Bạn đang đọc Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người: Chương 8
Lâm Dã hắng giọng, nói: “Hôm nay khí trời tốt.”
Tôi nhất thời không nhịn được cười ra tiếng.
“Tốt lắm, nhanh đi rửa mặt. Chúng ta đi nướng thức ăn.” Lâm Dã từ trong túi đem thức ăn lấy ra.
“Nướng đồ ăn?” Tôi kinh ngạc, bây giờ đã là tháng 6, quá nóng đi.
“Đúng, liền ở trong sân, yên tâm, chúng tôi chịu trách nhiệm ở dưới ánh mặt trời nướng, ngươi chịu trách nhiệm ăn là được rồi.” Anh cười cười.
Tôi hô khẩu khí: “Anh suốt ngày đùa giỡn thật sự là nhiều lắm, nếu rảnh rỗi như vậy, mau theo đuổi bạn gái mới là thật bản lãnh.”
Anh sửng sốt một chút, sau đó tự giễu cười một tiếng: “Đã bị người theo đuổi được, nơi nào còn có phần tôi… Tốt lắm, nhanh đi rửa mặt.”
Anh không khỏi phân trần, đem tôi đẩy mạnh vào phòng rửa tay. Tôi lắc đầu, cầm lấy bàn chải đánh răng, bắt đầu súc miệng.
Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất ở phòng khách nhà Thịnh Hạ, có thể nhìn thấy rõ tình cảnh phía ngoài đình viện, nắng gắt như lửa, tiếng ve kêu oa oa, hai đại đàn ông đang vừa lau mồ hôi vừa châm lửa nướng đồ ăn, nhìn dáng dấp rất cao hứng.
Đột nhiên nhớ tới mùa đông năm ngoái đặc biệt lạnh, cho nên vốn thích ở trong sân nhà mình tự tay chuẩn bị nướng đồ ăn. Khi đó, cả sân đều bị tuyết bao trùm, tuyết trắng một mảnh. Tôi mặc rất nhiều tầng y phục, đem cái mũ và khăn quàng cổ khoá ở trên người, dậm chân không được. Nhiễm Ngạo cười ôm lấy tôi, nói tôi giống như miếng bông lớn…
Nhiễm Ngạo…
Nhớ tới anh, trong lòng trầm trọng bị đè nén, vấn vương u ám quấn quanh.
“Sao vậy?” Thịnh Hạ mặc đồ xong, từ trong phòng ngủ đi ra, đem tôi từ trong mảnh màu xám kéo về.
“Không có chuyện gì.” Tôi cười cười, sau đó nói qua chuyện khác: “Đúng rồi, tại sao mấy ngày nay không có thấy Diệp Nghị?”
“Còn đang bận rộn vụ án của Lý Côn.”
“Còn chưa bắt được bọn họ?” Tôi vội vàng hỏi. Bọn Thịnh Hạ trong khoảng thời gian này một mực bận rộn truy xét nhóm trộm cắp của Lý Côn. Tuy nhiên mỗi lần cũng thoát được bọn họ.
“Trừ Lý Côn, những người khác đều bị bắt.” Thịnh Hạ bình tĩnh nói: “Bất quá, không phải cảnh sát bọn mình bắt được.”
“Có ý gì?” Tôi đột nhiên nghĩ đến ánh mắt âm trầm của Cung Viêm ngày đó, mơ hồ cảm giác được chuyện không đơn giản.
“Thứ năm tuần trước, chúng tôi nhận được tình báo, chạy tới nơi bọn họ ẩn thân, liền nhìn thấy bọn họ bị đánh thất linh bát lạc.[1]” Thịnh Hạ nhìn về phía ngoài viện, ánh mắt phức tạp: “Có người cố ý bắt bọn họ trước chờ bọn mình tới bắt.”
Thứ năm tuần trước, trong lòng run lên, đó chính là ngày thứ hai tôi gặp phải Cung Viêm, chẳng lẽ, quả thật là Cung Viêm làm? Vì giúp chúng tôi báo thù?
Tôi lặng lẽ quay đầu, nhưng kinh ngạc phát hiện, Cung Viêm đang nhìn về tôi, ánh mắt thâm tình mà bị đè nén. Tôi đỏ mặt lên, bối rối quay người lại, trong lòng loạn như cỏ hoang trong vườn, để ý tay cầm đồn ăn có chút run rẩy.
Vội vàng vỗ ngực, an ủi mình, nhất định là nhìn lầm rồi, mới vừa rồi ánh mặt trời quá cường liệt, kích thích ánh mắt, sinh ra ảo giác, người tôi bất quá là tùy tiện thoáng nhìn.
Len lén hướng phía ngoài nhìn một cái, chỉ thấy Cung Viêm cúi đầu, trên mặt một mảnh bình tĩnh, tựa như cái gì cũng không có phát sinh.
Rốt cục nhả ra khí, quả thật là ảo giác. Thật không biết hai ngày này đến tột cùng là tại sao, luôn nghi thần nghi quỷ.
“Các bạn muốn ăn cái gì? Tôi cùng Lâm Dã nướng. “Lúc này, Cung Viêm đi vào phòng hỏi thăm.
“Nấm kim khâu[2], thịt bò, chân giò hun khói… Không sao, toàn bộ Lâm Dã biết, giao cho anh ấy là được.” Tôi cười cười. Lâm Dã luôn nói đời trước là anh bỏ tôi chết đói, cho nên đời này dùng thức ăn tới bù. Bây giờ thử nghĩ xem, thật đúng là có chuyện như vậy.
“Thịnh Hạ, còn em?” Cung Viêm quay đầu nhẹ giọng hỏi.
“Không cần, tôi tự mình làm.” Thịnh Hạ không lĩnh tình, lướt qua Cung Viêm, đi ra ngoài.
“Thịnh Hạ luôn luôn thích phơi nắng.” Tôi vội vàng hoà giải.
Cung Viêm không thèm để ý chút nào, dịu dàng cười cười, đi theo ra ngoài.
Ánh mặt trời dần dần mãnh liệt, nhiệt độ bên ngoài cũng từ từ lên cao, đặc biệt là nướng đồ ăn trên lò toát ra khói trắng, khiến cho cảnh tượng một bên bị vặn vẹo, nhìn qua giống như tình cảnh ở sa mạc nhiệt đới. Mà trong nhà thì mở điều hòa, mát mẻ như thu. Thật là băng hỏa lưỡng trọng thiên (đối lập).
“Đói bụng không, mau tới ăn.” Lâm Dã cầm cái mâm đi vào, quả nhiên, tất cả bên trong đều là thứ tôi thích ăn, thật không nhìn lầm anh.
“Cám ơn, mau tới đây uống chén nước đá.” Áo sơ mi của Lâm Dã bị mồ hôi thấm ướt, dán ở trên người, đường viền trên da thịt hiển hiện ra, xem ra thường ngày đều nghiêm chỉnh huấn luyện, nhưng lại tuyệt không phải cái loại tiên sinh khoẻ đẹp quá đáng phát đạt, là một loại hàm súc cường tráng. Mồ hôi dọc theo đường vân da thịt màu đồng của anh chảy xuống, nhìn qua dã tính mười phần.
Lâm Dã theo lời đi tới bên cạnh tôi, nhìn tôi ăn, hỏi: “Thân thể khỏe chưa?”
“Đã tốt lắm, thân thể của tôi cho tới bây giờ đều khỏe mạnh. Nếu không sẽ không ăn đồ của anh nhiều năm như vậy.” Tôi ngẩng đầu nói.
Anh nhìn tôi , đột nhiên cười một tiếng, sau đó rút ra khăn giấy nhẹ nhàng thay tôi lau khóe miệng: “Khóe miệng dính tương ớt, đã muốn làm mẹ rồi, sao còn giống như con nít?”
Tôi nhận lấy khăn giấy, xấu hổ cười cười.
“Sau này định như thế nào? Nghĩ được chưa?” Anh ngưng cười, nghiêm túc nhìn tôi .
“Không biết.” Tôi cúi đầu, từng ngụm từng ngụm ăn thịt bò, tại sao cũng muốn hỏi tôi đây? Tôi mới là người muốn biết đáp án nhất a.
“Tên khốn kia, rõ ràng là mao đầu tiểu tử (người nhỏ tuổi), lại còn dám lừa ngươi cùng anh ta kết hôn, thật là không nhịn được!” Lâm Dã đột nhiên đứng dậy: “Tôi ngay bây giờ sẽ đi dạy dỗ anh ta!”
“Không nên!” Tôi liền vội vàng kéo cánh tay anh: “Anh muốn làm gì?!”
“Không nỡ?” Anh đột nhiên đè lại tay của tôi, trong mắt có chút gì đó không biết tên lưu chuyển: “Em còn yêu anh ta sao?”
Giống như bị nhiệt độ trong lòng bàn tay anh đả thương, tôi cuống quít muốn rút tay về, nhưng bị anh đè lại thật chặt. Tình huống quái dị mà lúng túng. Dưới tình thế cấp bách, tôi bật thốt lên: “Cái đó và anh không có quan hệ!”
Anh sửng sốt, tay cầm tay tôi đột nhiên buông lỏng, một tia đau lòng hiện lên trong mắt, anh tự giễu : “Uh, cùng tôi có quan hệ gì đâu.”
Tôi tự biết lỡ lời, vội vàng giải thích: “Lâm Dã, tôi không có ý tứ gì khác, tôi là nói, loại chuyện này, tốt nhất để người trong cuộc tự mình giải quyết mới tốt. Anh đừng thương tâm, tôi cho tới bây giờ cũng không có xem anh là người ngoài…”
Anh nhìn tôi, sau đó che bộ ngực, đột nhiên cười lớn lên: “Vệ Tịnh Nhã, em, em còn tưởng thật? Xem vẻ mặt vừa rồi của em, chết cười tôi!”
Tôi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh.
“Tôi nói đùa, trêu chọc em chơi!” Anh sờ sờ cằm, cười gian: “Bất quá, cái tiểu tử thúi kia cả ngày âm u. Cho tới bây giờ đều nhìn không vừa mắt, không bằng thừa dịp này giáo huấn anh ta một chút.”
Lại bị gạt, tôi nheo mắt lại, tàn bạo nói: “Anh sẽ không có báo ứng tốt!”
Anh vừa nghe, nụ cười liền tắt, cúi đầu, cười khổ: “Làm người như chúng ta, còn có quả báo gì tốt đây?”
Vừa nhìn hình dáng của anh, tôi lập tức hoảng hốt: “Lâm Dã, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý nguyền rủa anh, tôi là mỏ quạ đen. Anh người tốt như vậy, vừa đẹp trai như vậy, nhất định sẽ có vận khí tốt…” Đột nhiên phát giác bờ vai của anh không tự chủ được lay động, đột nhiên tỉnh ngộ: “Anh lại gạt tôi!”
Anh cười té ở trên ghế sa lon: “Vệ Tịnh Nhã, người ta nói phụ nữ mang thai đại não dễ dàng thiếu dưỡng (ý là ngốc đi), em quả nhiên là điển hình trong đó.”
“A, vậy anh nhất định chưa nghe nói qua, phụ nữ mang thai tâm tình kích động, ngàn vạn lần chớ chọc họ sao.” Tôi cười gian, dùng sức bấu cánh tay anh.
“Tốt lắm, tốt lắm, tôi sai lầm rồi, nữ hiệp tha mạng! Tôi có điện thoại.” Anh đau đến nhếch miệng.
Tôi hài lòng vỗ vỗ hai tay, để anh đi nghe điện thoại.
“Uy… Cái gì?” Anh thu hồi nụ cười, ngồi dậy: “Tôi lập tức sẽ tới.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lúc này, Cung Viêm đi vào hỏi.
“Có mấy người không biết sống chết tới đập phá, tôi đi xem một chút.” Anh đứng dậy.
“Chúng ta cùng nhau đi.” Cung Viêm để xuống cái mâm.
“Không cần, mấy cái tiểu tử, cần tới mày ra tay sao?” Lâm Dã vội vàng ngăn cản anh: “Mày ở đây giúp các cô ấy thu thập cái giá (đồ dùng nướng đồ ăn).”
“Tốt, mày cẩn thận một chút.” Cung Viêm vỗ vỗ vai Lâm Dã.
Hai người bọn họ từ nhỏ đã chơi đùa cùng nhau đến lớn, tựa như anh em ruột, cùng nhau vào sanh ra tử nhiều lần, có đôi khi nhìn bọn họ tình thâm ý trọng, thật sự có chút ít cảm động.
“Huynh đệ, phải cẩn thận chính là mày a.” Lâm Dã thở dài, giơ lên tay áo, thể hiện ra vất bầm trên tay: “Phụ nữ có thai này bây giờ hormone mất cân đối, tâm tình kích động, ngàn vạn chớ chọc cô ấy. Nhìn, đây chính là kết quả. Bảo trọng.”
Tôi tức giận hít sâu một cái, Lâm Dã này, để xem lần sau làm sao thu thập anh.
Ăn cơm xong, Cung Viêm giúp thu thập đồ đạc, nhìn thái độ lạnh như băng của Thịnh Hạ, không thể làm gì khác hơn là rời đi.
“Thật ra thì bọn họ la 2người rất tốt, mặc dù là sống trong giang hồ, nhưng cho tới bây giờ chưa làm qua chuyện gì thương thiên hại lý, hơn nữa còn cứu chúng ta, tại sao bồ không thể bỏ xuống thành kiến vậy?” Đợi Cung Viêm đi, tôi hỏi Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ là một người sáng sủa, thích hoặc là ghét đều hiện trên mặt.
Nó cúi đầu, vẫn im lặng không lên tiếng, hồi lâu sau, nhẹ nhàng mà nói: “Đạo bất đồng, bất tương vi mưu (không cùng chí hướng, không thể bàn bạc).”
Ném những lời này xong, Thịnh Hạ bưng lên bát đũa, xoay người tiến vào phòng bếp.
Tôi vô lực thở dài, không cách nào miễn cưỡng nó đi thích bọn họ
Dù sao, nó có tự do của mình, có lý do của mình.
Đột nhiên, phát hiện chìa khoá xe của Cung Viêm trên mặt đất, nhất định là mới vừa rồi khuân đồ làm rớt trên sàn nhà. Vội vàng nhặt lên đem cho anh.
Mới vừa đi tới khúc quanh, liền nhìn thấy Cung Viêm trở lại. Chân phải bị thương của anh như cũ có chút cứng ngắc, nhưng không chút nào tổn hại dáng cao thẳng và hiện ngang của anh, cả người tản ra nhu hòa tự tin.
“Trở lại tìm cái này?” Tôi giơ lên chìa khoá trong tay, hướng anh lắc lư.
“Cám ơn.” Anh nhận lấy cái chìa khóa.
“Anh cũng quá sơ ý, ngày nào đó xe bị người đánh cắp mới biết được lợi hại.”
“Cám ơn nhiều, còn phiền em đưa đến.” Anh xin lỗi cười một tiếng.
“Không sao.” Tôi không sao nhún nhún vai: “Ăn nhiều lắm, tản bộ cũng tốt.”
Sau đó, trong nháy mắt, yên lặng đầy dẫy bốn phía không khí. Chúng tôi nhìn lẫn nhau, yên lặng không nói gì. Hồi tưởng lại mình sáng nay suy nghĩ lung tung, trong lòng đột nhiên có chút lúng túng.
Đột nhiên, anh vươn tay, tựa như an ủi sờ sờ tóc của tôi: “Tịnh Nhã, vui vẻ lên chút, hết thảy đều sẽ tốt.”
Nhìn về phía anh một cái, tôi rốt cục tin tưởng, có đôi khi, dịu dàng thật có thể đâm trúng bộ phận mềm mại nhất trong lòng người, hai ngày này, bất kể là thống khổ cỡ nào, tôi cũng liều mạng nhịn xuống, nhưng bây giờ, câu nói đầu tiên của Cung Viêm khiến cho lổ mũi của tôi đột nhiên đau xót.
“Cám ơn.” Tôi cúi đầu, làm cho hốc mắt ửng đỏ của mình ẩn tàng trong bóng tối.
“Tôi đi trước. Mau đi về nghỉ ngơi đi.” Anh dặn dò, xoay người lẩn vào trong màn đêm.
Thất thần nhìn bóng lưng Cung Viêm, trong lòng một mảnh mờ mịt, thật như anh nói, hết thảy cũng sẽ tốt sao?
“Hàn huyên thật vui vẻ tê nha?” Âm điệu lạnh lùng ở phía sau vang lên.
Chợt quay đầu nhìn lại, phía sau rõ ràng đứng là — Nhiễm Ngạo!
[1]Thất linh bác lạc: nói tắt là bảy héo tám rụng, ý nói thua mất, không toàn vẹn, thường nói về mùa màng có số thu hoạch rất kém sút vì bị thiên tai hay bị sâu rầy phá hại.