Bạn đang đọc Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người: Chương 40
“Ông nghĩ tới khi anh rời đi, như vậy liền có thể nhân cơ hội phá huỷ công ty của chúng ta.”
“Nếu anh biết thế, sao còn đi !” Tôi kinh ngạc nhìn anh.
“Bằng không thì sao?” Nhiễm Ngạo nhéo lỗ mũi của tôi: “Có người ở trong điện thoại nói muốn ly hôn với anh, anh dám không đến đem cô ấy trở về sao?”
Đang ở lúc này, di động Nhiễm Ngạo vang lên, anh tiếp ngay, bên kia không biết nói gì đó, ánh mắt của anh nghiêm túc lên: “Tốt, đã biết, trước không cần bối rối, mấy ngày nữa tôi liền trở về.”
“Thế nào?” Chờ anh cúp điện thoại, tôi vội vàng hỏi.
“Không có việc gì, đừng lo lắng, mau ăn cháo.” Anh an ủi tôi.
“Sao còn có thể ăn cái gì.” Tôi bối rối: “Anh mau đi thu dọn đồ đạc.”
“Đi nơi nào, em dưỡng thương cho tốt đi.” Anh nhìn lại tôi, ánh mắt tối hẳn: “Hơn nữa, chúng ta còn có thể nhân cơ hội này sống thế giới hai người .”
“Qua cái gì mà qua.” Tôi một chưởng đẩy anh ra, đứng dậy: “Nhưng em không muốn kéo dài làm Thánh Duyên nghĩ ba mẹ nó bỏ rơi nó.”
Không làm sao bỏ đựơc yêu cầu mãnh liệt của tôi, Nhiễm Ngạo đưa tôi lên máy bay.
Đợi cho về nhà, tôi mới biết được sự tình không hề đơn giản giống Nhiễm Ngạo nói như vậy.
Bản thiết kế mới nhất của công ty bị ăn cắp, khách hàng lớn cũng bị lấy đi, tình hình rất không lạc quan.
“Nhiễm Ngạo, làm sao bây giờ? Chúng ta có thể phá sản hay không, có thể lưu lạc đầu đường hay không?” Tôi lo lắng hỏi.
“Yên tâm, em không phải thường nói tôi là tiểu bạch kiểm (mặt trắng nhỏ) ư, cùng lắm thì đến lúc đó anh đi làm Ngưu Lang (trai bao) đến nuôi em.” Anh nháy mắt mấy cái.
“Anh dám!” Tôi hung hăng nói: “Xem em đánh gãy chân của anh hay không!”
“Chẳng lẽ em muốn tự ra ngựa (ý là tự muốn đi làm…)? Nhưng những ông chủ đó cũng sẽ không giống anh đây không có anh mắt thích em.” Anh một bộ dạng buồn rầu.
Tôi trừng anh, đột nhiên thầm nghĩ: “Thánh Duyên đáng yêu như thế, không bằng chúng ta bồi dưỡng con làm ngôi sao nhỏ tuổi, chụp quảng cáo, điện ảnh, sau đó tiền liền rầm rầm đến trên tay chúng ta, thế nào?”
“Thánh Duyên không có tuệ căn.” Nhiễm Ngạo kéo quần áo của tôi đến bả vai, ở bên tôii tôi chậm rãi nói: “Còn không bằng sinh vài đứa, bồi dưỡng từ nhỏ tốt hơn.”
“Sinh lần nữa em sẽ thành heo a.” Tôi đánh tay anh, cẩn thận theo dõi anh: “Nhiễm Ngạo, đều là em làm hại công ty thành dạng này, anh có trách em không?”
Nhiễm Ngạo đem tôi ôm lên trên đùi, nhìn tôi dịu dàng nói: “Biết không? Cho dù anh mất đi công ty, nhưng anh còn có được bảo bối trân quý nhất.”
Tôi mặt đỏ tôii hồng xoa xoa tiểu bạch kiểm của anh: “Khi nào thì miệng trở nên ngọt như vậy rồi?”
“Sao em lại đỏ mắt?” Anh tò mò liếc tôi một cái: “Anh nói là Thánh Duyên.”
“. . . . . .”
Trải qua vài tuần lễ thức đêm chiến đấu hăng hái, Nhiễm Ngạo một lần nữa thiết kế một trò chơi phát triển hơn, bán rất đắt, cũng tranh thủ đến những khách hàng mới, nguy cấp của công ty được giải trừ, tôi đây mới nhẹ nhàng thở ra.
Hôm nay, Nhiễm Ngạo bỗng nhiên mang theo tôi cùng Thánh Duyên đi vào bệnh viện.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Nhiễm Ngạo, tôi có chút sợ hãi: “Làm sao vậy? Là ai đã xảy ra chuyện?”
“Là ông nội anh.” Nhiễm Ngạo nhếch miệng: “Ông đột nhiên phát bệnh tim trong hội nghị công ty, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện liền muốn trông thấy Thánh Duyên.”
Tay Nhiễm Ngạo có một chút run run, vô luận ông nội của anh đã làm gì, dù sao vẫn là thân nhân của anh, máu mủ tình thâm, anh không muốn thấy lão nhân có cái gì bất trắc.
Tôi cầm tay Nhiễm Ngạo, cho anh ánh mắt cổ vũ: “Yên tâm, ông nội không có việc gì.”
Anh mỉm cười, hôn hôn cái trán tôi, sau đó mang theo chúng tôi đi đến bệnh viện.
Vừa tới đến cửa phòng bệnh liền nghe bên trong truyền đến một âm thanh răn dạy: “Mày tên súc sinh này, dù nói thế nào Tiểu Ngạo cũng là cháu của mày, là cốt nhục duy nhất của Vĩ Kiệt, vì sao mày luôn muốn trăm phương ngàn kế mà đẩy nó vào chỗ chết? Mày đừng tưởng rằng tao già đi, liền mắt mù tai điếc, lần trước cư nhiên phái người đi đâm bọn họ, mày cũng không nghĩ trong bụng nha đầu kia còn có đứa nhỏ! . . Nói sau, Vĩ Kiệt lập bao nhiêu công lao cho chúng tôi Tào thị, Tiểu Ngạo kế thừa vị trí của nó cũng là chuyện đương nhiên! Vì sao mày không khoan dung nó !”
“Vĩ Kiệt,Vĩ Kiệt, Vĩ Kiệt! Cái gì cũng là vĩ kiệt, cái gì đều là hắn tốt nhất, cho dù hắn biến thành người chết, cũng vẫn tốt hơn một ngàn vạn lần so với tôi! Nhưng ba đừng quên, là ba ngăn cản hắn và người phụ nữ hắn yêu nhất kết hôn, là ba hại hắn buồn bực không vui nhiều năm như vậy, là ba khiến cho con hắn mang họ của đàn ông khác!”
Bên trong đột nhiên truyền ra một tiếng “Ba “, đoán chừng là có người bị tát tay.
Quả nhiên, từ bên trong lao ra một nam tử trung niên, giày Tây, áo mũ chỉnh tề, bộ dạng có ba phần tương tự với Nhiễm Ngạo, nhưng mặt mày trong lúc đó đã có một cỗ tức giận.
Anh nhìn thấy chúng tôi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó chăm chú nhìn chúng tôi, ánh mắt âm u lạnh lẽo.
Trong lòng tôi không khỏi một trận kinh ngạc, theo bản năng tránh ở phía sau Nhiễm Ngạo. Xem ra ông chính là Tào Kinh Kiệt.
“Không hổ là con của Tào Vĩ Kiệt, lợi hại, động không chết, cũng không suy sụp.” Chỉ thấy anh sờ sờ caravat, khóe miệng gợi lên một cái tươi cười không có ý tốt: “Bất quá tôi khuyên cậu vẫn là cẩn thận một chút, tôi sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Tôi bất cứ lúc nào cũng tiếp nhận, chẳng qua nếu như ông dám thương tổn người bên cạnh tôi, ” Nhiễm Ngạo che ở phía trước tôi, lớn tiếng nói: “Tôi sẽ tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, đến lúc đó khiến ông thành hai bàn tay trắng.”
Tào Kinh Kiệt bị kinh sợ, chán nản hít mũi, ngượng ngùng tránh ra.
Lúc này chúng tôi mới tiến vào phòng bệnh, liếc mắt một cái thấy một ông lão đầu bạc trắng đang nằm ở trên giường bệnh.
Anh lặng yên nhìn ngoài cửa sổ, mỗi nếp nhăn trên mặt đều cho thấy cô đơn của chủ nhân. Tại… phòng bệnh cao cấp này, không có người thân quan tâm, giống như ngay cả ánh mặt trời cũng u ám .
“Chúng ta đi.” Nhiễm Ngạo nói.
Lão nhân lập tức phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn Nhiễm Ngạo, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, sau đó bỗng nhiên nhìn thấy Thánh Duyên tôi ôm trong lòng, lập tức kích động lên: “Đây là. . . . Thánh Duyên sao?”
Tôi vội vàng đem Thánh Duyên ôm đến trong lòng lão nhân, Thánh Duyên giống như cũng biết đây là người thân, cư nhiên nhìn lão nhân nở nụ cười.
Lão nhân hưng phấn đến thanh âm cũngrun run: “Nó nở nụ cười, nó đang cười với ông.”
Bình thường, ông là chủ tịch tập đoàn Tào thị người đời kính sợ, nhưng ở giờ phút này, ông chỉ là một ông lão bình thường vui đùa với cháu.
“Bộ dạng giống thời điểm con lúc nhỏ.” Lão nhân nhìn Nhiễm Ngạo: “Trong ngăn kéo của Vĩ Kiệt có một tập ảnh, tất cả bên trong đều là hình của con, mỗi ngày nó đều lấy ra nhìn.”
“Tôi đi mua đồ uống cho ông.” Nhiễm Ngạo không muốn nghe nữa, mượn cớ đi ra ngoài.
“Đứa nhỏ này còn chưa có tha thứ ông.” Lão nhân thở dài một tiếng.
“Nhưng anh là yêu thương ông,” Tôi an ủi: “Bằng không anh sẽ không nghe thấy tin tức ông nằm viện liền khẩn trương như thế.”
“Nha đầu, con rất biết nói chuyện.” Lão nhân nhìn tôi, vui mừng cười, nhưng lại lập tức ảm đạm: “Nhưng giống như đứa con xấu xa kia nói, là ta hại vĩ Kiệt.”
“Từ nhỏ Vĩ Kiệt đã rất xuất sắc, cũng rất nghe lời, tôi đem toàn bộ hy vọng ký thác vào trên người của nó. Nhưng sau đó, nó gặp mẹ Tiểu Ngạo, hơn nữa lần đầu tiên phản kháng tôi là vì cô ta. Tôi thực khiếp sợ, cũng rất sợ hãi. . . Tôi dùng hết toàn lực chia rẽ bọn họ, cũng không phải vì tiền đồ Vĩ Kiệt, chỉ là vì lòng riêng của ta, tôi muốn một nhi tử không phản kháng.” Giọng của lão nhân trở nên cô đơn: “ta rốt cục thành công, nhưng Vĩ Kiệt lại trở thành một cái xác không hồn, ta cũng không thấy qua nét tươi cười của anh nữa, cũng không thể nhìn Tiểu Ngạo lớn lên.”
Nguyên lai, ông đã tự trách trong thống khổ nhiều năm như vậy.
“Mất đi đã mất đi.” Tôi khuyên an ủi nói: “Ít nhất hiện tại có thể nhìn Thánh Duyên lớn lên.”
“Thật sự?” Lão nhân vui mừng hỏi.
“Con nhất định sẽ thường xuyên mang Thánh Duyên tới thăm ông.” Tôi đồng ý.
Lão nhân mừng rỡ cười, bắt đầu chơi đùa với Thánh Duyên trong lòng.
Tôi lặng lẽ rời khỏi, thấy Nhiễm Ngạo đứng ở hành lang, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Tôi đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo của anh: “Lại thấy mỹ nữ sao?”
“Người đàn bà kia so ra làm sao vượt qua mẹ của con tôi được?” Anh đem tôi kéo đến phía trước, ôm vào trong ngực.
“Biến thông minh.” Tôi khích lệ nói.
“Các người nói tất cả những thứ gì?” Nhiễm Ngạo hỏi.
“Ông nội rất sám hối.” Tôi ngẩng đầu nhìn Nhiễm Ngạo: “Tôi cảm thấy ông thật đáng thương, ngay cả người để sám hối cũng không có, chỉ có thể đối với tôi đây, một người không liên quan kể rõ.”
“Em là người không liên quan?” Nhiễm Ngạo tà ác nhìn tôi: “Xem ra đêm nay anh phải hảo hảo chứng minh thân phận của em.”
“Anh biết ý em mà.” Tôi nhàn nhã nói: “Em chỉ không muốn Thánh Duyên hỏi em vì sao ba nó bất hòa với ông.”
Nhiễm Ngạo trầm mặc, rốt cục nói: “Cho anh thời gian, anh sẽ cố gắng.”
“Tốt.” Tôi xoa xoa lỗ tai của anh, cười đáp ứng.
“Bất quá, ” anh đưa mặt tới gần, ánh mắt chói lọi: “Đêm nay anh vẫn muốn chứng minh thân phận của em.”
“. . . . . .”
Kế tiếp, mỗi ngày tôi đều mang theo Thánh Duyên cùng thuốc bổ đến phòng bệnh thăm ông nội, có lẽ là có quan hệ với tâm tình, bác sĩ nói ông khôi phục rất mau, không lâu là có thể xuất viện.
Công ty của Nhiễm Ngạo bắt đầu mở rộng quy mô, bọn Hành Bình cũng đã xuất việt, Thánh Duyên càng ngày càng tròn, tất cả đều giống như hoàn mỹ.
Nhưng ở sâu trong nội tâm tôi vẫn nặng trịch, bởi vì Funeral.
Từ khi tôi tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng anh, nghe khách phòng nói vào lúc ban đêm anh đã trả phòng, bay mất.
Tôi không có cố ý đi tìm, nếu không thể làm bạn anh, vậy không nên xuất hiện trong thế giới của anh nữa.
Chỉ là mỗi khi đến tối, thấy đêm đen nhánh, tôi đều lo lắng, đêm dài cô đơn như vậy, anh sẽ làm sao vượt qua đây.
Hôm nay, Thánh Duyên được mẹ dẫn đi chơi, một mình tôi mang theo đồ ngọt đến thăm gia gia.
Đi ra bệnh viện, vừa nhấc mắt, toàn thân nhất thời chấn động.
Chỉ thấy công viên phố đối diện ngừng lại một chiếc Lamborghini màu đen quen thuộc, mà chủ nhân của nó, đang ngồi ở trong xe, tươi cười cô đơn với tôi.
Nhất thời tôi giống như đặt mình trong một cái vườn hoa xuân rực rỡ sau giữa trưa, vừa xem hết một bộ điện ảnh mơ hồ mà ưu thương, đáy lòng nhộn nhạo lên từng trận gợn sóng buồn bã.
Là Funeral, anh rốt cục xuất hiện.
Tôi bình tĩnh, đi về phía anh.
Bỗng nhiên, một chiếc xe con nhanh vọt tới, đứng ở trước mặt tôi, hai người thân hình to lớn tướng mạo không tốt mãnh liệt bay vọt xuống, đem tôi bắt lấy, kéo tôi cột lên xe.
Sự tình phát sinh quá đột ngột, tôi thậm chí đều quên la to.
“Buông cô ra!” Funeral nhanh chóng xông lên đánh hai người đó ngã trên mặt đất, kéo tôi lại .
“Không có sao chứ?” Anh quan tâm hỏi.
“Không.” Tôi cảm kích liếc anh một cái, mạnh phát hiện phía sau anh chẳng biết lúc nào lại xuất hiện ba người áo đen, vội vàng kêu to: “Cẩn thận!”
Nhưng đã muộn, Funeral bất ngờ không phòng ngự bị gậy sắt đánh ngã trên mặt đất, phần cổ của tôi cũng bỗng nhiên đau nhức một trận, trước mắt tối sầm, liền cái gì cũng không biết .