Bạn đang đọc Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng – Chương 37: Không Có Ý Định Mời Sư Phụ Vào Trong Ngồi Sao
Bạch Túc Duật nghe tiếng tiêu phát ra từ phòng của Sở Vĩ Vĩ thì nheo mắt “con cũng biết thổi bài phổ này sao ?”
Sư phụ thật sự không thể hiểu nổi Sở nhi “thật ra thì con còn bao nhiêu điều bí mật mà sư phụ chưa biết và năng lực thực sự của con là ở ngưỡng đây?”
Tiếng tiêu vẫn cứ trầm lắng dịu êm, Bạch Túc Duật mang tâm trạng não nề đứng nhìn chăm chú về phía phòng của Sở Vĩ Vĩ.
Một canh giờ sau !
Cốc! cốc! cốc!
Sở Vĩ Vĩ đặt ngọc tiêu lên bàn, bước đến mở cửa!
Kinh ngạc !
S! ư!
Phụ!
Bạch Túc Duật cười hiền hoà “Sở nhi vẫn còn giận sư phụ sao ?”
Sở Vĩ Vĩ mắt nhìn xuống chóp mũi “không”
– “không có ý định mời sư phụ vào trong ngồi sao ?”
Dạ!
“Mời sư phụ vào trong ngồi ạ !”
Bạch Túc Duật mỉm cười!
“Sao vậy Sở nhi ?”
Sư phụ muốn hỏi Vĩ Vĩ vấn đề nào ạ ?
“Nói sư phụ nghe, có còn giận sư phụ không ?”
Hốc mắt Sở Vĩ Vĩ cay cay “dạ không”
Bạch Túc Duật vỗ vỗ nhẹ chiếc ghế bên cạnh “Sở nhi đến đây”.
– Cô từ từ tiến đến bên cạnh sư phụ mình.
“Sư phụ”
Bạch Túc Duật nắm lấy đôi tay Sở Vĩ Vĩ !
“Sở nhi, sư phụ xin lỗi vì đã khiến cho con không vui, sau này sư phụ sẽ chú ý”.
Hu hu!
“được rồi, được rồi! là lỗi của sư phụ, để sư phụ tự phạt mình nhịn ăn ba ngày vậy”.
Mắt Sở Vĩ Vĩ chớp chớp “sư phụ, không cần phải như vậy đâu ạ !”
Cần! rất cần! là sư phụ đã sai.
“Sở nhi nghe sư phụ nói này! “
Dạ!
“sư phụ cứ dạy bảo, Vĩ Vĩ lắng nghe đây ạ !”
Cái con bé này!
“tính nết của nó sao lại thay đổi thất thường vậy chứ ?”
“Sư phụ”
À sư phụ muốn nói với con!
– “Mười ngày nữa, có cuộc thi trên núi linh sơn! đệ tử nội môn và ngoại môn đều có thể tham gia”.
– ý sư phụ là muốn Vĩ Vĩ tham gia cuộc thi này sao ?
Phải !
Nhưng Vĩ Vĩ vừa mới bái sư!
“Sở nhi à, con phải cố gắng tu luyện, cuộc thi này rất quan trọng đối với con”.
Nhưng!
Không nhưng nhị gì cả “con nghe lời sư phụ, cố gắng tu luyện, chút nữa sư phụ sẽ giúp con báo danh”.
Dạ !
“Không còn sớm nữa, Sở nhi của sư phụ nghỉ ngơi đi”
Dạ sư phụ cũng nghỉ ngơi đi ạ !
Ừm!
Sở Vĩ Vĩ nhìn theo Bạch Túc Duật đến khi cánh cửa phòng đối diện được đóng chặt và ngọn nến lung linh cũng được tắt đi.
! —————-!
Rừng trúc lam !
Sở Vĩ Vĩ thò đầu ra!
“Sư phụ”
Trúc Bạch cười hiền hoà “đồ nhi của ta sao lại trở về lúc nửa đêm thế này ?”
Sở Vĩ Vĩ thở dài!
“là Túc Duật sư phụ không cho con về”.
Hắn ta dám!
Thôi đi, sư phụ! người đừng tức giận !
– Đệ tử cưng của sư phụ, không biết tên Bạch Túc Duật kia sẽ hành hạ dã man thế nào “nhìn con tiều tụy rõ ra rồi nè! sư phụ đau lòng quá, ta hối hận vì để con bái hắn làm sư phụ”.
“sư phụ gần đây vẫn khỏe chứ ạ ?”
Sư phụ ổn, ta chỉ thấy lo lắng cho con thôi !
– Dạ, con không sao.
Sư phụ đừng quá lo lắng.
Sư phụ à !
Sao vậy con ?
“Con nghe Túc Duật sư phụ bảo : mười ngày nữa trên núi linh sơn có tổ chức cuộc thi đấu”.
Trúc Bạch nhíu mày “vậy con có tham gia không ?”
Dạ có ạ !
“Túc Duật sư phụ đã giúp con báo danh rồi ạ”.
Vĩ Vĩ à !
Dạ con nghe!
Những cuộc thi này nó thật sự khá nguy hiểm, con phải hết sức cẩn thận.
Dạ, con biết rồi ạ !
“cái này sư phụ tặng cho con”
– Là gì vậy sư phụ ?
À! đan dược sư phụ mới luyện thành.
Vĩ Vĩ cảm ơn sư phụ nhiều lắm !
“Ngốc quá, ta là sư phụ của con, con khách sáo như vậy làm gì ?”
Thôi Vĩ Vĩ trở về đây ạ !
Được rồi, con đi đi! đã không còn sớm nữa.
– Sư phụ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé !
Ta biết rồi, con đi đi.
Vèo! !!!
! ****************!
Bụp!
Á á á á!
Bạch Túc Duật đỡ lấy !
Hốt hoảng!
S! ư!
“Con đã đi đâu, giờ này mới về ?”
Con! con!
Con thế nào ?
Dạ con về rừng trúc lam.
Hửm ???
– “Con đã đi gặp Diệp Trúc Bạch ?”
“Sở nhi”
Dạ!
“Sao con không biết nghe lời sư phụ vậy ?”
“Sư phụ”
“Đệ tử biết lỗi rồi ạ ! Người đừng tức giận”.
– Được rồi, con trở về nghỉ ngơi đi !
Dạ!
Bạch Túc Duật mặt mày u ám xoay người trở về phòng.
Sở Vĩ Vĩ nhìn theo bóng lưng Bạch Túc Duật “sư phụ như rất giận thì phải”.
– “Phải làm thế nào để sư phụ hết giận đây ?”
Cả đêm, Sở Vĩ Vĩ nằm lăn qua lăn lại không thể nào ngủ được.
! ****************!
Sáng sớm !
Cô tự tay vào bếp làm bữa sáng.
Cốc! cốc! cốc !
Bạch Túc Duật đang tắm nên không nghe tiếng gõ cửa.
Cốc! cốc! cốc !
Sở Vĩ Vĩ không thấy mở cửa nên cô đẩy cửa bước vào, cô đặt mâm thức ăn lên bàn rồi nhìn quanh.
Nhưng vẫn không thấy sư phụ !
Ơ! sư phụ ra ngoài sớm vậy sao ?
“phòng sư phụ đẹp quá”
Sở Vĩ Vĩ đi quanh để tham quan, quả thật rất đẹp! còn có rất nhiều sách nữa !
“Cô đưa tay lấy quyển sách xuống ngồi đọc”
Nghe có tiếng động, cô đặt quyển sách lên bàn rồi bước vội về phía phát ra âm thanh !
Á!
S.
.
ư!
Phụ!
“Đẹp quá! “
– Bạch Túc Duật xám mặt !
“ra ngoài”.
Con xin lỗi sư phụ ! Là con không biết người đang tắm.
Sư phụ bảo con ra ngoài !
Dạ!
Sở Vĩ Vĩ bỏ chạy!
Úi trời ơi !
“dọa chết mình rồi, sư phụ chắc đang rất tức giận”.
.