Đọc truyện Ngô Đồng – Chương 9: Quá khứ
Còn chưa tới tám giờ trời đã tối đen, lúc này rửa mặt nghỉ ngơi có hơi sớm. Cửa sổ phòng khách hé mở, từng cơn gió nhẹ thổi vào.
“Có muốn đi dạo một chút không?”
Chủ yếu là Lục Tự lo lắng đứa nhỏ này suy nghĩ quá nhiều tâm tình không tốt.
Ánh mắt Tiêu Nam sáng lên, cúi đầu nhìn quần áo trên người, lại liếc thấy vết ướt trên ngực áo Lục Tự, ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, lúng túng nói gì đó.
Lục Tự nhìn thấu băn khoăn của đứa nhỏ này, “Anh đi thay bộ quần áo, cậu chờ anh một chút.”
Ban đêm mùa hè lấy đi sự rộn ràng của ban ngày, gió đêm hiu hiu thổi qua, cây cối ven đường lay động theo gió, phát ra thanh âm rì rào.
Hai người sóng vai đi, bóng trăng che phủ, bóng người đan xen vào nhau.
Vốn Lục Tự cũng không phải là người nói nhiều, cũng không biết tìm đề tài gì để cho đứa trẻ này vui lên một chút.
Tiêu Nam cúi đầu, nhìn hai cái bóng trên mặt đất lúc xa lúc gần, trong lòng từ từ bình tĩnh lại.
Phần lớn các căn hộ bên trong khu Đào Cảnh Uyển đều là những thanh niên trẻ tuổi phấn đấu, bình thường bận rộn công việc xã giao, rất ít người đi tản bộ.
Ở đây hơn hai năm thường Lục Tự chỉ chạy bộ sáng sớm, đây là lần đầu tiên ra ngoài buổi tối.
Bọn họ chậm rãi đi dọc theo con đường Lục Tự chạy bộ sáng sớm đi thẳng đến hồ nhân tạo.
Người đi đường thưa thớt, nước hồ lóng lánh, còn có nửa vầng trăng khuyết chiếu trên mặt nước.
Đi được nửa vòng hồ, Lục Tự thấy đôi vợ chồng mở quán điểm tâm sáng đang đi về phía này.
Bọn họ cũng nhìn thấy Lục Tự.
“Chàng trai trẻ, từ trước đến nay chưa thấy cậu đi dạo bao giờ cả.” Bác trai nhiệt tình chào hỏi.
Lục Tự đang muốn cười trừ bỏ qua đề tài, lại nghe bác gái nói: “Bên cạnh chính là đứa nhỏ mà cậu hay nhắc đến đó à? Dáng dấp cũng khôi ngô thật đấy.”
Lần này lại biến thành Tiêu Nam vẻ mặt đầy mờ mịt, cái gì gọi là “Đứa nhỏ mà cậu nói”? Chẳng lẽ anh Lục ở trước mặt người khác có nhắc đến mình sao?
Lục Tự lúng túng ho khan một tiếng, “Vâng, là cậu ấy.”
Bác gái cười híp mắt lại, cảm thán: “Thanh niên bây giờ đúng là đẹp trai, đáng tiếc hai đứa cháu gái nhà ta mới ba bốn tuổi, nếu không thì giới thiệu cho hai đứa ngay.”
Rốt cuộc Tiêu Nam phản ứng lại, tranh nói trước Lục Tự: “Chị gái, chị còn trẻ như vậy mà đã có cháu gái rồi sao? Nhìn chị không đến 40 tuổi mà.”
Phụ nữ, cho dù hoa tàn ít bướm cũng vẫn thích được người khác khen ngợi, bác gái lập tức mở miệng cười toe toét, khen Tiêu Nam miệng ngọt, biết nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là người bạn già của bà không chịu nổi kéo tay vợ mình, “Được rồi được rồi, người ta là dỗ bà thôi, chúng ta còn phải về video call với Song Song, Nhữ Nhữ nữa.”
Vừa nhắc đến chuyện này, bác gái cũng thu liễm một chút, “Vậy chúng tôi về trước. Chàng trai trẻ, hôm nào mời các cậu đến nhà tôi làm khách, để cho các cậu nếm thử chút tay nghề của tôi, tiện thể có thể xem cháu gái tôi.”
Lục Tự cùng Tiêu Nam gật đầu liên tục, đưa mắt nhìn hai vợ chồng họ kéo tay nhau trở về.
“Đi hết vòng này chúng ta cũng về thôi, còn chưa tắm nữa.” Lục Tự chỉ hồ nhân tạo nói.
“Vâng.”
***
Sáng sớm hôm sau, Lục Tự thức dậy như thường lệ.
Anh nhìn sang bên cạnh chỉ thấy Tiêu Nam lộ ra nửa cái đầu.
Trong lòng Lục Tự không khỏi buồn cười, cậu nhóc này cuộn như cái bánh chưng vậy, cũng không sợ khó thở à.
Anh đưa tay qua, kéo cái chăn Tiêu Nam đang đắp lên tận trán xuống một chút.
Trong nháy mắt ngón tay vô tình đụng phải mặt của cậu, cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay lan đến trái tim.
Đứa nhỏ như bị quấy rầy mộng đẹp, bất mãn lầm bầm một tiếng, rồi lại ngủ thật say.
Bởi vì hôm nay không cần đến phòng làm việc nên sau khi chạy bộ buổi sáng xong, Lục Tự không đi mua đồ ăn sáng mà quyết định tự nấu.
Lúc Tiêu Nam thức dậy ngửi thấy một cỗ hương thơm không giống thường ngày.
Cháo sánh mịn, trứng gà thơm ngon, tất cả xông thẳng vào mũi cậu.
Cậu mò đến phòng bếp theo mùi hương, đập vào mắt chính là bóng lưng cao lớn của Lục Tự.
Trai đẹp dù mặc tạp dề gấu hồng cũng không mảy may ảnh hưởng đến khí chất, ngược lại có thêm phần hương vị nhân tình.
Tiêu Nam dựa vào cánh cửa, lười biếng ngáp một cái, cậu muốn vẽ lại khung cảnh này.
Cậu muốn ghi lại tất cả mọi chuyện cùng Lục Tư.
Lục Tự nghe thấy động tĩnh, không quay đầu lại nói: “Tỉnh rồi thì đi rửa mặt đi, đợi chút là có thể ăn sáng rồi.”
Bỗng nhiên Tiêu Nam có cảm giác như bọn họ đã chung sống rất lâu, giống như là một đôi tình nhân thân mật.
Hiểu nhau, nhân nhượng lẫn nhau, bao dung cho nhau.
Câu cười hoạt bát, “Anh Lục, anh hiền huệ thật đó.”
“Hừm, nói gì thế hả.” Như là bất mãn với sự miêu tả của Tiêu Nam nhưng trong giọng nói lại không hề oán trách.
Ngược lại là một loại thân mật, thân mật đối với người quen.
Tiêu Nam vui vẻ khoan khoái đi rửa mặt, ngân nga khúc hát không biết tên.
Sau khi cơm nước xong, Lục Tự trả lời vài mail, sắp xếp lại từng đơn hàng, lúc này mới chuẩn bị ra cửa.
Khoảng chín giờ bọn họ phải đến trại giam.
Trại tạm giam cách Đào Cảnh Uyển khá xa, Lục Tự lại phải dùng chiếc Passat của anh
Tiêu Nam ngồi phía sau, từ khi lên xe thì không nói lời nào, nét mặt sầm xuống.
Lục Tự không biết nên khuyên nhủ thế nào. Gặp loại chuyện này, đổi lại là người khác tâm tình cũng không thể tốt được.
Anh chỉ biết đại khái sự tình thông qua “Chuyện kể trước khi ngủ” đầy mập mờ của đứa nhỏ. Chuyện sâu xa hơn như thế nào thì anh cũng không đoán nhiều.
Nhưng chắc chắn một điều là, hôm nay người mà đứa nhỏ muốn đi gặp, cũng không phải là một người chồng cũng như người cha đúng chuẩn. Càng không phải là một quan chức hợp cách.
Mỗi một người trên thế giới này đều rất bận rộn, luôn có người hãm sâu vào danh lợi, cũng luôn có người tiến bước lên lại quên đi mất những tâm tình thuở ban đầu.
Những vẫn có người một lòng tâm niệm(1), với lại, chỉ nhiều chứ không ít.
Thế gian hỗn loạn, có người theo đuổi tích lũy vật chất, có người lại tìm kiếm sự phát triển tâm hồn; có người gặp dịp làm vui, cũng có người nhìn thấu hồng trần. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, có điều đến cuối cùng đều là tan thành mây khói.
Có lẽ, giây phút lão Lộ rời đi từ đó Lục Tự mới thật sự hiểu, không có gì là vĩnh hằng.
***
Xe chạy một đường, khúc nhạc từ loa phát ra vẫn là khúc dương cầm thư giãn như cũ.
Nhưng lần này nghe, lại có một cỗ ưu thương vô hình.
Bình thường Lục Tự không hay lái xe, nhưng khả năng lái xe cũng không tồi. Anh dừng ở ven đường đối diện trại giam, xoa xoa đầu Tiêu Nam, “Đi đi, ở đây không được phép đỗ xe, anh chờ cậu ở tiệm cà phê phía trước kia.”
“Anh Lục…”
Mỗi lần Tiêu Nam kéo dài âm cuối đều sẽ có một chút ý nũng nịu, bản thật cậu không hề muốn thừa nhận nhưng thực tế thì đúng là như vậy.
Lục Tự không đỡ nổi kiểu làm nũng này nhất.
Anh hơi nghiêng người qua ôm ôm Tiêu Nam, khẽ vỗ về trấn an, “Không có chuyện gì, gặp mặt một lần mà thôi. Thật ra nếu không muốn gặp ông ấy thì giờ chúng ta về nhà cũng được.”
Tiêu Nam vươn tay vòng qua eo Lục Tự, không nói một lời.
“Cậu bạn nhỏ, cậu không quyết định nhanh là xe của anh sẽ bị dán giấy phạt đó, cậu nhẫn tâm sao?”
Lục Tự pha trò nói tếu. Trong vấn đề này, anh không thể quyết định thay đứa nhỏ, cậu nhóc cần tự mình trưởng thành.
Quả nhiên cậu nhóc nghe lời mà buông tay ra, “Anh Lục, anh chờ em một chút, em sẽ không đi lâu đâu.”
“Đi đi, anh chờ cậu.”
Đây không phải là một nơi tốt, Tiêu Nam thầm nghĩ, nếu như không phải là lời của người đó thì cả đời này cậu cũng không muốn xuất hiện ở đây.
Có lẽ anh Lục đã đến tiệm cà phê kia chờ cậu, cũng có thể mới dừng xe trên đường vào tiệm.
Còn cậu, cậu đứng ở nơi cách cửa trại giam khoảng mười mét, lòng bàn chân nặng trĩu cứ như bị đổ chì, ngay cả bước một bước thôi cậu cũng thấy khó khăn.
Cậu biết, người đó giờ đang ở bên trong, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ bị đưa vào ngục.
Tiêu Nam chần chừ mãi, cuối cùng lại tìm một bậc thang ngồi xuống.
Cậu nhớ tới rất nhiều chuyện.
Lúc nhỏ cha vẫn chỉ là một công chức nhỏ mà thôi, cẩn trọng, yêu vợ thương con. Mẹ là thợ thêu nổi tiếng, dịu dàng thiện lương. Cậu ngoan ngoãn từ nhỏ, đa phần thời gian đều thích bám theo mẹ, nhìn bà khéo léo thêu dệt, một mũi kim một đường chỉ thêu dệt lên hình ảnh đẹp nhất.
Khi đó người một nhà vui vẻ biết bao, cuộc sống bình thản nhưng gia đình hoà thuận khiến bao hàng xóm ao ước.
Cũng không biết từ lúc nào, người đàn ông luôn dạy cậu làm người phải thanh chính liêm khiết lại đi làm chuyện vô sỉ nhất. Người phụ nữ hòa ái lại phải buông bỏ việc thêu thùa mà mình yêu thích nhất, bị ép thành một người bệnh tật đầy thân không thể chịu nổi. Một đứa trẻ hoạt bát lại không dám nói chuyện với ai, chỉ sợ không cẩn thận lại nói ra lời không đúng.
Cái gì mà thời gian sẽ thay đổi chứ?
Thời gian sẽ chỉ làm kẻ ác càng tệ hại hơn.
Tất cả qua đi đều như một cơn ác mộng vậy, quấn chặt lấy cậu.
Cậu chẳng hay biết cái gì, cậu không biết mẹ bị hành hạ như nào, cậu không biết bao nhiêu lần mẹ bị buộc uống mấy thứ thuốc kia, cậu không biết mẹ như chim hoàng yến mà bị giam cầm.
Cậu chỉ biết là mình không thể tùy tiện nói chuyện với người khác, bởi vì “cha” không cho phép.
Đến khi cậu biết được mọi chuyện, thì đều đã trễ một bước rồi.
Mẹ dùng tất cả mọi cách để tìm kiếm tập hợp bằng chứng, cuối cùng vào trước lúc lâm chung mà giao lại cho cậu.
Người đó, không đáng được tha thứ, ông ta không xứng.
“Người anh em, cậu làm sao thế? Cần giúp không?” Một giọng nói xa lại vang trên đầu Tiêu Nam.
Dứt ra khỏi hồi tưởng, cậu ngẩng đầu nhìn lên, trước là một thanh niên xa lạ.
“Không sao, tôi chỉ ngồi ở đây nghỉ chút thôi.”
“Thật sự không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt cậu tái lắm.” Người thanh niên lại hỏi.
Nhìn đi, chỉ là một người xa lạ, vậy mà còn có thể thân thiết hơn cả người có liên hệ máu mủ.
Tiêu Nam vẫn lắc đầu, “Thật sự tôi không sao, cảm ơn anh.”
“Nếu thế cậu nghỉ cho khỏe rồi mau về nhà đi, đừng để người nhà lo lắng.”
Về nhà… Người nhà…
Đúng vậy, bây giờ anh Lục mới là người nhà của cậu.
Cậu không thể để anh Lục lo lắng, anh Lục vẫn đang chờ cậu ở tiệm cà phê.
Cậu đứng phắt dậy, mà vì ngồi lâu nên có chút choáng. Cậu cúi người chào người thanh niên kia, “Tôi hiểu, cảm ơn anh.”
Rồi sau đó cậu chạy nhanh về phía tiệm cà phê.
Vào khoảnh khắc này, cậu vô cùng muốn gặp Lục Tự. Sau đó, sẽ cho anh một cái ôm thật chặt.
Hết chương 9.Tác giả có lời muốn nói:
Cân nhắc rất lâu vẫn không muốn đặt tên cho người cha T_T, rất nhanh ông ta sẽ có kết cục rồi. Sau đó sẽ đều là ngọt ngào thôi ~ Đoán thử xem anh Lục của chúng ta khi nào khai não hen muahahahahaha…
Chú thích:
(1) Nguyên văn là 一方净土 – Nhất phương tịnh thổ.
Tịnh thổ: Tịnh là sạch. Vùng đất sạch, tinh khiết, nơi mà chư Phật thuyết pháp, dành riêng cho chúng sinh đắc đạo.
Trong Kinh “Tùy nguyện vãng sinh” bảo rằng: Nếu mọi nơi (thập phương) đều có Tịnh Thổ thì cái tâm của chúng sinh sẽ sinh chây lười, còn nếu bảo Tịnh Thổ tại một nơi nào đó thì cái tâm của chúng sinh mới thấy quan trọng, mong cầu, do đó mới tán thán chỉ riêng Tây phương là vậy.