Bạn đang đọc Ngỡ – Chương 15: Hiểu Lầm
Bầu không khí chết chóc rợn người.
Đến cả việc dời ánh mắt lúc này đang tia nhau cũng quên luôn.
Lê Chi ngẩn ngơ, Tống Ngạn Thành sau đó mới nhận ra, cũng bất mãn với bản thân vì đã nói nhiều lời thừa thãi.
Lê Chi chậm rãi cúi đầu, thầm nghĩ, người đàn ông này cứ thỉnh thoảng lại bày ra thiện tâm, thật sự không quen nổi.
Cô mím môi, điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhìn anh, nói: “Thực sự xin lỗi, sau này tôi sẽ cố gắng không làm phiền đến anh”
Chuồn chuồn đạp nước, chủ đề này cứ thế bỏ qua.
Tống Ngạn Thành rũ mắt, hỏi: “Người vừa nãy là người đại diện của cô hả?”
Lê Chi lặng yên, “Ừ”
“Cô gia nhập giới giải trí, vẫn luôn là do anh ta dẫn dắt sao?”
“Không phải, lúc mới làm, người mới không có tư cách để hợp tác với một người đại diện riêng, hơn nửa năm về trước chúng tôi mới bắt đầu làm việc với nhau”
Tống Ngạn Thành không quan tâm đến chuyện xưa, nhưng đây không phải là lần đầu tiên chứng kiến hai người cãi vã như thế này, một cái thùng thuốc súng, một cây pháo châm, đùng đùng không dứt quả thật khiến cho người khác ấn tượng mãi không quên.
Anh đánh giá khách quan: “Nóng tính thế, sao vẫn có thể lăn lộn trong ngành này vậy”
“Trước kia thì là vậy thật, nhưng cũng là do tôi không hăng hái tranh giành, bốn phía đều vấp phải trắc trở, rồi bị người ta đối xử lạnh nhạt, cảm giác này không dễ chịu”
Tống Ngạn Thành giễu cợt, “Đã lựa chọn công việc này thì cũng nên hiểu rõ mấy sự thật đó.
Hai người đã có mối quan hệ hợp tác với nhau rồi thì nên cùng gánh vác, vẫn phải chịu trách nhiệm”
Yên tĩnh một lát, Lê Chi nhẹ giọng, “Anh đã nghe qua một người tên Hạ Chi Kỳ chưa?”
Tống Ngạn Thành vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.
Quên mất, anh không có hứng thú với ngành giải trí.
Lê Chi giải thích: “Đó là một ngôi sao nam rất nổi, debut từ một chương trình truyền hình thực tế sống còn*, thực sự là một hiện tượng lúc đó.
Một mình anh ta đã tạo ra kỷ lục xếp hạng của năm.
Một tháng mở tận năm buổi hòa nhạc, vé xem đều được bán ra gấp cả chục lần.
Thậm chí anh ta còn là người đầu tiên ở trong nước được xếp hạng là nghệ sĩ trẻ tuổi nhất xuất hiện trên một tờ tuần san của Mỹ.
Như anh có thể tưởng tượng, lúc đó có rất nhiều nhãn hàng hiệu muốn anh ấy hợp tác làm đại sứ thương hiệu”
(*Chương trình truyền hình thực tế sống còn là mấy chương trình như kiểu Produce 101)
Mấy người đàn ông khác trong nhà họ Tống đều có thói ăn chơi trong giới giải trí, nhất là lấy các ngôi sao nữ làm thú vui.
Tống Ngạn Thành mặc dù không thích mấy thứ này, nhưng mưa dầm thì thấm đất, rồi cũng quen với mấy cái phân cấp của mấy ngôi sao.
Như cô nói, quả thật là chất lượng cao.
Lê Chi ngẩng đầu, cười với anh, “Người tên Hạ Chi Kỳ này, chính là nhờ một tay Mao Phi Du dẫn dắt”
Tống Ngạn Thành khẽ nhíu mày.
“Mao Phi Du phát hiện tài năng của Hạ Chi Kỳ từ lúc anh ta còn ngồi trên ghế nhà trường, dẫn anh ta đi ký kết hợp đồng, rồi gia nhập giới, tất cả các lộ trình đều do Mao Phi Du tự mình vạch ra.
Anh ấy là một người am hiểu ngành nghề, nhạy bén với thị trường, hơn nữa còn cực kì am hiểu việc phát hiện ưu khuyết điểm của nghệ sĩ” Lê Chi gạt tâm tình sang một bên, nói với giọng khách quan: “Anh ấy thực sự rất lợi hại”
Tống Ngạn Thành nói: “Đã đóng qua phim nào chưa?”
Lê Chi mím môi, “Một bộ cũng không có.
Gia nhập chưa đầy ba tháng, Hạ Chi Kỳ hít thuốc phiện nên bị bắt giữ, sau khi bồi thường công ty một khoản tiền lớn thì rút khỏi giới, năm ngoái đã qua đời vì bệnh AIDS”
Tống Ngạn Thành im lặng, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.
“Nhờ anh ta mà Mao Phi Du trở nên nổi tiếng, khi đó ai ai cũng nói rằng anh ấy là một đối tác làm ăn vàng, ngay sau khi chuyện này xảy ra, anh ta cũng bị liên lụy.
Mấy lời bình luận lúc đó rất tệ, nói rằng là do anh ấy dụ nghệ sĩ sử dụng thuốc phiện.
Nói gì cũng kệ đi, nhưng mà danh tiếng trong ngành liền bị hủy hoại.
Không có công ty nào nguyện ý hợp tác với anh ấy.
Chưa nói đến những nghệ sĩ nổi tiếng, cho dù là người mới tốt nghiệp ra trường, đều tránh anh ấy như tránh tà vậy đó”
Đã nhiều năm trôi qua, độ hot của những tin tức liên quan đến Hạ Chi Kỳ dần dần giảm đi, nhưng sự việc năm đó vẫn trở thành thứ khiến Mao Phi Du cảm thấy bị sỉ nhục.
Lòng người như cát chảy, gió bắt đầu nổi lên liền tán loạn.
Mao Phi Du chật vật với chuyện cơm áo gạo tiền, khó mà quay lại thời hưng thịnh, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà kéo dài hơi tàn trong giới giải trí này.
Lê Chi cười thong dong, bóp bóp ngón tay, nhún vai nói: “Đúng chứ, anh ấy cũng khá xui xẻo”
Tống Ngạn Thành từ chối đưa ra ý kiến, vừa định nói vài lời, đột nhiên ngừng lại.
Tại sao mình lại phải lãng phí thời gian ở chỗ này, để nghe cô kể mấy chuyện yêu hận tình thù.
Ánh mắt anh lại khôi phục sự lạnh lẽo trước sau như một, vô thức lui về sau một bước, nói: “Về phòng đi, đừng có lì ở phòng khách làm phiền tôi”
Lê Chi: “…”
Cô bị động kinh chắc rồi, nói nhảm với anh nhiều thế để làm gì.
Hôm sau Lê Chi chủ động đi tìm Mao Phi Du.
Mao Phi Du thuê một phòng đơn tại quận Bình Hải, căn nhà cũ kĩ này đã tồn tại nhiều năm, mái nhà dột nước không biết đã sửa bao lần.
“Anh làm gì thế? Nhìn sắc mặt kém lắm?” Lê Chi thấy anh xong lại càng hoảng sợ.
Mao Phi Du vừa mới xuất viện hôm qua, vẫn còn suy nhược yếu ớt.
Anh ta tức giận, “Liên quan gì đến cô”
Lê Chi thò tay qua búng trán anh ta, “Này, vẫn còn giận hả”
“Nói vớ vẩn, tôi cũng đâu phải là đứa con nít ba tuổi” Mao Phi Du chịu không nổi, né qua một bên.
Lê Chi cười hì hì, thế này là coi như làm hòa rồi.
Cô thật lòng nói: “Cảm ơn anh nha, Tiểu Mao”
Mao Phi Du mấp máy quai hàm, không nhịn được, nói: “Đi đi, bớt nói mấy lời giật gân đi.
Chỉ một lần thôi đấy —— lần này mà không nổi được nữa là tôi sẽ giết cô thật đó!”
Lê Chi nhỏ giọng lầm bầm, “Mơ đi”
Mao Phi Du lười nói xàm với cô, liếc cô, giọng không phải chất vấn, mà là khẳng định: “Cô ở cùng với tên họ Tống kia”
Lê Chi bị sặc, ho khan mãnh liệt.
Mao Phi Du hừ lạnh, “Tiền đồ”
Lê Chi chẹp chẹp miệng, cam chịu, “Kí hợp đồng cả đấy”
“Vậy lúc cô vào đoàn làm phim thì sao?”
“Có lẽ không mâu thuẫn đâu” Dừng một chút, Lê Chi ngẩng đầu, “Anh ấy biết tôi muốn quay phim”
“Đừng nghĩ hắn ta tốt thế” Mao Phi Du híp híp hai mắt, “Cô cũng thật là, sao không hỏi thăm tình hình một chút xem, bối cảnh với vốn liếng của tập đoàn Bách Minh là thế nào, gánh được cái danh hào là người nhà họ Tống đích thị là cái giấy thông hành ở cái đất Hải thị này đấy”
Lê Chi không lên tiếng, đại đa số mọi người chỉ nhìn tháy được ánh hào quang bên ngoài.
Mao Phi Du nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt khôn khéo nhạy cảm, “Đối với người đàn ông này, cô nghe theo, nói một là một, hai là hai, đến tột cùng là vì cái gì?”
Lê Chi trong nháy mắt bùng nổ, “Anh ăn nói bậy bạ gì đó?!”
Mao Phi Du “à” một tiếng, “Chính cô rõ ràng, lúc mới đầu thì sống chết không muốn kí hợp đồng, thấy người ta một cái liền lập tức kí.
Thậm chí hai người còn dọn về sống chung, đừng nói tới hợp đồng hợp điếc gì cả, nếu hắn ta còn muốn ngủ với cô, cô đi đâu mà khóc đây?”
Nhân tình thế thái, Mao Phi Du va chạm gần mười năm qua, sao mà lại nhìn không ra.
Anh ta hất cằm, thẳng thắn nói: “Có phải cô thích hắn ta hay không?”
Lê Chi lấy hộp khăn giấy đập anh ta một cái: “Thiếu đạo đức”
Mao Phi Du một phát bắt trúng, “Cái gì cũng sẽ có lí do”
Lê Chi cười híp mắt: “Anh ấy cũng sáng sủa đó chứ, tiền lương cũng cao, mặt mày còn có chút giống với mối tình đầu đã chết của tôi”
“…” Mao Phi Du không tin nổi cái kiểu tà ác này của cô, phất tay, “Cút cút cút, thần kinh”
Lê Chi nhìn đồng hồ, sáng nay Tống Ngạn Thành đã thông báo rằng buổi tổi nay sẽ quay về nhà cũ thăm ông nội.
Không dám chậm trễ, sau một lát Lê Chi liền ra về.
Đúng năm giờ, xe của Tống Ngạn Thành xuất hiện, quả nhiên không tệ.
Quan niệm về thời gian của người đàn ông này tính chuẩn đến mức biến thái.
Trên suốt chuyến đi, anh luôn nhắm mắt dưỡng thần.
Đêm qua tăng ca quá muộn, thật sự hao tổn trí lực.
Ban ngày thì lại phải họp cùng mấy cái lão già khọm, toàn là mấy cái mẹt ăn thịt người không chớp mắt.
Ngoài sáng trào phúng, trong tối châm biếm, không chừa cho anh chút mặt mũi nào.
Nhiều năm như vậy, bốn chữ co được dãn được, anh sớm đã dày công tôi luyện.
Được nửa đường, Tống Ngạn Thành mở mắt ra, vô thức nhìn sang Lê Chi ở bên cạnh.
Im lặng, hôm nay biểu hiện không tệ.
Đến cho nhà cũ, dì Minh ra mở cửa, cười rất ẩn ý với Tống Ngạn Thành.
Tống Ngạn Thành nhẹ gật, chờ cho dì Minh rời đi, anh lập tức dắt tay Lê Chi, cười hiền, ghé sát mặt vào cô, giống như là đang thầm thì thân mật.
Lê Chi: “…”
Hai người chạm mặt với Quan Hồng Vũ.
Bà vẫn như trước, ngẩng cao đầu đầy khí thế, toàn thân diện đồ rất đẹp đẽ.
Nơi này không có người ngoài, tự nhiên không cần phải diễn trò.
Thưởng cho Tống Ngạn Thành một ánh mắt khinh miệt dường như đã là ân lớn trời ban rồi.
Tống Ngạn Thành lù lù bất động, vẫn duy trì cứng đối cứng.
Bầu không khí dần trở nên lặng lẽ ngượng ngùng.
Lê Chi bỗng nhiên tiến lên trước một chút, dí dỏm nghiêng đầu, “Bác gái, hôm nay bác mặc đẹp lắm ạ”
Lấy nhu thắng cương, giải quyết sự cứng ngắc trước mắt rất hiệu quả.
Quan Hồng Vũ không tiện phát tác, chỉ cong cong khóe môi một cách khô khốc, sau đó bước đi.
Lê Chi nhích lại gần Tống Ngạn Thành, nhỏ giọng đắc ý, “Học tập chút đi, những lúc này đây rất có tác dụng”
Sắc mặt Tống Ngạn Thành bình tĩnh, chỉ là đột nhiên lại dùng sức cấu một cái vào lòng bàn tay cô.
Lê Chi bị đau, “Gì?”
Ánh mắt Tống Ngạn Thành dịu dàng hơn vài phần, nhanh chóng cầm chặt tay cô, nâng tay để kề bên môi, trầm giọng nói: “Đau sao? Để anh thổi cho”
Lòng bàn tay anh ấm áp, từng tấc nhiệt truyền đến đầu ngón tay và cổ tay của Lê Chi.
Giống như bị điện giật vậy, cô giật mạnh tay về, tức giận nói: “Anh biến thái hả?”
Tống Ngạn Thành chỉ cảm thấy dáng vẻ tức giận của cô rất thú vị, tâm trạng quanh co dưới đáy cốc cả ngày dần dần tiêu tan.
Tâm tưởng trêu chọc lại càng thêm hăng say, ngay trước lúc Lê Chi sắp thoát ra một giây, anh lại dễ dàng siết chặt cổ tay cô, đồng thời dùng lực kéo người lại gần ngực mình.
“Sao dám làm phụ lòng cô giáo Lê được”
“Anh nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập, đảm đương tốt vai trò bạn trai của em”
Tống Ngạn Thành đứng thẳng người, vẻ mặt nháy mắt trở lại bình thường, một tay cởi cúc áo khoác, làm lộ ra một chiếc áo len xanh đậm.
Đầu Lê Chi choáng váng, ánh mắt giống như dính cát.
Tống Ngạn Thành liếc cô một cái, “Đi gặp ông nội nào”
Lê Chi hoàn được ba hồn.
Tống Ngạn Thành: “Nắm tay anh chắc vào”
“…”
Lại lập tức ném bỏ bảy vía.
Tống Hưng Đông vẫn như thường lệ, gặp Lê Chi một cái liền cao hứng, bệnh tình cũng giảm bớt vài phần, có thể nói liến thoắng cả tiếng đồng hồ.
Yêu ai yêu cả đường đi, thái độ của ông đối với Tống Ngạn Thành cũng cải thiện hơn, ốm đau như lọt vào sương mù, nhớ không nổi công việc, chỉ cho rằng anh là một đứa cháu hiếu thảo tuổi trẻ tài cao, nhìn mà thấy thỏa mãn.
Tống Ngạn Thành cũng thấy rất hài lòng với tiến triển này, trên đường về còn bảo tài xế mở nhạc.
Vào giờ cao điểm buổi tối, tắc đường rất nhiều, đi được một chút lại ngừng, làm cho Lê Chi mất kiên nhẫn.
Cô nhìn thoáng qua Tống Ngạn Thành…lại ngủ thiếp đi rồi.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh ở một khoảng cách gần như vậy.
Lúc nhắm mắt lại, hai nếp mí mắt uốn sâu, đuôi mắt hướng lên, đây chính là tướng mắt đào hoa.
Lê Chi cố bới xem anh có điểm xấu nào không, mũi cũng rất phù hợp, lông mày cũng đậm nhạt đủ độ.
Lê Chi nghĩ đến một thứ —— lưu manh giả danh tri thức.
Tống Ngạn Thành mặc dù nhắm mắt nhưng không ngủ.
Ánh mắt của Lê Chi rất có cảm giác tồn tại, mà anh lại mẫn cảm xiết bao.
Nhưng hiện tại đang mê man khó chịu, cũng lười truy hỏi, cho nên anh giả vờ không nghe không thấy, duy trì hiện trạng.
Trong đầu anh lại đưa ra tổng kết —— cô gái này, rất thú việc nhìn anh.
Giao thông hỗn loạn làm cho chiếc Bentley đi chút lại dừng, càng khiến cho Tống Ngạn Thành thêm đau đầu.
Sau khi trở lại khu chung cư Ôn Thần, Tống Ngạn Thành thật sự không gồng nổi nữa, trực tiếp quay về phòng để ngủ.
Hôm qua anh làm việc gần như cả đêm, rạng sáng gần bốn giờ mới hết bận, lại tự tìm đường chết mà đi uống rượu với Mạnh Duy Tất.
Xem chừng bản thân đã bị cảm lạnh rồi, anh cảm giác thân nhiệt mình hiện tại đang lên cao.
Trong phòng khách, Lê Chi đang thấy kỳ quái, hôm nay sao người đàn ông này lạ lạ.
“Sống chung” đã được gần một tháng, về cơ bản thì cô cũng đã nắm bắt được nhịp sống của anh.
Làm Tổng giám đốc bá đạo thế thôi, nhưng lượng công việc của anh cũng không nhiều lắm, xã giao cũng không dày, khá giống với một nhân viên văn phòng bình thường.
Lê Chi liếc lấy vài lần, rồi rón rén đi vào.
Tống Ngạn Thành ngủ say như chết nên không phát hiện ra.
“Như heo ấy” Lê Chi nhỏ giọng mắng.
Tống Ngạn Thành nằm nghiêng, chăn kéo lên tận mũi, chỉ để chừa ra đôi mắt sinh động đẹp đẽ.
Hai gò má anh ửng hồng, Lê Chi cảm thấy không đúng lắm, thử thò tay ra sờ trán anh —— quả nhiên, nóng hầm hập.
“Lần đầu tiên thấy một con heo phát sốt” Lê Chi nghĩ mà thấy hả hê.
Hả hê cũng chỉ được ba giây, cô lại nhìn anh vài cái, rồi lại rất tốt bụng mà chạy ra ngoài mua thuốc.
Miếng dán hạ sốt* được dán lên trán, Tống Ngạn Thành run rẩy vì lạnh, mơ màng mở mắt ra.
Lúc nửa mê nửa tỉnh còn thấy khuôn mặt của Lê Chi.
(*Dolce sẽ không nói nó là miếng dán hạ sốt của em bé đâu )
Sốt cao tận 41 độ rất khó chịu, anh lại mơ màng ngủ tiếp.
Lê Chi đứng ở cạnh giường, mắng xong hơn trăm lần chữ “heo”, miệng đắng lưỡi khô, đột nhiên cảm thấy mình thật là xàm xí, nhịn không được lại cười cười.
Trong lúc thanh tĩnh, cô lại nhớ đến lời mà Mao Phi Du nói với cô sáng nay.
[Có phải cô thích anh ta không?]
Nhìn nhận kiểu gì mà thiếu đạo đức thế không biết.
Lê Chi ngắm nhìn Tống Ngạn Thành đang ngủ say, tâm tư u tĩnh như hồ nước sâu.
Đứng nghệt một hồi rồi cô mới ra khỏi phòng ngủ, giúp anh đóng cửa lại.
Trời tối rồi Tống Ngạn Thành mới dậy.
Cơn sốt đã hạ xuống, lưng áo anh ướt đẫm mồ hôi.
Tống Ngạn Thành xoa bóp mi tâm, cơn chóng mặt giảm bớt rồi anh mới rời giường.
Anh định tới bếp rót cốc nước uống, mở cửa thì thấy phòng khách vẫn sáng đèn.
Lê Chi nằm nghiêng ngả trên ghế sopha, chống một bên đầu ngủ thiếp đi.
Trên mặt bàn còn để túi thuốc, ngoài ra còn một hộp miếng dán hạ sốt đã dùng hết.
Anh đi qua, người vẫn chưa tỉnh.
Thuốc để ở bên phải, máy tính của Lê Chi vẫn chưa tắt, vẫn đang để ở trang Weibo.
Lúc Tống Ngạn Thành lấy thuốc, vô tình nhìn thoáng qua nội dung trên màn hình.
Nội dung trong khung bài đăng là một chuỗi văn tự mà Lê Chi chưa chỉnh sửa xong:
[Ngày đó đi thử vai, tôi đã rất sợ hãi, nhưng khi nghĩ tới anh ấy liền thấy bản thân tràn ngập dũng khí.]
[Ánh mắt của anh, từ cái mũi đến bờ môi, từng cái biểu cảm, tôi đều nhớ rõ như chỉ mới thấy ngày hôm qua.]
[Tối hôm trước nhẩm lời thoại, có một câu nói rằng “Ngày mà vạn vật tàn phai, chỉ có anh mới là bông hoa hồng còn mãi với thời gian”]
[Sự ấm áp lúc dắt tay nhau tựa như có thể lưu lại cả trăm năm, nhớ anh, S.]
Tống Ngạn Thành hốt hoảng, từng con chữ đều rõ ràng, tập hợp một chỗ lại cảm thấy vòng vèo mở mịt như mê cung.
Dắt tay?
Buổi chiều hôm ấy tại khu nhà cũ, xác thật là anh có dắt tay cô.
S?
Đây chẳng phải là chữ Tống* hay sao?
(*Tống = 宋 = Sòng.
Chữ cái đầu trong cụm pinyin của họ Tống là chữ S)
Lại hồi tưởng lại, cô gái này lúc không có việc gì cũng thích ngắm anh, mua cho anh thuốc hạ sốt, lúc anh sinh bệnh còn ở trước giường không chịu rời đi.
Trong phút chốc, Tống Ngạn Thành liền thông suốt tất cả.
Lê Chi thầm thích anh.
———————————————————–
Đôi lời của tác giả:
Đây thật sự là một cái hiểu lầm mĩ miều (^~^)
[…] (Đoạn này là đoạn tác giả quảng cáo truyện mới nên mình cắt bỏ)
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ “CP Nước Chanh”.