Đọc truyện Ngoại Cảm – Chương 62: Hắn là một mảnh hư vô
Edit: Ngự Chi Tuyệt
Cái nhìn đột ngột của Phạn Già La đã khiến mọi người trong phòng quan sát giật mình, ngay cả Tống Ôn Noãn có phong độ như một đại tướng cũng không nhịn được mà sợ mất vía trong giây lát.
Nhà triết học – tiến sĩ Tiền thở dài nói: “Không hổ là minh tinh, ánh mắt thật sắc sảo.”
Nhà xã hội học – tiến sĩ Âu Dương vừa ổn định lại tâm tình vừa gượng cười chế giễu: “Tôi còn suýt cho là cậu ta thật sự nhìn thấy chúng ta đấy.”
“Đúng vậy,” – Nhà huyền học – tiến sĩ Gia Lâm hùa theo nói: “Đột nhiên nhìn qua chằm chằm, ánh mắt còn sắc bén như vậy, thật sự hù người ta giật mình đấy. Có điều, tôi từng nghe nói về cậu ta, tuy cậu ta dự đoán được cái chết của Cao Nhất Trạch, nhưng sau đó đã có người đăng Weibo vạch trần trò lừa bịp của cậu ta, nói là bức tranh chết chóc sao chép tấm ảnh chụp hiện trường cái chết của Cao Nhất Trạch, cái gọi là tiên đoán cũng chỉ là để lăng xê mà thôi.”
Tống Ôn Noãn nhếch mép cười nhạo: “Tôi cũng đã đọc Weibo đó rồi, không thể không nói, thủ đoạn lăng xê của vị Phạn tiên sinh này thật sự rất rẻ tiền. Trò bịp bợm dễ bị vạch trần như vậy mà cậu ta cũng dám bịa ra, có vẻ đầu óc không được sáng suốt cho lắm. À đúng rồi, hình như vừa nãy cậu ta đã nói gì đó với máy quay, tiến sĩ Tống, anh giỏi đọc khẩu hình, có thể nói cho chúng tôi biết cậu ta nói gì không?”
Tống Duệ cảm thấy hơi khó chịu với sự châm biếm của Tống Ôn Noãn, nhưng cũng không nhìn cô, mà từ đầu đến cuối, y vẫn luôn chăm chú nhìn thanh niên lại cúi đầu chờ đợi trên màn hình, khẽ nói: “Cậu ấy nói —— Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tống Ôn Noãn vội kêu đạo diễn phát sóng phát lại đoạn phim lúc nãy, sau đó so sánh từng câu từng chữ với khẩu hình, phát hiện câu đó thật sự có nghĩa là —— Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Advertisement / Quảng cáo
“Cậu ta gặp lại ai? Cậu ta biết vị tuyển thủ trong sân nọ à?” – Tống Ôn Noãn nghĩ mãi không ra.
Tống Duệ khẽ cười một tiếng, từ tốn nói: “Tôi có tham gia điều tra vụ té lầu của Cao Nhất Trạch, hơn nữa tôi còn từng giao chiến với Phạn tiên sinh hai lần, và đều thua hết cả hai. Cậu ấy nhìn thẳng vào chúng ta mà nói, trong phòng quan sát này, có vẻ tôi là người duy nhất phù hợp với câu này thì phải?”
Y ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm em gái họ, giọng nói khàn đặc như một trận bão cát: “Chẳng lẽ các người chưa từng nghĩ là cậu ấy thật sự có thể xuyên qua sự ngăn cách của thời không, nhìn thấy chúng ta đang trốn trong này sao? Xung quanh cậu ấy có hai người quay phim và hàng chục camera theo dõi, làm sao cậu ấy tìm được đúng chiếc máy truyền hình ảnh của cậu ấy tới màn hình trong phòng quan sát giữa hàng tá thiết bị ghi hình như vậy? Sự nhạy bén của cậu ấy vượt xa tưởng tượng của các người.”
Tống Duệ đưa mắt nhìn thanh niên trong màn hình, nói từng câu từng chữ: “Tôi không biết cậu ấy có phải là nhà ngoại cảm hay không, nhưng tôi biết, cậu ấy chắc chắn không hề tầm thường.”
Tống Ôn Noãn không dám tin mà hỏi: “Anh vừa nói, anh từng giao chiến với Phạn Già La hai lần, và đều bị đánh bại hết?” – Đừng ngạc nhiên khi cô không chấp nhận nổi hiện thực này, bởi trong hơn 20 năm cuộc đời cô, cô chưa từng thấy dáng vẻ thất bại của anh họ, vì thế vẫn luôn kiên định tin tưởng, không có chuyện gì trên thế giới mà anh họ của mình không làm được.
Tống Duệ gật đầu đáp lại, nhưng trong mắt lại không hề có vẻ thất vọng, mà lóe lên ánh sáng rực rỡ lạ thường.
Tống Ôn Noãn cẩn thận nghiền ngẫm những lời vừa nãy của anh họ, bấy giờ mới phát hiện Phạn Già La quả thật có chút khác thường. Có nhiều camera theo dõi được gắn xung quanh cậu ta như vậy, hơn nữa, những hình ảnh hiển thị trên màn hình do chúng ghi lại sẽ được thay đổi hoặc cắt bỏ bất cứ lúc nào, tất cả đều là ngẫu nhiên, bất định, nhưng cậu ta lại không hề có chút do dự, cứ trực tiếp, chuẩn xác mà tìm được chiếc camera có góc quay tốt nhất, lại còn đúng lúc truyền hình ảnh đến màn hình theo dõi trong phòng quan sát, để tất cả các giám khảo phải đón nhận ánh nhìn sắc bén của cậu ta. Cậu ta thậm chí còn biết trong phòng quan sát này có một người quen cũ của cậu ta, chẳng lẽ những điều này đều là trùng hợp sao?
Tống Ôn Noãn không thể biết được câu trả lời, nhưng cô lại biết rõ một điều, có thể khiến anh họ mình phải lau mắt mà nhìn thì chắc chắn không phải một người tầm thường. Cậu Phạn Già La này có điểm thú vị!
Nghĩ đến đây, cô né tránh máy quay, gửi một tin nhắn cho đạo diễn phát sóng, kêu anh ta cho Phạn Già La lên hình nhiều một chút. Thật ra không cần cô dặn dò thì đạo diễn phát sóng cũng ý thức được, sự tham gia của Phạn Già La đã mang lại hiệu quả kỳ diệu cho chương trình chân nhân này. Không bàn tới việc năng lực của cậu ta là thật hay giả, chỉ một khoảnh khắc cậu ta xuất hiện đó thì đã đủ để thu hút rất nhiều lượt xem.
Cậu ta đã không xuất hiện trước công chúng trong một thời gian dài, nhưng ngoại hình của cậu ta thậm chí còn xuất sắc hơn xưa, khí chất cũng càng thêm đặc biệt, dù chỉ là một động tác nhỏ cũng có thể mang đến cảm giác đẹp đẽ chấn động lòng người. Nhưng ngũ quan của cậu ta lại không có thay đổi gì quá lớn, chỉ là hơi nẩy nở hơn, hơi mềm mại hơn và càng thêm trắng nõn mờ ảo, nhất là đôi đồng tử đen đến cùng cực, lưu chuyển ánh sáng thần bí đó.
Theo lý mà nói, sự xuất hiện của cậu ta vốn phải thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng khi cậu ta vừa đứng vào trong bóng tối thì như thể thật sự biến mất vậy.
Trong lần đầu tiên gặp mặt, đạo diễn phát sóng đã bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của Phạn Già La, nhưng y thật sự không hiểu tại sao mình có thể không để ý đến đối phương. Y không nhịn được mà bật đèn spotlight trên đầu Phạn Già La lên, dùng ánh đèn chói lóa bất ngờ khiến đối phương không thể lẩn trốn được nữa.
Chỗ ngồi bị chiếu sáng đột ngột nọ đã thu hút sự chú ý của các tuyển thủ dự thi, mãi đến lúc này bọn họ mới nháo nhào hít một hơi, kinh ngạc nhìn thanh niên ngồi trong cột sáng kia. Hắn quá rực rỡ, rực rỡ đến nỗi khiến những đôi mắt của những người đang nhìn hắn phải đau nhói.
Tống Duệ ngừng thở, bức thiết muốn biết Phạn Già La sẽ ứng đối thế nào khi bị tất cả mọi người nhìn chăm chú.
Nhưng Phạn Già La vẫn cúi đầu, sống lưng thẳng tắp, tay đặt lên đầu gối, im lặng mà ngồi. Khi ánh sáng chói lòa chiếu xuống, mí mắt của hắn thậm chí còn chưa từng run rẩy.
Toàn bộ khán phòng trở nên im lặng vì sự rực rỡ của hắn, đạo diễn phát sóng thấy hắn không hề có phản ứng gì, hoàn toàn không đạt được hiệu quả chương trình mong muốn, nên đành hậm hực tắt đèn spotlight.
Góc nhỏ của Phạn Già La một lần nữa bị che khuất trong bóng tối. Các tuyển thủ khác xì xào bàn tán: “Cậu ta chính là Phạn Già La, cái minh tinh lăng xê bản thân là nhà ngoại cảm ấy, nói là dự báo cái chết của Cao Nhất Trạch, nhưng thật ra chỉ là sao chép lại tấm ảnh chụp hiện trường cái chết rồi đăng lên mạng mà thôi. Sau đó, cậu ta bị chủ nhân của tấm ảnh vạch mặt, biến thành trò cười của rất nhiều người.”
“Aiz, tôi cũng biết chuyện này, thủ đoạn của cậu ta hơi thấp kém, đầu óc còn bị thiểu năng nữa.”
“Không thiểu năng thì sao lại tới chương trình của chúng ta tìm nhục? Lúc nãy tôi còn nghe phó đạo diễn dạy dỗ người đại diện của cậu ta, nói là sẽ không bao giờ dàn dựng tiết mục giúp cậu ta gian lận. Tin tức cậu ta đăng ký tham gia chương trình đã được tung ra rồi, bây giờ mà rút lui thì chỉ có nước nhục mặt hơn, nên chỉ có thể đâm lao theo lao thôi.”
“Vậy thì cậu ta toang rồi, chương trình của chúng ta là dựa vào bản lĩnh thật sự một trăm phần trăm mà.”
Những người này càng nói càng hăng say, trực tiếp bỡn cợt Phạn Già La đến không ra cái gì, khiến các tuyển thủ khác cũng có ấn tượng xấu với hắn. Hầu hết những người dám đăng ký tham gia đều có chút bản lĩnh thật sự, hoặc là nói bọn họ kiên quyết tự cho rằng mình có bản lĩnh thật sự, thế nên rất coi thường người bình thường, mà Phạn Già La chính là một người bình thường lẫn vào giữa bọn họ, vì vậy hắn nghiễm nhiên trở thành đối tượng cho mọi người chỉ trích.
Những người quay phim trung thực ghi lại khoảnh khắc chỉ trích và bài xích của các tuyển thủ đối với Phạn Già La, đây cũng là điểm nhấn của chương trình sau khi phát sóng.
Tống Ôn Noãn nhìn những hình ảnh mà đạo diễn phát sóng truyền tới, hưng phấn nói: “Mời Phạn Già La tới tham gia chương trình đúng là một quyết định sáng suốt, gần như những xung đột kịch tính đầu tiên đều xảy ra với cậu ta. Anh họ à, chắc anh chưa xem bài bóc phốt đó hả, cơ mà anh nhìn là biết rồi, cậu ta căn bản là một kẻ lừa đảo. Bức tranh chết chóc thật ra là làm giả đó, nhất định là có người cung cấp lời khai giả cho cảnh sát các anh rồi!”
Advertisement / Quảng cáo
Tôn Ảnh có cung cấp lời khai giả hay không, Tống Duệ biết rõ hơn bất kỳ ai khác, nhưng y lười tranh luận với người ngoài, chỉ chuyên tâm mở đoạn phim vừa nãy lên, mải miết tua đi tua lại. Phạn Già La giống như một bí ẩn to lớn khiến y khao khát tới gần đến tột cùng, khao khát khám phá đến điên cuồng.
Trong đoạn phim, đèn spotlight chợt được bật lên, Phạn Già La im lặng mà ngồi; sau một lúc, đèn spotlight tắt đi, Phạn Già La vẫn im lặng mà ngồi. Thế nhưng, chỉ trong 0. 01 giây chỗ tiếp giáp giữa lúc đèn bật và đèn tắt, Tống Duệ lại không thể bắt được bóng người của thanh niên. Cậu biến mất trong bóng tối chớp nhoáng!
Hô hấp của Tống Duệ nghẹn lại, sau đó cứ tua đi tua lại khoảnh khắc này, liên tục ấn pause đoạn phim, cuối cùng cũng pause đúng chỗ 0. 01 giây đó sau mấy chục lần thử —— Chỗ ngồi của Phạn Già La bị bóng tối bao phủ, nhưng lại không thấy bóng người thon dài nọ đâu, cậu biến mất một cách khó hiểu, biến mất không còn chút dấu vết, như thể hoàn toàn hòa làm một với bóng tối xung quanh.
Cậu ấy có thật sự tồn tại không? Có phải máy quay xảy ra vấn đề gì không? Tại sao lại có người có thể hòa làm một với bóng tối? Tống Duệ tháo mắt kính gọng vàng xuống, thuần thục xoa ấn đường đang ẩn ẩn đau. Có vẻ chỉ cần gặp gỡ Phạn Già La thì y sẽ lập tức rơi vào trạng thái hoang mang liên miên.
Y xóa ảnh chụp màn hình đoạn đó, để chương trình phát lại bình thường, y không nói phát hiện của mình cho bất cứ ai. Bởi địa vị của y quá cao, nên trong lúc y hí hoáy với máy vi tính thì không có ai trong phòng quan sát tới ngăn cản y, cũng càng không có ai dám tò mò xông tới xem.
Trái lại là Tống Ôn Noãn rướn cổ lên rình coi, phát hiện toàn bộ màn hình đều là Phạn Già La thì không khỏi bĩu môi.
Trong khán phòng, MC hậu trường vẫn đang phỏng vấn các tuyển thủ. Cậu tuyển thủ có thể thông linh bằng khứu giác nọ giới thiệu bản thân trước máy quay: “Tôi tên A Hỏa, tôi đến từ thung lũng ở Himalaya, là người tộc Hồng Trát. Mọi người có từng nghe đến tộc Hồng Trát chưa? Chắc là chưa đúng không, bởi vì dân tộc của chúng tôi không nằm trong 56 dân tộc đã được công nhận, mà là một dân tộc sống ẩn. Người trong tộc chúng tôi chưa từng bị bệnh, thể chất chúng tôi đặc biệt tốt. Lúc tôi 6 tuổi thì phát hiện ra mình có thể thông linh, vì vậy tôi vẫn luôn cho rằng mình là đặc biệt nhất, nhưng khi đến đây tôi mới nhận ra rất nhiều người ở đây đều có năng lực cao hơn tôi.”
MC hậu trường đặc biệt hứng thú mà hỏi: “Vậy A Hỏa à, cậu có thể dự đoán kết quả buổi thi tuyển được không? Cậu thấy ai sẽ được tiến vào vòng loại?”
“Chắc chắn là phải có tôi đầu tiên rồi.” – A Hỏa cười toe toét: “Chú mặc trường bào đen đó chắc chắn xếp số một, cô gái có gương mặt trắng trắng đó rất giỏi, chị gái xinh đẹp bên kia, tiểu đạo sĩ nọ, cả người đàn ông tuấn tú bên đó nữa, bọn họ sẽ vào được vòng loại. Linh khí trên người họ rất nồng đậm!”
Người được A Hỏa điểm danh cuối cùng là một người đàn ông mặc âu phục đắt tiền, đeo khuyên tai kim cương, dáng vẻ cực kỳ tuấn mỹ. Y nhạy bén phát hiện ra đường nhìn của MC hậu trường và người quay phim, vì vậy đút hai tay vào túi quần, không nhanh không chậm đi tới, mỉm cười hỏi: “Mọi người đang nói gì vậy?”
MC hậu trường bị mê hoặc bởi phong thái nhẹ nhàng của y, sửng sốt mất một hai giây mới nói: “A Hỏa dự đoán anh sẽ tiến vào vòng loại, cậu ấy cho rằng anh là một trong những tuyển thủ có năng lực mạnh nhất.”
“Ồ? Cậu là A Hỏa à?” – Người đàn ông tuấn mỹ bắt tay với A Hỏa, từng cử chỉ, hành động đều hết sức tao nhã: “Tôi tên Đinh Phổ Hàng, tôi có thể làm bạn với cậu không? Tôi cũng thấy được cậu rất có thực lực.”
“A, cảm ơn anh đã khen!” – Sau khi người nọ đến gần thì A Hỏa bắt đầu luống cuống tay chân, cậu ngửi thấy một mùi hương khiến cậu hết sức lo lắng, nhưng lại không biết đó là cái gì. Tuy nhiên, căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, đa số những người có mùi hương này đều rất nguy hiểm, phải tránh xa họ ra.
Người đàn ông liếc cậu một cái, rồi lùi về sau khoảng 1.2 m, không nhiều cũng không ít, chính là khoảng cách an toàn để hai người có thể trao đổi thân thiết với nhau mà không quá phận.
A Hỏa quả nhiên thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông thì khẽ nhếch khóe môi, trong mắt chợt lóe vài tia u ám.
“A Hỏa có đánh giá cao ai nữa không, nói tôi biết với được không?” – Đinh Phổ Hàng tao nhã lễ phép mà hỏi.
“À, tôi còn coi trọng chú đằng kia, hai chị đó, với anh đạo sĩ đó nữa, chắc chắn bọn họ sẽ vào được trận chung kết.” – A Hỏa rất tự tin vào phán đoán của mình, thậm chí còn trực tiếp bỏ qua vòng loại, dự đoán luôn kết quả cuối cùng.
Đinh Phổ Hàng khẽ nhíu mày, chỉ vào Phạn Già La đang ngồi trong góc, hỏi: “Vậy anh ta thì sao? Cậu không coi trọng anh ta à?”
“Anh ta à, tôi không ngửi thấy mùi gì trên người anh ta hết, chắc anh ta chỉ là người bình thường thôi.” – A Hỏa lắc đầu một cái.
“Không ngửi thấy chút mùi nào luôn sao?” – Đinh Phổ Hàng cau chặt chân mày hơn.
“Đúng vậy, không ngửi thấy chút mùi nào hết.” – A Hỏa tiếp tục lắc đầu.
“Được, tôi biết rồi.” – Đinh Phổ Hàng khẽ gật đầu, dứt khoát rời đi.
MC hậu trường và A Hỏa chỉ biết ngây ngốc nhìn bóng lưng của y, không hiểu y qua đây rồi nói những lời không đầu không đuôi này để làm gì, tranh thủ lên hình nhiều hơn chăng? Trông dáng vẻ vô cùng sang trọng của y thì không giống lắm nha!
Advertisement / Quảng cáo
A Hỏa vừa gãi ót vừa hít mũi ngửi không khí, đột nhiên vỗ mạnh vào ót mình một cái, than thở: “A, tôi sai rồi! Tôi đã sai hoàn toàn rồi! Sao tôi lại ngu như vậy chứ! Mỗi người đều có khí vị, hơn nữa tất cả chúng đều khác nhau, nhưng Phạn Già La là người duy nhất mà tôi không ngửi được chút mùi hương nào, điều này rất bất thường!”
“Phạn Già La sao hả?” – MC hậu trường ngơ ngác hỏi.
A Hỏa hưng phấn đến mặt đỏ rần: “Anh có biết Phạn Già La là người duy nhất không có mùi hương trên thế giới không? Tuy tôi vẫn chưa thấy hết cả thế giới, nhưng anh ấy chắc chắn là độc nhất vô nhị trong thế giới của tôi. Không một ai giống như anh ấy! Tôi không ngửi thấy mùi hương của anh ấy, anh ấy thậm chí còn trong sạch hơn cả tuyết trắng trên dãy Himalaya nữa!”
“Loại hình dung này có phóng đại quá không?” – MC hậu trường mặt đầy hắc tuyến.
“Không khoa trương chút nào, tôi có thể ngửi được mùi hương trong lành tỏa ra từ tuyết trắng trên dãy Himalaya, có hơi thô, có hơi ngọt, rất mong manh, cực kỳ cực kỳ mong manh! Tôi vốn cho đó là mùi hương nhẹ nhất trên thế giới, nhưng trên người Phạn Già La thậm chí còn không có hơi thở mong manh đó, anh có biết điều này có nghĩa là gì không? Tức là anh ấy còn mong manh hơn cả tuyết trắng thoáng chốc tan chảy nữa, có lẽ anh ấy là một mảnh hư vô, hoặc là một thế giới khép kín. Anh ấy có thể phong tỏa năng lực của bản thân và cả của người khác, việc này thật là quá sức tưởng tượng. Tôi muốn sửa lại dự đoán của tôi, anh ấy chắc chắn sẽ vào được trận chung kết!”
A Hỏa vừa nói vừa chạy về phía Phạn Già La, giống như một con chó lớn nhìn thấy cục xương to bự nhưng lại sợ bị người ta cướp đi mất, thế là lập tức vẫy đuôi chạy như điên qua đó.
MC hậu trường bị cậu bỏ lại sau lưng đành nhìn vào máy quay cười ngượng nghịu.
Cùng lúc đó, Tống Duệ đang nhìn chằm chằm cảnh tượng này trên màn hình, âm thầm trầm ngâm: Một mảnh hư vô sao? Liệu cậu ấy có thật sự tồn tại hay không?
Không biết tại sao, y đặc biệt bài xích đáp án phủ định.