Ngô Đồng

Chương 20: Yêu thích


Đọc truyện Ngô Đồng – Chương 20: Yêu thích

Cuối cùng Lục Tự cũng không có rời khỏi lễ cưới trước khi kết thúc. Tựa như làm một người vô hình, mấy cô nàng có ý định tiếp cận cũng bị sự lạnh lùng của anh làm lùi bước.

Đến tận khi anh ngồi trên xe lên đường về nhà thì cũng đã là 5 giờ chiều rồi. Lúc này hoàng hôn đang dần buông xuống, ánh chiều tà phủ khắp bầu trời vô cùng xinh đẹp.

Ở Ninh Thành rất khó để nhìn thấy nắng chiều rực rỡ như này, những đám mây vảy cá màu cam xếp chồng lên nhau. Đẹp đến rung động lòng người.

Sắp đến giờ cao điểm, trên đường tắc cứng. Đang chờ đèn đỏ chuyển xanh, Lục Tự không nhịn được lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Anh cũng đã từng vẽ rất nhiều cảnh hoàng hôn, tranh sơn dầu hay vẽ màu đều có. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì vẻ đẹp ấy cũng không thể tái hiện lại được, ánh chiều tà chân thật vĩnh viễn in sâu vào lòng người, có thể họa lại nhưng không cách nào gìn giữ.

Lục Tự không chỉ mua gà rán, còn dành thời gian đi mua cốc trà sữa.

Anh nghĩ có lẽ cậu nhóc sẽ thích.

Hôm nay Tiêu Nam cũng không nhàn rỗi. Khó khăn lắm mới có ngày Lục Tự không ở nhà, cậu muốn nhân cơ hội này đi làm một “Chuyện quan trọng”.

Hồi năm hai đại học cậu có tham gia cuộc thi thiết kế giành được giải nhất và giải nhì cấp tỉnh. Mấy ngày trước có công bố danh sách đạt giải Đỗ Thần có liên lạc với cậu, để cậu về trường lĩnh thưởng.

Nên hôm nay cậu phải về trường một một chuyến, tiện thể đi làm thẻ ngân hàng.

Sở dĩ gấp như vậy nguyên nhân chính là đã sắp đến sinh nhật Lục Tự rồi. Còn không đến một tháng nữa, cậu không chắc còn có cơ hội nào ngoài hôm nay khiến Lục Tự không phát hiện ra.

Trong chuyện này Cao Chú coi như là trợ công của cậu. Ngày sinh nhật chính là do y nói cho biết. Kiến nghị quà tặng sinh nhật cũng khá có ích, mặc dù đến cuối cùng Tiêu Nam cũng không dùng đến.

Từ Đào Cảnh Uyển ngồi xe điện ngầm đến Đại học Ninh Thành cần phải chuyển tuyến một lần. Một lần đi cũng phải mất gần bốn tiếng đồng hồ. Thời gian còn lại Tiêu Nam dành hơn một giờ ở trung tâm thành phố để chọn quà. Vì thực tế trong nhà không có chỗ nào để giấu quà đi nên cuối cùng cậu quyết định nhờ Cao Chú giữ tạm.

Chỉ nửa tiếng trước Lục Tự gửi một tin nhắn cho Tiêu Nam rằng anh ấy đang trên đường về.

Thật trùng hợp. Tiêu Nam cũng đang trên đường về nhà. Nhưng tàu điện ngầm người chen đông đúc, Tiêu Nam người đơn sức yếu bị chen đến quay cuồng.

Một đường cậu bị chèn ép xô đẩy, bao nhiêu hứng thú đã bị dội nước lạnh ỉu xìu. Cuối cùng là giả ra cái dáng vẻ chưa từng bước chân ra khỏi cửa.

Lục Tự cũng chỉ về đến nhà muộn hơn Tiêu Nam khoảng mười phút.

Cửa vừa mở ra, hương gà rán thơm phức lập tức lan khắp gian nhà.

Tiêu Nam ngay ngắn ngồi trên ghế sopha, khi thấy Lục Tự cởi áo vest ra cậu vẫn bị kinh diễm một chút. Yết hầu lên xuống nơi cổ họng, hận không thể chạy đến đẩy ngã anh ấy.


Lục Tự xoay người vừa hay thấy động tác liếm môi của cậu nhóc. Cho rằng cậu thèm ăn gà rán trên tay mình, không nhịn được mà phì cười, “Muốn ăn gà rán như vậy à?”

Gà rán là phụ thôi, mấu chốt là trông anh cực A (alpha) ngon ăn quá.

Tiêu Nam nghĩ thầm.

Chẳng qua ngoài mặt vẫn là dè dặt gật đầu một cái, lưu luyến không rời mà chuyển tầm mắt từ trên áo sơ mi dời đến mặt đất.

Aizz, anh Lục nhìn ngon quá, không ăn được thì buồn lắm.

Tuy nhiên nỗi ưu thương này khi nhìn thấy cốc trà sữa thì biến mất không còn thấy tăm hơi.

Gà rán và trà sữa đúng là tuyệt phối.

Lục Tự đi thay quần áo. Tiêu Nam bày gà rán và trà sữa ra bàn, bật TV lên. TV đang phát một tiết mục tiếu lâm, hưởng thụ một bữa tối vui vẻ.

Lục Tự quen mặc đồ thoải mái, tự dưng mặc âu phục hơn nửa ngày rồi vẫn cảm thấy không quen. Sau khi thay quần áo đã thở phào nhẹ nhõm.

Đứa nhỏ ngồi ăn trong phòng khách. Tiểu phẩm có vẻ rất hài hước, cậu nhóc ngồi nghiêng ngả cả người.

Anh lại nghĩ đến tin nhắn thu hồi kia của cậu nhóc, luôn cảm thấy trong lòng khó chịu.

Nghĩ một hồi, Lục Tự cảm thấy vẫn cần phải nói chuyện với cậu nhóc một chút. Nói thế nào đi chăng nữa thì cậu ấy bây giờ cũng nằm trong sổ hộ khẩu của anh, chẳng may bị người khác dạy hư thì thế nào?

“Tiểu Nam,…” anh cân nhắc câu từ, do do dự dự nói: “Bình thường cậu kết bạn phải chú ý nhiều một chút. Cậu phải biết đúng sai phải trái.”

Tiêu Nam mới vừa ăn một miếng ức gà, nghe thấy lời này suýt chút nữa bị nghẹn. Cậu thì kiếm đâu ra bạn bè chứ?

Danh bạ điện thoại cũng mới chỉ có ba bốn người.

Biểu tình nghi hoặc của cậu rơi vào trong mắt Lục Tự lại biến thành giả ngu. Vì vậy anh càng thẳng thừng, “Tin nhắn cậu thu hồi, thực ra anh đã đọc được rồi.”

Tiêu Nam đã hiểu.

Cậu cười giải thích: “Anh Lục, không phải như vậy đâu. Lúc em nhắn tin cho anh thì đang mệt rã rời nên đã gõ nhầm đó.”

Tiêu Nam thật là oan uổng. Lúc nhận được tin nhắn của Lục Tự thì cậu đang vật lộn trên tàu điện ngầm, lúc gõ hai chữ LG (Lu ge) thì bị người ta đụng một cái, run tay chạm nhầm thành ông xã (Lao gong). Cậu thu hồi tin khá nhanh, nghĩ rằng Lục Tự sẽ không thấy.


Không ngờ rằng không những đọc được mà còn lấy điều này dạy dỗ cậu.

Sau đó cậu thấy vành tai Lục Tự đỏ lặng lẽ đỏ dần, ánh mắt né tránh.

Dễ thương ghê.

***

Ngày hôm sau Lục Tự lại bắt đầu trở về với cuộc sống bận rộn.

Anh giống như con quay không biết mệt mỏi.

Quay mòng mòng suốt một tuần, đơn đặt chỉ còn lại hai bức. Cuốn sách mới《 Vãng sinh 》của Lục Tự đã đến hồi kết. Biên tập hẹn gặp mặt để bàn việc xuất bản.

Thứ Hai lại đến, sau khi Lục Tự ăn cơm trưa xong mới nói với Tiêu Nam buổi chiều anh phải ra ngoài gặp một người.

Cụ thể là ai thì anh không nói.

Nhìn Lục Tự đứng trước tủ quần áo chọn tới chọn lui, trong lòng Tiêu Nam nổi lên ghen tị.

Đi gặp ai mà phải long trọng như vậy chứ, lần trước đi dự tiệc cưới cũng chỉ tùy tiện mặc âu phục. Bây giờ thì hay lắm, nào là thử âu phục nào là phối quần nọ áo kia.

Còn không nói cho mình biết là đi gặp ai.

Tiêu Nam thở phì phò dõi mắt nhìn Lục Tự ra cửa. Nghiến răng nghiến lợi nói một câu “Anh về sớm nhé”.

Biên tập phụ trách của Lục Tự tên là Lạc Tiêu. Là một người phụ nữ tao nhã tài trí, nhìn khoảng 35 tuổi. Cô mặc một thân trang phục công sở làm nổi bật lên vóc dáng đẹp đẽ, cũng tăng thêm mị lực của người phụ nữ công sở.

Đây không phải là lần đầu tiên Lục Tự gặp cô ấy, nhưng anh vẫn có chút khẩn trương. Nhất là là từ xa nhìn thấy trông không phải là tổng biên tập hiền lành trên Internet mà là một sếp nữ sấm rền gió cuốn.

Lục Tự đến trước giờ hẹn 15 phút, vậy mà Lạc Tiêu còn đến sớm hơn.

Anh ngồi xuống, Lạc Tiêu đã nói “Tôi gọi cho cậu một ly Latte rồi đó.”

Lục Tự vừa lấy bản thảo ra vừa đáp, “Cảm ơn chị Lạc.”


Hai người gặp nhau là đi thẳng vào vấn đề. Suốt cuộc trò chuyện đều là nói về cuốn sách mới của Lục Tự.

Lạc Tiêu rất coi trọng Lục Tự, là coi trọng năng lực làm việc, không liên quan đến trai gái.

Nói một cái khái quát, tam quan của các nhân vật trong tác phẩm thường sẽ không hướng đến tác giả. Nhưng trên thực tế nhất nhiều nhân vật trong các tác phẩm được tác giả viết lên từ trái tim, đại diện cho ánh sáng và bóng tối mà tác giả nghĩ ra.

Cô đã làm việc với rất nhiều tác giả, nhưng người có thể tách biệt nhân vật với tác giả như Lục Tự thì là lần đầu tiên cô gặp.

Trong tác phẩm của anh, không có mâu thuẫn tình cảm quá mãnh liệt cũng không có cái gì gọi là tích cực và tiêu cực. Dù đứng ở góc độ nào mỗi nhân vật đều có một cá tính riêng biệt, khiến cho bạn không thể phân biệt được đúng sai, chỉ dựa vào vài lời ngắn ngủi có thể khắc họa nhân vật đến mức bàn tán sâu sắc.

Khác với hai tác phẩm được xuất bản trước,《 Vãng sinh 》từ những dòng đầu đã mang sắc thái rõ rệt, hiền lành đủ hiền lành mà kẻ gian ác cũng đủ khiến người ta giận đến nghiến  răng.

“Tác phẩm này của cậu đột phá rất lớn. Phong cách khác hẳn với trước kia.”

Lục Tự không phủ nhận: “Thử một chút mà thôi.”

Lạc Tiêu gật đầu: “Vậy lần thử nghiệm này của cậu rất thành công. Đặc biệt là đoạn cuối, sau khi Mộc Nam xuất hiện, mặc dù đây là một nhân vật nam nhưng có điều sự mập mờ giữa Lâm Các và cậu ta đúng là có hiệu quả làm nổi bật(1).”

Lục Tự cười ngượng, nhân vật Mộc Nam này vốn không có trong dàn ý ban đầu của anh. Chẳng qua sau đó sự xuất hiện của Tiêu Nam đã khiến anh nảy sinh ý tưởng. Vì vậy đã có thêm một nhân vật như vậy.

Cho đến bây giờ Lạc Tiêu bảo có sự ám muội, chẳng lẽ mấy hành động làm nũng thỉnh thoảng giữa hai người chính là mập mờ?

Lạc Tiêu nhướn mày, ngọn lửa ăn dưa hừng hực cháy, “Cậu gặp được người nói chuyện yêu đương đúng không?”

Lục Tự cau mày, ngẫm nghĩ yêu đương với tác phẩm của anh thì có liên quan cái gì.

Nhưng anh không hiểu thật nên chỉ đành thành thực nói: “Không có yêu đương gì cả, chỉ là dạo này trong nhà có một người bạn nhỏ.”

Người bạn nhỏ? Lạc Tiêu không nhịn được che miệng phì cười. Dẫu sao cô cũng được coi là có chút lão luyện trong tình trường, chỉ cần nhìn vẻ mặt kia của Lục Tự cũng hiểu được “Người bạn nhỏ” này không đơn giản chút nào.

“Xem ra còn phải để chị đây làm chị gái tri kỷ một lần cho cậu hả? Chị hỏi cậu một câu, cậu có thích cô ấy không?”

Lục Tự càng khó hiểu hơn, cái này với yêu đương thì có quan hệ gì?

“Vậy chị nói cách khác,” Lạc Tiêu uống một hớp cà phê, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch, “Ví dụ, chị nói là ví dụ nhé, cô ấy ôm hay là hôn môi với người đàn ông khác trước mặt cậu, cậu thấy mình có thể chấp nhận được không?”

Lục Tự cũng không để ý TA(2) trong lời của Lạc Tiêu là từ nào. Anh chỉ nghĩ sau này Tiêu Nam sao có thể ôm hôn với những người khác, anh không chấp nhận nổi. sao Tiêu Nam có thể làm mấy chuyện này với người khác? Cậu ấy còn nhỏ như vậy…

Không, cũng không còn nhỏ nữa, cũng 19 tuổi lẻ hai tháng rồi.

Nếu không tạm nghỉ học thì cũng đã là sinh viên năm ba đại học rồi. Sợi dây không yêu sớm đã không trói buộc được cậu ấy.

Lục Tự lại nhớ đến tin nhắn “Cảm ơn ông xã” gõ nhầm mấy ngày trước kia mà lòng chợt hoảng hốt. Anh chỉ muốn để cậu nhóc lệ thuộc hoàn toàn vào mình, làm nũng với mình, cùng mình ôm ấp thậm chí là hôn môi, và cả làm những chuyện thân mật hơn nữa.


Thật kỳ lạ, rõ ràng mới quen biết nhau hơn một tháng trước nhưng nay đã có lòng muốn chiếm hữu mạnh mẽ như vậy.

Hóa ra đây chính là yêu.

Thật giống như là anh biết quá muộn rồi.

Rất nhiều điều đang dần thay đổi, từ từ biến đổi lượng rồi đến chất.

Lục Tự vẫn không muốn thừa nhận nhưng hôm nay không có cách nào bác bỏ được nữa.

Không biết đã xảy ra sai sót ở đâu nhưng tình cảm của anh dành cho Tiêu Nam không còn đơn thuần nữa rồi.

Rốt cuộc thứ tình cảm này phát sinh thay đổi từ lúc nào chứ?

Là thời điểm mang cậu nhóc về nhà.

Là lúc dỗ dành em ấy, an ủi em ấy, ôm lấy em ấy.

Là khi nhìn thấy em ấy nhận được sóc bông nhỏ mà vui mừng như một bé ngốc.

Hay chính là khi vừa mới bắt đầu chú ý đến em ấy.

Buổi trưa ngày hôm đó, anh thấy thiếu niên đứng dưới gốc cây ngô đồng. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá hắt lên những quầng sáng lên người em ấy. Thiếu niên mỉm cười, tựa như ánh mặt trời rạng rỡ.

Vốn em ấy nên đứng ở nơi nổi bật nhất.

“Tôi thích em ấy.”

Sau khi thông suốt, Lục Tự dễ dàng tiếp nhận sự thật này. Trước kia anh chưa từng thích ai, cũng không biết nên làm gì để thích một người.

Không phải là anh chưa từng nghĩ đến tương lai, ở trong kế hoạch của anh tương lai là không có người khác. Nhưng Tiêu Nam lại đến rồi.

Đến bất ngờ không kịp đề phòng.

Hết chương 20.Chú thích:

(1) Nguyên văn: 画龙点睛 (Vẽ rồng điểm mắt). Ý là làm nổi bật nét chính, ví với việc thêm vài câu quan trọng ở phần then chốt trong bài văn hoặc bài nói làm nội dung phong phú sinh động hơn. Do tích Trương Tang Do vẽ bốn con rồng nhưng không vẽ mắt, vì lo rằng nếu vẽ mắt thì rồng sẽ bay mất. Mọi người không tin. Nhưng khi Trương lấy bút điểm mắt cho một con rồng thì sấm sét nổi lên, bức vách lung lay và con rồng có mắt bay vút lên, ba con kia vẫn ở yên chỗ cũ.

(2) Nhân xưng ngôi thứ ba tiếng Trung từ chỉ nam giới và nữ giới có cách viết khác nhau nhưng đọc giống nhau.

Ê-đuýt-tồ có lời muốn nói:

Cảm tạ tác giả đã cho anh Lục đá tảng thông suốt:))) À thì tôi quyết định đổi xưng hô ở chương này luôn. Giờ thật không dám đọc lại từ đầu để beta nữa *lấy xô hứng nước mắt*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.