Bạn đang đọc Ngộ Phật – Chương 15: Sư phụ
NÓI ĐI LÀ ĐI NGAY.
Sơn phái Dung Trần là một môn phái lớn, nhưng thực tế thì lớn đến mức
nào? Giang Trừng ngồi trên con hạc linh to thế kia, vận tốc đạt bảy trăm đến tám trăm km một giờ, bắt đầu khởi hành từ trụ đá cổng chính ba mươi sáu cánh vĩ đại, bay dễ cũng phải một giờ mới đến đích — Đỉnh Bạch
Linh.
Tuy môn phái được gọi là Dung Trần “sơn”, nhưng thực chất nó là một tổ
hợp gồm vô số ngọn núi lớn nhỏ chập chùng và đồng bằng, đỉnh Bạch Linh
là một trong số những ngọn núi ấy. Xem Bạch Linh là núi cả, mười mấy
ngọn núi xung quanh đều được gọi chung là Bạch Linh, chúng thuộc về Bạch Nhiễm Đông – một chân nhân Nguyên Anh.
Bạch Nhiễm Đông chính là sư phụ mà Thanh Đăng đại sư chọn cho Giang Trừng.
Lúc chưa gặp thì Thanh Đăng đại sư chẳng hở một chữ về vị sư phụ này,
Giang Trừng hỏi biết bao nhiêu lần, vậy mà đến thông tin người ta là nam hay nữ cũng không được biết. Kiểu người như đại sư, nếu không muốn lên
tiếng, ắt chả ai moi được chữ nào từ miệng anh ta. Bực mình hơn nữa, anh ta im không phải vì chẳng thể nói, mà chỉ do không muốn nói mà thôi,
chả biết đang mưu mô gì.
Núi cả Bạch Linh, nơi ở của Nguyên Anh chân nhân Bạch Nhiễm Đông phải
nói là đẹp hơn ngôi chùa mà Giang Trừng từng ngụ lại biết bao lần, lộng
lẫy huy hoàng giàu sang phú quý, vừa nhìn đã biết dân nhiều tiền lắm
của.Read more…
Nhưng cũng không thể so sánh hai nơi với nhau được, chùa Thượng Vân chú
trọng cái nét tự nhiên, cỏ cây rêu xanh phủ, là chốn bồng lai. Còn đỉnh
Bạch Linh thì chăm chút cái vẻ tráng lệ siêu nhiên, tiên khí dạt dào,
hơn hẳn gia đình phú quý chốn trần gian.
Thềm ngọc không vương hạt bụi, hoa cỏ bon sai duyên dáng, hạc trắng nhẩn nha vỗ cánh giữa mịt mờ sương mây, quần thể cung điện nguy nga tráng lệ được xây trên vách núi đá, và cả thác nước lơ lửng cao vợi đổ từ dưới
nền đại điện xuống. Ngắm cảnh đẹp như tranh trước mặt, Giang Trừng cuối
cùng cũng hơi ý thức được rằng mình sắp bắt đầu đặt chân lên con đường
tu chân xưa nay mới chỉ nghe đồn.
Bên hông đại điện được xây lơ lửng trên đỉnh núi có một cái đài bằng đá
ngọc trắng từa tựa bãi đáp máy bay, là nơi đậu hạc linh. Ngoài ba người
bọn Giang Trừng, còn vài người khác cũng vừa đỗ xuống đấy. Đó là vài nữ
đệ tử váy trắng, thấy ba người thì tò mò liếc thêm vài lượt, trong số ấy có một cô gái má đỏ hây hây vừa trông thấy Trịnh Dao xuống hạc, mắt đã
sáng long lanh, chạy sang chào một tiếng “Trịnh sư thúc.”
Trịnh Dao đang nhỏ giọng dặn Giang Trừng cẩn thận khi xuống hạc, còn chu đáo chìa tay đỡ cô. Nghe có người gọi mình bèn ngừng trò chuyện với
Giang Trừng, cười áy náy với cô rồi xoay lại cười chào các nữ đệ tử kia, cất giọng lành lạnh mà dịu dàng: “Lãng Tương, các con xong nhiệm vụ mới về đấy à? Chuyến này ra ngoài có bị thương không?”
“Không ạ, Trịnh sư thúc, lượt này rất suôn sẻ.” Má đào đáp.
Trịnh Dao bảo: “Thế thì tốt, các con vất vả rồi, giao nhiệm vụ rồi nhớ
về nghỉ ngơi thật khỏe. Ta mới làm xong vài món đồ nho nhỏ, khéo thay
lại gặp các con, cầm lấy chơi đi này.” Vừa nói, chị vừa lấy vài thứ lặt
vặt gói bằng giấy bùa trong tay áo rộng, đưa cho ba người nọ.
Họ rối rít cảm ơn, vui vẻ nhận lấy, cô gái tên Lãng Tương kia còn xuýt
xoa, dỗi: “Trịnh sư thúc đừng mãi tặng quà cho bọn con chứ, Trịnh sư
thúc dễ dãi quá à.”
Trịnh Dao cười cười, phong độ xoa đầu ba cô gái, “Về nghỉ ngơi đi.”
Ba cô đỏ mặt cười hì đi mất, trước khi đi còn gật đầu tỏ ý chào Giang
Trừngvà Thanh Đăng đại sư, nhưng không ai mở lời hỏi thân phận hai
người.
“Đã để nhị vị chờ lâu, mời đi lối này.”
Ba người bước lên thềm, đi vào quần thể cung điện. Dọc đường, không ít
đệ tử áo trắng váy hồng lên tiếng chào Trịnh Dao, phần nhiều trong số đó gọi chị là Trịnh sư thúc, chỉ có hai chàng trai áo xanh đeo kiếm sau
lưng trông có vẻ khá thân với Trịnh Dao mới gọi chị là Trịnh sư tỷ. Hẳn
là do có hai người bọn Giang Trừng bên cạnh, họ không trò chuyện thỏa
thuê với Trịnh Dao, chỉ chào hỏi đôi câu rồi rời đi.
Ba người vào đến đại điện thì không gặp đệ tử nào khác nữa, chỉ có vài
người mặc áo xanh giản dị, nom như các cô hầu trẻ tuổi đang quét bụi cho những món đồ trang trí.
“Sư tôn ở trong ấy.” Trịnh Dao bảo hai người.
Giang Trừng ngẩng đầu nhìn tấm biển gỗ có ba chữ Hàn Sơn điện chạm rỗng được treo lưng chừng trên cửa đại điện.
Cánh cửa khắc hoa nặng trịch mở dần từng lớp trước mặt cả ba. Cung đăng
lộng lẫy đặt dọc lối đi, cửa vừa mở, bầu không khí đã thoang thoảng mùi
hương quý phái.
Một người đẹp mặc cung trang ngồi tựa vào tháp gấm rộng, cổ tay trắng
nõn chống trán, mái tóc đen dài được buộc bằng gấm tua đỏ buông rũ xuống thảm trải sàn hoa văn cầu kỳ. Sương trắng nhẹ nhàng tuôn ra từ miệng
con thụy thú bằng ngọc khắc, ánh sáng từ chiếc cung đăng thoắt mờ thoắt
tỏ, khung cảnh huyền bí đắm say.
Trên trán của người đẹp mặc cung trang nọ tô hoa đỏ thắm, tóc đen bên
mai che lấp khiến đôi má trắng ngần như quyến rũ hơn thêm, vòng eo mảnh
mai yêu kiều chỉ vừa một vòng ôm, bộ ngực đẫy đà, đúng là tuyệt sắc nhân gian.
Khoảnh khắc nào đó, Giang Trừng chợt thấy quen mắt, ngẫm một lúc mới
nhận ra đại mỹ nhân trước mặt đây khá giống Ichihara Yuuko – nhân vật
trong một bộ anime* mà cô xem cùng em trai xưa kia.
[*Ai xem XxxHolic chắc biết chị đại chứ ạ. ]
Đều là chị đại đen – dài – thẳng*. Chị đại đẹp gái chầm chập hé đôi mi
đen dày, đưa mắt nhìn sang Thanh Đăng đại sư bình tĩnh, rồi lập tức lướt tới Giang Trừng đứng kề anh, đáy mắt gờn gợn hứng thú.
[*Đây là cách gọi lúc trước, ý chỉ tóc đen thẳng và chân dài, nhưng sau
này lại dùng để chỉ mấy chị đen tối, kiêu sa, thích làm đại ca…]
Ngồi thẳng người dậy, người đẹp bảo: “Có thể cảm phiền Thanh Đăng đại sư đích thân đưa đến, đứa bé này khá là đặc biệt nhỉ.”
“Ta nhận cậu ấy, Thanh Đăng đại sư đã chuẩn bị xong thứ kia rồi chứ?”
Thanh Đăng đại sư tung một vật gì đó cho người đẹp ngồi trên tháp. Người đẹp chìa tay đón lấy, liếc thoáng qua đã cười hài lòng, “Vẫn mong đại
sư không quên mình đã đồng ý với ta một chuyện khác nữa.”
Thanh Đăng đại sư vẫn giữ nét mặt từ bi tiêu chuẩn, đáp: “Đương nhiên.”
Giang Trừng không rõ họ đang nói gì, cô chỉ biết vì để dọn đường cho
mình mà đại sư đã phải nhọc công. Nợ anh ngày càng nhiều, Giang Trừng
không biết mình phải trả như nào nữa, đau đầu thật đấy.
“Đã đưa người đến, ta về đây.” Thanh Đăng đại sư bảo đi là đi ngay,
chẳng cho Giang Trừng tý xíu thời gian để phản ứng lại, cô chỉ mới ngẩn
ra khoảng ba giây, người ta đã biến mất rồi.
Để lại một mình Giang Trừng đối diện với chị đại đẹp gái/ sư phụ tương lai, và sư tỷ tốt bụng với cô một cách lạ kỳ.
Giang Trừng: Ối đệt như này là như nào?! Đại sư ới hình như anh tẩu hơi dứt khoát rồi!
Giang Trừng thấy tình cảnh bây giờ gần giống với lần đầu tiên cô vào mẫu giáo, vừa đưa cô tới trường, phụ huynh đã biến đi nhanh như khói.
Giang Trừng đang cân nhắc xem mình có nên chủ động hơn không, nhưng chưa kịp mở miệng thì người đẹp ban nãy vẫn khoan thai bình lặng kia chợt
cười ha hả, “Quả ngân hạnh vạn năm rốt cũng rơi vào tay bà rồi! Con lừa
già ngu ngốc Thù Ấn kia, bà đây có dùng thứ gì ra đổi cũng không chịu,
giờ thì vẫn bị sư thúc gã trấn lấy thôi há há há!”
Người đẹp vừa nói vừa hôn chùn chụt vật trong tay, tiện bề vứt phắt tấm
áo bào hoa rộng lộng lẫy đi, chỉ mặc độc một chiếc váy dài tím nhạt bình thường. Tư thế ngồi cũng thay đổi từ biếng nhác gợi cảm sang mạnh mẽ
tùy ý.
Giang Trừng ngớ ra. Trịnh Dao đứng bên cười với cô, thưa với người đẹp
vẫn đang trong cơn khùng kia: “Sư phụ, đừng dọa người ta chứ.”
Người đẹp ờ hai tiếng, cất đồ đang cầm, ngồi đó hiền hậu vẫy tay gọi
Giang Trừng, “Tiểu độ đệ tới đây mau, cho sư phụ véo mặt cái coi ~ Úi
chộ ôi sức trẻ đúng là ngon nhất, con xem đôi má này mềm mại chưa nè chu choa ~ mặt mũi coi được đó, chỉ tiếc hơi lớn một chút, chắc mười sáu
mười bảy rồi nhỉ ~”
“Đừng sợ ~ ta đã đồng ý với hòa thượng già rồi thì từ nay về sau con
chính là tứ đệ tử, đệ tử nhỏ nhất của ta, sau này sư phụ sẽ che chở cho
con, ăn no uống say nhe ~ Sư phụ ưng nhất là mấy cậu bé đẹp giai đó ~”
Giang Trừng: Nghe có vẻ hổng phải loại sư phụ đứng đắn gì, đại sư à anh không dìm tôi đấy chứ?
“Nhưng sư phụ à, con là con gái mà.” Giang Trừng chớp mắt ra vẻ vô tội.
Người đẹp cười ha hả, lại véo má cô hai cái, “Thằng bé hư này đùa hay
ghê ~ Sư phụ nhìn chả nhẽ không biết con là trai hay gái ư.”
Trịnh Dao cười đế vào: “Sư phụ, Giang Trừng thực sự là tiểu sư muội đó.”
Người đẹp cứng người, kéo tay Giang Trừng tới nắn bóp với vẻ không thể
tin nổi, rồi chợt đưa tay che trán, “Ta còn tưởng, ta còn tưởng cuối
cùng mình cũng có được một nam đệ tử khác ngoài Linh Linh rồi chứ, thì
ra chỉ mừng hụt một phen, ôi đau lòng quá à.”
Trịnh Dao lại than: “Sư phụ nói vậy, nếu để đại sư huynh nghe được thì không ổn đâu ạ.”
Người đẹp sư phụ nghe thế thì chột dạ láo liên ngó quanh, sau đó căng
thẳng dặn dò: “Dao Dao à, con đừng bao giờ kể lại với đại sư huynh của
con đấy, sư phụ ta đây chỉ nghĩ trong lòng vậy thôi.”
Nàng ta dặn xong Trịnh Dao rồi tiếp tục chèo kéo Giang Trừng, săm soi kỹ mặt cô, ánh mắt lại đầy vẻ tiếc nuối và đau khổ, đoạn đổi thái độ, hỏi: “Con tên là Giang Trừng? Trừng Trừng đừng sợ nhé, dù con có là nữ thì
sư phụ cũng sẽ không ruồng bỏ đâu.”
Đang nói nàng chợt nghiêm mặt, “Nhưng Trừng Trừng à, con là nữ tử nhưng lại trông giống nam tử, đây là bệnh, phải chữa.”
Giang Trừng ho khan một tiếng: “Cụ lang hồi trước con khám cũng nói vậy.”
Người đẹp sư phụ gật gù, “Có điều chuyện này không gấp, dù gì cũng không phải vấn đề có thể giải quyết ngày một ngày hai, thế này đã là rất ổn
rồi, để sư phụ ngắm vui mắt vui lòng cũng được.”
Người đẹp đùa một hồi lại chợt nghiêm túc hơn, trịnh trọng giao một tấm
ngọc bài màu tím đặt cạnh đấy cho Giang Trừng, “Nhận hàn ngọc tử yên bài này rồi thì từ nay con chính là đệ tử của Bạch Nhiễm Đông ta, sau này
phải nhớ kỹ môn quy của Dung Trần sơn phái, không làm những việc hại đến muôn dân, không xấu xa bất nghĩa, không tu đạo ma nghịch, hòa nhã với
đồng môn, kính trọng sư trưởng. Ta sẽ dạy con cách tu chân, hướng dẫn
con thuật trường sinh, nhưng mai sau có tự tại thong dong được không,
thì phải xem chính bản thân mình.”
Giang Trừng vừa định trả lời, Bạch Nhiễm Đông lại nói tiếp: “Mấy câu ta
nói khi nãy đều là mấy câu ai nhập môn cũng phải nghe, mình biết chơi
vậy thôi, đạo trường sinh ý à, có tu cũng chả thấy mấy ai trường sinh
được thật, cũng chỉ sống lâu hơn người khác một chút, thôi mình cứ vui
là được, tu vi cao thấp gì chả sao, là nam hay nữ cũng mặc, xấu đẹp cứ
kệ, lăn lộn trong cõi tu chân, điều quan trọng nhất mà con nên nhớ chính là phải ôm chặt đùi quan lớn, có chỗ dựa thì cứ thỏa sức mà xài, đừng
có phí phạm!”
“Sư đồ mình là chỗ thân thiết, đồ đệ đệ ơi con kể ta nghe với được hem, con mí lão hòa thượng Thanh Đăng kia là sao dạ ~”
Giang Trừng: “… Chỉ là ân nhân cứu mạng bình thường thôi ạ.”
Trịnh Dao: “Ban nãy trên đường, Thanh Đăng sư tổ chăm nom sư muội rất kỹ, có thể thấy rằng hai người rất thân thiết.”
Giang Trừng: Sư tỷ à sao chị nhìn ra được vậy, em còn không biết cơ mà?
Bạch Nhiễm Đông: “Ta cũng thấy mà, đồ đệệệệ à, ban nãy con ngó trộm lão
hòa thượng ý mấy lần liền cơ, trông lão đi con còn có vẻ vô cùng không
nỡ cơ, con bảo hai người không có gì, đánh chết ta cũng hem tin đâu. Mới cả, ta sống hơn hai trăm năm nay, chưa từng thấy lão hòa thượng ý lo
liệu gì cho ai đâu, lúc nhận được thư lão, ta còn giật thột ấy chứ. Trời ôi, lão vậy mà biếu ta tới năm quả ngân hạnh vạn năm, còn đồng ý một
yêu cầu khác của ta, lão ý dễ chịu rứa từ hồi nào thế! Ta nói nè đồ
đệệệệ, đừng bảo con là con gái riêng của lão hòa thượng ấy đấy nhớ?!”
Giang Trừng: “Sư phụ, lúc nãy Người vừa bất cẩn để lộ tuổi mình rồi.”
Bạch Nhiễm Đông: “Quên ngay đi.”
Cảm xúc của Giang Trừng hơi phức tạp, rất nhiều nguyên nhân dẫn đến sự
phức tạp này, lớn nhất trong số đó chính là cô rất quen thuộc với quả
ngân hạnh vạn năm mà sư phụ mình cưng như báu vật kia.
Cô ở nhờ chùa Thượng Vân ba tháng, phần lớn thời gian trải qua bên gốc
ngân hạnh vạn năm kia, thường xuyên nhìn thấy quả ngân hạnh rơi giữa ụ
lá dày, con mèo đen của trụ trì cũng hay nhặt chúng nện đầu cô cơ mà.
Trước kia chán quá cô còn nhón một túi nhỏ về nhờ Phương Tuần đại sư ở
thiện phòng hầm canh cho uống, chả ngon lành gì, cô hớp mỗi hai hớp rồi
đẩy cả vào bao tử nhóc Thù Vọng.
Cơ mà giờ mới biết, thứ này có vẻ báu lắm?