Bạn đang đọc Ngộ Phật – Chương 162: Cả Đời Vui Vẻ
CÁI KÉN.
“Thiếu gia nhà họ Liễu mới mười ba tuổi đã phải lấy vợ rồi?”
“Ờ, nghe đâu đấy là yêu cầu của nữ thần y chữa khỏi bệnh cho cậu ta, cũng chả biết nữ thần y ấy có lai lịch ra sao, thế mà lại cứu được cậu Liễu đã đặt một chân vào quan tài kia.”
“Nhẽ nào Liễu thiếu gia ngậm thìa vàng mà lớn lại phải lấy một cô gái không rõ lai lịch với cả lớn tuổi hơn mình làm vợ? Cụ Liễu mà chịu ư?”
“Nghe nói nữ thần y cũng chỉ hơn cậu Liễu ba tuổi thôi à, nghe câu nữ lớn hơn ba ra vàng đống chưa, bà thím sát vách nhà tôi rước nàng dâu lớn hơn con trai bà ta ba tuổi về, mọi sự trong nhà hanh thông cả, đâu có tệ tàn gì.
Với lại ban đầu bà cụ đã đồng ý mà, nói rồi chẳng nhẽ nuốt lời? Hầy, cụ Liễu mà giở quẻ, có khi nữ thần y kia lại thuốc hỏng cậu Liễu không chừng, bà cụ hãy còn phải cầu cạnh người ta đấy nhé.”
“Thế vụ này chắc như đinh đóng cột rồi ~”
“Tôi chỉ muốn biết chừng nào thết tiệc mừng thôi, nhớ hồi cậu cả nhà ấy lấy vợ, cả thành ăn cưới hẳn bảy ngày, món nào món nấy ngon tuyệt, kỳ này cậu út thành thân chắc cũng làm cỗ dài hơi chứ nhờ? Phải ghé ăn mới được.”
***
Họ Liễu là tộc lớn ở Thông Châu, tổ tiên nhiều đời làm tể tướng, đến thời ông Liễu thì là tâm phúc của Tiên hoàng, từng làm quan nhất phẩm, chỉ tiếc ông mất sớm, phu nhân cũng đi theo vì quá đau lòng, chỉ để lại ba đứa con trai ruột.
Cụ Liễu dắt ba đứa cháu trai từ trong kinh về nhà cũ ở Thông Châu, nuôi nấng nên người.
Cậu cả là con trưởng, lúc cha mẹ mất đã lớn rồi, gánh vác gia tộc cùng bà nội.
Trước kia cậu là thị đồng của Thái tử, sau này Thái tử lên ngôi, muốn triệu cậu vào triều làm quan, song cậu cả không đành để bà và hai đứa em thơ lại, bèn từ chối khéo, ở lại quê nhà chấp chưởng dòng tộc, mấy năm trước đã lấy con gái đích của Thứ sử Thông Châu, hai vợ chồng vô cùng yêu thương nhau, có điều đến nay vẫn chưa có con.
Cậu hai thông minh từ nhỏ, khéo ăn hay nói, ba năm trước đã đậu Tam Nguyên rồi lên triều làm quan, được Hoàng đế khâm điểm vào Thượng thư Đài, là cận thần theo chầu Thiên tử, ai nấy bảo về sau thể nào cũng lên tể tướng.
Còn cậu út Liễu Thanh Hoan bệnh tật liên miên, từ nhỏ đến lớn tắm mình trong vại thuốc, hằng năm đều có thầy lang phán rằng cậu không sống nổi đâu, song cậu vẫn cứ tiếp tục lay lắt kéo hơi đến giờ, ly kỳ lắm.
Bởi tuổi còn nhỏ, sức khoẻ thì kém, bà nội và hai anh trai thương yêu cậu vô cùng.
Có điều tính tình cậu út lạnh nhạt, chẳng những không hảo nói năng, chẳng màng người khác mà còn ưa thanh tịnh, thích ở một mình từ tấm bé, sau dạo được cụ Liễu dắt đi viếng chùa, về nhà cậu lại bắt đầu thích mày mò kinh Phật.
Dân chúng Thông Châu cứ bàn tán mãi về cậu thiếu gia mới chừng đấy tuổi mà có “mùi” xuất gia tương lai này.
Song giờ thì tốt rồi, cậu út muốn cạo đầu đi tu nay phải lấy vợ, không làm hoà thượng nổi nữa.
Liễu Thanh Hoan choàng tỉnh khỏi cơn hôn mê kéo dài, nhận ra mình chưa chết, chẳng những thế mà còn có thêm một cô vợ.
Hừm, vợ chưa cưới.
Bà nội trước giường gạt nước mắt sung sướng, thở than kể chuyện cậu đã từng trải qua cơn nguy kịch thế nào, suýt thì không sống nổi ra sao.
Liễu Thanh Hoan nằm trên giường, cảm thấy cơ thể mình chưa từng nhẹ nhàng đến vậy, cứ như căn bệnh mãn tính bao năm đã biến mất tăm, bà nội mà không ép nằm rịt trên giường, có khi cậu lại bật dậy dạo quanh cả căn phủ rộng bao la này một vòng được ấy chứ.
Nhưng… “Vợ?” Liễu Thanh Hoan hỏi.
Cụ Liễu lau nước mắt, vui mừng bảo: “Ừ, may mà có Chước Chước, nếu không nhờ con bé, giờ bà đã không còn được gặp cháu yêu nữa rồi.
Chước Chước là một cô bé tốt, con bé chữa khỏi cho cháu, về sau cháu phải yêu thương con bé, biết chưa?”
Liễu Thanh Hoan: “Nhưng cháu cứ thấy về sau mình nên xuất gia mới phải.”
Cụ Liễu: “Đừng có nói bừa, cháu nghiên cứu kinh Phật nhiều quá hoá nghiện đấy, sau này không cho phép đọc nữa, thôi thôi cháu mới dậy, bà không nhiều lời kẻo cháu lại mệt, nào, nghỉ cho khoẻ.”
Liễu Thanh Hoan: “Cô gái mà bà bảo, tại sao phải lấy cháu?”
Cụ Liễu: “Chuyện này… bà cũng không rõ, cơ mà sau này cháu còn nhiều thời gian bên Chước Chước, tự tìm dịp hỏi con bé đi, gấp gáp làm gì.”
Liễu Thanh Hoan: “Thế nàng ấy đâu?”
Cụ Liễu: “À, Chước Chước thích món cá nướng phủ mình, con bé đang ăn, cháu muốn gặp thì chờ tý, lát nó sang.”
“Hầy, cháu trai lớn khôn biết nhớ vợ rồi, bà còn kịp nhìn thằng út lấy vợ cơ đấy, đúng là, đúng là mừng quá.” Bà cụ lại lầm bầm gạt nước mắt.
Liễu Thanh Hoan: “…” Hình như bà nội hết quan tâm lời cậu nói rồi hay sao ấy.
Liễu Thanh Hoan nằm trên giường vẫn mặt mày nhạt thết, ánh mắt mơ màng.
Cụ Liễu đi rồi, sân viện của Liễu Thanh Hoan yên ắng hẳn, tôi tớ ở cả bên ngoài, cúi đầu lo phận sự riêng, không ai lên tiếng.
Ai nấy đều biết cậu út ưa an tịnh, sân viện của cậu là nơi tĩnh mịch nhất cả toà phủ này.
Liễu Thanh Hoan nằm trên giường, đắp chiếc chăn gấm mỏng.
Cậu nghiêng đầu nhìn cửa sổ nửa mở, trông thấy góc vườn xanh mướt.
Trước lúc cậu hôn mê, vạt hải đường ấy đương độ trổ hoa, nay đã tàn cả.
Hoa úa hẳn đã được tôi tớ quét sạch, chỉ còn biêng biếc một màu.
Thình lình khung cửa sổ gỗ mở hé có nhánh đào chìa vào, cánh hoa hồng nhạt chi chít đầy cành, tràn trề sức sống, tựa ngày xuân hãy chưa phai.
Mùa này còn đào ư? Liễu Thanh Hoan nhủ thầm, nghe tiếng cót két, cánh cửa sổ hờ bị ai đấy mở toang, để lộ bàn tay cầm nhánh đào và lọn tóc đen.
“Cậu tỉnh rồi à?”
Cửa sổ rộng mở, ánh nắng ngoài vườn cũng theo đấy tràn vào, người buông lời đứng tựa nơi ấy, cầm nhánh đào cười với cậu, thân thuộc tự nhiên.
Liễu Thanh Hoan biết mình chưa từng gặp nàng, song cậu lại nghĩ mình phải nên gặp nàng rồi mới đúng.
“Tôi là Chước Chước, người cứu cậu, một tháng sau, tôi sẽ trở thành vợ cậu.” Chước Chước tựa khung cửa sổ, cười tít nhìn thiếu niên mặt mày tái trắng kia, ánh mắt cậu lạnh nhạt trông chẳng giống người bệnh tý nào, ai nhìn vào sẽ thấy đôi mắt ấy quá sáng quá tỏ tường, khiến người ta khó chịu.
Nhưng nàng chỉ thấy Thanh Đăng kiếp sau ngơ hơn kiếp trước.
Nếu cứ để chàng đầu thai mãi như thế, về sau sẽ ngày càng yếu đi, có khi lại ngu luôn không chừng.
Nên thôi cứ xong ở kiếp này là đẹp, kiếp này nên duyên vợ chồng với chàng, lấy lại sợi tơ tình không nên nảy sinh kia rồi chàng sẽ quy vị Thần Phật, tiếp tục làm Thanh Đăng Chân Phật, không phải phiền lòng những chuyện này nữa.
Liễu Thanh Hoan chòng chọc ngó người đang cười khì ngoài cửa sổ, chợt xoay vào vách, không nhìn nàng nữa.
Chước Chước: “…” Chàng tưởng việc phô ra tư thế động lòng người khi cầm nhánh hoa đào dễ lắm đấy à?! Cái ngoảnh mặt đầy ghét bỏ ấy là sao!
Chước Chước nhấc tay ném cành đào vào lọ hoa trên bàn, vịn khung cửa sổ khéo léo nhảy vào phòng, lao thẳng đến bên giường Liễu Thanh Hoan.
“Nè, chồng nhỏ, tôi nghe nói cậu muốn làm hoà thượng?” Chước Chước ngồi quỳ bên mép giường, tay thì giữ, tay thì lật người vừa trở mình vào tường im thin thít kia lại.
Liễu Thanh Hoan: “…” Khoẻ ghê, đau vai quá.
Liễu Thanh Hoan: “… Từ nhỏ ta đã nghĩ mình nên làm hoà thượng.”
Chước Chước bỗng thơm lên mặt cậu, “Muốn làm hoà thượng? Kiếp sau đi.
Kiếp này cậu chỉ có thể ngoan ngoãn làm phu quân tôi thôi.”
Liễu Thanh Hoan bỗng đưa tay kéo tay nàng ra, nghiêm túc bảo: “Cô né xa ta ra được không?”
Chước Chước sượng mặt, nghe cậu nói tiếp: “Bởi ta chưa khỏi bệnh, từ nãy tim đã đập nhanh lắm rồi, lồng ngực nghẹn cứng không thở được, ta cần nghỉ ngơi, cô né xa ta một chút.”
Chước Chước: “… Tôi đã chữa khỏi hẳn bệnh cho cậu rồi, bây giờ cậu khoẻ mạnh lắm.”
Liễu Thanh Hoan: “Thế tình trạng bây giờ của ta là sao?”
Chước Chước không khỏi nhếch mép lên, “À, là cậu thích tôi đấy.”
Liễu Thanh Hoan: “…”
Chước Chước chớp mắt, “Cậu không tin hả? Được thôi, chúng ta thử xem.” Dứt lời bèn lùi ra sau, ngồi lên chiếc bàn ngoài kia, hồi lâu sau mới hỏi: “Nè, giờ cậu có hít thở bình thường được chưa? Tim cũng hết đập nhanh rồi chứ?”
Liễu Thanh Hoan đáp: “Đúng vậy.”
Chước Chước lại bước tới bên giường, nắm lấy tay cậu, mười ngón đan nhau, cúi xuống hôn lên môi ai.
“Cậu xem, giờ lại đập nhanh rồi đấy.” Chước Chước đặt tay lên ngực Liễu Thanh Hoan, cười khì.
Liễu Thanh Hoan mới đầu ngờ vực, sau thì như đã ngộ ra, đoạn bình tĩnh hơn, “Quả nhiên bệnh chưa chữa khỏi hẳn, yên tâm, ta không mách bà nội đâu.”
Chước Chước đặt tay lên trán cậu.
Một tháng sau, đại hôn của cậu Liễu, Tung Nguyên đại sư của chùa Hộ Quốc đến ăn tiệc mừng, gặp Liễu Thanh Hoan rồi thì biến sắc: “Cậu này là đệ tử Phật gia trời sinh, ta mà gặp cậu sớm hơn chút nữa, ắt đã nhận làm đệ tử rồi!”
Mọi người thoáng cái sững sờ, tân nương bấy đang làm lễ tuốt phắt khăn trùm, lạnh nhạt lườm Tung Nguyên đại sư đức cao vọng trọng, thế mà khiến ông ta tuôn mồ hôi lạnh, cúi đầu tránh ánh mắt nàng rồi vội vã đi về, không bao giờ dám đến phủ họ Liễu nữa.
Tân nương xinh xắn cười lạnh, tuyên bố thẳng chùa miếu nào dám nhận phu quân mình vào làm hoà thượng thì nàng sẽ đến dỡ hết chúng ra.
Ngay cả Tung Nguyên đại sư của chùa Hộ Quốc cũng phải sợ nàng thì còn ai dám nhắc đến, khách khứa nhủ thầm trong dạ, chẳng hay vị này có lai lịch thế nào, song cụ Liễu và vợ chồng cậu cả ngồi ghế trên lại mừng vui ra mặt.
Tân lang Liễu Thanh Hoan – nhân vật chính còn lại thì nhặt chiếc khăn trùm của tân nương lên choàng lại cho nàng, sau đó ra dấu bảo người chủ trì tiếp tục làm lễ, điềm nhiên vô cùng.
Mọi người thấy thế lại nghĩ câu chuyện cậu út nhà này muốn làm hoà thượng xôn xao dạo trước chỉ là tin đồn nhảm, cậu ta như này đâu có vẻ gì là định quy y cửa Phật đâu, ban nãy Tung Nguyên đại sư tới, cậu còn chả thèm ngước mắt lên kia mà.
Chước Chước rất vừa lòng với hành động của cậu, nàng vuốt gương mặt niên thiếu kia, khe khẽ thì thầm: “Tốt lắm, phải ngoan em mới không đánh gãy chân chàng.”
Liễu Thanh Hoan: “… Ừm.”
Cậu út nhà họ Liễu đánh không lại tân nương trông thì yếu đuối cần được chở che kia, đường nhiên cậu cũng chưa từng muốn ra tay với vợ mình, dẫu nàng cứ đụng chuyện là sẽ véo mặt véo tai cậu.
Từ lần gặp mặt đầu tiên, Liễu tiểu thiếu gia đã mất sạch cái uy làm chồng rồi.
Trong mắt tôi tớ Liễu gia, cậu út là một người chồng tốt rất mực thương yêu vợ, phu nhân nói một cậu không dám cãi hai, phu nhân đi ngủ cậu vào làm gối, phu nhân xơi hạt khô thì cậu ngồi tách vỏ.
Trong mắt phụ huynh Liễu gia, cậu út không thích gần gũi họ thực sự rất yêu thương vợ, cả hai thắm thiết vô cùng, ngày ngày như hình với bóng, không lấy làm phiền.
Trong mắt dân chúng Thông Châu, cuộc sống giữa vợ chồng cậu út nhà họ Liễu hoà thuận ấm êm, cùng đi cùng đứng, là một đôi quyến lữ uyên ương.
Hôm nay, cậu út được mọi người tán tụng là người chồng tốt bị vợ đẩy ngã chỉ bằng một ngón tay.
Liễu Thanh Hoan từ dưới đất lồm cồm bò dậy, nhìn vợ mình.
Nàng vênh mặt trong khiêm nhường, giở vẻ cao thâm, ngồi yên chỗ cũ, vừa gặm dưa vừa nhận xét: “Khá hơn hai tháng trước rồi, không tồi, tiếp tục cố gắng, mấy năm nữa chắc chắn sẽ thành cao thủ võ lâm.”
Song Liễu Thanh Hoan nào đâu muốn làm cao thủ võ lâm, chàng chỉ muốn yên tĩnh đọc kinh Phật thôi.
“Muốn đọc kinh hả? Được chứ.” Chước Chước hiền hoà cười, huơ tay đánh soạt, khoe ra mười mấy quyển kinh Phật, “Thắng em là được.”
Thực ra Liễu Thanh Hoan không cần phải xem, bởi vài năm trước chàng đã có thể tụng vanh vách tất cả những quyển kinh mà mình từng đọc, giờ muốn sờ vào là vì quen tay thôi.
Song chàng không thể nói ra, bởi nói rồi vợ sẽ giận, vợ giận sẽ đẩy chàng ngã chúi nhũi, chàng ngã rồi sẽ hít thở không thông…
“Hôm nay đẹp trời như thế, mình không ra ngoài chơi hả?” Chước Chước bỗng xoa tay bảo.
Liễu Thanh Hoan rất muốn từ chối, song bây giờ cả hai đã được anh cả và chị dâu cười tiễn ra cổng, chị còn nắm tay vợ chàng, hiền hoà dặn rằng đi chơi phải chăm chàng cho tốt, không được để lạc.
Vợ chồng thiếu gia nhà khác ra ngoài chơi chắc toàn lên núi Tượng gần đấy xem hoa ngắm cảnh, bát phố dạo hàng mua trang sức tranh ảnh, vào quán uống trà dùng bữa, đại loại thế.
Song Liễu Thanh Hoan và vợ mình mà ra ngoài là sẽ đến… Long cung ở biển Bắc.
Ờ, Long cung biển Bắc đấy.
Liễu Thanh Hoan cũng không ngờ rằng mình lại chẳng ngạc nhiên khi biết vợ không phải là người phàm.
Nhưng chàng thực sự chả bất ngờ tẹo nào.
“Ha ha ha ta lấy chồng rồi, Long Thú nhớ gửi quà mừng đấy nhé!” Chước Chước kéo phu quân mặt mày thản nhiên nhà mình sang biển Bắc tìm bạn.
Long Thú buồn bã tặng một con rồng nhỏ lành tính cho cặp vợ chồng thắm thiết tới tận biển Bắc này.
“Đây là rồng linh mà long tộc bọn đệ ưa dùng để canh báu vật, không hoá hình được nhưng rất trung thành.”
“Ấy, con rồng cái màu trắng này xinh đấy ~” Chước Chước xoa đầu con rồng trắng vừa cuộn tròn quanh tay làm vòng cho mình, rồng ta ngoan ngoãn vẫy đuôi.
Lúc về, Chước Chước nói với Long Thú ra tiễn họ: “Đệ xem ta đã chờ được rồi này, nên rồng béo à, đừng đợi nữa.”
Long Thú cười khổ, phất tay song chẳng nói gì, hắn bay lên trời, hoá về nguyên hình là một con rồng bạc, lượn vòng giữa mây rồi biến đi đâu mất.
Chước Chước lắc đầu, bỗng thấy Liễu Thanh Hoan chắp tay sau lưng nhìn mình.
Chước Chước: “Nhìn em thế làm gì… Khụ khụ, em không có thích đệ ấy, em chỉ thích chàng thôi.”
Liễu Thanh Hoan bình thản đáp: “Thế ư.” Gió biển luồn vào chéo áo chàng, gương mặt điềm nhiên quen thuộc, trong một khoảnh khắc nào đó, Chước Chước chừng đã về lại những ngày xa xưa.
Thanh Đăng luôn nhìn nàng bằng vẻ thấu suốt tất cả như thế.
Nàng bỗng bước đến nắm tay Liễu Thanh Hoan, vùi đầu vào ngực chàng, khe khẽ thì thầm: “Thật đấy, số em chỉ thương mến duy nhất một người là chàng, trọn kiếp chẳng màng ai khác nữa, em muốn bên chàng đến ngày tóc bạc da mồi, đời này không ai chia cắt được chúng ta.”
Cảm nhận ai đấy nắm ngược lại tay mình, Chước Chước mỉm cười nhắm mắt.
Kiếp vợ chồng này mấy mươi năm, đem so với sinh mạng đằng đẵng vạn năm của thần tiên thì chỉ ngắn ngủi tựa cái chớp mắt.
Nhưng như thế đã đủ với nàng rồi, điều vốn chẳng thể ước ao, thình lình đạt được sẽ khiến người ta bàng hoàng thảng thốt, song một khi đã biết tất cả có kỳ hạn thì đáy lòng lại bình tĩnh hơn nhiều, hạnh phúc đến rồi, cứ thản nhiên mà đón nhận thôi.
Đêm Liễu Thanh Hoan làm lễ đội mũ, hải đường ngoài sân bị gió cuốn rơi đầy bên hiên, nến đỏ trong phòng cả đêm không tắt, trướng ấm thơm tho, chập chờn sóng lượn.
Vợ chồng cậu cả có con đầu lòng, Chước Chước và Liễu Thanh Hoan đến thăm, đứa bé nhỏ xíu chưa mở mắt, bọc tã nằm ngủ thật say.
Chước Chước ngồi xổm bên nôi trêu bé con, mợ cả cười bảo: “Chước Chước định khi nào sẽ cho cậu út một đứa đây?”
Tối ấy về phòng, Chước Chước nằm nhoài lên người Liễu Thanh Hoan, chọc cằm chàng, “Chàng muốn có con không?”
Liễu Thanh Hoan: “Em không phải người phàm mà cũng sinh con được à?”
Chước Chước: “… Không được.”
Liễu Thanh Hoan: “Ừ, vậy thì không cần.”
Chước Chước sờ cằm: “Thật ra… Nếu chàng muốn có con thì ta cũng sinh được á.”
Liễu Thanh Hoan lắc đầu, “Không cần.”
Chước Chước: “Đừng bảo chàng ghét con nít nhé?”
Liễu Thanh Hoan: “Không phải.” Chàng mân mê lọn tóc rũ xuống ngực mình.
Chước Chước đăm chiêu, chợt hỏi: “Đừng bảo chàng nghĩ em không phải là người phàm, cho nên sinh con là việc làm trái mệnh trời, hao tổn cực nhiều tu vi và pháp lực rồi nguy hiểm nọ nguy hiểm kia nên mới không nỡ đó nhé?”
Liễu Thanh Hoan: “…”
Chước Chước giữ mặt không cho chàng xoay đi: “… Chàng nghĩ thế thật hả… Chàng lén em đọc bao nhiêu quyển thoại bản lạ lùng vậy?”
Thực ra muốn có con cũng được, nhưng nàng là hoa cỏ linh, chẳng cần đàn ông vẫn tự lực cánh sinh tốt, cơ mà “đứa bé” chào đời là một cái cây chứ không phải là người, khi ấy đâu phải chăm trẻ nữa mà thành bón cây rồi, lại còn phải bón rất lâu, khụ khụ, thôi không cần phải nói chồng nghe chuyện này.
Trêu Liễu Thanh Hoan một chập, Chước Chước thong thả bảo: “Mình mà có con thì đứa bé ấy chắc chắn sẽ rất phiền, hai ta lành tính thế này, con ắt phải quậy lắm.” Nàng nhớ lại mình lúc nhỏ, chêm thêm: “Ừm, sẽ là một con quỷ nghịch ngợm ưa leo lên người rồi vẽ rùa lên mặt chàng ấy!”
Kiếp này họ không có con, đôi lứa bên nhau từ thời tóc xanh đến buổi hoa râm da mồi.
Cả đời bình an suông sẻ, không bệnh tật gì, thọ hết người đi.
Đêm ấy trăng tròn, Liễu Thanh Hoan đã hoá cụ ông bỗng bảo muốn ra vườn ngắm trăng, hai ông bà lững thững dìu nhau qua cửa, ngồi trong vườn.
“Mình còn nhớ dáng vẻ em lần đầu gặp mặt chăng?” Cụ bà trắng cả mái đầu hỏi.
“Nhớ.” Liễu Thanh Hoan chớp mắt mỉm cười.
Ánh trăng chẳng rõ đã mông lung tự khi nào, cụ bà giữa vườn bỗng sáng rỡ lấp lánh, chầm chậm hoá thành một thiếu nữ xinh xắn chỉ mới mười sáu xuân thì.
Nàng ôm người đã không còn hơi thở vào lòng, rũ đầu thật thấp, tóc đen tản mác, vấn vít cùng mái đầu hoa râm.
“Kiếp này ngắn quá Thanh Đăng à.”
Thần lực gợn sóng, tơ hồng óng ánh được kéo ra khỏi cơ thể Liễu Thanh Hoan, dần dà cuộn thành một cái kén trước mặt Chước Chước.
Nàng phụt ra ngụm máu, tưới lên kén đỏ, mặt mũi tái xanh.
Nâng niu cái kén trong lòng bàn tay, Chước Chước hoá thành luồng sáng bạc, ngoảnh lại nhìn lần cuối rồi tan biến trong vườn.
Dạo trên sông ngân, ánh sao lấp lánh, Chước Chước chọc chiếc vòng ngọc trắng nơi cổ tay, vòng ngọc cựa mình, hoá thành một con rồng trắng oai phong, Chước Chước giao kén đỏ cho nó.
“Chỉ e sau này ta không chăm ngươi được nữa, đây là thứ rất quan trọng với ta, giao cho ngươi nhé.” Chước Chước nhoẻn cười, phất tay đón gió mà bước, “Cơ mà chắc ta không còn cơ hội đi lấy nó đâu, ngươi giấu nó hộ ta, ở đâu cũng được.”
Ngọc Hoa Thần Quân Chước Chước chưởng quản bốn mùa, điều khiển thời tiết bởi quấy nhiễu Thần Phật lịch kiếp, nhìn lén mệnh trời mà bị tước tư cách Thần Quân, phạt phải xuống trần lịch kiếp.
Thần Quân mười vạn năm lịch kiếp một lần, Chước Chước mới thăng vị chưa đến vạn năm, gần như không thể thành công, huống hồ kiếp số nàng phải độ lại là kiếp cứu thế mà chưa ai từng thử qua.
Dùng sức một người cứu cả thế giới, là kiếp buộc phải chết.
Không ủ ê lo lắng như Thiên Tử và Hổ Đồ, Chước Chước lạc quan vô cùng, nàng chẳng nói lời nào, mỉm cười không ngoảnh đầu lại.
Chước Chước đi được mười năm, Thanh Đăng Chân Phật núi Linh lịch kiếp trở về.