Đọc truyện Ngoại Cảm – Chương 54: Ý thức về sứ mệnh của Tống Duệ
Edit: Ngự Chi Tuyệt
Đêm dần khuya, ánh sao ẩn nấp, nhiều người đã say ngủ, nhưng Thẩm Hữu Toàn vẫn đang chờ đợi ở phân cục Thành Nam. Hai viên cảnh sát phụ trách tiếp đãi y một người họ Lý, một người họ La, cả hai đều còn rất trẻ, thế nên tư tưởng đặc biệt sôi nổi. Bọn họ khép sổ tay lại, đè thấp giọng mà nói: “Thẩm tiên sinh, nhà của tiến sĩ Tống ở khá xa, đến được đây cũng phải mất ít nhất 40 phút. Tình hình cần khai rõ anh đã khai hết rồi, có hỏi tiếp thì cũng chỉ lặp lại như trước thôi, không ý nghĩa gì lớn, không ấy chúng ta nói chuyện khác nhé?”
Thẩm Hữu Toàn xin bọn họ một chai nước suối, giải khát xong rồi nói: “Các cậu muốn nói gì?”
“Nói về Phạn tiên sinh một chút được không?” – Tiểu Lý nhoài người về trước, vươn dài cổ, trong mắt ngập tràn ánh sáng tò mò và khao khát. Viên cảnh sát tên La Hồng cũng hùa theo, nói: “Đúng đúng đúng, nói về Phạn tiên sinh đi, cậu ấy cũng là nhân vật quan trọng của vụ án mà.” – Nói xong còn làm như thật mà mở bút ghi âm.
Thẩm Hữu Toàn đã được Phạn Già La cho phép, vì vậy bèn kể lại tình huống lúc bọn họ gặp mặt. Tiểu Lý và tiểu La nghe đến mê say, liên tục yêu cầu y nói chi tiết hơn một chút, tốt nhất là thuật lại nguyên văn mỗi câu mỗi chữ của Phạn Già La. Trong quá trình này, các cảnh sát khác liên tục đi vào phòng tiếp khách, làm bộ tự nhiên mà ngồi trên mấy chiếc ghế xung quanh, nhưng thật ra đang dựng lỗ tai dự thính.
Thẩm Hữu Toàn nhất thời có hơi dở khóc dở cười, cảm giác mình không phải tới báo án, mà là tới tham gia đại hội kể chuyện, chẳng phải lòng hiếu kỳ của những người này đối với Phạn Già có hơi quá nặng rồi à? Tại sao vậy?
Advertisement / Quảng cáo
Nhưng y còn chưa kịp suy ngẫm vấn đề này thì cục trưởng của phân cục Thành Nam đã đích thân đến, đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói Phạn Già La bảo anh chỉ định tiến sĩ Tống giải quyết vụ này?”
“Đúng vậy.” – Thẩm Hữu Toàn vội vàng gật đầu.
Giọng điệu cục trưởng giọng có hơi rầu rĩ: “Nhưng tiến sĩ Tống không phải cảnh sát mà chỉ là cố vấn thôi, theo lý mà nói thì cậu ấy không có tư cách dẫn đội đi phá án, chỉ có thể đứng một bên cung cấp ý kiến.”
Thẩm Hữu Toàn hơi hụt hẫng trong lòng, đang cảm thấy chuyện này xong rồi, nhưng lại nghe cục trưởng nói: “Nếu Phạn Già La cảm thấy cậu ấy làm được, vậy tôi sẽ phá lệ một lần, để cậu ấy dẫn đội đi, dù sao thì an toàn của đứa nhỏ cũng là quan trọng nhất. Các cậu phải nghe lệnh của tiến sĩ Tống hết đấy, bây giờ cậu ấy là đội trưởng tạm thời của các cậu.” – Cục trưởng chỉ vào các đội viên của đội một mà nói.
“Rõ, cục trưởng.” – Mọi người nhanh chóng đón nhận sự sắp xếp này.
Tâm trạng lơ lửng của Thẩm Hữu Toàn chậm rãi buông xuống, y hoàn toàn không ngờ lời nói của Phạn Già La có sức ảnh hưởng lớn đến vậy. Sau lưng cậu ấy đã không còn Phạn gia rồi, vậy thì bằng cách nào chứ? Đúng rồi, không có Phạn gia thì sao, năng lực của cậu ấy quỷ dị đến mức đó, những người biết rõ cậu ấy ai mà dám không nể mặt?
Việc chờ đợi là rất lâu và cũng rất đau khổ, Thẩm Hữu Toàn vốn đã hoàn toàn bình tĩnh lại bắt đầu đứng ngồi không yên. Tuy Thẩm Ngọc Nhiêu không phải con ruột của y, nhưng dù sao đó cũng là một sinh mạng nhỏ bé sống động, y không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Tiểu Lý nhìn ra sự sốt ruột của y, an ủi: “Anh đừng lo quá, nếu Phạn Già La nói đứa bé sẽ không bị giết thì chắc chắn nó sẽ quay về an toàn.”
Thẩm Hữu Toàn:…
Mọi sự khẩn trương lo âu đều bị dở khóc dở cười thay thế, y phát hiện những cảnh sát này cực kỳ tín nhiệm Phạn Già La, rốt cuộc bọn họ đã gặp phải chuyện gì mới có thể sinh ra loại tâm lý này? Phải chăng là có liên quan đến vụ của Cao Nhất Trạch? Cả năm nạn nhân đều bị Phạn Già La đoán trúng, khó trách…
Suy nghĩ của Thẩm Hữu Toàn đi xa, quả nhiên thời gian cũng trôi qua nhanh hơn rất nhiều, cứ như chỉ là một cái chớp mắt, tiến sĩ Tống có tiêu chuẩn nghiệp vụ cực cao trong truyền thuyết vội vã đi vào. Ngoài dự đoán của mọi người là, dáng người y rất cao lớn cũng rất tuấn mỹ, hơn nữa cách ăn mặc hoàn toàn không lôi thôi lếch thếch như một học giả, trái lại còn chói mắt hơn cả người mẫu bước trên sàn catwalk. Y mặc một bộ âu phục màu xám bạc, đeo một chiếc cà vạt sọc xanh nhạt, chiếc khuy măng sét bằng sapphire lấp lánh dưới ánh đèn, nhìn sơ đã biết rất đắt tiền, mùi Cologne thơm nhẹ bay tới khi y dần đến gần, thấm vào lòng người.
Nói thật, nếu không phải tiểu Lý đã giới thiệu hai bên với nhau, Thẩm Hữu Toàn căn bản sẽ không nghĩ người đàn ông này là một chuyên gia tâm lý học nổi danh thế giới. Cho dù là ngoại hình hay khí chất, y cũng đều quá nổi bật, đủ để áp đảo rất nhiều siêu mẫu hàng đầu giới thời trang.
Thẩm Hữu Toàn nén sự sửng sốt trong lòng xuống, bước vội tới bắt tay với tiến sĩ Tống, nhưng bị đối phương lạnh lùng từ chối: “Xin lỗi, tôi có bệnh ưa sạch sẽ. Chúng ta phá án trước đi.” – Từ sau khi bị Phạn Già La chọc thủng mặt nạ, y cũng lười giả bộ khiêm tốn lịch sự như trước kia, dù sao chỉ cần không vi phạm pháp luật thì không ai có thể động vào y.
“Được, được, lần này thật làm phiền anh quá rồi.” – Thẩm Hữu Toàn hậm hực rút tay về.
Tống Duệ căn bản không rảnh chào hỏi với anh ta, trực tiếp cầm bản ghi chép lên rồi nghiêm túc lật xem. Y nhíu mày rất chặt, có vẻ đang phiền muộn và suy nghĩ gì đó. Y thật sự không hiểu, trong đêm hè dần trở nên oi bức thế này, tại sao y lại bỏ một đống luận văn không viết, một quyển sách không xem, để rồi một mình lái xe, chịu đựng giao thông đông đúc và không khí ô nhiễm, chạy đến sở cách sát cách nhà mấy chục cây số để giải quyết một vụ bắt cóc tầm thường. Chỉ vì một câu nói của Phạn Già La sao? Thật nực cười!
Advertisement / Quảng cáo
Y cực kỳ muốn phủ nhận điều này, nhưng nội tâm của y lại trung thực nói với y —— Đúng vậy, chỉ vì một câu nói của Phạn Già La, mày đã lập tức chạy tới, mà câu nói đó không hề bình thường cũng không hề đơn giản, bởi nó là một lời công nhận, cũng là một lời khen ngợi, xuất phát từ miệng của một người lạnh lùng đến gần như lãnh khốc kia.
Tống Duệ không có hỷ nộ ái ố, cũng không biết xấu đẹp là gì, và y càng không có cái gọi là đồng tình và thương hại, dù người khác có chết thảm thương ngay trước mặt y thì cũng không khơi gợi nổi một tia xúc động trong lòng y. Thế nhưng, ngay trong tối nay, khi nghe Thẩm Hữu Toàn thuật lại nguyên văn lời của Phạn Già La, y lại cảm thấy có hơi vui sướng. Được một người như vậy công nhận và thậm chí là khen ngợi, y bỗng nảy sinh một loại ý thức về sứ mệnh, một phần tinh thần trách nhiệm cũng được khơi dậy, vậy nên đã vội vàng sửa soạn bản thân, sau đó băng qua hơn nửa thành phố, theo luồng xe cộ chen chúc, phong trần mệt mỏi mà chạy đến đây.
Quá vớ vẩn! Chuyện này thật sự quá vớ vẩn! Tống Duệ vừa khinh bỉ bản thân vừa nghiêm túc xem từng câu từng chữ trong bản ghi chép.
“Theo tôi được biết, trường mẫu giáo Anh Tài là một trường mẫu giáo quý tộc được quản lý rất nghiêm ngặt, sao họ lại tùy tiện để một người xa lạ đón Thẩm Ngọc Nhiêu đi như vậy?” – Y lọc ra mọi điểm nghi vấn một lần nữa.
Thẩm Hữu Toàn vội nói: “Cô ta đội nón, mang khẩu trang và kính râm, trên mặt bầm tím, không thấy được mặt mũi, nhưng giọng cô ta gần giống như giọng của trợ lý Chung Tuệ Lộ. Cô ta nói với giáo viên ở trường là mới phẫu thuật thẩm mỹ mấy ngày trước, hiện giờ vẫn chưa hồi phục, hơn nữa còn gọi video cho Chung Tuệ Lộ ngay tại chỗ để chứng minh nữa. Giáo viên của trường nhanh chóng tin tưởng cô ta, rồi dẫn thằng bé ra. Các anh cũng biết, Chung Tuệ Lộ là minh tinh, trong giới đó thì chuyện phẫu thuật thẩm mỹ rất phổ biến, người hay sửa sắc đẹp khắp nơi, cho nên giáo viên cũng không nghi ngờ. Sau đó Chung Tuệ Lộ nói với tôi, lúc nữ bắt cóc đón con đi thì cô ta đang ghi hình trực tiếp, không thể gọi video với giáo viên được, trợ lý của cô ta thì vẫn luôn chờ trong hậu trường, không hề rời đi nửa bước, chuyện này thật sự rất kỳ quái!”
“Không kỳ quái đâu, cuộc gọi video cũng có thể làm giả. Chỉ cần tìm một người phụ nữ có dáng vẻ trông giống vợ anh là có thể gạt được giáo viên ở trường mẫu giáo. Nghe nói vợ anh là hình mẫu phẫu thuật thẩm mỹ của rất nhiều phụ nữ, bây giờ kỹ thuật thẩm mỹ phát triển như vậy, người có khuôn mặt giống cô ta cũng không khó tìm.” – Tống Duệ bình tĩnh phân tích.
Thẩm Hữu Toàn gật đầu liên tục, “Phải, có rất nhiều người muốn sửa giống y như Chung Tuệ Lộ. Nói vậy, giáo viên của trường cũng không phải cố ý, loại lừa gạt này thật sự khó mà đề phòng được, haiz…”
Giọng Tống Duệ vẫn lạnh lùng như cũ: “Chúng ta sẽ xác minh tình hình với giáo viên của trường mẫu giáo sau. Tôi đã hiểu khái quát vụ án, tiểu Lý, cậu gọi mọi người vào đây, chúng ta họp.”
Tiểu Lý vội vàng đi gọi người, 10 phút sau, tất cả tổ viên vây quanh Tống Duệ, mỗi người cầm một cuốn sổ nhỏ trên tay, Thẩm Hữu Toàn vốn định tránh ra, nhưng lại bị Tống Duệ giữ lại: “Thẩm tiên sinh, chúng tôi cần anh phối hợp, anh hãy ở lại nghe sự sắp xếp của chúng tôi.” – Không đợi Thẩm Hữu Toàn gật đầu, y đã nhanh chóng dặn dò: “Trước mắt, bọn bắt cóc vẫn luôn tắt máy, số điện thoại chưa đăng ký sim nên không thể xác định danh tính bọn bắt cóc, điện thoại bọn chúng dùng cũng không phải smartphone, không thể khởi động định vị từ xa, vì vậy con đường này hiện đang bị chặn, chúng ta chỉ có thể chờ bọn chúng gọi lại.”
“Sau khi kẻ bắt cóc đón đứa bé thì đã đổi xe ở góc chết của camera giám sát bãi đậu xe công cộng Tào An, chiếc xe bỏ lại là chiếc bị trộm 10 vào năm trước, từng sang tay nhiều người, khó mà điều tra được ngọn nguồn. Ở bãi đậu xe Tào An có hơn chục nghìn chiếc xe, nhưng số lượng camera giám sát lại rất ít, không quay được rất nhiều chỗ, chúng ta không thể xác định rốt cuộc là cô ta đã lái chiếc xe nào đi, tuyến đường lúc sau chúng ta cũng không thể biết được, và liệu cô ta có đổi xe nữa hay không, chúng ta càng không thể xác định. Với tiền đề không nắm rõ được các tình huống, chúng ta không thể ngồi chờ chết mà phải tiến hành điều tra sơ bộ.”
“Tôi nghĩ thế này: Tiểu Lý, đầu tiên cậu điều tra xem rốt cuộc cha ruột của Thẩm Ngọc Nhiêu là ai, kiểm tra kỹ các tài khoản mạng xã hội của Chung Tuệ Lộ, đặc biệt là số ít ẩn danh ấy. Trong một vụ bắt cóc, phải điều tra rõ những ai có quan hệ huyết thống với người bị bắt cóc để loại bỏ nghi ngờ. Chung Tuệ Lộ là minh tinh, thích khoe khoang là bệnh chung của các minh tinh, dù họ biết rõ không được để lộ một số chuyện ra ngoài, nhưng sẽ vẫn không kiềm được mà lợi dụng một vài đường dây bí ẩn để khui chúng ra. Chỉ cần tìm được những đường dây này thì chúng ta sẽ phát hiện được một ít dấu vết. Thứ hai, lịch sử chi tiêu và lịch sử cuộc gọi cũng có thể tiết lộ bí mật của cô ta, chúng ta kiểm chứng nhiều hướng nên hãy hành động nhanh nhất có thể. Thứ ba, hành tung sau khi đổi xe của nữ bắt cóc cũng giao cho cậu thăm dò, số lượng video liên quan cần so sánh quá nhiều, phải dùng đến phần mềm sàng lọc, đây là thế mạnh của cậu.”
“Rõ, tiến sĩ Tống.” – Tiểu Lý vừa gật đầu vừa ghi chép.
Tống Duệ nhìn những người còn lại, dặn dò: “Các cậu đến lấy video giám sát từ camera ở mặt tiền các cửa hàng hoặc trên đường phố xung quanh trường mẫu giáo Anh Tài. Nếu bọn bắt cóc vừa có thể ngụy tạo sẵn cuộc gọi video của Chung Tuệ Lộ, lại vừa bắt chước được giọng nói của trợ lý, thì có thể thấy bọn chúng đã điều tra kỹ Thẩm Gia, hiển nhiên cũng đã tới trường mẫu giáo nghiên cứu địa hình, để bảo đảm việc bắt cóc được tiến hành thuận lợi. Thông qua video giám sát, chúng ta có thể phát hiện ra một số nhân vật khả nghi. Hãy nhớ kỹ, trong suốt quá trình điều tra thu thập bằng chứng, các cậu không được khoa trương, không thể để bọn bắt cóc phát hiện Thẩm tiên sinh đã báo cảnh sát. Còn nữa, phải yêu cầu những giáo viên phối hợp điều tra giữ kín bí mật, nếu bọn họ để lọt ra ngoài thì rất có thể Thẩm Ngọc Nhiêu sẽ bị giết chết. Ngoài ra, chúng ta cũng phải tìm người phụ nữ gọi video với giáo viên trường mẫu giáo. Từ kết quả điều tra bệnh viện thẩm mỹ cho thấy, có thể nữ bắt cóc đã thật sự sửa sắc đẹp và đang trong quá trình hồi phục, đây cũng là một manh mối quan trọng. Các cậu chia thành 3 nhóm, một nhóm điều tra camera giám sát, một nhóm điều tra nhân chứng, nhóm còn lại đến bệnh viện thẩm mỹ điều tra.”
Mọi người thận trọng đáp ứng.
Lúc này Tống Duệ mới nhìn về phía Thẩm Hữu Toàn, ra lệnh, “Thẩm tiên sinh, bây giờ anh hãy nói lại tình hình sau khi đưa con gái về đến nhà, bao gồm người nhà anh đang làm gì và nói gì. Nhớ kỹ, anh phải trung thực tả lại mọi chuyện lúc đó, không được bỏ qua bất cứ một chi tiết nào, bởi những điều này có thể rất hữu ích cho việc điều tra của chúng tôi.”
Advertisement / Quảng cáo
“Được được được, tôi nhất định nói theo sự thật.” – Thẩm Hữu Toàn lau mồ hôi sau gáy, vừa nhớ lại vừa nói, thỉnh thoảng bổ sung hoặc chỉnh sửa một vài chi tiết bị sót hoặc sai.
Tống Duệ ghi âm lại những lời này, sau đó nói: “Thẩm tiên sinh, bây giờ anh hãy lặng lẽ rời khỏi sở cảnh sát theo sự sắp xếp của chúng tôi, bởi rất có thể bọn bắt cóc đang bí mật theo dõi anh.”
“Vậy phải làm sao đây? Liệu bọn chúng có phát hiện chuyện tôi đến sở cảnh sát báo án không?” – Thẩm Hữu Toàn lập tức khẩn trương.
“Chúng tôi sẽ xác định chuyện này giúp anh.” – Từ đầu đến cuối, Tống Duệ luôn rất bình tĩnh: “Nếu bọn bắt cóc thật sự theo dõi anh thì chúng tôi sẽ có một bộ phương pháp đối phó khác, anh không cần lo lắng. Nhưng đến nay, bọn bắt cóc vẫn chưa gọi lại cho anh, có thể thấy tâm lý của bọn chúng rất ổn định, hẳn là không biết chuyện anh báo cảnh sát. Sau khi anh rời khỏi sở cảnh sát thì lập tức đi gom tiền, bất kể anh có muốn trả khoản tiền chuộc này hay không, thì anh cũng phải làm ra bộ dạng khiến bọn bắt cóc mất cảnh giác, đồng thời tranh thủ cho chúng tôi một ít thời gian. 2 tiếng sau, đồng nghiệp của tôi sẽ lặng lẽ đưa anh trở lại sở cảnh sát, chúng ta sẽ bàn tiếp bước tiếp theo.”
Thẩm Hữu Toàn căn bản không biết phải xử lý những chuyện trước mắt như thế nào, nên dĩ nhiên sẽ nghe theo mọi điều cảnh sát nói. May mắn thay, sau khi chuyên gia giám định của phân cục Thành Nam kiểm tra xong video giám sát thì đã nói với y —— Bọn bắt cóc không theo dõi y, hiện tại Thẩm Ngọc Nhiêu vẫn an toàn. Trong lúc đó, y nhận được vài cuộc gọi đến của Chung Tuệ Lộ và ba mẹ Thẩm, bọn họ không ngừng truy hỏi y có kiếm được tiền hay không, tất cả đều bị y lấy cớ cho qua.
Tiến sĩ Tống Duệ vừa đến thì công việc điều tra lập tức được tiến hành một cách gọn gàng có trật tự, suy nghĩ của y đặc biệt rõ ràng, giống như một tay vén mây mù ra, mọi vấn đề phức tạp đều được đơn giản hóa chỉ trong nháy mắt. Điều này khiến Thẩm Hữu Toàn càng thêm tin tưởng vào đánh giá của Phạn Già La không chút nghi ngờ, đúng như tiên đoán của đối phương vậy: Ngoài Tống Duệ ra thì không ai có thể đưa Thẩm Ngọc Nhiêu trở về an toàn.