Bạn đang đọc Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng – Chương 164: Vô Thiên Đuổi Cùng Giết Tận
Những ngày tháng ngày Sở Vĩ Vĩ chỉ ngồi một chỗ, không có bất kỳ một trận chiến nào diễn ra.
Bẩm nương nương “đã mấy tháng trôi qua rồi, Đại Đô không hề có động tĩnh gì”.
Ừm! bổn cung cũng thấy lạ!
Tiếp theo nương nương có dự tính gì?
Bổn cung sẽ đào tạo ngươi thành một tướng quân dẫn binh xuất sắc “ngươi có một tháng để cố gắng!”
Bẩm nương nương “chuyện này! “
Bổn cung cũng phải đến kỳ sinh nở, ngươi có chắc là muốn bổn cung phải vừa bế con vừa đánh trận đấy chứ?
Thuộc hạ tuân lệnh nương nương!
Ừm!
Nương nương có muốn hồi Kinh không?
Ta đang mang thai, không tiện di chuyển.
Haiz!
Một đứa trẻ được ra đời trên xa trường “thật thần kỳ mà!”
Vậy nên bổn cung muốn ngươi càng phải tài giỏi hơn nữa để trợ giúp cho Cổ Tịch quốc!
Bạch Ninh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Cổ Tịch, bảo vệ nương nương.
……………
Vài tháng sau thì Sở Vĩ Vĩ cũng đến kỳ sinh nở, cả Trúc Bạch và Bạch Túc Duật cũng có mặt để hỗ trợ cho cô.
“Đồ nhi, con thấy mình thật sự ổn chứ?”
– Con không sao thưa sư phụ!
Nàng thật sự ổn sao Sở nhi?
– Thiếp nói thật mà Túc Duật!
Trúc Bạch gãi gãi mũi “không phải phụ nữ sắp sinh sẽ rất đau sao?”
– Nhưng con thật sự thấy mình rất ổn.
Làm sao mà có thể chứ? Hay là đã nhầm lẫn ngày tháng.
– Không thể nào nhầm được đâu sư phụ!
Vậy thì kỳ lạ quá!
…………
Không xong rồi nương nương!
Đã xảy ra chuyện gì vậy Bạch Ninh?
Bẩm nương nương “bên ngoài có một người mang dáng vẻ vô cùng hung tợn, bảo rằng muốn bắt đứa bé trong bụng nương nương”.
Sở Vĩ Vĩ đứng phắt dậy, bước ra nhìn thì thấy Vô Thiên đang đánh nhau với đám Ám Vệ!
Không xong rồi, đám Ám Vệ đó sẽ không cầm cự được bao lâu, họ không phải là đối thủ của Vô Thiên.
Trúc Bạch vô cùng lo lắng “phải làm thế nào đây?”
Ngươi đưa Sở nhi rời khỏi nơi này! ta sẽ cầm chân hắn.
– Không được, chàng không phải là đối thủ của Vô Thiên đâu Túc Duật.
An toàn của nàng và bé con mới quan trọng!
Rầm!
Không kịp nữa rồi!
Cô nhanh đưa con của Đế Thích cho ta.
– Vô Thiên, đứa trẻ vô tội! lại còn chưa chào đời.
Nhưng nó là con của Đế Thích, tất nhiên là nó đáng chết “Năm xưa cũng tại tên Đế Thích kia kéo ta rời khỏi vị trí chúa tể tam giới! Hại ta mất tất cả”.
Bạch Túc Duật cùng Trúc Bạch liên thủ tấn công Vô Thiên, nhưng có lẽ cũng sẽ không phải là đối thủ của Vô Thiên!
“Sở nhi, nàng mau chạy đi! “
Đồ nhi của ta, chạy nhanh đi để không kịp!
Sở Vĩ Vĩ khóc thảm “Túc Duật, sư phụ hai người phải cẩn thận!”
– Là Vĩ Vĩ đã nợ hai người.
Đi nhanh đi.
.
Sở Vĩ Vĩ bay vụt đi, nhưng trong lúc này đây cơn đau bất ngờ kéo đến khiến cô không thể tiếp tục!
Vô Thiên sau khi hạ gục Bạch Túc Duật và Trúc Bạch thì đuổi theo Sở Vĩ Vĩ.
Nương nương! người đang ở đâu?
Sở Vĩ Vĩ ngồi dựa vào gốc cây “Bạch Ninh, ta ở đây!”
Nương nương, người thấy sao rồi?
Xào xạc!
Nương nương! không xong rồi, tên ma đầu đó đang đến.
Sở Vĩ Vĩ thấy không còn kịp nữa rồi vì cô vốn không thể di chuyển được nữa, nên cố gắng dùng chút sức lực còn lại để bày trận, nhằm cầm chân Vô Thiên thêm một lúc.
– Bạch Ninh, ngươi hãy giúp ta giao đứa bé đến cho Bạch Túc Duật, bảo Bạch Túc Duật thay ta nuôi nấng đứa bé nên người “trước khi chưa thành người có bản lĩnh thì không được để lộ thân phận!”
Nương nương!
Ngươi nên nhớ một điều “che giấu đi thân phận của đứa bé thì sẽ giúp nó được an toàn”.
Thuộc hạ đã rõ rồi nương nương, nhưng đứa bé vẫn chưa chào đời.
Sở Vĩ Vĩ rút thanh kiếm trên người Bạch Ninh và ngay lập tức mổ bụng mình ra!
Nương nương!
– Ngươi đưa nó đi nhanh đi, đừng để đứa bé khóc!
Nương nương! đây là một Hoàng Tử!
Oa oa!
Hoàng Tử của ta, đừng khóc!
Sở Vĩ Vĩ cởi phụng bào trên người mình xuống quấn lại cho con trai.
– Bạch Ninh, đi nhanh đi! giao nó cho Bạch Túc Duật!
Vô Thiên nghe có tiếng động nên đi về hướng Sở Vĩ Vĩ!
Sở Vĩ Vĩ ôm lấy một con thú rừng được quấn cẩn thận trong tấm vải, cô cố gắng di chuyển để dẫn dụ Vô Thiên đến cạnh bờ vực! tiếp đó thì cô lao mình xuống vực.
Mặt mày Vô Thiên trở nên âm u lạnh lẽo sau đó thì nhảy theo Sở Vĩ Vĩ!
Tận mắt chứng kiến cô chìm hẳn xuống đáy sông sâu thì mới cam lòng.
– —————
Bạch Ninh quay trở lại Dực Thành!
Đứa bé trên tay không ngừng khóc!
Oa oa!
Thừa Tướng!
Bạch Túc Duật nghe tiếng khóc trẻ con thì mơ hồ mở mắt ra nhìn!
Thừa Tướng!
Bạch Túc Duật khẽ hỏi “ngươi có gặp nương nương không?”
Bẩm Thừa Tướng, nương nương đã hạ sinh được Hoàng Tử và bảo thuộc hạ giao Hoàng Tử lại cho Thừa Tướng chăm sóc, nuôi dạy Hoàng Tử trở thành người tài giỏi “chưa trở thành người vượt trội thì không được biết đến thân phận thật sự!”
“Sở nhi của ta!”
Vậy nương nương đâu rồi?
Bẩm Thừa Tướng, nương nương vì muốn Hoàng Tử được an toàn nên người đã dùng kiếm mở bụng đưa Hoàng Tử ra đời, sau đó thì đã dùng thân mình đánh lạc hướng Vô Thiên để thuộc hạ đưa Hoàng Tử an toàn trở về.
“Sở nhi! Ta quá vô dụng nên không thể bảo vệ được cho nàng, là lỗi của ta”.
Trúc Bạch lúc này cũng dần tỉnh lại “ngươi không có lỗi!”
– Bạch Túc Duật, giờ ta và ngươi đưa phải Hoàng Tử về rừng trúc lam và cùng chăm sóc.
Bạch Túc Duật nghĩ cũng đúng, chỉ có rừng trúc lam là nơi an toàn nhất.
.