Bạn đang đọc Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng – Chương 149: Ngọc Kỳ Lân
Thanh Uyển Cung!
“Tỷ tỷ, tỷ vẫn chưa ngủ sao?”
Mục muội, muộn thế này rồi…còn đến tìm ta có việc gì?
Mục Nhiên nhẹ nhàng, lả lướt đi đến bên cạnh Sở Vĩ Vĩ…
Sở Vĩ Vĩ nhíu mày “Mùi tà khí sao? Rất nồng đậm, sao trước đây mình chưa từng cảm nhận được? Cuối cùng cô ấy là ai?”
“Tỷ tỷ!”
Muội có điều gì muốn nói sao?
“Tỷ tỷ, ngày mai tỷ phải cùng Hoàng Thượng xuất chinh rồi, cái này muội tặng tỷ!”
Sở Vĩ Vĩ cầm lấy mảnh ngọc kỳ lân Mục Nhiên tặng…”cảm ơn Mục muội”.
“Tỷ nhớ giữ gìn sức khỏe!”
Ừm…được rồi, muội trở về nghỉ ngơi đi.
Đêm nay, muội nghỉ lại Cung của tỷ có được không?
À, Mục muội thông cảm! Đêm nay, Hoàng Thượng ngủ ở chỗ ta.
Vậy muội không làm phiền tỷ nữa, nhưng xem ra thì tình cảm tỷ dành cho Hoàng Thượng ngày một thắm thiết hơn rồi!
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười “chúng tôi là phu thê”.
Vậy muội về trước đây, tỷ tỷ ngủ ngon!
Ừm…
Mục Nhiên vừa rời đi, Sở Vĩ Vĩ đặt mảnh ngọc kỳ lân vào ngăn tủ “yêu khí dày đặc thế này, tặng mình với mục đích gì chứ? Nhất định là sau lưng cô ta có ai đó rất lợi hại, xem ra thì mình phải tìm cách lôi ra kẻ đứng sau cô ta mới được!”
– —————
Nam Tinh Các!
Hửm?
Kia là hạc giấy mình tặng muội muội mà, sao lại bay đây? Bạch Hạc mở ra xem, liền tức tốc đến Cổ Mộc Thành để đoàn tựu với Sở Vĩ Vĩ!
– —————
Trường Xuân Cung!
Mẫu Hậu cát tường…
Khuya như vậy rồi, sao Vĩ nhi còn đến gặp ai gia?
Mẫu Hậu, con xin lỗi vì đã làm phiền người nghỉ ngơi!
Nào, con đến đây ngồi cạnh ai gia…
Tạ Mẫu Hậu!
Giữa con và Mộc nhi đã phát triển đến đâu rồi?
Dạ thưa Mẫu Hậu, chúng con rất tốt.
Ừm…giao Mộc nhi cho con, ai gia cũng thấy an tâm.
Lần này Mộc nhi ngự giá thân chinh, phiền con phải chăm sóc cho nó rồi!
Xin Mẫu Hậu hãy yên tâm, con sẽ chăm sóc cho Mộc Xuyên thật tốt.
Hửm? Con gọi tên Mộc nhi nghe thuận miệng đến vậy.
Xem ra, thì tình cảm của hai đứa phát triển rất tốt nhỉ!
Dạ…khụ khụ khụ…
Mẫu Hậu tha tội!
Con có tội gì chứ?
Haiz…ai gia già rồi, nhìn các con hạnh phúc thì ai gia mới yên lòng.
Mẫu Hậu, lần này con và Mộc Xuyên ra biên ải…không biết đến bao giờ mới về, người ở lại Cung phải hết sức thận trọng! Con thấy trong Cung đã xuất hiện một số thành phần không thiện, con đã nhờ ca ca của con đến Hoàng Cung để âm thầm bảo vệ cho Mẫu Hậu.
Con thật chu đáo, ai gia rất cảm kích.
Nhưng như vậy thì có làm phiền đến ca ca của con không?
Dạ không sao ạ! An toàn của Mẫu Hậu mới là quan trọng.
Con cũng phải hết sức cẩn thận…chiến trường binh đau vô nhãn.
Dạ Mẫu Hậu!
Ngọc bội này ai gia tặng con.
Sở Vĩ Vĩ nhận lấy và nhìn vào ngọc bội thật lâu.
Sao con nhìn thấy ngọc bội này rất quen thuộc ạ?
Ừm…Mộc nhi cũng có nửa mảnh tương tự.
Thì ra là ngọc bội của Mộc Xuyên và ngọc bội của con sẽ ghép thành một mảnh hoàn hảo phải không ạ?
Đúng vậy!
Vậy con không làm phiền Mẫu Hậu nghỉ ngơi nữa…
– —————
Thanh Uyển Cung!
Sở Vĩ Vĩ vừa đẩy cửa bước vào đã bị một vòng tay ôm chặt…
“Vĩ nhi đã đi đâu mà trở về muộn thế này?”
Thiếp đến chỗ Thái Hậu!
“Mộc Xuyên”
Hửm?
Đã muộn thế này rồi mà còn không lo nghỉ ngơi, chạy đến chỗ thiếp làm gì?
Không có nàng, ta không thể ngủ được!
Cổ Mộc Xuyên ngồi lên giường một cách nghiêm túc “Vĩ nhi đến đây!”
À! Thôi chàng ngủ đi…
“Vĩ nhi!”
Phải rồi Mộc Xuyên “ca ca của thiếp sẽ tiến Cung, thay chúng ta chăm sóc cho Mẫu Hậu!”
Được rồi, do nàng quyết định cả!
………………
Bẩm nương nương, bên ngoài có người tên Bạch Hạc muốn gặp người.
Sở Vĩ Vĩ vui vẻ, cười tươi như hoa “ca ca đến rồi…”
Cổ Mộc Xuyên ngạc nhiên “đây là lần đầu tiên Vĩ nhi cười tươi như vậy, hẳn là người ca ca này rất quan trọng trong lòng nàng ấy”
– Muội muội!
Sở Vĩ Vĩ bay thẳng vào lòng Bạch Hạc “ca ca, muội rất nhớ ca ca”.
Ca ca cũng rất nhớ muội, muội sống có tốt không?
Muội rất tốt!
Khụ khụ khụ…
Cổ Mộc Xuyên ôm lấy Sở Vĩ Vĩ trở về trong lòng mình…
À…hai người nam nữ khác biệt “không nên tiếp xúc thân mật quá…”
Bạch Hạc cười nhẹ “Hoàng Thượng bán giấm kiếm thêm thu nhập cá nhân à?”
Cổ Mộc Xuyên nheo mắt “anh vợ thế này cũng thật không đáng yêu lắm!”
Ca ca, muội bảo người chuẩn bị chỗ ở cho ca ca, lần này an toàn của Thái Hậu phải gửi gắm cho ca ca.
Được…”muội muội yên tâm”
À! Phải rồi ca ca vẫn còn một việc, ca ca giúp muội làm rõ.
Chuyện gì muội nói đi!
Sở Vĩ Vĩ kéo ngăn tủ lấy ra mảnh ngọc kỳ lân…
Cả Bạch Hạc lẫn Cổ Mộc Xuyên đều hốt hoảng…
“Vĩ nhi, mảnh ngọc kỳ lân này tà khí nồng nặc như thế sao nàng lại có nó?”
– Chuyện này là sao hả muội muội?
Hai người bình tĩnh để muội giải thích!
“Ca ca, thật ra mảnh ngọc kỳ lân này là của một cô gái tên Mục Nhiên tặng cho muội”.
Cổ Mộc Xuyên vô cùng tức giận “Quả nhiên là ả ta…ta sẽ chém đầu ả xuống ngay”.
“Mộc Xuyên, chàng đừng manh động!”
Nàng bảo ta làm sao có thể nhịn được khi có kẻ muốn hại nàng?
Điều thiếp muốn là phải lôi ra được kẻ đứng sau lưng cô ta.
Tạm thời đừng nên làm lớn chuyện, cứ vờ như không biết!
Nhưng…
Chàng yên tâm, ca ca của muội sẽ có cách!
Cổ Mộc Xuyên không yên tâm nhưng vẫn tin tưởng Sở Vĩ Vĩ.
Được rồi muội muội, ca ca sẽ giúp muội phong ấn lớp tà khí này lại và muội cứ mang nó bên mình, để xem mục đích của những kẻ đó là gì!
Dạ ca ca…
Cổ Mộc Xuyên lo lắng hỏi Bạch Hạc “như thế có ổn không?”
Hoàng Thượng cứ yên tâm “ta tuyệt đối sẽ không thể để muội muội của ta gặp nguy hiểm!”.