Bạn đang đọc Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người: Chương 34
Đó là chuyện phát sinh mấy ngày hôm trước, lúc ấy tôi đang ở chỗ ngồi đối với cảnh vật bên ngoài bi thương, đột nhiên nhận được Hồ Nghi Dĩ triệu hồi, chỉ có thể tinh thần cứng cỏi mà nghênh chiến
Vừa vào cửa, chợt nghe thấy cô lo lắng hỏi: “Cô cùng cái kia Funeral rốt cuộc là cái quan hệ gì !”
“Bạn bè bình thường.” Tôi lười biếng trả lời.
“Bạn bè bình thường.” Cô giọng điệu quái dị nói: “Chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy đi.”
“Kia lại cùng các hạ có quan hệ gì đâu ?” Tôi dở khóc dở cười.
“Nhiễm Ngạo hiện tại rốt cục thấy rõ bộ mặt đích thực phụ nữ này.” Cô cười lạnh một tiếng: “Kỹ năng lẳng lơ chỉ biết làm ra vẻ để quyến rũ đàn ông.”
“Cầu xin cô nói chuyện cẩn thận một chút.” Đừng cho là tôi sẽ không phát hỏa.
“Như thế nào, chẳng lẽ tôi nói không đúng?” Cô khoanh tay, nhìn tôi dò xét .
“Cám ơn cô suốt ngày không ngại cực khổ quan tâm chuyện nhà chúng tôi.” Tôi tức giận: “Bất quá Nhiễm Ngạo nhà chúng tôi đã làm ba ba người ta, sẽ không nhớ thương giống cô.”
“Vậy thì thế nào?” Cô nheo mắt lại: “Lúc đó cô chẳng phải cũng làm mẹ của người ta, vẫn ở trên giường cùng đàn ông khác qua đêm.”
“Hồ Nghi Dĩ, tôi cảnh cáo cô không cần quá đáng!” Tôi áp chế lửa giận trong lòng, trầm giọng nói.
“Chẳng lẽ không đúng như vậy?” Cô đắc ý nhìn tôi: “Bất quá cô cũng thật lợi hại, cái gì tuyệt phẩm đều có thể quyến rũ.”
“Hồ Nghi Dĩ!” Tôi trừng mắt cô: “Chỉ có thể thông qua việc hạ thấp người khác để duy trì lòng tự tin của cô, chẳng lẽ ngươi sẽ không cảm thấy thật đáng buồn sao?”
Cô sửng sốt: “Cái gì?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Tôi từng bước đến gần: “Kỳ thật cô cũng không phải chân chính để ý Nhiễm Ngạo, cô để ý chính là anh không có lựa chọn cô.”
Cô cứng ngắc cong cong khóe miệng: “Cô cho là cô biết cái gì!”
“Lòng tự tin vô địch của cô bị tan rã, cho nên cô nhất định phải hạ thấp tôi để chứng minh sự tồn tại của cô, để chứng minh là Nhiễm Ngạo có mắt không tròng.” Tôi tiếp tục nói: “Tôi tội nghiệp cô.”
Một hơi nói xong, trong lòng thật sự là thích, phụ nữ này nhìn như khôn khéo, kì thực hồ đồ, không đem cô đánh thức nói không chừng cả đời đều quấn quít lấy chúng tôi, vậy sẽ thảm .
“Không cần giả bộ đưa ra bộ dáng người thắng” Hồ Nghi Dĩ bỗng nhiên đứng lên, toàn thân không kiềm được run run, hét lớn: “Tôi không cần cô tội nghiệp tôi!”
Không đợi tôi phản ứng lại đây, cô liền nắm lên cuốn từ điển dày như cục gạch ở trên bàn, dùng hết khí lực toàn thân hướng tôi ném đến.
Hoàn hảo tôi phản ứng mau, đúng lúc nghiêng đầu, ám khí to lớn kia bay sát qua tóc gáy của tôi.
Tôi đang âm thầm may mắn mạng lớn hết sức, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng hét thảm .
Nhìn lại, Hành Bình té trên mặt đất, che mặt kêu đau không thôi.
Nguyên lai âm kém dương sai đập vào anh.
Tôi nhanh chạy đến coi thương thế, một quyển sách dày như vậy, tuyệt đối có khả năng làm não lệch vị trí.
Tĩnh tâm liền thấy máu tươi chảy ồ ồ theo khe hở trên trán Hành Bình xuống, tình huống rất là dọa người.
Gặp chuyện này tôi âm thầm lo lắng, đứa nhỏ này đầu óc vốn đã không sáng sủa, bị đập vỡ như vậy thì chỉ số thông minh tuyệt đối xuống còn 70.
Nhìn đến tình cảnh này, Hồ Nghi Dĩ cũng bị dọa, đứng nguyên tại chỗ.
“Nhanh đi gọi người !” Tôi hô.
Lúc này cô ta mới phản ứng, vội vã hướng phía ngoài chạy đi, kết quả không biết chân đụng phải cái gì, lập tức mất đi thăngn bằng, “Phanh” một tiếng đánh vào trên sô pha gỗ.
Sắc mặt Hồ Nghi Dĩ lập tức thay đổi trắng dã, trên trán đổ mồ hôi lạnh, xem ra bị thương không nhẹ.
Không kịp vui mừng, tôi vội vàng lớn tiếng kêu cứu, đồng sự cùng nghe tiếng đã tới liền đưa bọn họ đến bệnh viện.
Kết quả chẩn đoán, chân Hồ Nghi Dĩ bị gãy xương, Hành Bình khâu 7 mũi trên trán, đều cần ở lại bệnh viện theo dõi.
Nhưng mà thảm nhất là, bởi vì phòng bệnh eo hẹp, hai kẻ thù còn phải ở chung một phòng. Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ngẫm lại đều thấy sởn gai ốc.
Hành bình cư nhiên là một trăm vạn phần không tình nguyện: “Không phải chứ! Cư nhiên muốn tôi cùng loại phụ nữ điên này ở chung một gian phòng bệnh, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp?!”
“Chẳng lẽ còn sợ tôi cường bạo anh!” Hồ Nghi Dĩ cao thấp đánh giá anh một cái: “Yên tâm, tiêu chuẩn của tôi còn chưa có thấp như vậy.”
“cô nữ ma đầu này, gương mặt đẹp trai của tôi thiếu chút nữa liền bị hủy ở trên tay cô !”
“Cầm lấy gương nhìn xem, khuôn mặt trong đó cũng kêu anh tuấn sao? Cầu xin anh đừng khiến tôi cười đến rụng răng.”
. . . . . .
Cứ như vậy, hai người mỗi ngày đều môi súng lưỡi tên, biến phòng bệnh thành tràn đầy chướng khí mù mịt.
Âm thầm thở dài, bất quá cứ như vậy, cũng sẽ không buồn chán.
“. . . . Tịnh Nhã, nhiệm vụ lần này liền giao cho cô .”
Nhiệm vụ gì? Tôi phục hồi tinh thần lại, phát hiện ông chủ đang cười tủm tỉm nhìn tôi, theo bản năng đáp ứng : “Vâng”
“Tốt lắm, hội nghị dừng ở đây đi, mọi người làm việc cho tốt.” Ông chủ tuyên bố tan họp.
“Rốt cuộc cho tôi công việc gì ?” Tôi không hiểu ra sao, hỏi Nina bên cạnh.
“Ngày mai khởi hành đi đảo Mã Nhĩ[1] phỏng vấn dàn nhạc F cùng Ân Hiên Dung, Tịnh Nhã, hồn ngươi bay tới đâu ?” Nina kỳ quái nhìn tôi.
“A! Phỏng vấn dàn nhạc F cùng Ân Hiên Dung?” Lòng tôi nhảy dựng: “Làm sao có thể bảo tôi đi đây?”
“Ngươi cùng bọn họ hẳn là rất quen thuộc, như vậy phỏng vấn cũng thuận lợi một chút .”
“Nhưng. . . Funeral sẽ đi chứ Tôi thật cẩn thận hỏi.
“Yên tâm, lần này chính là Vô Thị cùng Hữu Phi đi quay phim chụp ảnh, cùng Funeral không có liên quan gì.” Nina an ủi tôi: “Nói sau, hiện tại tất cả mọi người biết Funeral chỉ đối đàn ông có hứng thú, sẽ không lại truyền lời đồn bất lợi đối với cô .”
Tôi đây mới yên lòng.
“Hơn nữa, lần này được đi đảo Mã Nhĩ ” Vẻ mặt Nina nhìn về trước: “Trời xanh biển xanh, tiên cảnh nhân gian, Tịnh Nhã, rất hâm mộ cô.”
Hâm mộ, tôi không cho là đúng, lần này ít nhất phải đi nửa tháng, nói cách khác suốt nửa tháng, tôi không thấy được con bảo bối của tôi, chẳng phải là muốn đem tôi giết chết?
Nói sau. . . . Tại loại thời kì phi thường này đi công tác, tôi cùng Nhiễm Ngạo chẳng phải là họa vô đơn chí (liên tiếp gặp nạn)?
Bất quá nhiệm vụ ông chủ lớn gia xuống, tôi không tình nguyện cũng phải đi.
Buổi tối về nhà lập tức thu dọn quần áo, tuy nói tất cả thủ tục đều do toà soạn lo, nhưng những thứ lung tung ít nhất cũng có hai vali lớn.
Bận đến tối mặt tối mày, Nhiễm Ngạo đẩy cửa tiến vào, thấy tình thế của tôi, sửng sốt.
“Có chuyện gì sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
“Thánh Duyên uống sữa chưa?” Anh hỏi.
“Rồi.” Tôi giả bộ không thèm để ý chút nào: “Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ đến đảo Mã Nhĩ đi công tác nửa tháng, trong khoảng thời gian này anh chăm sóc Thánh Duyên.”
Nghe vậy, anh gật gật đầu, không nói được lời nào, xoay người tránh ra.
Thấy phản ứng của anh, trong lòng cực kỳ lo lắng buồn bực , nằm ngã vào trên giường, dùng sức kéo chăn.
Nhiễm Ngạo chết tiết, vì sao không một chút quan tâm tôi muốn đi nơi nào? Chẳng lẽ thật sự không cần ?
Bởi vì rất tức giận, cứ như vậy lăn qua lộn lại, rạng sáng 3 giờ mới ngủ. Ngày hôm sau mở mắt, lập tức cả kinh ở trên giường nhảy xuống, 10 giờ!
Không xong, gần lỡ chuyến bay, cầm lấy hành lý cấp tốc chạy ra sân bay, vừa kịp lúc.
Bất quá nói thật, ông chủ thật đúng là không tồi, cư nhiên mua cho tôi khoang hạng nhất, thật tốt quá, ít nhất có thể duỗi thẳng chân ngủ.
Đem theo hành lý đi vào cabin, thế này mới phát hiện đích thực ý đồ chính của ông chủ, khoang hạng nhất tất cả đều là nhân viên tổ điện ảnh kịch lần này, nguyên lai là muốn cho tôi gần quan được ban lộc.
Mặc kệ, vẫn là trước tiên bổ sung giấc ngủ đã, tôi nằm xuống, đang chuẩn bị nhắm mắt lại, một người ngồi ở bên cạnh tôi.
Sao bóng dáng lại quen thuộc như vậy, tôi tò mò quay đầu, thấy một đôi mắt mỉm cười thâm thúy .
“Funeral!” Tôi chấn động.
“Làm gì mà như nhìn thấy quỷ vậy?” Anh hỏi.
“Không có.” Tôi miễn cưỡng cười cười, nghi ngờ trong lòng càng lớn, sao Funeral lại xuất hiện ở chỗ này?
“Ca khúc trong bộ phim này do tôi phụ trách, cho nên liền theo chân bọn họ cùng đi đảo Mã Nhĩ tìm linh cảm.” Anh lại nhìn thấu tâm tư của tôi, tự động giải thích .
Tôi cười mỉa: “anh thực nên đi làm bác sĩ tâm ký, cái gì đều không thể gạt được anh.”
“Nhưng cũng không phải mỗi người đều giống như cô nghĩ gì đều viết ở trên mặt.” Anh chăm chú nhìn tôi.
Nghe thấy lời này, tôi xấu hổ đến mặt đỏ: “Nếu có đơn thuần như vậy tôi cũng không lừa anh .”
“Lời nói dối của cô này kỳ thật là trăm ngàn chỗ hở, cẩn thận suy nghĩ qua là có thể phát hiện .” Anh cười cười.
“Vậy sao lúc ấy anh có thể tin tưởng ?” Tôi cảm thấy ngạc nhiên.
Funeral cúi đầu trầm tư một hồi, rốt cục nhẹ nhàng nói: “Có lẽ nguyên do bởi vì đối tượng là cô.”
Nghe vậy, trong lòng nhất thời cảm thấy là lạ, tôi vội vàng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Một tầng mây trắng kia thật giống cành hoa, tầng tầng lớp lớp, có mỹ cảm (cảm thụ cái đẹp) không thực.
“Bỏ được đứa nhỏ ở trong nhà sao?” Thấy bộ dáng này của tôi, Funeral mở lời.
Cũng không còn biện pháp.” Tôi thở dài: “Ông chủ hạ lệnh chúng tôi nào dám không theo?”
“Cẩn thận sau khi trở về con không biết cô.” Anh nằm ngã lưng vào ghế dựa, nhàn nhàn nói.
Tôi quá sợ hãi: “Không thể nào, tôi là mẹ nó !”
“Đứa nhỏ nhỏ như vậy là có khả năng này.” Anh đối với tôi gật gật đầu.
Cái gì? Vất vả như vậy mới đem tiểu tử này sinh ra, tôi bất quá đi vài ngày anh sẽ không nhận ra mẹ , buồn cười, thật muốn nhảy xuống máy bay chết được.
Nhưng, hẳn là Funeral đùa gạt tôi, quay đầu lại lặng lẽ nhìn kỹ thần sắc anh, ai ngờ lại bị anh thấy được, sau đó nghiêm trang nhìn tôi, nhún nhún vai, nói: “Là thật .”
Lại bị nhìn thấu, tôi có chút khó chịu, thật không hiểu là anh rất thông minh hay là tôi ngốc đây. . . Quên đi, làm người phải có chút tự mình hiểu mình.
“Đứa nhỏ. . . . . . Rất giống ba nó .” Anh nhẹ nhàng nói.
“Nghe nói cùng ba nó lúc nhỏ giống nhau như đúc.” Mỗi lần nhớ tới chuyện này tôi cũng bất bình, như thế nào bên ngoài Thánh Duyên hoàn toàn không có di truyền từ tôi? Tuy nói gien của tôi so ra kém ba anh, nhưng phải có một hai điểm để an ủi tôi chứ, chẵng lẽ tôi chỉ có công dụng là sinh anh thôi sao?
“Ngày đó, anh ta giống như rất tức giận.” Funeral cẩn thận quan sát thần sắc của tôi: “Anh ta trở về có phát hỏa với cô không?”
“Anh ấy không có tức giận.” Tôi lại nói dối: “Chúng tôi tốt lắm.”
“Phải không?” Anh thản nhiên nói, cũng không vạch trần tôi.
Không muốn hao tâm tốn sức nói chuyện với anh nữa, tôi che mắt bắt đầu đi vào giấc ngủ.
Dù sao cũng là ở trên máy bay, giấc ngủ tự nhiên không tốt, có rất nhiều mộng lộn xộn.
Nửa mê nửa tỉnh, cảm giác được đầu của mình gối lên trên một cái vai rộng lớn an toàn , thoải mái cực kỳ, theo bản năng liền dùng mặt cọ xát một chút, thì thào hỏi: “Nhiễm Ngạo, mấy giờ rồi?”
Bả vai tôi đang dựa vào lập tức cứng ngắc, mạnh nhớ tới mình là ở trên máy bay, mà tôi dựa vào cư nhiên là. . . . Funeral!
Sâu ngủ lập tức biến mất, tôi ngồi thẳng dậy, sửa sang lại tóc, liên tục xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi đang ngủ. . . Đã gối lên anh thật lâu ?”
Funeral nhìn tạp chí trên tay, như là không có nghe thấy lời của tôi.
Tôi bĩu môi, xem ra vị đại thiếu gia này không biết sao lại phát cáu nữa đây.
[1]Đảo Mã Nhĩ: Đây là một hòn đảo nhỏ nằm trên Ấn Độ Dương, có bãi biển rất đẹp. Ví trí chính xác thì chưa nhìn ra dc trên bản đồ =.=