Đọc truyện Ngộ Xà – Chương 6Quyển 1 –
Editor: Phác Hồng
Hôm sau, mưa dừng, bầu trời trở nên trong xanh.
Hoa trong viện trải qua mưa gió mấy ngày đều trở nên xơ xác, ủ dột. Ở đằng xa, thấp thoáng những lá cây non mướt, trên đỉnh điểm vài chấm nho nhỏ những nụ hoa mới chớm, trông quang cảnh như vậy, chừng dăm ba ngày sau, hoa lại chi chít đua nhau nở rộ.
Trầm Thanh Hiên ngồi trong sân, nhìn về phía xa xa, thoảng trong không khí mùi hương tỏa ra từ bùn đất. Mấy ngày không nhìn đến, cả núi rừng bị mưa gội sạch thành một màu xanh biếc thăm thẳm, phiến ngọc thạch bên kia cũng đang lấp lánh tỏa ra sắc xanh dịu nhẹ.
Ngồi đến trưa, trời đứng bóng, hạ nhân hầu hạ bên cạnh toàn thân đã lấm tấm mồ hôi, hơi nóng giấu kín mấy ngày qua dường như toàn bộ đều bộc phát, chim chóc trong rừng cũng vì thế mà bắt đầu ủ rũ, choáng váng.
Trầm Thanh Hiên hướng mắt lên trời nhìn vầng thái dương đang tỏa ra ánh vàng rực rỡ, trong một khoảnh khắc, trước mắt một mảng trắng xoá.
Vội vàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Trầm Thanh Hiên trong lòng phiền muộn, bất đắc dĩ nghĩ, lão yêu chỉ vừa mới đi thôi, thái dương lại dám hiện ra đây.
Vừa nghĩ như vậy, y bất giác buồn cười, ngửa đầu tựa trên ghế, than nhẹ một tiếng.
Y cứ như vậy ngồi ở chỗ kia, tận đến buổi chiều.
Tịch dương tĩnh lặng đem bóng y đơn độc tọa ở lăn y, kéo thành một vệt dài.
Chuyến đi này của Y Mặc… đảo mắt đã hơn một tháng, lại không hề có tin tức truyền đến.
Trầm Thanh Hiên chỉ có thể tự huyễn chính mình chưa từng biết việc hắn rời đi, mới không thèm nghĩ nữa. Chỉ là ngẫu nhiên, trong đầu sẽ hiện ra, chẳng may con rắn kia tìm không thấy vật đó, sẽ bao lâu mới trở về núi. Ý niệm kia vừa mới xuất hiện trong đầu, liền mạnh mẽ áp chế đi xuống, không muốn tự tìm phiền não.
Cứ như thế, một tháng này cũng coi như trôi qua an ổn.
Tháng sau, vừa qua khỏi mồng bảy, Trầm Thanh Hiên lật giở hoàng lịch, nhìn vết tích gạch xóa bút mực trước mắt, lại nhớ đến sinh thần mẫu thân sắp tới. Nghĩ mãi không biết nên lấy lễ gì đưa đến chúc thọ, liền âm thầm phiền não.
Hạ nhân bên cạnh thấy y vẻ mặt buồn bực, đoán được suy nghĩ trong lòng y, cũng bồi y phiền muộn mấy ngày, sau đưa ra chủ ý, nói không bằng thiếu gia chuẩn bị ít phẩm vật trên núi, rồi lại tự mình xuống bếp, làm bát mì trường thọ mang đến cho lão phu nhân, gọi là quà tặng.
Trầm Thanh Hiên nghĩ nghĩ, liền vui vẻ đồng ý.
Mọi người đều biết, Trầm lão phu nhân vốn tin Phật, thức ăn mặn không hề đụng tới. Trong núi lại nấm mọc vô số, loại gì cũng có, còn có măng non chi chít sau mưa, chỉ cần cúi thấp tìm kiếm, liền có thể được một giỏ đầy.
Trầm Thanh Hiên sai hạ nhân hái thật nhiều nấm, kiểm tra cẩn thận rồi mới cho vào giỏ, còn y ở trong trù phòng tự tay nhào nặn bột mì.
Mấy ngày đều bận rộn, mới vừa rồi lăn được một khối mì vừa dài vừa dẻo, thì sinh thần Trầm lão phu nhân cũng đã đến.
Đem canh nấm ngon ngọt được nấu hoàn hảo, lại trang trí ở phía trên một ít măng non được gọt tỉa cẩn thận, Trầm Thanh Hiên tự mình chuẩn bị thực hạp xong hết mới gọi hạ nhân đưa xuống núi, dặn mì trường thọ mang vào phủ rồi hãy nấu, đem canh nấm rưới thêm vào là có thể dùng. .
Hạ nhân lĩnh mệnh, mang thực hạp cùng một giỏ thực phẩm vùng núi tươi ngon, đi xuống núi.
Trầm Thanh Hiên theo hắn ra tận cửa, nhìn bóng dáng người sai vặt từng chút khuất dần, thất thần hồi lâu cũng chưa có ý định quay trở lại.
Nha hoàn bên cạnh thấy y như vậy, trong lòng có chút thê lương, đứng một hồi, thấp giọng nói: “Thiếu gia đã nhớ lão phu nhân như vậy, sao không xuống núi tự mình dâng lên? Lão phu nhân trông thấy thiếu gia, cũng vui mừng hơn.”
Trầm Thanh Hiên hoàn hồn, nghe xong lời này trên mặt cũng vô biểu tình, khẽ lắc đầu, làm động tác kêu nàng đưa mình trở về phòng.
Người sai vặt gánh thực hạp bước nhanh xuống núi, trời vừa chập tối cũng kịp đến Trầm phủ. Trầm mẫu nghe thấy liền bước nhanh đến, nhác thấy canh nấm trong hạp nhất thời lệ chảy, vội lấy ra khăn tay lau, lẩm bẩm: “Con ta thật hiếu thuận.”
Người sai vặt lanh lợi, khom thắt lưng nói vài câu cát tường: “Mì này là thiếu gia tự tay nhào, sai tiểu nhân đưa tới, còn dặn đi dặn lại phải vào phủ mới nấu, nhân lúc còn nóng phu nhân nên dùng ngay?”
Trầm mẫu gật đầu, vào phòng bếp, nhìn đầu bếp nữ đun nước, thả vào nồi những sợi mì đã được tỉ mỉ kéo dài, rồi vớt ra cho vào trong bát, tưới lên trên canh nấm ấm nóng, sợi mì nóng được nước ấm xối qua, ăn vào miệng, không lạnh cũng không nóng.
Dùng xong mì, Trầm lão phu nhân gọi người gã sai vặt tới khen thưởng, dặn dò: “Ngươi trở về chuyển lời với Hiên nhi, mẫu thân hiểu tấm lòng của hắn. Năm trước hắn trở về nhà một hồi, ta khóc một hồi, trong lòng hắn cũng không vui, gặp ta như thế, lại tăng thêm khổ sở. Hiện giờ hắn ở trên núi, ta tất nhiên sẽ không trách hắn. Chỉ cần hắn ở trên núi hảo hảo tĩnh dưỡng, người làm nương như ta không cầu hắn tu đến bậc đạo sĩ, chỉ cầu hắn an an ổn ổn.” Nói đến đây tiện cầu Phật tổ phù hộ, rơi lệ rời đi.
Người sai vặt được thưởng hậu hĩnh, đem ngân lượng bỏ vào trong ngực, trở lại trên núi liền thuật lại lời nói của Trầm mẫu cho Trầm Thanh Hiên, một chữ cũng không thiếu, lại được thêm phần thưởng, vui mừng thối lui.
Trong núi ngày qua thật chậm, lại còn là mùa hạ, ngày dài đêm ngắn.
Trầm Thanh Hiên cũng hiểu được ngày trôi qua chậm cực kỳ, ban ngày ngồi dưới tàng cây, đần độn một hồi lâu, mở mắt ra, vẫn là ngày dài như trước.
Cũng không biết thời gian lãng phí qua đi như thế nào, một ngày nọ y đẩy cửa sổ, chóp mũi bỗng nhiên ngửi được hương hoa quế nhẹ nhàng, rồi lại cả kinh. Đã là tháng tám sao?
Tháng tám trung thu, cúc vàng nở rộ, cua đến mùa béo, mùi hương hoa quế thoang thoảng trong không khí.
Trầm Thanh Hiên tinh thần sảng khoái, gọi người mang nước tắm vào để sẵn trong phòng, trải sẵn giường nệm, đợi đêm đến mát mẻ sẽ dùng đến. Lại gọi thêm mấy nha hoàn cùng hạ nhân, cả thím đầu bếp cùng mấy lão bộc, chuẩn bị ba bốn bàn tiệc, nấu mấy chục con cua béo đặt ở bên trong, hâm nóng rượu, cùng mọi người vừa thưởng trăng vừa ăn uống.
Trong viện nơi dã núi này, người hầu cũng không phải trong phủ đưa tới, tính tình ít nhiều lỗ mãng, được chủ nhân cho phép lại thấy chủ nhà hưng trí, khó được dịp như thế này, vừa ăn vừa nói đến phấn khích đầy thỏa mãn.
Trầm Thanh Hiên cùng vài hạ nhân ngồi chung một bàn, nghe bọn họ nói đến hoạt náo cũng bất giác lộ ý cười. Hạ nhân gặp chủ tử thoải mái, cũng vui theo, lập tức hùa theo một câu một câu nói ra, có chút lỗ mãng, Trầm Thanh Hiên cười hắn thất lễ, cười xong cũng thưởng hắn một phần rượu ngon.
Ba chén rượu vàng lót bụng, người sai vặt thật là đắc ý, cũng không sợ thất lễ, nhất thời khản giọng kể chuyện Đông Hải Nam Bắc, càng nói càng hoang đường, cũng không biết làm sao, lại kéo ra thần thần quỷ quỷ, kể cực hình thế nào thế nào, lại nói Phục Hy thế nào thế nào, thêm vào chuyện xưa hoa quỷ hồ tiên, một chuyện lại một chuyện kể đến hăng say, cùng nhau đàm luận thư sinh kia nghèo túng có tình có nghĩa cùng yêu quái Quỷ Tiên, hoa tiền nguyệt hạ thề non hẹn biển. Loại chuyện xưa này, người sai vặt mở đầu, mọi người còn lại cùng nhau kể tiếp, một hồi đau khổ, lại một hồi triền miên không dứt.
Bầu không khí trong viện náo nhiệt vô cùng.
Đêm này nháo tới canh ba, trong viện mọi người đã ngà ngà say, Trầm Thanh Hiên trong lòng thấy vui, cũng vì thế uống nhiều thêm mấy chén, có chút hôn mê. Nha hoàn hầu hạ bên cạnh gượng đứng dậy, đưa y trở về phòng nghỉ ngơi. Trầm Thanh Hiên nằm ở trên giường, lại bảo nàng vào trong viện cùng mọi người tiếp tục uống rượu, chính mình một người nghỉ ngơi.
Nha hoàn khép cửa rời đi, Trầm Thanh Hiên mới cảm thấy rượu thấm lại càng thấm, tương đối khó chịu. Y ngồi dậy cố khôi phục chút thanh minh, lại nghe được tiếng náo nhiệt ngoài viện từng đợt từng đợt nhè nhẹ theo khe cửa sổ lùa vào phòng, như gần lại như xa, vừa thực lại vừa huyễn, một chút thê lương chầm chậm lan tỏa.
Không khỏi nhớ tới Y Mặc, cũng không biết hắn hiện tại là ở nơi nào, đang làm những gì, đã tìm được da rắn kia chưa, vào dịp Trung thu có hay không cũng uống rượu… Có từng nhớ đến mình, đến khoảng thời gian nét chữ trang giấy thay lời kia không…
Miên man suy nghĩ, chợt nghe một giọng nữ thanh thúy, yêu kiều mảnh mai ở bên tai gọi một tiếng: “Công tử.”
Trầm Thanh Hiên lập tức mở mắt, chung quanh không một bóng người. Y gần như tưởng mình nghe lầm, dừng lại một chút, đột nhiên xốc lên giường màn.
Chỉ thấy cách đó không xa, một hồng y nữ tử cao cao đứng đó, búi tóc vấn cao, mặt đỏ hồng hào, mày tựa tranh vẽ, kiều diễm như hoa nói không nên lời.
Ánh mắt đưa tình đẩy ý khẽ khàng nhìn y.
Trầm Thanh Hiên sững sờ nhìn nàng một lúc lâu, nữ tử phấn má hồng nhuận, một bộ phong tình tươi đẹp.
Cho là mình đang ở trong mộng, Trầm Thanh Hiên vội đưa tay ở trên người nhéo một cái, cực đau.
Nhất thời thanh tỉnh, nữ tử này không phải tiên cũng là yêu quái, trong lòng cảnh giác.
Nàng kia nhẹ nhàng thả bước, đến bên giường y, cúi đầu ngượng ngập nói: “Nếu như công tử còn nghi ngờ, ta đúng là mị hoa trong núi này, đã nhận ân đức công tử nhiều năm, dốc lòng tu luyện đến hóa được dáng người. Vừa mới trong viện công tử uống say, hướng trên người ta tưới một chén rượu, công tử còn nhớ không?”
Trầm Thanh Hiên sững sờ nghe, sững sờ hồi tưởng, nhớ tới mới nãy hình như có chuyện này, kia đúng là một khóm hoa phượng cầu*.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
hoa phượng cầu
Nữ tử gật nhẹ, cổ trắng cong cong, nói: “Kia đúng là ta.”
Trầm Thanh Hiên đến giờ mới lấy lại tinh thần, nhưng khó hiểu ý đồ nàng đến đây, hoài nghi nhìn.
“Ta nhờ phúc công tử, mới có hôm nay…” Nói xong, trên mặt đột nhiên ửng hồng, lại xinh đẹp không thể tả hết, thanh thanh nhã nhã nói: “Tối nay đến để báo đáp công tử.”
Nàng nói cực khẽ, xấu hổ đến mi mắt cũng không dám nâng lên, Trầm Thanh Hiên vốn là người hiểu biết, hiểu được ý của nàng, nhất thời cũng xấu hổ không được tự nhiên, bên tai hồng hồng, không biết nên đáp lại như thế nào cho phải.
Hai người nhất thời đều ngượng ngùng đến không chịu nổi, ánh nến loạng choạng, không khí kiều diễm tràn ngập.
Nàng kia thấy thế, vẫn là đỏ mặt không dám ngẩng đầu, lại vươn tay, khẽ tháo la sam đỏ thẫm, chậm rãi nằm xuống, tiến sát vào lòng ngực y.
Ôn hương nữ tử trong ngực, thế nào lại không động tâm.
Trầm Thanh Hiên tất nhiên là động tình, nhưng cũng do dự. Chuyện nam nữ không phải chuyện thường, y mặc dù sinh ra ở nhà thương nhân, nhưng ba tuổi vỡ lòng, cũng được danh sư giảng giải, thi văn cấp bậc lễ nghĩa đủ cả, đến nay lời nói và việc làm chưa từng khinh suất. Mặc dù cũng muốn qua chuyện nam nữ, nhưng thân thể như vậy, đã sớm tuyệt đi ý niệm này trong đầu.
Đêm nay nàng xinh đẹp như hoa, dẫu là ngoại tộc, cũng là thân ngọc thanh khiết. Bởi vậy mặc dù trong lòng yêu thích, Trầm Thanh Hiên cũng không dám xằng bậy.
Cân nhắc trên dưới, Trầm Thanh Hiên dần bình tĩnh, không thuận theo nữ tử, nệm chăn mềm mại cũng bị xốc lên.
Trầm Thanh Hiên miệng không thể nói, chỉ có thể đẩy ra, mới vừa đẩy ra một ít, nàng lại sợ hãi bò lên, đẩy một cái, lại quấn một cái.
Lặp lại vài lần, trên giường hai người vốn một đôi nam nữ phong nhã hào hoa, củi khô lửa bốc, cuối cùng oanh một tiếng, cháy.
Trầm Thanh Hiên thần chí mất đi, mơ mơ màng màng đi tới nơi hạ thân khẩn yếu, thân thể nóng như lửa đột nhiên trở nên lạnh, lại được một bàn tay lạnh lẽo xoa trán, tiếng than nhẹ mềm mại cũng không biết đã đi nơi nào, chỉ nghe một đạo âm thanh, nặng nề cúi đầu ở bên tai nói nhỏ: “Trầm công tử quả đúng là thanh cổ dã diễm, tú nhuận thiên thành.”
Trầm Thanh Hiên đột nhiên kinh hãi, vòng eo run run một chút, mạnh mở mắt ra.
Lại thấy chung quanh cảnh trí như trước, không một bóng người, giường lại ở cách mình xa đến mười bước, chăn gối trên giường cũng giữ nguyên vẹn, không lộ dấu vết gì.
Trầm Thanh Hiên cảm thấy đầu đau lâm râm, cả người lạnh lẽo như bị hàn băng nhập vào xương tủy, giống như trước bị thân thể lạnh lẽo trong mộng quấn quít lấy.
Vừa cúi đầu, lại thấy mình đang ngâm trong mộc dũng, nước đã lạnh thấu từ lâu.
Thì ra là đang lúc tắm rửa y lại ngủ quên, mộng xuân một hồi.
Nhẹ nhàng thở ra, Trầm Thanh Hiên buồn cười lắc đầu, nâng cánh tay chuẩn bị lay chuông gọi người.
Trong một chớp mắt, khóe mắt y liếc đến đáy nước, bàn tay vươn đi đột nhiên dừng ở không trung, mặt như giấy trắng ngây ngốc nhìn đáy nước kia có một ít bạch trọc di chuyển trước mắt mình.
Như thế nào lại là… mộng tinh.