Bạn đang đọc Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng – Chương 166: Cổ Mộc Xuyên Xuất Quan
– Lần này ngài đến đây ắc là có việc gì quan trọng phải không?
Ta muốn đưa Mộc Hi về Cổ Mộc Thành! Ta muốn đưa nó lên ngôi, hơn 5 năm rồi…ngôi vua đã bỏ trống, nước một ngày không thể không có Vua…vậy mà lại những 5 năm, không biết là đã xảy ra đến bao nhiêu việc.
Đây là một vấn đề không hề đơn giản “đó là sự tồn vong của Cổ Tịch quốc”
– Không được…ngài không phải là không biết làm như vậy sẽ rất nguy hiểm cho Hi Hi.
Ta biết, nhưng liệu là né tránh mãi thì có phải là cách tốt nhất không?
– Ta cũng hiểu, nhưng…
Ta là cậu nó, ta cũng không yên tâm và vô cùng lo lắng đến an toàn của nó.
Nhưng chúng ta cũng không thể mãi dùng cách này để bảo vệ nó, điều đó quá tiêu cực.
Trúc Bạch đi từ sân trước ra sau rừng, nghe được cuộc trò chuyện của Bạch Hạc và Bạch Túc Duật thì khẽ lên tiếng “cứ đưa Tiểu Hi về Cung, tất cả chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ thằng bé!”
Bạch Túc Duật cũng không biết nên nói gì thêm, nói tóm lại thì số mệnh đã định “Cổ Mộc Hi được đã sinh ra từ dòng dõi Đế Vương, gánh vác trách nhiệm vì đất nước là điều hiển nhiên!”
Được…
– —————
Cổ Mộc Thành!
Cha nuôi, chúng ta sẽ sống lại đây thật sao?
Ừm…”Hi Hi, con phải ghi nhớ con là Đế Vương của Cổ Tịch quốc, trách nhiệm trên vai con rất nặng nề, về sau con không được lêu lổng nữa…phải chăm chỉ tu luyện và không ngừng rèn luyện bản thân!”
Con sẽ luôn ghi nhớ lời dạy của cha!
“Hi Hi ngoan lắm”
Giờ ta sẽ đưa con đi gặp một người.
Là ai vậy ạ?
Cha ruột của con “con phải gọi là Phụ Hoàng”
Dạ!
…………
Cổ Mộc Hi nhìn người nằm yên trên giường “Người này thần thái ngút trời, đây là cha ruột của mình thật sao? Đúng là không ai có thể sánh được!”
“Hi Hi”
Cha nuôi, đây là cha ruột của con thật sao?
Ừm…
Nhưng sao cha của con lại nằm yên bất động trên giường vậy ạ?
– Hi Hi ngoan, Phụ Hoàng của con đã hôn mê hơn 5 năm rồi chưa tỉnh lại “Con phải không ngừng nỗ lực bản thân thì ngài ấy mới vui vẻ mà tỉnh lại!”
Con biết rồi ạ!
Cổ Mộc Hì phải đăng cơ khi còn rất bé, lứa tuổi vẫn còn hồn nhiên vô tư mà phải gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai.
Dưới sự hỗ trợ và dìu dắt của Bạch Túc Duật cùng Trúc Bạch, Cổ Mộc Hi càng lúc càng điềm đạm hơn.
Bạch Túc Duật rất đau lòng khi thấy Cổ Mộc Hi luôn ngày đêm nỗ lực, tính tình cũng đã thay đổi hoàn toàn “mất đi sự hồn nhiên nên có của một đứa bé!”
…………
Đêm đêm Cổ Mộc Hi đều lén đến ngồi bên cạnh trò chuyện với Phụ Hoàng của mình “cha, cha nhanh tỉnh lại với Tiểu Hi đi cha.
Cha nuôi bảo khi nào cha tỉnh lại sẽ đưa con đi tìm mẹ, Tiểu Hi rất muốn được gặp mẹ!”
Mỗi lần như vậy, Cổ Mộc Xuyên đều cảm nhận được sự ấm áp từ đôi tay bé nhỏ của Cổ Mộc Hi, và giọng nói đáng yêu của cậu nên đang rất cố gắng và không ngừng tu luyện, mong sớm được thoát ra ngoài để gặp mặt con.
Đạo nhân xuất hiện và ôn tồn lên tiếng “Cậu có nghe thấy giọng nói của đứa trẻ đáng yêu kia không?”
Ta có nghe thấy “nó vô cùng lảnh lót!”
Đó là giọng nói của con trai cậu “Cậu bé tên là Cổ Mộc Hi, vừa đăng cơ được vài hôm.
Cậu nói xem có phải là vất vả cho nó rồi không? Lẽ ra nó phải được vui chơi nhảy nhót như những đứa trẻ khác cùng trang lứa, nay vì sự thất trách của cậu mà khiến nó phải gánh vác cả một gánh nặng non sông lên vai khi mới 5 tuổi!”
Ta biết mình vô cùng thất trách và vô dụng, nên đã hơn một năm trôi qua rồi mà vẫn chưa luyện được tầng 14 của Thiên Âm Vô Cực.
Ta sẽ cố gắng, ta không muốn con trai ta thất vọng.
Đạo nhân quay lưng rời đi!
Cổ Mộc Xuyên khẽ hỏi “nhưng tại sao đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà đạo lão vẫn không cho ta biết người là ai?”
Lão là ai không quan trọng!
Cổ Mộc Xuyên nhìn theo bóng lưng của đạo nhân đến khi hình bóng nhỏ dần và biến mất giữa không trung.
………
Cổ Mộc Hi vẫn kiên trì ngồi nhìn chằm chằm vào Phụ Hoàng của mình “cha, người đừng mãi im lặng với Tiểu Hi như vậy có được không?”
Cổ Mộc Xuyên từ từ mở mắt ra và bật dậy!
A…a…
Cổ Mộc Hi hốt hoảng ngã phịch xuống đất, mắt đứng tròng nhìn Cổ Mộc Xuyên không chớp.
– Thành công rồi, mình đã đột phá thành công tầng cao nhất của Thiên Âm Vô cực và được thoát ra ngoài.
Cổ Mộc Hi vẫn giữ nguyên tư thế!
Cổ Mộc Xuyên nhìn con trai đang nằm ra đất và cười hiền hoà “con là Cổ Mộc Hi đúng không?”
“Gật đầu!”
Cổ Mộc Xuyên ôm chặt lấy cậu và bế cậu lên “con trai của ta đã lớn như thế này rồi sao?”
Cổ Mộc Hi vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn Cổ Mộc Xuyên mà không thèm chớp mắt một cái.
Con sao vậy? Không phải là đêm nào cũng chạy đến bên cạnh cha và muốn cha tỉnh lại cùng con đi tìm mẹ sao? Sao giờ con lại không gọi cha?
“Cha”
Ngoan, con trai của cha rất ngoan “con đã vất vả lắm rồi có phải không?”
Cổ Mộc Hi lắc đầu, mặt cọ cọ vào ngực cha mình “ngực cha ấm quá!”
Cổ Mộc Xuyên phì cười “con trai của cha định làm mèo con sao?”.