Bạn đang đọc Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng – Chương 44: Sư Phụ Ơi Con Thắng Rồi Ạ
“Sở nhi”
Dạ !
– Bên kia đẹp lắm, chúng ta qua đó nhé !
Dạ !
Sở Vĩ Vĩ nhìn cảnh vật đến si mê “nơi này đẹp quá sư phụ “
Ừm!
“Ngày xưa ta thường ngồi đây luyện đàn”.
– Vậy sư phụ đàn cho Vĩ Vĩ nghe có được không ạ ?
Được!
– Bạch Túc Duật trang nhã gảy lên khúc nhạc động lòng người !
– Sở Vĩ Vĩ nghe đến say sưa!
“Sở nhi”
Dạ !
– Đến đây!
Sở Vĩ Vĩ nhẹ nhàng, thanh thoát đi đến bên cạnh Bạch Túc Duật “sư phụ gọi con”.
Ừm!
“Sở nhi đến đây, sư phụ dạy Sở nhi đàn”.
Thật không sư phụ ?
Ừm !
Sở Vĩ Vĩ vui vẻ đến ngồi cạnh sư phụ.
Bạch Túc Duật kéo Sở Vĩ Vĩ ngồi kề bên, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay Sở Vĩ Vĩ và đặt lên dây đàn và bắt đầu gảy!
– Đứng cách đó không xa, là gương mặt đầy ghen tỵ và vô cùng căm phẫn của Diễm Lệ tiên tử !
“Bạch Túc Duật ta hận huynh”.
……
“Sở nhi”
“Sư phụ”
– Sư phụ nói trước đi ạ !
Bạch Túc Duật nhìn Sở Vĩ Vĩ thật lâu!
“Sư phụ sao vậy ?”
Ta! ta! “Sở nhi có thể đừng rời xa ta không ? Mãi mãi bên cạnh sư phụ ! Được không ?”
Ơ.
.
ơ! ơ!
Bạch Túc Duật không hiểu tại sao mình rất mong đợi câu trả lời từ miệng cô !
Sở Vĩ Vĩ trầm tư!
“Sở nhi”
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười “dạ được ạ !”
– “Ngoặc tay”
Sở Vĩ Vĩ hơi bị sốc “sư phụ lại còn muốn ngoặc tay, không ngờ rằng sư phụ cũng có lúc trẻ con đến như vậy đó !”
Cả hai cùng ngồi ngắm thác đổ !
– Chút nữa sẽ thi đấu vòng đầu tiên “Sở nhi nhớ phải cẩn thận nhé ! Vòng đầu là vòng luận kiếm”.
Dạ, con sẽ không làm sư phụ mất mặt đâu, người yên tâm.
– Ngốc à, sư phụ chỉ quan tâm đến an toàn của Sở nhi, thắng thua! với ta không quan trọng”.
“Chúng ta trở về thôi Sở nhi”.
Dạ !
– Tất cả môn sinh đều đang tập trung náo nhiệt ở sau núi.
Sở Vĩ Vĩ nhìn thấy quá đông người nên có chút hồi hộp.
Chân cô chợt khựng lại !
“Sở nhi đừng sợ”
– Sư phụ sẽ luôn bên cạnh Sở nhi!
Sở Vĩ Vĩ nhào thẳng vào lòng Bạch Túc Duật “sư phụ”.
Bạch Túc Duật đưa tay vuốt nhẹ lên sống lưng cô “Sở nhi cố lên”.
Dạ!
“Đệ tử vào trong đây ạ !
Ừm! cẩn thận!
Sở Vĩ Vĩ xoay người chạy như bay vào giữa đám đông các môn sinh.
Bạch Túc Duật thật sự rất đau lòng, rất không nỡ để cô tham gia thi đấu, nhưng phần thưởng thắng trận lần này là trường sinh đơn của chính tay Tông chủ An Anh Thái luyện thành, thứ đó rất có ích cho Sở Vĩ Vĩ.
Bất kỳ ai cũng muốn có được nó.
– Vòng loại đầu tiên 100 người chỉ chọn 1 người “tất nhiên là người giành chiến thắng cuối cùng”.
Bạch Túc Duật chưa từng rời mắt khỏi Sở Vĩ Vĩ!
Người ngồi bên cạnh Bạch Túc Duật là (Khiếu Anh Thu, sư thúc của Bạch Túc Duật! mọi người hay gọi ngài là tôn thượng, là người lãnh cảm trước mọi tình huống, trước giờ cũng chưa từng hứng thú với việc ngồi xem đánh đấm nhau, ngài là đại nhất thần tiêu).
– Hai tảng băng nghìn năm được đặt cạnh nhau, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi hơn vài phần.
– Khiếu Anh Thu liếc nhìn Bạch Túc Duật nhưng không có biểu cảm “tên Bạch Túc Duật này, bao nhiêu năm qua chưa từng tham gia những hoạt động chốn ồn ào thế này, sao lần này hắn lại có hứng thú vậy chứ !”
– Bạch Túc Duật cũng quét mắt qua người Khiếu Anh Thu, một tia nhanh như chớp rồi nghiêm trang như chưa từng dao động “Khiếu sư thúc xưa nay chưa từng tham gia những cuộc xét tuyển như thế này, sao lần này lại xuất hiện !”
Ngồi ghế chủ tọa là Tông chủ An Anh Thái.
Trái phải là những gương mặt nổi bật của Thánh Cung.
– Qua một canh giờ mòn mỏi thì có kết quả vòng loại đầu, chỉ còn lại 30 người, những môn sinh bị loại đều xuống núi trở về.
Sở Vĩ Vĩ đưa mắt nhìn quanh, thấy Bạch Túc Duật đang ngồi trên đài cao.
Cô bay thẳng đến trước mặt Bạch Túc Duật “sư phụ ơi con thắng rồi ạ !
Bạch Túc Duật cưng chiều vuốt nhẹ lên đỉnh đầu Sở Vĩ Vĩ “Sở nhi lợi hại”.
An Anh Thái thở dài “Túc Duật quá để tâm đến đứa đệ tử này rồi, e là tình cảm giữa sư đồ hai người họ không còn bình thường nữa !”
Khiếu Anh Thu khẽ cười “hoá ra là vì nữ đồ đệ này mà Bạch Túc Duật mới nhiệt tình với cuộc thi này !”
“Sở nhi”
Dạ !
Tiếp theo sẽ rất nguy hiểm, toàn cao thủ! Sở nhi phải hết sức cẩn thận !
Dạ, Vĩ Vĩ sẽ hết sức cẩn thận ạ !
Ừm!
Sư phụ, con lui xuống đây ạ !
Được rồi, Sở nhi trở xuống chuẩn bị cho vòng tiếp theo đi.
Dạ!
! ****************!
Ở một vị trí khác!
– Lục Cảnh Thần đại đệ tử của Vi Yến, đang đứng nhìn về hàng cây.
“Cảnh Thần”
“Lãnh sư thúc”
Diễm Lệ bước đến bên cạnh Lục Cảnh Thần !
“Lãnh sư thúc tìm Cảnh Thần có gì dạy bảo ạ !”
Diễm Lệ mỉm cười “sư thúc nào dám dạy bảo đệ tử tài giỏi nhất của đại sư huynh chứ !”
“Ta đến để tặng quà cho con thôi”.
Lục Cảnh Thần ngạc nhiên “quà sao ?”
Phải!
Diễm Lệ đặt chiếc hộp nhỏ xinh xinh vào tay Lục Cảnh Thần “tặng cho con nè !”
– Cảnh Thần cảm ơn Lãnh sư thúc.
“Cảnh Thần cố lên nhé ! Đừng để Vi sư huynh thất vọng”.
Dạ ! Cảnh Thần đã nhớ rõ!
Ta trở về chỗ ngồi đây !
“Lãnh sư thúc đi thong thả”.
.