sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau lớn lên, thời điểm như thế này, thần nữ là sẽ không vứt bỏ hắn rời khỏi Bắc Cốt. Mà lại, thần nữ cũng nghĩ gả cho nam nhân mà mình yêu mến, dù không biết phía trước như thế nào, nhưng chỉ cần ở cùng huynh trưởng, cùng một chỗ với nam nhân mà mình yêu dù có chết thần nữ cũng không sợ.”
Nàng cười nói: “Thần nữ biết, hắn là yêu thần nữ, qua nhiều năm như vậy vẫn thế, nếu như thần nữ đi Đại Ngụy, hắn nhất định sẽ tới tìm thần nữ.”
Ánh mắt của nàng tự tin lại chắc chắn, đã thuyết phục Minh Lạc.
thì ra là dạng này.
Mối hôn sự này ở trong mắt người ngoài là quyền mưu và tính toán, nhưng ở trong mắt của nàng, chỉ là gả cho nam nhân nàng yêu mà thôi.
Minh Lạc cười nói: “Tốt, ngươi là nghĩa muội của ta, đợi ngươi xuất giá, ta chắc chắn sẽ đưa cho ngươi một phần đồ cưới Đại Ngụy.”
nói đến, Ngân Sương kỳ thật lớn hơn Minh Lạc, chỉ là ai cũng không có so đo cái này.
“Cám ơn nương nương, thần nữ thích nhất là tơ lụa của Đại Ngụy còn có những đồ trang sức tinh xảo kia, vậy thần nữ liền chờ mong đồ cưới của nương nương. Lần này ở Vân châu, điều thần nữ cao hứng nhất là nhận biết nương nương, tất cả đều sẽ trở thành ký ức tốt đẹp nhất của thần nữ.” Ngân Sương cười nói.
lúc nàng cười lên rất tươi đẹp, trong mắt giống như là có ánh nắng giữa hè, đẹp đến mức lộng lẫy, cô nương như thế, cùng lớn lên với nàng, sao có thể không yêu?
***
Tháng ba năm Khánh An thứ chín, ở thành Kỳ châu lại phát sinh dị biến, đại vương tử Bắc Cốt cấu kết phản tướng Dương Vinh Duệ và Bàng văn Hữu ám sát Túc vương Đại Ngụy thất bại, bất mãn khi bắc cốt vương muốn giao mình cho Túc vương xử lý, nên giết cha mưu phản, bị đền tội, nhị vương tử Bắc Cốt- Thuật Liệt kế thừa vương vị, cũng tuyên bố gả thân muội Ngân Sương công chúa cho đại tướng Bắc Cốt- Mộc Thố.
Tháng tư, Thuật Liệt và Túc vương Triệu Thành bí mật ký hiệp nghị, hoàn trả ba châu phía nam Kỳ sơn- vốn thuốc về Đại Ngụy, mượn hai mươi vạn thạch lương thảo, dẫn binh thảo phạt phản vương Bắc Cốt – Cổ Nghệ, bởi vì đại tướng Mộc Thố và muội muội củaThuật Liệt -Ngân Sương công chúa đã có hôn ước, nên phản vương không tín nhiệm Mộc Thố, muốn đoạt binh mã, Bắc Cốt vương thành tái phát nội loạn.
Tháng sáu, Thuật Liệt công phá vương thành- Ô Châu thành, đoạt lại vương thành, tháng bảy, gả Ngân Sương công chúa cho đại tướng quân Mộc Thố.
Đồng thời Bắc Cốt vương tuyên bố tân chính, nói bởi vì mấy năm liên tục chinh chiến, trên thảo nguyên Bắc Cốt đã không thấy một con dê bò lớn, bách tính khốn khổ không chịu nổi, tuyên bố Bắc Cốt nghỉ ngơi lấy lại sức, cùng Đại Ngụy ký kết minh ước, vĩnh viễn không tái chiến.
Bắc Cốt cùng Đại Ngụy không có chiến sự, làm cho Túc vương lại một lần nữa thắng được dân tâm, nhất là tại bắc địa, cơ hồ được phụng làm thần minh, cho nên Minh thái hậu cùng Khánh An đế thu được tin tốt từ bắc địa, lại không có nửa điểm ý mừng
Quân quyền đã mất, nếu mất cả dân tâm và sự ủng hộ của văn thần sĩ tử, bọn hắn còn gì để thủ hộ hoàng vị?