Bạn đang đọc Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng – Chương 160: Sở Vĩ Vĩ Có Hỷ
Oẹ oẹ oẹ!
Nương nương người không khỏe sao?
Ta không sao!
– Bạch Ninh, ngươi lui xuống đi.
Ọ ẹ! ọ ẹ!
Nương nương, người thật sự không sao chứ?
– Ta ổn!
Ọ ẹ!
Bạch Ninh nhíu mày “Nương nương cứ khăng khăng bảo không sao, nhưng sao mình cứ thấy nương nương không ổn chút nào vậy chứ?”
Bạch Ninh trầm tư suy nghĩ một lúc “Nương nương thân phận tôn quý, không thể để quân y tuỳ tiện thăm khám”.
Cuối cùng thì Bạch Ninh quyết định gửi đến Lập Thành một bức thư “nhờ Trúc Bạch đến Dực Thành một chuyến để thăm khám giúp Sở Vĩ Vĩ!”
……………
Sở Vĩ Vĩ mệt mỏi ngồi nhìn đĩa thức ăn được đặt trên bàn!
“Đồ nhi”
– Sư phụ “sao người lại đến đây?”
Ta nghe tin con không được khỏe nên đến tức tốc đến Dực Thành xem thế nào.
– Vất vả cho sư phụ rồi!
Nào, để sư phụ xem mạch cho con, xem con có vấn đề gì.
– Vậy đồ nhi làm phiền sư phụ rồi.
Trúc Bạch thăm mạch xong thì cười thật tươi “Chúc mừng con, đồ nhi của ta! “
– Con bị sao vậy sư phụ? Gần đây con thấy mình thường xuyên mệt mỏi và hay “oẹ! “
Ha ha ha ha!
Sư phụ cười gì ạ?
Chúc mừng con đã mang thai!
Phụt!
Khụ khụ khụ!
– Sư phụ người chắc chắn là không nhầm lẫn gì chứ?
Chắc chắn!
Sở Vĩ Vĩ ngồi ngây ra như pho tượng “mình mang thai thật sao?”
Con sao vậy đệ tử của ta?
Cảm ơn sư phụ!
Ừm! vậy con cố gắng nghỉ ngơi và dưỡng thai cho thật tốt, sư phụ sẽ đi tìm cho con một ít thuốc bổ, khổ thân con “mang thai trên chốn xa trường! đủ cơm ăn, đủ áo mặc đã là chuyện tốt rồi!”
– Sư phụ!
Haiz! chịu vất vả từ khi còn trong bụng mẹ, sau này sẽ rèn luyện được tính kiên cường.
– Dạ sư phụ!
Vậy con phải cố gắng nghỉ ngơi thật nhiều biết chưa.
– Đệ tử xin ghi nhớ lời dạy của sư phụ!
Ừm!
– —————
Cổ Mộc Thành!
Cổ Mộc Xuyên ngồi u sầu ảo não “sao lâu như vậy rồi mà Vĩ nhi lại không gửi thư về cho mình”.
Mẫu Hậu vẫn chưa có chút tiến triển nào.
– Hoàng Thượng!
Cổ Mộc Xuyên nhìn Bạch Hạc “ngài tìm trẫm có việc gì?”
– Ta phải trở về Nam Tinh Các giải quyết một số vấn đề!
Luôn cả ngài cũng đi sao?
Bạch Hạc đưa đến cho Cổ Mộc Xuyên một lá thư “Vừa nãy muội muội ta có nhờ ta gửi đến Hoàng Thượng một bức thư!”
Cổ Mộc Xuyên như được hồi sinh, vội vàng mở ra xem! nét mặt vô cùng mãn nguyện!
Bạch Hạc khó hiểu nhìn Cổ Mộc Xuyên “chỉ là một lá thư thôi mà Hoàng Thượng đã hạnh phúc đến thế rồi sao?”
Cái đó! cảm ơn Thiên Thượng!
Bạch Hạc lắc đầu “không có gì”
Khụ khụ khụ!
Con hạc giấy này ta tặng nó cho Hoàng Thượng “nó gửi tin tức rất nhanh”.
Cổ Mộc Xuyên vui vẻ nhận lấy “đa tạ ngài!”
Bạch Hạc từ biệt Cổ Mộc Xuyên trở về Nam Tinh Các.
Lúc này chỉ còn lại một mình Cổ Mộc Xuyên, đọc đi đọc lại bức thư “Vĩ nhi của ta, nàng đã mang thai rồi! ta sắp được làm cha rồi!”
Nhưng! một mình nàng ấy lại vất vả chốn xa trường “giờ Mẫu Hậu vẫn chưa có tiến triển gì, làm sao ta có thể đến với nàng được đây!”
– Haiz! nàng vất vả rồi Vĩ nhi!
– —————
Lập Thành!
Ngươi trở về từ khi nào?
Trúc Bạch tâm trạng đang rất tốt “ta về được một lúc rồi!”
“Sở nhi, nàng ấy bị ốm nặng lắm sao?”
Ồ không! Đồ nhi của ta chỉ là có hỷ nên không được khỏe!
Cạch!
Choang!
Tách trà trên tay Bạch Túc Duật rơi xuống đất!
Này! ngươi không sao chứ Bạch Túc Duật?
Hồng Tụ đứng nép phía sau lều “nghe Sở Vĩ Vĩ đang có hỷ, lòng Hồng Tụ vô cùng vui vẻ! để thiếp xem lần này chàng có thể từ bỏ cô ta hay không!”
Bạch Túc Duật ôm đàn lên đài cao ngồi gảy “khúc nhạc u buồn nhất! “
Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ? Sở nhi, nàng không muốn cùng ta vượt qua khó khăn trước mắt sao? Có phải là nàng không còn yêu ta nữa không?
Bạch Túc Duật gảy đàn suốt ngày, suốt đêm!
– —————
Thành Nam Đô!
Đô Hề buồn bực lên tiếng hỏi “Ngươi đã điều tra ra được cô gái muốn giết trẫm lần trước có lại lịch gì chưa?”
Khởi bẩm Hoàng Thượng “đó là Hoàng Hậu của nước Cổ Tịch!”
Cái gì? Nàng ấy như vậy mà lại là Hoàng Hậu của Cổ Tịch quốc sao?
Đúng vậy thưa Hoàng Thượng!
Ồ, tên Cổ Mộc Xuyên đó có tài đức gì mà có được một người phụ nữ nghiêng nước nghiêng thành như thế chứ!
Bẩm Hoàng Thượng “nghe đâu Vua nước Cổ Tịch đã hồi kinh, hiện tại chỉ còn lại Hoàng Hậu nước Cổ Tịch một thân một mình trấn giữ biên ải.
Vậy sao?
Dạ phải thưa Hoàng Thượng!
Nàng ấy thật có bản lĩnh nhỉ! Mà Cổ Mộc Xuyên bị hỏng đầu hay sao? Sao lại để Hoàng Hậu của hắn trấn giữ biên ải chứ?
Trẫm sẽ hạ một chiếu thư mời nàng ấy đến Thành Nam Đô “vài ngày tới là sinh thần của thất Hoàng Tử!”
– —————
Dực Thành!
Bẩm nương nương “Thành Nam Đô gửi đến một bức thư!”
– Bạch Ninh, ngươi giúp ta đọc thư!
Tuân lệnh nương nương!
Bạch Ninh mở bức thư ra xem!
Bẩm nương nương “Vua nước Đại Đô mời nương nương ba ngày sau đến Thành Nam Đô dự sinh thần của thất Hoàng Tử nước Đại Đô!”
Bổn Cung không được khỏe nên không muốn đi!
Bẩm nương nương “liệu họ có mượn cái cớ, nương nương thất kính mà phát động chiến tranh không?”
Bổn Cung mở rộng cửa chờ đón họ tấn công!
Bạch Ninh ngạc nhiên nhìn Sở Vĩ Vĩ “vậy để thuộc hạ gửi đến họ vài chữ”.
Tuỳ ngươi, ta mệt rồi! muốn được nghỉ ngơi!
Không muốn xem quảng cáo?.