Đọc truyện Ngỡ Là Đơn Phương – Chương 8: Cuộc chiến giữa những thằng đàn ông
Về đến nhà, cậu đã cởi bỏ luôn chiếc áo trắng có mùi nước hoa nữ ra, nghĩ đến là cảm thấy bực, hôm qua đi chơi ở bar, đến tận sáng mới về, đã thế còn bị mấy người tiếp viên xà vào người, ôm ấp, bám dai như đỉa, thế là người cậu mới có cái mùi nước hoa khó chịu ấy, Bảo Nhi còn hỏi là nước hoa gì, cậu chỉ trả lời qua loa đại khái, mong là cô ấy không biết, nếu không thì cậu cũng chả biết dấu mặt vào đâu.
~~~~~Nhà Bảo Nhi~~~~~~~
-Chào ba mẹ, con đã trở về _Quốc giang tay chạy đến ôm lấy mẹ cậu nhóc, lâu lắm rồi không về, cậu nhớ ba mẹ lắm
-Anh này, tôi đến chết với trò đùa của anh, tưởng bất ngờ mà thót cả tim, lần sau đừng có bày ra mấy trò này nữa, biết chưa???
-Tuân lệnh
-Thôi cả nhà vào ăn cơm _ba tôi gọi
-Thế Quốc đã lấy được bằng chưa con???
Ngồi vào ghế, ba tôi hỏi
Anh tôi đang nhai nhồm nhoàm miếng bánh do tôi làm, cười tươi:
-Con lấy được bằng giỏi đó ba
-Ừ, tốt lắm, ba sẽ xin cho con vào công ty ba đang làm
-Vâng….. mà bánh này ai làm thế nhỉ????_Anh tôi hỏi
-Sao, thế nào, ngon không, em làm đó, hahaha_tôi vênh mặt
-Dở ẹc
-Cái gì, anh dám bảo bánh em làm không ngon hở????Thế mà ăn phồng cả mồm lên thế kia, hừ, chả đây _Vừa nói tôi vừa lấy tay bóp má anh
-Thôi, ngon, ngon….. mà ngon thế này thì chỉ được làm cho gia đình ăn thôi nhé
-Ngon hở, thế thì em phải làm tặng bạn mới được
-Ai????
-Duy Khánh, người mà chiều nay em bảo ấy
-KHÔNG ĐƯỢC _Quốc hét lên
-Ơ, tại sao???
-Không được là không được, em làm vậy chả hóa ra là em tự nhận đang theo đuổi nó à???
-Ơ, vâng, vâng _tôi nghĩ cũng đúng
~~~~~Sáng~~~~~~
Tôi nhảy chân sáo đến trường một mình, hai tôi ấy, chả thèm chở tôi đi học gì cả, còn bảo cái gì…. bận ngủ, thật là, anh thì thương tôi thật đấy, chứ thỉnh thoảng anh cũng làm mấy điều đáng ghét khiến tôi điên cả tiết lên ấy chứ, bực mình thật
-Chào buổi sáng, Bảo Nhi _từ xa có người gọi với
Tôi ngước cả cái cổ đáng thương lên nhìn (Vì chiều cao khiêm tốn quá)…. là Sơn
-Ừ, chào cậu
-Cậu có ăn kem không??? Tớ mua cho cậu nè _Vừa nói, cậu ta vừa đưa cho tôi cốc kem vị quế
Ặc, vừa sáng sớm, chưa ăn gì, lại trời cuối thu lạnh như thế này, ăn kem có mà đau họng kinh khủng á
Bạn bè thì nên nhận thôi, tôi sợ cậu ta mất lòng lắm
Đang định chìa tay ra nhận thì có người chạy đến làm tôi giật mình
-Xin lỗi, nhưng BẢO NHI NHÀ TÔI họng kém, không ăn được đồ lạnh _vừa nói anh hai vừa khoác vai tôi
Sơn ngớ người:
-Anh…. anh là ai????
-Tôi là Quốc, bạn trai của Bảo Nhi, thế nào, nếu muốn theo đuổi Nhi thì phải vượt qua mặt tôi đã
-…..im lặng
-Đi thôi _anh ra lệnh cho tôi
-Vâng
Bên phía đằng xa có người con trai mặc sơ mi đen, thắt cà vạt đen, cười nửa miệng:
-Hành động rồi à??? Tôi sẽ không để vụt mất Nhi đâu
-Anh sến quá đi _vừa đi, tôi vừa cảm thán
-Hừ, anh phải làm thế chứ, nếu không thì nhiều người theo đuổi em, anh không chịu được
-Gớm, cứ như anh là người yêu của em ấy, thôi đê, em ế 11 năm đi học rồi, phải mở ra cửa cho em với chứ
-Được, nhưng anh phải vừa mắt, nếu không thì phắn….. mà chắc chắn người đó không phải Duy Khánh của em đâu
-Hứ, anh không được bằng người ta thì nói ấy gì? mà chả bao giờ cậu ấy thích em đâu, yên tâm đi, em không bị sống ảo
-Cái đó thì chưa nói được đâu
-Bảo Nhi
Ớ, sao Khánh lại gọi tôi thân mật thế nhỉ????
-Ừ, chào cậu _Quay sang anh _Anh Quốc, anh về lớp mới của anh đi
-Em được lắm, dám bỏ anh theo trai hả??? _Quốc bực tức
Tôi mặc kệ những lời nói của hai, đi cùng cậu ấy
-Nhi này, chúng ta sẽ là bạn thân nhé _Khánh nói
-Hả????_như không nghe vào tai, Khánh lạnh lùng như thế, có bạn thân bao giờ đâu, sao lại nói như thế nhỉ?? hay tôi bị lãng tai
-Không được à???_Khánh xụ mặt, thoáng buồn
-Ơ không không, được, chúng ta cũng hợp nhau mà _Tôi chả thích bỏ mẹ ra ấy chứ
-Ừ, mình cùng vào lơp nhé
-Ừm
Khánh cười tươi như hoa, thầm thì một mình
“Cuộc chiến giữa những thằng đàn ông bắt đầu rồi, tôi sẽ không để vụt mất cậu đâu, Bảo Nhi”