Ngộ Phật

Chương 8: Trong chùa


Bạn đang đọc Ngộ Phật – Chương 8: Trong chùa

MỘT BẦY HÒA THƯỢNG.

Đã ba ngày trôi qua từ khi đến chùa Thượng Vân, vậy mà Giang Trừng không thấy được cả cái bóng của đại sư, cũng chẳng biết anh đã đi đâu làm gì, may mà còn Thù Vọng đáng yêu ở chơi với cô, nhận nhiệm vụ đưa lối dẫn
dường, vừa thân thiết như hạt dẻ cười vừa chu đáo quan tâm như mẹ.

Cậu bé đáng yêu này rất biết cách chăm sóc người khác, gần như đã chinh
phục được Giang Trừng, cô quẳng đại sư ra khỏi chín tầng mây rồi. Nhưng
dù biến mất tăm, đại sư vẫn không quên mục đích đưa cô đến đây — Vì khí tà sát đã chuyển sang cô sau khi hai người này nọ kia đó, cô cần ngâm
suối Vô Cấu trong ba tháng. Thế là, ngay hôm sau ngày cô đến, nhóc hòa
thượng Thù Vọng đã đến đánh thức cô, bảo mình được sư phụ dặn đưa cô đi
tắm suối.

Vô Cấu là dòng suối hời hợt tuôn ra từ lưng chừng sườn một ngọn núi nhỏ
bình thường trong chùa, chung quanh chẳng có thứ gì che chắn. Con suối
này có diện tích khoảng bốn mét vuông, sâu ngang eo Giang Trừng, nước
trong đến nỗi có thể thấy rõ hoa văn đẹp lạ của đá cuội dưới đáy, lá rơi trên mặt nước cứ như đang lơ lửng giữa không trung.

Dòng nước trong vắt như không khí thế này thì ngâm mình xuống sẽ lộ hết
người, mà nhóc hòa thượng Thù Vọng còn cố ý dặn phải cởi sạch quần áo
trước khi xuống suối Vô Cấu.

“Giang Trừng tỷ tỷ, đệ sẽ canh chừng bên ngoài, không để ai vào được đâu.” Hòa thượng nhỏ nghiêm túc bảo.

Giang Trừng vốn chẳng băn khoăn mảy may, cười ha hả, tiện tay xoa đầu
trọc của cậu bé. “Vậy sự trong sạch của chị đây giao cho em bảo vệ
đấy!”Read more…

Hai hôm trước vẫn yên ổn, chẳng xảy ra chuyện gì bất ngờ, rốt cuộc đến
ngày thứ ba, lúc Giang Trừng đang ngâm mình dưới suối, có vài vị khách
nhỏ nghịch ngợm ghé thăm.

“Minh Phi chớ chớ đẩy! Tôi rơi xuống mất!”

“Rõ là do Minh Trọng cậu quá béo, mỗi cậu chen chứ ai!”

“Hai người các cậu be bé cái mồm lại, lớn tiếng thế này nhỡ bị phát hiện thì sao! Thể nào cũng sẽ bị Hình Giới sư thúc nhốt vào phòng tối, tuột
quần tẩn một trận cho mà xem!”

“Cũng Minh Trọng léo nhéo trước chứ ai! Cậu ta đẩy tôi kìa! Tôi còn chưa thấy vị khách mà sư thúc tổ đưa về trông như nào nữa!”

“Minh Phi, cậu cũng nói chuyện mà! Lớn tiếng hơn cả tôi, tôi cũng có thấy được người đó trông thế nào đâu!”

“Đã bảo các cậu đừng to tiếng như vậy rồi!”

Giang Trừng ngâm mình dưới suối Vô Cấu, nghe thấy vài cái đầu trọc nhỏ ở cách mình không xa líu ríu nói chuyện mà tự cho là bí mật, gần như sắp
phá ra cười. Hình như có ba đứa bé, nghe giọng thì chắc cũng cỡ tuổi Thù Vọng.

Bên đó nói qua nói lại một hồi thành ra sắp cãi lộn, Giang Trừng dựng tai hóng mấy đứa nhóc gây nhau, nhịn cười run cả hai vai.


Ngay lúc ấy, cô nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu lên đã trông
thấy bên bờ suối, nơi mà mấy cậu nhóc cùng trốn, có một đứa bé đi ra.
Sau tảng đá to hãy còn ba cái đầu trọc lớn hơn một chút đang khe khẽ cãi nhau, hoàn toàn chẳng chú ý đến đứa bé tự chủ động bước ra này.

Đứa bé này đầu trọc bóng loáng, hai má mũm mĩm, trông nhỏ hơn ba cậu còn lại, chắc chỉ độ ba tuổi, cậu mặc áo tăng thật dày, loạng choạng đi về
phía cô, nom như chú vịt con vậy.

“Ca ca bế, muốn ăn kẹo!” Cậu nhóc hé cái miệng bé xinh đỏ hồng, cất
giọng trẻ con ngây ngô. Nể cái tướng đi đáng yêu và giọng nói ngậy sữa
của cậu nhóc, Giang Trừng lựa chọn lờ đi chuyện cậu vừa gọi mình là anh
chứ không phải chị.

Giọng của cậu nhóc này như đã dọa ba đứa trẻ đang gây nhau bên kia, chỉ
nghe đứa mãi can hai cậu còn lại bật thốt tiếng “Ôi trời!”, bảo: “Hỏng
rồi! Minh Uế sư đệ đi ra ngoài rồi, hai cậu chỉ lo cự cãi, chẳng trông
nom Minh Uế sư đệ gì cả! Giờ thì hay quá, chúng ta bị phát hiện rồi!”

“Chính Minh Hoa cậu không trông kỹ Minh Uế mới đúng!”

“Phải đấy phải đấy!”

Có ba cái đầu trọc như nhau thò ra từ sau tảng đá to vọng lại tiếng nói
kia, len lén nhìn sang bên này. Cậu bé hoàn toàn chẳng biết mình đã bán
đứng đồng bạn kia còn đang cười nhe hai chiếc răng, chìa tay về phía
Giang Trừng, ngọng líu ngọng lô đòi bế. Giang Trừng bèn giả vờ không
thấy ba cái đầu trọc đang căng thẳng phía kia, đưa tay xoa đầu đứa bé
ngồi xổm bên bờ, khiến cậu cười khanh khách.

“Ấy ấy ấy! Người kia tính làm gì, có phải định uýnh Minh Uế sư đệ không! Mau ra cứu Minh Uế sư đệ đi!”

Giang Trừng trợn tròn mắt nhìn một bóng đen xẹt qua trước mặt, đứa bé
mình mới xoa đầu lúc nãy đã biến mất, cô lại ngó sang tảng đá to kia,
bốn cái đầu trọc xếp thành hàng, tám con mắt đen láy sáng ngời đang
chòng chọc nhìn cô.

“Hi ~ Chào mấy đứa ~” Giang Trừng tựa vào bờ, cười tủm tỉm vẫy tay với
các cậu bé, khiến ba cái đầu trọc hoảng hốt rụt ra sau tảng đá, tiện thể kéo cả đứa trẻ kia theo. Chốc sau mới run run thò đầu ra lại, tò mò
nhìn Giang Trừng.

Giang Trừng vừa định lên tiếng, đã nghe giọng nhóc hòa thượng Thù Vọng
vang lên ngoài kia, cậu hỏi: “Minh Phi Minh Trọng Minh Hoa, có phải mấy
đứa đang ở trong đó không?”

Sau đó, cậu lò dò gậy tre bước vào, mày nhíu, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm
lại. Rõ là không nhìn thấy, Thù Vọng lại đi từng bước chắc nịch về phía
tảng đá to, bảo: “Ra đây, không cần trốn nữa đâu.”

Ba nhóc hòa thượng vóc người suýt soát Thù Vọng đùn đẩy nhau bước ra, vẻ mặt cứ như tai vạ tới rồi, chỉ đứa bé nhất không hiểu gì, vẫn cười khì

thơ ngây đi theo, cao thấp béo gầy xếp thành một hàng.

Thù Vọng hỏi: “Sao các con lại biết mà tới? Minh Hoa, con trả lời xem.”

Nhóc hòa thượng nom xinh xinh là Minh Hoa, cậu đáp: “Minh Trọng bảo sư
thúc tổ đưa một vị khách về, chúng con tò mò mới lén chạy đến xem.”

Đôi mày Thù Vọng nhíu chặt lại như sâu róm, cậu bảo: “Kể cả có thế thì
mấy đứa cũng không nên lén đến xem lúc khách đang tắm chứ.”

Nhóc hòa thượng beo béo cúi gằm đầu là Minh Trọng, cậu khẽ thưa: “Mới
nãy chúng con vừa khéo bắt gặp huynh ấy sang đây, vậy là đi theo, không
phải cố ý lén xem người ta tắm đâu ạ.”

Nhóc hòa thượng gầy gầy còn lại là Minh Phi, cậu cũng cuống quýt nói:
“Thù Vọng sư thúc, chúng con biết sai rồi, xin đừng nói lại với Hình
Giới sư thúc ạ!”

Đứa bé nhất: “Khặc khặc khặc!”

Thù Vọng đạo mạo như người lớn, thở dài: “Các con lại còn dắt Minh Uế sư điệt đi theo, ẩu tả biết bao. Ta không mách lại Hình Giới sư huynh,
nhưng đã làm sai thì phải chịu phạt, giơ tay ra đây.”

Ba hòa thượng nhí ngoan ngoãn chìa hai tay ra, cậu nhóc bé nhất hóng ba
sư huynh nhăn mặt bên cạnh, cũng hăng hái thò tay ra theo.

Thù Vọng lần lượt quất ba đôi tay kia mười roi bằng gậy tre trong tay,
tới chỗ cậu bé thì cất gậy đi, nhón một viên kẹo trong tay áo ra đặt vào lòng bàn tay nhỏ nhắn nọ.

“Sư thúc bế bế! Ăn kẹo nào!”

“Minh Uế ăn đi, sư thúc không ăn.” Hòa thượng nhỏ Thù Vọng dịu giọng
lại, vỗ vỗ đầu cậu nhóc. Sau đó, cậu nói với Giang Trừng: “Giang Trừng
tỷ tỷ, vô cùng xin lỗi, các sư điệt không hiểu chuyện, đệ sẽ dạy dỗ
nghiêm phạt chúng sau.”

Rõ ràng cậu cũng chỉ cỡ tuổi ba cái đầu trọc kia, vậy mà lại già dặn hơn nhiều, nhưng có già dặn đến cỡ nào cũng chỉ là một cậu bé, Giang Trừng
thấy vẻ ra dáng ông lớn kia mà buồn cười, Thù Vọng còn cố ý bắt ba nhóc
hòa thượng kia tới xin lỗi mình, cảnh cả đám nhóc xếp hàng, mở mắt đồng
loạt khom lưng xin lỗi thật rất thú vị.

“Được rồi, mấy đứa đã thành khẩn xin lỗi thì chị tha cho lần này, nhưng
nhớ mai sau không được làm những chuyện như vậy nữa.” Giang Trừng nói,
thấy vẻ mặt rất muốn song lại không dám hỏi của cậu béo Minh Trọng, hai
đứa còn lại nom cũng rất tò mò, mới bảo: “Mấy đứa định hỏi cái gì à?
Muốn hỏi cứ hỏi đi.”


Cậu béo Minh Trọng ngó tụi nhỏ, lại nhìn sang Thù Vọng, sau cùng mới dè dặt: “Tỷ là nữ tử, không phải nam tử ạ?”

Giang Trừng: “Ừ, chị là con gái.”

Minh Trọng: “Thì ra nữ tử là thế này đây ạ?!”

Minh Phi: “Sao trông chẳng khác gì nam tử thế? Thù Chỉ sư thúc chẳng đã bảo khác nhau mà?”

Minh Hoa: “Gay rồi! Chúng ta đã nhìn trộm nữ tử tắm rửa! Có gọi là phá giới không! Sẽ bị Hình Giới sư thúc phạt đấy!”

Ba nhóc hòa thượng hoảng hồn hú vía, ôm nhau run bần bật. Cậu nhóc bé
nhất, Minh Uế xơi kẹo Thù Vọng cho, nhìn ba sư huynh nhà mình.

“Bộp bộp bộp.” Giang Trừng vỗ tay thu hút sự chú ý của ba tiểu hòa
thượng, “Rồi rồi, tôi lừa các cậu thôi, thực ra tôi là con trai.”

Ba nhóc hòa thượng cùng ấn ngực mình, thở phào nhẹ nhõm.

“Các cậu chưa từng trông thấy con gái à?”

“Từ lúc hiểu chuyện đến nay, bọn đệ luôn sống trong chùa, chưa từng ra
ngoài. Sư phụ bảo sau năm mười lăm tuổi chúng đệ mới được phép xuống
núi.” Minh Hoa đáp.

“Đúng đúng đúng, trong chùa không có nữ tử, nhưng Thù Chỉ sư thúc đã
giảng rằng nữ tử khác bọn đệ, họ giấu hai cái bánh bao to trước ngực,
lúc đói có thể lôi ra ăn, hay thật đấy.” Cậu béo Minh Hoa nuốt nước
miếng, chắc là đói rồi.

Cậu gầy Minh Phi xoa cái bụng đang sôi ùng ục của mình.

Cuối cùng lại thành Giang Trừng dẫn theo cả bầy, nom như một chiếc đuôi
nhỏ — Thù Vọng, Minh Trọng Minh Hoa Minh Phi và cậu nhóc Minh Uế đến
thiện đường của chùa Thượng Vân.

Ở thiện đường rất ít người, vì phần đông hòa thượng chùa Thượng Vân đã
đạt tới tu vi không cần ăn cơm nữa, chỉ còn đám hòa thượng nhóc này cần
phải ăn. Dĩ nhiên nơi đây chỉ có thức chay, may mà đại hòa thượng bếp
chính ở thiện đường nấu ăn rất ngon. Tuy gã bếp chính này mặt mày nghiêm nghị, có vẻ không dễ tiếp xúc, nhưng thực ra lại là người rất yếu lòng.

Giang Trừng mới đến ba ngày mà đã quấn lấy rồi trấn không biết bao nhiêu bánh ngọt gã giấu riêng, một nửa trôi vào bụng Thù Vọng, một nửa để
mình ăn. Tới giờ vẫn chẳng tin nổi, gã đầu bếp mặt lạnh này lại là một
hòa thượng thích ăn đồ ngọt.

Ngồi trên bàn ăn là dễ bồi đắp tình đồng chí nhất, lúc chiếm bánh từ chỗ bếp chính về chia cho mấy nhóc hòa thượng, Giang Trừng đã được tụi nhỏ
nhìn bằng ánh mắt mà chúng dành cho bạn hữu.

Sau đó, Giang Trừng được đám nhóc giảng cho rất nhiều chuyện ở chùa
Thượng Vân, ví như vai vế của ba đứa Minh Phi Minh Hoa Minh Trọng vẫn đã là lớn, là đệ tử của Thù Ấn – trụ trì chùa Thượng Vân.

Còn cậu nhóc Minh Uế thì không cùng sư phụ với mấy đứa nó, nhóc là đệ tử duy nhất của Thù Chỉ – sư đệ trụ trì. Cũng là vị hòa thượng béo trông
có vẻ xuềnh xoàng, bị Thanh Đăng đại sư phạt cho ỉa chảy suốt một tháng
mà họ đã gặp lúc mới tới.

Nhớ lại vẻ lôi thôi nhếch nhác của vị kia, rồi trông sang cậu nhóc đáng

yêu với đôi mắt to tròn Minh Uế, Giang Trừng thật chẳng thể tưởng tượng
nổi bình thường cặp sư đồ này giao lưu với nhau như nào.

Thanh Đăng đại sư hiện là người có vai vế lớn nhất trong chùa, có một đệ tử là Thù Vọng. Trụ trì Thù Ấn và hòa thượng tuềnh toàng Thù Chỉ gọi
Thanh Đăng là sư thúc. Dưới họ còn rất nhiều hòa thượng lớn nhỏ khác
nhau, tổng cộng khoảng mấy ngàn người.

So với hòa thượng lôi thôi Thù Chỉ và Thanh Đăng đại sư thì trụ trì Thù
Ấn phóng khoáng hơn, nghe đồn vị trụ trì này xưa giờ có hai sở thích
lớn, một là nuôi con mèo đen có tên Bạch Tuyết, hai là nhận đồ đệ, nghe
đâu một mình gã ta nhận mấy trăm đệ tử, có khi chính gã cũng chẳng nhớ
được hết.

Mà gã chỉ nhận đệ tử dưới năm tuổi, tới mười lăm tuổi thì giao nhiệm vụ
cho tống cổ ra ngoài lịch luyện, hoàn thành rồi thì về. Chắc đống nhiệm
vụ đó khó lắm, vì trong mấy trăm đệ tử của gã, giờ mới chỉ có năm mươi
mấy người quay về, số còn lại chẳng biết đang rề rà xó nào.

Minh Hoa Minh Trọng Minh Phi là ba đệ tử nhỏ tuổi nhất của vị trụ trì này.

Cách nhận đệ tử của chùa Thượng Vân khá thú vị, họ không xét linh căn
hay tư chất, đến lúc có thể nhận đồ đệ, họ sẽ lượn một vòng thiên hạ,
chỉ cần đưa về được thì muốn nhận ai cứ nhận người đó. Nghe đồn có đại
sư vừa ra ngoài đã dắt hoàng đế của một nước nào đó về, lần thứ hai đã
dắt về hai vị hoàng đế. Có người còn trâu bò hơn, vừa khéo gặp chiến
tranh, bèn mang về mấy chục kẻ thiếu tay mất chân. So với các bề trên
ấy, trụ trì hiện thời của chùa Thượng Vân đã tạm gọi là bình thường.

“Đứng im, thiếu niên trước mặt kia! Mi là người mà Thanh Đăng sư thúc dắt về!”

Giọng nói trầm vang như chuông đồng từ xa bay đến, Giang Trừng nghe mà
ong cả đầu. Cô ngoảnh lại, khó hiểu nhìn một hòa thượng phăm phăm xông
đến chỗ mình.

Hòa thượng này cao to, mặt mày cục mịch, mày rậm chắc chắn, toàn thân
sát khí, rõ kiểu hộ pháp mắt trừng. Mà toàn thân hắn ta vàng rực, khí
chất giàu xổi bốc tận chân mây. Tai đeo khuyên vàng khổng lồ, trước ngực vắt vài sợi dây chuyền vàng, tay cầm pháp trượng vàng, giữa mi tâm là
một chấm vàng rực, cả người đứng dưới ánh nắng trông chói chang vô cùng. Tóm lại, đó là một người vừa gặp đã khiến ý nghĩ “hòa thượng đều nghèo
rách mùng tơi” thâm căn cố đế của Giang Trừng sụp đổ hoàn toàn.

“Ô! Là Hình Giới sư thúc!” Ba nhóc hòa thượng Minh Hoa Minh Trọng Minh
Phi vừa nãy còn đang vui vẻ tán gẫu vội rúc ra sau lưng Giang Trừng,
Minh Uế mở to mắt nắm tay cô, hòa thượng nhỏ Thù Vọng đứng kề Giang
Trừng, khẽ giới thiệu: “Hình Giới sư huynh là người chưởng quản Quy Giới đường ở Thượng Vân tự, người trong chùa phạm lỗi đều sẽ phải nhận phạt
chỗ Hình Giới sư huynh. Hình Giới sư huynh không tu đạo từ bi như bọn
đệ, huynh ấy theo đạo sát lục.”

Tu đạo giết chóc ấy hả? Nghe có vẻ trâu bò lắm.

Đại sư có cặp lông mày trông như sắp bốc khói này hình như chẳng chút
thiện chí gì khi tới gặp mình, Giang Trừng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị soi mói, nào ngờ cái người lướt tới trước mặt mình nhanh như gió, sau khi
dò xét một lượt lại đỏ bừng mặt, nói một câu khó nói: “Mi, gã thiếu niên này! Sao mi lại dám ức hiếp Thanh Đăng sư thúc!”

Nếu phải dùng một câu để diễn tả vẻ mặt bây giờ của hắn, thì đó chính là: Cục cưng rất tủi thân.

Giang Trừng: Hòa thượng trong chùa Thượng Vân, chẳng nhẽ ai cũng có xì tai kỳ cục như này?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.