Đọc truyện Ngoại Cảm – Chương 14: Vô kế khả thi
Edit: Ngự Chi Tuyệt
Thực ra nãy giờ Trang Chân trì hoãn chưa bắt đầu thẩm vấn, một là để gây áp lực Phạn Già La, hai là vì đang chờ tiến sĩ Tống Duệ đến. Xét thấy Phạn Già La là một bệnh nhân rối loạn đa nhân cách, sự đa dạng phức tạp trong tính cách và sự bất định trong trạng thái tâm lý của hắn vốn dĩ đã vượt xa người thường, người bình thường sẽ khó lòng hiểu được cách nghĩ của hắn, càng không có biện pháp đột phá phòng tuyến tâm lý của hắn. Cho nên Trang Chân cảm thấy mình nhất định phải mời một ngoại viện* chuyên nghiệp đã dày công tu dưỡng, có tâm lý hết sức vững vàng tới trấn ải này.
*Ngoại viện: Sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Từ trước đến nay, Trang Chân chưa bao giờ tự đề cao bản thân mình, dĩ nhiên cũng không bao giờ đánh giá thấp đối thủ. Hơn nữa, dựa vào mấy lần gặp gỡ trước, không thể nghi ngờ chút nào, Phạn Già La quả thực là một đối thủ vô cùng khó chơi. Tính cách của hắn rất quỷ dị và luôn thay đổi, tuy làm việc không theo bất cứ nguyên tắc gì nhưng một giọt nước cũng không lọt nổi, như thể khắp nơi đều là sơ hở, thế nhưng lại không tài nào túm được nhược điểm của hắn.
Tiến sĩ Tống Duệ giỏi nhất là phân tích tâm lý của nghi phạm, vì vậy Trang Chân đã mời y tới.
Thông qua tai nghe Bluetooth mà biết được tiến sĩ Tống Duệ tiến sĩ đã đến, hơn nữa còn đang quan sát trong phòng giám sát cách vách, lúc này Trang Chân mới mở tập hồ sơ ra, chuẩn bị tiến hành quá trình thẩm vấn. La Hồng lấy bút thu âm ra, rồi ấn nút bắt đầu ghi âm.
Chân trái của Phạn Già La vốn bắt chéo đặt trên đùi phải, lúc này chợt từ tốn tao nhã mà đổi sang một tư thế ngồi khác, biến thành chân phải bắt chéo đặt trên đùi trái, cùng lúc đó, hắn quay đầu nhìn về phía gương một chiều chỉ cách mình mấy mét, khóe miệng hơi cong cong.
Viên cảnh sát đứng kế bên Lưu Thao trợn to hai mắt, giọng điệu kinh ngạc: “Sếp, hình như hắn đang cười với chúng ta đó! Hắn không thể nhìn thấy chúng ta mà phải không?”
“Cậu là tay mơ mới vô làm hả? Phạn Già La biết rõ đây là gương một chiều, hắn đang khiêu khích chúng ta đấy! Má, người này thực tà ma mà!” – Lưu Thao sờ cái đầu hói của mình, trên mặt đầy vẻ tức giận nhưng lại không thể làm gì được.
Phạn Già La trông như trên đầu thắt đầy bím tóc, túm một cái là dính liền, nhưng thực ra chỉ những cảnh sát nhiều năm kinh nghiệm mới biết rõ, những thứ gọi là chứng cứ xác thực kia căn bản không thể buộc tội hắn được, nhiều lắm cũng chỉ có thể tạm giam hắn 24 giờ. Trong 24 giờ đó, nếu hắn không nhận tội, thì sở cảnh sát phải thả hắn ra.
“Tiến sĩ, lần này có thể thuận lợi kết thúc vụ án hay không đều nhờ vào anh và đội trưởng.” – Lưu Thao giương đôi mắt cún con nhìn Tống Duệ.
Tống Duệ lật từng trang hồ sơ tư vấn tâm lý của Phạn Già La, gật đầu nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Hai người ngừng nói chuyện, là vì Trang Chân ở phòng thẩm vấn bên kia đã lên tiếng: “Từng là minh tinh idol nổi tiếng một thời, cậu đánh giá bản thân mình thế nào?”
Phạn Già La khẽ nhếch khóe môi nói: “Minh tinh chẳng qua là một vỏ bọc trang trí bên ngoài đặc biệt xinh đẹp mà thôi, tất cả đều là những thứ giả tạo làm cho người khác xem, không có gì đáng để đánh giá.”
“Cũng không phải mọi thứ đều là giả đúng chứ? Chẳng lẽ chưa từng có mặt nào chân thực à?” – Giọng điệu Trang Chân ôn hòa mà hỏi.
“Thứ chân thực dù chỉ xen lẫn một giọt nước, thì nó cũng là giả.” – Phạn Già La lắc đầu cười khẽ.
Trang Chân như thể đang tán dóc mà hỏi: “Cậu và Cao Nhất Trạch là thành viên của cùng một nhóm, chắc là cũng có hiểu biết sơ sơ cậu ta đúng không? Vậy cậu đánh giá thế nào về cậu ta?”
“Không thể đánh giá.” Phạn Già La vẫn lắc đầu, độ cong nơi khóe môi không hề thay đổi.
Trang Chân còn định tiếp tục thực hiện kiểu đối thoại như tán dóc này thì Tống Duệ đã thông qua tai nghe Bluetooth mà phân phó nói: “Chiêu này vô dụng đối với hắn, tôi nhìn qua camera theo dõi thấy biểu cảm trên mặt hắn không có chút thay đổi nào, như vậy tôi không thể xác định được cơ sở chuẩn xác. Cậu đổi sang một vài vấn đề sắc bén hơn xem, thử lôi kéo tâm tình của hắn hay thậm chí là chọc giận hắn xem. Bây giờ tâm lý của hắn đang rất ổn định, chúng ta phải phá vỡ sự ổn định này của hắn.”
Trang Chân im lặng hai giây, rồi nhanh chóng bỏ qua cách đặt câu hỏi hiện tại.
Vì để đối phó với Phạn Già La, từ sáng sớm trước khi màn thẩm vấn này bắt đầu, tổ trọng án đã định ra toàn bộ quy trình thẩm vấn dưới dự chỉ đạo của Tống Duệ. Đầu tiên, Trang Chân sẽ dùng thái độ ôn hòa tán gẫu với Phạn Già La, hỏi những câu liên quan đến một vài khía cạnh trong cuộc sống mà không đụng chạm đến những vấn đề nhức nhối. Trong quá trình này, Phạn Già La không cảm thấy bị đe dọa, nên đa số câu trả lời được đưa ra đều là thật.
Đương khi hắn suy nghĩ nên trả lời những câu hỏi này như thế nào, tròng mắt của hắn sẽ chuyển động, ngón tay sẽ vô thức vuốt ve thứ gì đó, mũi chân sẽ di chuyển, những động tác nhỏ nhặt này có thể cung cấp cho người thẩm vấn và chuyên gia tâm lý học một cơ sở phán đoán chuẩn xác để xem lời nói của hắn là thật hay là giả, từ đó xác định được phương hướng thẩm vấn có chính xác hay không.
Ngoài ra, việc khiến Phạn Già La chịu mở lời còn có một lợi thế khác, đó chính là trong quá trình thẩm vấn tiếp theo, hắn sẽ khó mà giữ im lặng được nữa, bởi vì vừa mới bắt đầu hắn đã nói nhiều như vậy, đột nhiên lại không nói lời nào sẽ có vẻ rất chột dạ. Và để che giấu loại chột dạ này, dù thế nào hắn cũng sẽ bất chấp nói tiếp, đây gọi là tâm lý quán tính. Một khi hắn nói nhiều, người thẩm vấn luôn có cách moi được thông tin cần thiết từ miệng hắn.
Thông thường thủ thuật này rất có tác dụng, cho dù là trùm buôn ma túy như Thái Ban cũng đã tự bán đứng bản thân mà không hề hay biết.
Thế nhưng hiện tại, Tống Duệ rốt cuộc nhận ra một điều, tổ trọng án mời y tới đối phó một tiểu minh tinh chỉ độ 20 tuổi không phải là giết gà dùng dao mổ trâu, mà là vô kế khả thi*.
*Vô kế khả thi: Không còn cách gì có thể đem ra dùng được.
Camera theo dõi được lắp đặt khắp mọi ngóc ngách của phòng thẩm vấn, có thể quan sát tất cả mọi cử động của nghi phạm. Tống Duệ hiện đang ngồi trước mấy màn hình quan sát mà nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, tập trung nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi trên màn hình. Da thịt vốn trẵng nõn của đối phương bị ánh đèn chói lóa chiếu tới chợt trở nên trắng bệch đến phát sáng, thế nhưng đôi mắt lại đen thăm thẳm đến nỗi không thể nhìn thấy đáy.
Đương khi Trang Chân bắt đầu hỏi chuyện, hắn vẫn luôn mỉm cười, độ cong nơi khóe môi không thuyên giảm cũng không gia tăng dù chỉ một chút, đôi mắt không chớp lấy một cái nhìn Trang Chân chăm chú, chưa từng chuyển động qua, vì thế cũng không tài nào đoán được hắn đang dùng bán cầu não nào để suy nghĩ. Hai tay của hắn đan lại đặt trên bàn, đầu ngón tay thon nhọn mềm mại, không có bất cứ động tác dư thừa nào, hai chân bắt chéo, mũi chân rũ xuống một cách tự nhiên, chưa từng di chuyển.
Tư thế của hắn rất tùy ý cũng rất ưu nhã, nhưng lại cứng ngắc giống như một pho tượng vậy, chỉ có đôi mắt là lấp lánh rực rỡ, thấu triệt linh động.
Tống Duệ không cách nào lấy được thông tin hữu ích từ hành vi cử chỉ và vẻ mặt của Phạn Già La, cho nên cũng không thể xác định cơ sở chuẩn xác của lời nói thật và lời nói dối. Không có cơ sở chuẩn xác, Trang Chân sẽ không biết phương hướng thẩm vấn của mình là đúng đắn hay sai lầm. Kế hoạch thẩm vấn mà bọn họ lập ra, ngay từ đầu đã bị Phạn Già La phá vỡ rồi.
Sau khi nhận được chỉ thị của Tống Duệ, Trang Chân chỉ mất mấy giây để thay đổi ý tưởng, tiếp đó hỏi một vấn đề sắc bén: “Cậu có biết hơn một nửa scandal liên quan tới cậu trên mạng đều là do Cao Nhất Trạch tung lên không? Ấn tượng của cậu ta với cậu hình như không tốt lắm.”
Phạn Già La cười một tiếng, không đáp lời.
Trang Chân tiếp tục nói: “Ngoài mặt cậu ta làm ra vẻ rất chiếu cố cậu, nhưng sau lưng thì ngấm ngầm tùy tiện bôi nhọ cậu, cậu có biết tại sao không? Giữa hai người có thù oán sâu nặng gì mà khiến cậu ta ra tay tàn nhẫn với cậu như vậy?”
Phạn Già La mỉm cười ngắm nhìn Trang Chân, lắc đầu không nói.
Trang Chân tăng thêm lực công kích ngôn ngữ: “Theo như điều tra của chúng tôi, nhóm STARS từ lúc ra mắt đến khi nổi tiếng, đều là nhờ vào tài nguyên cậu cung cấp. Nói cách khác, Cao Nhất Trạch nhờ cậu nâng đỡ mới có được ngày hôm nay, cậu ta không có lý do để thù ghét cậu. Chúng tôi còn tra được, cậu ta lấy được tin tức cậu sắp bị Phạm gia đá ra khỏi cửa từ một người trong giới, cho nên đã tức tốc tung tin hắc cậu trên mạng. Cậu ta căn bản là chờ không kịp để chỉnh chết cậu. Nếu hai người chưa từng kết oán, thì tại sao cậu ta phải làm như vậy?”
Phạn Già La vẫn mỉm cười nhìn người đối diện như cũ, không chỉ vẻ mặt không có chút biến hóa, mà ngay cả đồng tử cũng không hề co lại.
Tống Duệ tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm thanh niên trong màn hình quan sát, than thở nói: “Người này thực sự là một giọt nước cũng không lọt. Tôi không ngạc nhiên chút nào, nếu ở đây có một cái máy theo dõi nhịp tim, vậy thì chúng ta có thể thấy rõ tần suất tim đập của hắn không hề thay đổi. Khả năng kiểm soát cảm xúc của hắn đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi.”
Trang Chân kiềm nén cảm giác bị đánh bại đột nhiên dâng lên, dồn ép mà hỏi: “Cuộc sống bây giờ của cậu rất khó khăn phải không? Theo như chúng tôi tra được, cậu chẳng những phải bồi thường 130 triệu tiền vi phạm hợp đồng, mà còn mấy công ty kiện cậu kiện ra tòa đòi một khoản chi phí tổn thất khổng lồ nữa, cậu không có nhân khí, danh tiếng cũng mất, hiện tại đâu đâu cũng là hố đen. Nếu không phải Cao Nhất Trạch đứng phía sau đẩy cậu một cái, thì dù cho bị Phạm gia đuổi đi, cậu cũng có thể lăn lộn trong giới giải trí kiếm miếng ăn. Nhưng cậu nhìn thử đi, bây giờ là tình huống gì đây? Giới giải trí đã không còn chỗ cho cậu dung thân, cậu không có trình độ lại không có kỹ năng, chỉ có thể dựa vào việc cầm cố đồ đạc sống lây lất qua ngày. Chờ đến khi đem cầm hết mấy thứ này rồi thì cậu phải làm sao đây? Ra đường ăn xin sao? Cậu đã bị Cao Nhất Trạch hại cho thân bại danh liệt, cùng đường bí lối, chẳng lẽ cậu không hận?”
Người bình thường nghe nhiều lời châm chọc như vậy chỉ e đã sớm hận đến cắn răng nghiến lợi, thế mà Phạn Già La vẫn cười nhạt nhìn Trang Chân như cũ, không hề có phản ứng gì đặc biệt. Ngôn ngữ cơ thể và đường nét dịu dàng trên khuôn mặt cũng cho thấy hắn thực sự không tức giận, trái lại có vẻ biếng nhác tùy ý, như thể đang nghe kể một câu chuyện thú vị.
Trang Chân chờ hai giây, nhưng lại không chờ được phản ứng như trong dự đoán, nội tâm y lại dâng trào một trận thất vọng.
La Hồng gãi đầu, vẻ mặt vô thức toát ra một tia chán nản. Tên Phạn Già La này sao lại khó chơi như vậy, không cần mời luật sư mà cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.
“*** cmn nó!” – Lưu Thao đứng trước gương một chiều không nhịn được mà xổ ra một câu chửi tục: “Miệng của tên Phạn Già La này bị khâu lại rồi à? Chỉ biết cười cười cười, không nói một câu nào! Ông đây nhìn thấy bản mặt tươi cười của hắn là quả đấm lập tức ngứa ngáy, muốn hung hăng dộng hắn một cái!”
“Sếp, anh đừng có đấm vào gương, kẻo hắn nghe được đó.” – Hai viên cảnh sát trẻ tuổi một trái một phải kéo Lưu Thao đang đứng trước gương một chiều ra.
Tống Duệ tháo chiếc mắt kính gọng vàng xuống, xoa xoa ấn đường có hơi ẩn ẩn đau, dặn dò nói: “Công kích bằng ngôn ngữ không có tác dụng với hắn, cho hắn một chút kích thích thị giác đi.”
Quy trình thẩm vấn được định ra trước đó đã bị Phạn Già La làm xáo trộn toàn bộ, mà phương pháp thẩm vấn của tổ trọng án cũng đã từng bước thăng cấp, loại đãi ngộ đặc thù này chỉ có phần tử khủng bố hung hãn tàn bạo nhất mới từng nhận được. Trang Chân nghĩ không ra Phạn Già La đã làm cách nào để rèn luyện bản thân trở thành dáng vẻ như ngày hôm nay, đối phương căn bản không giống một thiếu gia nhà giàu sống trong nhung lụa, trái lại càng giống như một con cáo già nghìn năm thành tinh.
Điều chỉnh xong ý tưởng thẩm vấn lần nữa, Trang Chân lấy bốn tấm hình ra từ tập hồ sơ, bày từng cái ra trước mặt Phạn Già La, lạnh lùng nói: “Cậu có biết bọn họ không?”
Đôi mắt vốn chăm chú nhìn Trang Chân của Phạn Già La rốt cuộc cũng di chuyển, rũ mắt nhìn xuống.
Bốn tấm hình đẫm máu đến tột cùng khiến cho không khí bên trong phòng thẩm vấn càng trở nên âm u lạnh lẽo hơn, lần lượt từ trái sang phải, tấm hình đầu tiên là thi thể Cao Nhất Trạch té lầu chết, óc ác vỡ toạc, tứ chi gãy lìa, máu tươi đặc sệt chảy đầy đất; tấm hình thứ hai là một chàng trai trẻ nằm trong một con hẻm chật hẹp, bụng bị đâm một nhát, máu me đỏ tươi thấm ướt quần áo người nọ; tấm hình thứ ba là một chàng trai trẻ cả người trần trụi nằm ở trên giường, ngón trỏ và ngón áp út tay trái bị đứt lìa, chảy rất nhiều máu, trên cổ có vết dây hằn tím đen. Người này mất tự chủ nên đã tiểu trên giường. Chất dịch vàng và máu me đỏ tươi làm dơ drap trải giường trắng tinh, hiện trường vô cùng lộn xộn; tấm hình thứ tư là một chàng trai trẻ ngồi co rúc bên cạnh bồn cầu, trong miệng đầy bọt trắng, trên cánh tay trái chằng chịt vết kim chích, tay phải nắm chặc một ống kim tiêm.
Bốn tấm hình cho thấy rõ bốn kiểu chết thê thảm khác nhau, cứ như vậy dội thẳng vào tầm mắt của Phạn Già La không chút che đậy. Trang Chân nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ bất cứ thay đổi biểu cảm nào của hắn.