Bạn đang đọc Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng – Chương 24: Ta Rượu Gì Cũng Không Muốn Uống
Chết thật!
Đi mãi vẫn không rời khỏi được khu rừng này !
Sở Vĩ Vĩ nhìn xung quanh mình chỉ thấy một màu u tối ! Làm sao đây ?
! ! ! ! ! ! !.
Công tử !
Ngọc Thụ không quan tâm đến những lời chào hỏi vô nghĩa ấy! “tiểu cô nương ta về rồi đây !”
“không thấy Sở Vĩ Vĩ đâu! “
Ngọc Thụ chạy ra ngoài tìm “các ngươi có thấy cô gái ta mang về đâu rồi không ?”
Dạ không thưa công tử !
Chết tiệt ! Cô thật sự rượu mời không uống, muốn uống rượu cúng đây mà !
Sở Vĩ Vĩ cắm đầu cắm cổ chạy “cô cần phải rời khỏi khu rừng này thì mới an toàn”.
Ha Ha Ha ha!.
Tiếng cười rợn người của Ngọc Thụ truyền đến!
Thôi chết rồi “tên khốn kiếp ấy đã đuổi theo đến nơi !”
Sở Vĩ Vĩ tìm nơi ẩn nấp!
Ngọc Thụ tức giận hét to “cô nhanh bước ra cho tôi, nơi này là của Ngọc Thụ ta! cô không thể trốn khỏi đâu !”
Ầm!
Sở Vĩ Vĩ ngã xuống !
Ngọc Thụ phì cười “đây là nơi của tôi, cô trốn làm gì chỉ vô ích, nhanh theo ta về thành thân !”
Hừ! ngươi đang mơ sao ?
Cô là đang rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt có phải không ?
Ta rượu gì cũng không muốn uống!
Phình!
Ầm!
Cô dám ra tay ?
Nực cười! “Sở Vĩ Vĩ ta sợ ngươi lắm chắc! sai lầm lớn nhất của ngươi là theo làm phiền ta, sai lầm thứ hai của ngươi là muốn thành thân với ta, sai lầm thứ ba của ngươi là dám chọc giận ta !”
Ha ha “cô thật thú vị! ta càng ngày càng thấy thích cô hơn rồi đó !”
Hừ! “đợi chút nữa ta đánh ngươi thành cái đầu heo thì ngươi sẽ hối hận khi nói thích ta”.
Phình!
Cả hai đánh nhau đến long trời lở đất !
Ầm!
Bùm!
Sở Vĩ Vĩ đưa ngọc tiêu lên môi thổi “tiếng tiêu của cô có thể khiến cho yêu ma, quỷ quái hồn xiêu phách tán”.
Ngọc Thụ không thể chịu nổi “ôm đầu la hét !”
A a a a !
Cô dừng lại đi “đừng thổi nữa !”
Ầm!
Ngọc Thụ như điên như dại đánh đấm tứ phương rồi quỳ xuống ôm đầu!
! ! ! ! ! ! !.
To gan!
Ả kia dám làm càng nơi lãnh địa của Thụ Yêu ta!
Ngọc Thụ sức cùng lực kiệt “quỷ mẫu cứu con !”
Thụ Yêu mặt mày hung tợn đứng trước mặt Sở Vĩ Vĩ “cô dám làm tổn thương con trai của ta ?”
Hừ! Ngọc Hoàng Đại Đế cũng đâu có cấm ta làm hắn bị thương !
Cô quá ngông cuồng rồi, hôm nay ta sẽ dạy dỗ cô biết thế nào là lễ độ !
Hừ! bà hung hăng như thế làm gì chứ ? Ai bảo con trai của bà cứ ép ta gả cho hắn !
Con trai ta để mắt đến cô, đó là phúc phận của cô rồi “còn dám từ chối nó, còn đánh nó bị thương !”
Sở Vĩ Vĩ ta sẽ lấy một lang quân tài giỏi hơn ta về mọi mặt “tôi sẽ không bao giờ lấy một tên vô dụng như hắn đâu !”
Câm miệng ! Cô dám sỉ nhục con trai tôi “hôm nay, tôi thề sẽ lóc xương lột da của cô xuống”.
Bà có bản lĩnh thì đến đây!
Phình!
Láo xược ! Dám trước mặt ta mà không biết mình sắp chết sao ?
Bùm!
Sở Vĩ Vĩ thấy Thụ Yêu vô cùng hung hăng, cô cũng không muốn dây dưa với bà!
Phình! !!!
Vút!
Thụ Yêu tức giận “cô bỏ chạy sao ? Cô sẽ không bao giờ trốn khỏi tay tôi đâu !”
Ha Ha Ha ha!.
Tiếng cười lanh lãnh của Thụ Yên, khiến người nghe cảm thấy ớn lạnh !
Sở Vĩ Vĩ nấp vào miếu thổ địa!
Thụ Yêu tìm mãi vẫn không gặp Sở Vĩ Vĩ nên vô cùng tức giận “tôi nhắc lại một lần nữa, cô nhanh bước ra! nếu không thì đừng có trách tôi tàn nhẫn !”
Thổ địa công vẫn ngồi trầm tĩnh !
Thụ Yêu nhìn vào miếu nhiều lần nhưng không phát hiện ra được gì.
Thụ Yêu tức giận bỏ đi!
Cô ra đi! “bà ấy đi rồi !”
Sở Vĩ Vĩ cúi đầu “Vĩ Vĩ đa tạ thổ địa công đã ra tay tương trợ, ân tình này Sở Vĩ Vĩ con xin khắc cốt ghi tâm !”
Haiz ! Không cần đâu! “giữa đường thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ là chuyện nên làm mà !”
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười “nhưng con vẫn phải cảm ơn ông”.
Được rồi, được rồi “cô nhanh chóng rời khỏi khu rừng này đi, bà ta không tìm thấy cô sẽ quay lại ngay bây giờ !”
Sở Vĩ Vĩ khẽ lên tiếng “nhưng con không thể rời khỏi được ạ !”
Thổ địa công thở dài, vậy để ta tiễn cô một đoạn vậy !
Phù! !!!
Như thổ địa công suy đoán, một lúc sau Thụ Yêu đã quay lại !
“Này lão già kia, ông có thấy một cô gái xinh đẹp nào đi ngang qua đây không ?”
Thổ địa công lắc đầu “một đời ta chỉ thích uống rượu, không thích lo chuyện bao đồng, đừng làm phiền giấc mộng đẹp của ta !”
“vừa nói thổ địa công vừa vẫy vẫy tay”.
Thụ Yêu bực mình lên tiếng “đúng là lão già vô dụng, nên mãi mãi cũng chỉ ngồi đó uống rượu !”
Thổ địa công nhắm mắt giả vờ ngủ !
Thụ Yêu tức giận ngoe nguẩy rời đi “bà phải đưa con trai về trị thương !”
“ả khốn kiếp kia, ta sẽ tính sổ với cô sau !”
Ngọc Thụ con sao rồi ?
“quỷ mẫu, con khó chịu quá !”
Được rồi, chúng ta về thôi con “ta sẽ trị thương cho con !”
! ! ! ! ! ! !.
Sở Vĩ Vĩ rời khỏi khu rừng thì nhanh chóng trở về tìm sư phụ !
Sư phụ!
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Sở Vĩ Vĩ thì Trúc Bạch nhíu mày “ai khiến đệ tử ta hốt hoảng đến vậy chứ ?”
Sư phụ “vừa rồi con gặp Thụ Yêu phu nhân !”
Trúc Bạch lo lắng hỏi “bà ấy có làm con bị thương không ?”
Dạ không ạ ! Con chạy kịp!.