Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 80


Đọc truyện Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh – Chương 80


Tất nhiên là Trang Minh Tâm biết vì sao Sở vương phi lại làm như vậy.

Thứ tử của bà ta, nhị gia phủ Sở vương, bị Dục Cảnh đế lưu đày tới Tây Ninh ăn cát, bà ta giận cá chém thớt lên “quan nghiệm thi” là nàng, nhưng cũng kiêng dè quyền thế của nàng và sự yêu thương của Dục Cảnh đế, không dám đối đầu trực diện.

Vì vậy nên trút giận lên Trang Tĩnh Uyển.

Nhưng bà ta cũng không nghĩ lại xem, đều là nữ nhi mà Trang gia nuôi dưỡng ra, có ai là dễ bắt nạt chứ?
Huống hồ trên đầu Trang Tĩnh Uyển còn có hào quang của “Trang Minh Tâm”, vốn dĩ đã có phần tùy ý dương dương tự đắc hơn những nữ tử khác rồi, chứ đừng nói tới chỉ là oán giận vài câu, mà cho dù có xé rách mặt nhau tại chỗ cũng không có gì quá kỳ lạ cả.

Chỉ có thể nói là bà ta có vận may quá tốt, Trang Tĩnh Uyển chỉ là một hàng giả, không dám quá khác người.

Những nữ quyến của tông thân khác làm sao lại không hiểu được những lời nói sắc bén này chứ, lập tức không hẹn mà cùng mở miệng tán dương Trang Minh Tâm, định đánh lạc hướng câu chuyện này đi.

Rất sợ ầm ĩ.

Làm cho chúng ngoại mệnh phụ bên ngoài bị cười nhạo không nói, Gia quý phi đắc sủng như vậy, nếu như mà bị hoàng thượng biết được bọn họ bàng quan xem chuyện vui, đứng nhìn người bên nương gia của nàng bị chê cười, chỉ sợ sẽ tìm phu quân, nhi tử, tôn tử của bọn họ để gây phiền phức nữa đó.

Mà vừa khen một cái là đã khen đến hơn nửa canh giờ, cho đến khi Vệ hiền phi đi vào bẩm báo, nói tiệc rượu đã chuẩn bị xong, lúc này các nữ quyến của tông thân mới vội vàng dừng lại.

Ở chính điện này sắp xếp cho nữ quyến tông thân và các cáo mệnh nhà quan viên, còn những tiểu cô nương chưa lập gia đình mà bọn họ dẫn theo tới, được sắp xếp ở điện Giao Thái phía trước.

Giữa điện Giao Thái và cung Khôn Ninh là một hí đài rất cao.

Như vậy, bất luận là tân khách ở chính điện hay là ở điện Giao Thái, khi xem ca vũ, hí khúc và kịch nói cũng đều thuận tiện.

Hôm nay là tiệc trăm ngày của tứ hoàng tử, Giáo Phường Ti đã thay đổi mới hoàn toàn sau một năm, hôm nay phái khoảng năm gánh biểu diễn tới.

Một cái là gánh ca vũ, một là gánh hí khúc, cùng với ba gánh kịch nói.

Ba gánh kịch nói, hôm nay sẽ diễn bốn vở không giống nhau, ngoại trừ “Bạch xà truyện” phát triển một năm nay, vẫn cường thịnh không giảm như cũ, còn có hai màn “Long phượng trình tường” và “Hỉ tương phùng” do những tác giả địa phương cải biên lại từ thoại bản.

Trong thời kỳ Trang Minh Tâm dưỡng thai, đã từng xem hai cuốn thoại bản đang thịnh hành lúc đó, thấy tuy tên lỗi thời, nhưng câu chuyện lại hết sức mới lạ.

Lại là dùng những câu chuyện phiếm để sáng tác, còn vận dụng thuần thục dấu chấm câu, vì vậy đã cho người truyền lời cho ban quản sự của gánh kịch.

Quản sự bàn với hai vị tác giả như thế nào nàng không hỏi tới, tóm lại là ba tháng sau thì hai màn kịch nói này bắt đầu được biểu diễn ở đại kịch viện của Giáo Phường Ti, lại còn được hoan nghênh vô cùng.

Chuyện này làm nàng có chút hơi đắc ý, đúng là nàng vẫn có chút mắt đầu tư mà.

Kiếp trước đều là do sự nghiệp pháp y làm nàng lỡ mất, nếu không có lẽ nàng có thể làm người đầu tư kim bài thành công của giới giải trí cũng chưa biết chừng?
Thứ gì thì khi hiếm lạ mới đắt giá, một khi thứ mới mẻ như kịch nói trở nên thịnh hành, nó sẽ giống như nhịp điệu của toàn dân chạy theo minh tinh vậy.

Những cáo mệnh lớn tuổi kia thì cũng thôi, với bọn họ mà nói cung yến là một loại vinh dự, là có thể khoe khoang vốn liếng trước mặt những thân bằng hảo hữu.

Tức phụ trẻ tuổi và những tiểu cô nương chưa lập gia đình lại không giống vậy, bọn họ có thể chỉ tới vì gánh kịch nói này thôi.

Người nào mà không biết Gia quý phi là quý nhân của Giáo Phường Ti chứ? Phàm là những chuyện gì có dính dáng đến nàng, Giáo Phường Ti thà không kiếm tiền, cũng nhất định phải chạy vào cung nịnh nọt.

Tiệc rượu bắt đầu trong tiếng cồng khai mạc của ca vũ, Vệ hiền phi chuẩn bị vô cùng chu toàn, thức ăn có những món ngon sở trường của Ngự Thiện phòng và Nội Thiện phòng, cũng có mấy loại món ăn mà Trang Minh Tâm lục tục làm ra trong mấy năm nay.

Vệ hiền phi còn cò kè mặc cả mãi để lấy đi mất mấy chục chai rượu nho từ chỗ Trang Minh Tâm, mỗi bàn được phát hai bình, để mọi người được nếm thử món ngon.

Cho nên bữa tiệc ngày hôm nay, có thể nói là tiếp đón chu đáo.

Khi tiệc đã say sưa rồi, Trang Minh Tâm dựa theo quy củ, cho người bế tứ hoàng tử trước kia còn có làn da đỏ hỏn, bây giờ lớn lên đã trở thành một cái bánh bao môi đỏ răng trắng, tiểu danh là Niên Ca Nhi, để mọi người được nhìn một chút.

Tần vương phi theo lệ dẫn đầu tán dương: “Ai yo, tứ hoàng tử lại có một dung mạo đẹp như thế, thật giống như tiên đồng trên tranh tết vậy, sợ là cũng chỉ có quý phi nương nương kiều diễm như hoa mới có thể sinh ra một hài tử tốt như vậy.


Ninh vương phi cũng góp vui, khen một cách khoa trương: “So sánh với Niên Ca Nhi, vậy Hủ Ca Nhi nhà chúng ta đen giống như tờ giấy cháy rồi.


Lẽ ra Ninh vương phi đường đường là một vương phi, Ninh vương lại là thân huynh đệ của Dục Cảnh đế, lại có Trịnh thái hậu làm chỗ dựa cho hắn ta, vậy nàng ta cũng không cần phải nịnh nọt Trang Minh Tâm như vậy.

Còn sở dĩ làm thế chính là vì ta âm thầm cảm kích Trang Minh Tâm.


Phải biết là vương gia nhà nàng ta, trong những tông thân chính là người thích chạy đến Giáo Phường Ti nhất, một tháng tối thiểu cũng phải ngủ ở Giáo Phường Ti mười ngày.

Chuyện này ngược lại cũng thôi đi, nàng ta mắt không thấy tâm không phiền là được, chỉ cần sống yên ổn với nhi tử, nữ nhi là được rồi.

Thế nhưng không biết vương gia trúng tà gì, thế mà lại mang về hai nhạc nhân một nam một nữ từ Giáo Phường Ti về làm thị thiếp, lại còn đường đường chính chính bày tiệc rượu, suýt chút nữa làm nàng ta buồn nôn chết.

Cũng may vương gia là một người không kiên trì, thích chưa được một tháng mà đã ném ra sau gáy rồi.

Nàng ta vội vàng bới móc sai lầm của bọn họ để đuổi ra ngoài, tránh cho vương gia hồi phục tinh thần lại rồi lại coi như bảo bối.

Nhưng đây cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc, đuổi được hai người này, trong Giáo Phường Ti còn có hàng trăm ngàn người, ai mà biết được lúc nào vương gia lại dẫn người về vả mặt nàng ta chứ?
Đang lúc nàng ta hết đường xoay sở thì Gia quý phi lại nhúng tay vào Giáo Phường Ti.

Đầu tiên là nâng đỡ gánh kịch nói này, rồi lại xây lên đại kịch viện, bán vé vào cửa cho bên ngoài, biến Giáo Phường Ti từ thanh lâu nhà nước thành “hí viện tử” nhà nước.

Bây giờ mỗi người trong Giáo Phường Ti đều kim quý, cho dù có là người đóng vai phụ trong kịch nói thì cũng đều có người coi trọng, chạy đến đưa tiền bạc tặng đồ.

Chuyện này ngược lại cũng thôi đi, cũng chỉ là đại quan quý nhân chơi bời trong lúc rảnh rỗi, nâng đỡ hí tử, thậm chí còn chẳng có gì khác biệt với trêu mèo chọc chó.

Nhưng nếu bọn họ vẫn là những nhạc nhân muốn ngủ là ngủ như trước kia, vậy thì sẽ sai hoàn toàn, đừng nói đến Gia quý phi sẽ không ngồi yên không để ý tới, mà chính cả Hộ Bộ cũng không bằng lòng.

Cho nên vương gia nhà bọn họ tuy vẫn ba ngày hai lần chạy tới Giáo Phường Ti như trước kia, nhưng cũng chỉ đơn thuần là đi xem kịch nói, giờ dần chính khắc đại kịch viện đóng cửa, hắn ta cũng giống như con em nhà quyền quý khác, ngoan ngoãn rời đi.

Cho nên may mà có Gia quý phi, mặt mũi của Ninh vương phi mới được bảo vệ, bảo sao mà nàng ta không cảm kích cho được?
Còn Ninh vương? Không nạp thiếp là không thể nào, nhưng đều là nạp những thiếp từ những nhà đàng hoàng hoặc là tỳ thiếp, cũng không phải là hậu thế của những quan sai phạm tội mà ngàn người cưỡi, vạn người đè của Giáo Phường Ti kia nữa, Ninh vương phi mới không thèm quan tâm đâu.

Có Tần vương phi và Ninh vương phi đi đầu, những tông thân và cáo mệnh khác liên tục phụ họa không ngừng, tứ hoàng tử được khen lên đến tận trời.

Trang Minh Tâm đưa tứ hoàng tử đến tay Bùi thị, giới thiệu với tứ hoàng tử: “Đây là ngoại tổ mẫu của con.


Bùi thị mặt mày phơi phới nhìn nhị khuê nữ một cái, cười nói: “Nó còn nhỏ mà, có biết ngoại tổ mẫu là gì đâu.


Quỳnh Phương đi theo phía sau Trang Minh Tâm cười nói: “Tứ hoàng tử rất thông minh, hôm nay không chỉ nhận biết được được quý phi nương nương, mà còn nhận ra được cả hoàng thượng nữa đó.


Bùi thị “Ai ya” một tiếng, dát vàng cho Dục Cảnh đế nói: “Thông minh như vậy, chắc chắn là di truyền từ hoàng thượng, mẫu phi của nó khi còn nhỏ cũng không cơ trí như vậy.


Trang Minh Tâm nhếch mép lên một cái, trong đầu lại nghĩ nàng xuyên từ khi còn trong thai, bất cứ việc gì đi so sánh với tỷ tỷ sinh đôi Trang Tĩnh Uyển thì đều tốt hơn, thậm chí nàng còn cố tình rớt lại phía sau một bước rồi, vậy mà còn không phải cơ trí sao?
Sau khi tâng bốc Dục Cảnh đế xong, Bùi thị lại đưa tứ hoàng tử cho Trang Tĩnh Uyển đứng ở bên cạnh, cười nói: “Khi quý phi nương nương sinh tứ hoàng tử khá thuận lợi, con bế tứ hoàng tử một cái đi, dính chút phúc khí của quý phi nương nương.


Lại vụng trộm nghĩ trong lòng, bất kể là đại trưởng công chúa An Nam có thích nhi nữ thật hay chẳng qua chỉ là lời khách sáo, thì tốt nhất đại khuê nữ cũng nên sinh được nam đầu tiên, như vậy mới có thể hoàn toàn đứng vững gót chân ở phu gia.

Trang Tĩnh Uyển thấy Trang Minh Tâm chỉ bĩu môi, cũng không nói lời gì phản đối, liền nhận lấy tứ hoàng tử, cân nhắc, cẩn thận quan sát thằng bé một phen, cười nói: “Miệng và cằm giống với quý phi nương nương, hẳn là có chút phúc khí.


Ngay trước mặt mọi người, Trang Minh Tâm nên giả bộ thì vẫn phải làm ra vẻ giả bộ, nàng giải thích cho tứ hoàng tử: “Đây là di mẫu của con.


Tứ hoàng tử nhìn Trang Tĩnh Uyển một cái, lại nhìn Trang Minh Tâm, con ngươi đen như quả nho chớp chớp mấy cái, như là có chút nghi ngờ tại sao lại có hai mẫu phi giống nhau như đúc thế kia.

Một lát sau, lộ ra một nụ cười với Trang Minh Tâm.

Trang Minh Tâm bế lấy thằng bé, vỗ một cái lên cái mông nhỏ của nó, cười nói: “Thật là giỏi, cũng không nhận nhầm mẫu phi và di mẫu.


Bùi thị cười nói: “Nếu không tại sao lại nói tứ hoàng tử thông minh chứ?”
Nhiều người phức tạp, Trang Minh Tâm chỉ đơn giản bế tứ hoàng tử đi vòng vòng một hồi, rồi kêu Trương nương tử và Tạ Kiều cùng nhau bế thằng bé về Chung Túy cung.

Trang Tĩnh Uyển thấy tứ hoàng tử tuy không muốn rời Trang Minh Tâm, nhưng Trang Minh Tâm tốt tính giải thích với thằng bé một phen, mặc dù nghe không hiểu, nhưng lại ngoan ngoãn vùi trong ngực bà vú được bế đi.

Nhất thời có chút hâm mộ, cảm khái với Bùi thị nói: “Nếu như vật nhỏ trong bụng con cũng thông minh, nghe lời như tứ hoàng tử thì tốt biết bao.

Thường ngày ngoại mệnh phụ bên ngoài vào cung dự tiệc, nhiều nhất một canh giờ là có thể trở về.

Nhưng vì hôm nay để xem xong mười hai màn kịch nói của ba vở kịch, bọn họ cứ thế đến gần giờ dậu bốn khắc mới vội vã xuất cung.

Trong khoảng thời gian đó lại không có một ai cáo lui trước.

Dẫu sao cho dù tổ mẫu, mẫu thân có muốn đi thì tôn nữ và nhi nữ nhà mình cũng không đi theo.


Trở về từ cung Khôn Ninh, Trang Minh Tâm dựa nghiêng người lên gối trên giường la hán, đỡ eo nói lầm bầm: “Mệt chết bổn cung rồi.


Quỳnh Phương vội vàng cầm chày gỗ nhỏ tới, đấm lên eo cho nàng, cười nói: “Cũng may trước đó nương nương đã thuyết phục hoàng thượng, năm nay không tổ chức tiệc sinh thần cho người, nếu không mấy ngày nữa lại phải lăn lộn một trận rồi.


Hôm nay là mùng chín tháng ba, sinh thần của nàng vào mười sáu tháng ba, chỉ còn cách bảy ngày.

Trang Minh Tâm cười nói: “Cũng không phải là tuổi tròn, ăn một bát mì trường thọ là được rồi, tội gì phải kích động quần chúng rồi làm khổ một trận chứ?”
Có lẽ chưa bao lâu nữa là Dục Cảnh đế sẽ hạ chỉ lập thái tử.

Ý chỉ lập thái tử vừa ban ra, thánh chỉ phong hậu cho nàng cũng không còn xa.

Phong hậu là đại sự, quan viên ở địa phương không thể đích thân đến, được dâng sổ con chúc mừng, chúng cáo mệnh của quan ở kinh thành thì sau khi bái tân hoàng hậu xong, tất nhiên là nàng phải mở tiệc khoản đãi một phen.

Nếu như tiệc trăm ngày của tứ hoàng tử đã mở tiệc một lần rồi, tiệc sinh thần của nàng lại một lần nữa, rồi phong hậu là thêm lần nữa, rốt cuộc cũng có hơi khoa trương.

Cho nên nàng đã thuyết phục Dục Cảnh đế hủy bỏ tiệc sinh thần.

“Nương nương, đây là danh sách lễ vật ngày hôm nay, nô tỳ đã dẫn người ghi tên, lập danh sách nhập kho rồi.

” Thôi Kiều vén rèm đi vào, đưa danh sách đã được ghi xong đến trước mặt Trang Minh Tâm.

Trang Minh Tâm nhận lấy, lật đại khái một hồi, hỏi: “Có cái gì khác biệt không?”
Thôi Kiều cười nói: “Chúng cáo mệnh tặng quà, phần lớn đều tuân theo quy củ, cũng không có thứ gì quá khác biệt.

Chẳng qua là trong những tông thân, có Ninh vương phi đưa lễ vật quả thật có hơi phong phú.


Nói xong, nàng ta tiến lên, lật tới đầu cuốn sổ giúp Trang Minh Tâm, chỉ vào đó mà khen ngợi: “Người nhìn xem, là cây san hô, rồi có bảo tỏa bằng ngọc màu tím, còn có cả thiên châu cửu nhãn, tùy tiện lấy ra một thứ cũng phải làm người ta lau mắt mà nhìn, hơn nữa nàng ta vừa ra tay là tận ba thứ nữa chứ?”
Trang Minh Tâm hơi suy nghĩ một lát, rồi đã hiểu nguyên do mà Ninh vương phi đưa lễ lớn như vậy, cười nói: “Nhận đi, không sao đâu, đợi sau này khi phủ Ninh vương lại sinh được thêm nhi tử thì nhân cơ hội trả lại cũng được.


Dù sao trong phòng kho nhỏ của nàng cũng có không ít thứ hiếm lạ mà Dục Cảnh đế thưởng cho, đến lúc đó lấy ra mấy thứ đáp lễ là được rồi.

Suy nghĩ một chút, nàng lại phân phó Thôi Kiều: “Đưa thiên châu cửu nhãn cho thái hậu nương nương, nói là vốn dĩ Ninh vương phi muốn tặng quà vào tiệc trăm ngày, nhưng bổn cung không tin phật, làm uổng phí thứ tốt, dứt khoát thay Ninh vương phi hiếu kính thái hậu nương nương.


Màn cửa chợt bị vén lên, Dục Cảnh đế bước nhanh tới, cười nói: “Ái phi quả thật là một người hiếu thuận.


Trang Minh Tâm vừa mới muốn xuống giường la hán, liền bị Dục Cảnh đế đè lại: “Không cần đa lễ! Hôm nay sợ là nàng mệt mỏi không ít, vẫn nên nằm nghỉ đàng hoàng một lát đi.


“Đa tạ hoàng thượng chăm sóc.

” Trang Minh Tâm biết thời biết thế, lại dựa người lại, phân phó người dâng trà lên cho Dục Cảnh đế.

Dục Cảnh đế ngồi xuống bên cạnh nàng, cười hỏi: “Tiệc trăm ngày hôm nay có thuận lợi không? Có người nào gây sự với nàng không?”
Không có ai gây sự với nàng cả, nhưng lại có người gây chuyện với Trang Tĩnh Uyển.

Trong mắt người ngoài, nàng và Trang Tĩnh Uyển là một thể, gây sự với Trang Tĩnh Uyển chẳng phải cũng không khác nào gây sự với nàng sao?
Nàng cười nói: “Có hiền phi muội muội tài giỏi chạy trước chạy sau thay thần thiếp, đâu thể nào không thuận lợi được?”
Dừng lại một chút, nàng lại cố làm ra rẻ hời hợt nói: “Chẳng qua là Sở vương thẩm có lẽ là vì nhi tử bị lưu đày, tính tình có hơi nóng nảy, khi nói chuyện với phu nhân thế tử Vĩnh Xương Hậu có chút không biết nặng nhẹ… Dù đại trưởng công chúa An Nam chưa mở miệng, nhưng thần thiếp thấy sắc mặt bà ta cũng không được tốt lắm.



Dục Cảnh đế lập tức nổi giận: “Thanh Quân là phụng lệnh trẫm đi điều tra nguyên nhân phủ Sở Vương bị bốc cháy, bà ta muốn trách thì trách trẫm, giận cá chém thớt lên tức phụ của Thanh Quân làm gì?”
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng lại quên mất phu quân của Trang Tĩnh Uyển, phó chỉ huy sẽ Cẩm Y Vệ Liêu Thanh Quân chính là người phụ trách điều tra án bốc cháy của phủ Sở vương
Còn tưởng rằng Trang Tĩnh Uyển bị cái danh “quan nghiệm thi” này của nàng ảnh hưởng, không ngờ lại là bị cái danh “quan điều tra” này của Liêu Thanh Quân làm liên lụy.

Thua thiệt lúc ấy nàng còn vì thế mà có cảm thấy hơi áy náy.

Sớm biết vậy thì cũng không cho Trang Tĩnh Uyển bế tứ hoàng tử.

Trong lòng chỉ hận không thể “chửi thề”, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ không để ý cười một tiếng: “Rốt cuộc bà ta cũng là vương phi, phu nhân của thế tử Vĩnh Xương Hậu cũng chỉ là phu nhân của một thế tử hầu phủ, tôn ti khác biệt, phu nhân của thế tử Vĩnh Xương Hậu chịu chút ủy khuất cũng là phải thôi.


Hơi dừng một chút, nàng lại ngượng ngùng cười nói: “Chẳng qua là phu nhân thế tử Vĩnh Xương Hậu còn đang hoài thai, giống như bảo bối trong mắt của đại trưởng công chúa An Nam, nếu như bị ấm ức, há chẳng phải là làm đại trưởng công chúa An Nam phải chịu ấm ức sao?”
Nàng không hề nói nửa câu nào thay Trang Tĩnh Uyển, ngược lại kéo đại trưởng công chúa An Nam vào, như vậy mới có thể làm Dục Cảnh đế coi trọng hơn.

Quả nhiên lúc này Dục Cảnh đế hừ lạnh một tiếng: “Cao Xảo!”
Cao Xảo vội vén rèm đi vào, cười hỏi: “Hoàng thượng muốn lật thẻ bài của Gia quý phi nương nương sao? Nô tài lập tức kêu người báo cho Kính Sự phòng.


Dục Cảnh đế tức giận cười, mắng: “Ngươi là óc heo hả, ban ngày ban mặt lại lại nghĩ đến chuyện kia là sao?”
Trang Minh Tâm: “…”
Người nói lời này có thấy thẹn với lương tâm không vậy?
Quả nhiên là chân đèn cao tám trượng chỉ chiếu thấy người khác, không thấy rõ bản thân.

Cao Xảo bị chửi mà lờ mờ, mặt đầy vô tội hỏi: “Hoàng thượng có gì phân phó?”
Dục Cảnh đế lười để ý tới ông ta, hừ nói: “Truyền ý chỉ của hoàng thái hậu, Sở vương phi không có phép tắc, mất lễ nghi, nóng nảy, lệnh cho đóng cửa suy ngẫm nửa năm, từ nay về sau nếu như không được hoàng thượng, thái hậu và hoàng hậu truyền gặp thì không được vào cung.


Trang Minh Tâm lập tức hài lòng.

Chỉ là người ngã thôi mà, vốn dĩ phủ Sở vương lại bị bài xích ra bên ngoài tông thân, ngay cả tư cách tham dự gia yến cũng không có, cũng chẳng có gì khác biệt cả.

Nhưng câu trước có thể coi như là làm lòng người hả hê.

Đóng cửa suy nghĩ hơn nửa năm là chuyện nhỏ, nhưng bị “đích thân” Trịnh thái hậu khiển trách, hạ chỉ, cũng phạt đóng cửa suy nghĩ hơn nửa năm, thể diện bị ném đi xa vạn dặm rồi.

Không đến hai, ba năm thì sợ là Sở vương phi không có mặt mũi nào mà ra ngoài gặp người.

Trang Minh Tâm cười nhìn hắn, trêu ghẹo nói: “Người muốn phạt bà ta thì cứ phạt, tội gì phải đây thái hậu nương nương ra làm tên ác nhân chứ?”
Dục Cảnh đế dùng ngón tay điểm lên trán nàng một cái, cười nói: “Đều nói hoài thai một lần ngốc ba năm, quả nhiên là ái phi đã ngốc hơn trước kia rồi.


Không đợi Trang Minh Tâm tức giận, lại vội vàng giải thích: “Sở vương phi là hoàng thẩm của trẫm, lại là một nữ quyến, trẫm thân là điệt nhi, lại là một đại nam tử, sao lại có thể tự mình hạ chỉ mắng bà ta chứ?”
Trang Minh Tâm nghĩ lại, thấy hình như hắn nói cũng có lý.

Cộng thêm mấy đời trước đã được xem mấy vở kịch thanh tẩy hậu cung, bất luận là phi tần tấn vị hay là giáng chức trách phạt, trong thánh chỉ đều là “dựa theo ý chỉ của hoàng thái hậu”.

Có thể thấy từ xưa đến nay “thái hậu” chính là một tay lão làng trong làng đội nồi.

Nàng vội vàng gật đầu: “Hoàng thượng, người nói đúng, là thần thiếp suy nghĩ không chu toàn.


Dục Cảnh đế kéo nàng vào trong ngực, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, lửa nóng nhịn mấy tháng nhất thời bốc lên “bùng bùng bùng”.

Miệng hắn kế sát dái tai nàng, nói bằng giọng khàn khàn: “Đêm hôm nay, trẫm phải yêu thương ái phi một phen mới được.


Sau khi Trang Minh Tâm sinh con, cơ thể càng mẫn cảm hơn trước kia, khí nóng hắn thở ra phun lên dái tai nàng, làm nàng lập tức run lên một cái.

Nàng liếc mắt, cự tuyệt nói: “Hôm nay thần thiếp đã mệt lả rồi, lát nữa dùng xong bữa tối là sẽ nghỉ ngơi, chuyện đôn luân ngày mai lại nói sau.


Dục Cảnh đế trái lại cũng không cưỡng cầu, nghe vậy lập tức nói: “Vậy thì quyết định, ngày mai không cho nàng thoái thác nữa, nếu không trẫm sẽ dùng sức mạnh đó.


“Tùy người.

” Trang Minh Tâm “Xì” một tiếng: “Chỉ với chút sức chiến đấu kia của người, ngay cả Tướng Quân mà cũng không đánh lại, còn muốn dùng sức mạnh với thần thiếp? Thần thiếp chỉ cần dùng một tay, một chân với người thì người cũng đã bị đánh nằm trên đất lớn tiếng xin tha rồi.


Dục Cảnh đế đang muốn phản bác, ý đồ dùng năng lực miệng lưỡi để chứng minh mình có thể đánh thắng được con chó ngu ngốc Tướng Quân kia, nhưng lúc này Trương nương tử ở bên ngoài màn cửa lại mở miệng nói: “Nương nương, tứ hoàng tử tìm người.


Trang Minh Tâm nghe vậy, lập tức nói: “Bế thằng bé vào đi.

Trương nương tử bế tứ hoàng tử mặc áo khoác ngoài bằng lụa đỏ thẫm, cả tã cũng là lụa đỏ thẫm luôn, ăn mặc mang theo không khí vui vẻ, đưa đến trong ngực Trang Minh Tâm.

Cười nói: “Tứ hoàng tử cũng quá thông minh đi, vốn dĩ còn đang vui vẻ chơi đùa với thần phụ, mà khi nghe được bên ngoài có động tĩnh, lập tức đoán ra được là người đã trở lại, gấp gáp kêu lên a a, đúng là một đứa bé cơ trí.


Hôm nay đã nghe được nhiều lời nịnh nọt nên Trang Minh Tâm cũng không để ý, chỉ cười khoát tay một cái, đuổi Trương nương tử đi xuống.

Dục Cảnh đế hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn tứ hoàng tử nói: “Con cũng là đại hài tử ba tháng rồi, vậy mà còn suốt ngày dính lấy mẫu phi con, còn ra thể thống gì nữa!”
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng tức giận nói: “Người cũng đã là đại hài tử hai mươi lăm tuổi rồi, thế mà còn suốt ngày dính lấy thần thiếp, Niên Ca Nhi mới vừa hơn ba tháng, còn đang bú sữa, tại sao lại không thể dính lấy thần thiếp chứ?”
Ghen với một hài tử, không có tiền đồ!
Dục Cảnh đế bị nàng mắng sờ sờ mũi, không dám khiển trách tứ hoàng tử nữa, cười đùa hí hửng nói: “Ai bảo ái phi lại diễm lệ động lòng người như vậy chứ, trẫm cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, sao có thể khống chế được chứ?”
Trang Minh Tâm nhếch mép lên một cái, lười để ý tới những lý do không chính đáng này, tự mình sờ sờ cái bụng nhỏ của tứ hoàng tử, sau đó kéo áo ngắn từ trong mã diện (phần bên dưới giống váy trong đồ cổ trang của con trai) ra, bắt đầu cho tứ hoàng tử bú sữa.

Dục Cảnh đế không hề chớp mắt một cái nào mà nhìn ngực nàng, khó khăn nhịn nuốt nước miếng.

Khóe miệng nàng giật giật, biết là hắn thèm khát cơ thể của mình, nhưng ai không biết còn tưởng là hắn thèm sữa nữa đó.


Dưới sự kiên trì của Trang Minh Tâm, trong đêm tiệc trăm ngày của tứ hoàng tử, cuối cùng nàng vẫn được ngủ một giấc ngon lành.

Nhưng đêm hôm sau coi như phải chịu tội rồi.

Cẩu hoàng đế nhịn mất ba tháng, tuy trong thời gian này cũng dùng những phương pháp khác giải tỏa cho hắn mấy lần, nhưng rốt cuộc là vẫn chưa tận hứng.

Bây giờ đã được khai giới, có thể tưởng tượng được trong có biết bao cuồng nhiệt.

Thế nhưng cơ thể nàng càng mẫn cảm hơn so với trước kia, màn dạo đầu mới làm được đến một nửa, nàng đã lên đỉnh hai lần.

Mỗi lần lên đỉnh đều có không ít sữa bị tràn ra.

Chờ khi thực chiến lại càng nguy nan, dòng nước tuôn trào, hắn mưu đồ dùng miệng chặn lại, nhưng lại có tận hai cái, chặn một chỗ thì chỗ khác lại rò rỉ.

Không bao lâu sau trên giường liền ướt mất một mảng lớn.

Dục Cảnh đế đỏ cả mắt, vừa nuốt ừng ực vừa điên cuồng làm việc.

Chiến đấu hăng hái đến nửa đêm thì lửa mới tắt.

Ngày hôm sau Trang Minh Tâm suýt chút nữa đã không xuống nổi giường, chân vừa mới dẫm lên giày thêu là liền mềm nhũn muốn ngã xuống đất, được Quỳnh Phương tay mắt lanh lẹ đỡ lên.

Quỳnh Phương nhỏ giọng oán trách nói: “Hoàng thượng cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, xem nương nương bị chơi đùa kìa.


Hơn nữa, Lập Hạ cũng đã len lén nói cho nàng ta, đêm qua hoàng thượng đã cho người đi vào đổi khăn trải giường ba lần, cũng quá là không biết tiết chế, muốn giày vò nương nương đến chết đây mà.

Trang Minh Tâm cắn răng nghiến lợi, nhất định cẩu hoàng đế chính là một con chó điên, đêm hôm qua nàng giống như là một cục thịt béo bở nằm trên thớt vậy, bị hắn ấn, kéo, gặm đến nát bấy, sau đó ăn vào trong bụng.

Nếu như chỉ một lần thì cũng thôi, nhưng hắn lại ăn mãi không đủ, giày vò nàng khoảng ba hồi.

Trong hồi cuối cùng, làm được một nửa nàng trực tiếp không nhịn được mà ngủ mê man.

Chuyện này thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ nàng còn đang trong thời kỳ cho con bú, sữa đầy đủ, có thể tượng tượng ra được là kết quả gì, nhất định là nước tràn bờ đê.

Khăn trải giường cũng thay đến ba lần.

Dù là mặt nàng cũng đủ dày, nhưng khi hồi tưởng lại thì ngượng ngùng chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài, nàng chỉ có thể xụ mặt, cố làm vẻ sao cũng được nói: “Không có việc gì đâu, bổn cung nghỉ ngơi nửa ngày là sẽ trở lại bình thường thôi.


Quỳnh Phương thấy vậy cũng không tiện nói nhiều, đỡ Trang Minh Tâm vào thùng nước tắm, để cho nàng ngâm nước nóng thư giãn cơ thể.

Ngâm nước nóng hai khắc, lại tắm rửa thay quần áo xong, cuối cùng Trang Minh Tâm cũng thư thái sảng khoái hơn đôi chút, cơ thể cũng không còn mệt mỏi như vậy nữa.

Sau đó trong lòng nàng liền quyết tâm, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không dung túng cẩu hoàng đế nữa, không thể có chuyện hắn một cầu khẩn, một bán thảm là nàng lại mềm lòng được.

Sự thật đã chứng minh, hắn cũng không phải là người thấy tốt là thôi, chỉ cần nàng hơi dung túng là hắn sẽ được voi đòi tiên.

Nhất định phải nắm “dây dắt chó” trên cổ hắn thật chặt, khi nào nên nới lỏng thì nới, còn khi nào nên siết chặt thì siết.

Quan hệ giữa nam nữ, từ trước đến giờ không phải là gió đông áp đảo gió tây, mà chính là gió tây áp đảo gió đông.

Nàng phải làm người chiếm thế thượng phong đó.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.