Bạn đang đọc Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng – Chương 146: Tiễn Quân
Buổi sáng sớm, trong tiếng tù và thổi vang ghềnh…
Cổ Mộc Xuyên đã cùng Bạch Túc Duật uống ba chung rượu tiễn biệt.
Trước nay Cổ Mộc Xuyên chưa từng đưa tiễn một thống soái nào ra xa trường nhiệt tình đến như vậy.
Có lẽ Bạch Túc Duật là người đầu tiên!
Đưa tiễn đến đây thôi! Xin mời Hoàng Thượng hồi Cung, thần phải lên đường đây.
Được, Thừa Tướng phải hết sức cẩn thận.
Trẫm đợi Thừa tướng khải hoàn trở về, trẫm còn muốn uống rượu cùng với Thừa tướng, phải diệt Thừa Tướng gục ngã tại bàn…thì trẫm mới cam tâm.
Thần sẽ cố gắng hết sức, sẽ không phụ hoài mong của Hoàng Thượng!
Ừm…
Cổ Mộc Xuyên tặng cho Bạch Túc Duật lưỡi dao nhỏ “xưa nay lưỡi dao sắc nhỏ này luôn bên người Cổ Mộc Xuyên!”
Bẩm Hoàng Thượng “vật báu như thế này, thần nào dám nhận!”
Khanh chê quà của trẫm sao?
Thần “Bạch Túc Duật, tạ chủ long ân”.
Được rồi, khanh xuất binh đi…trẫm muốn nhìn khanh đi một đoạn.
Thần tuân chỉ!
Bạch Túc Duật oai hùng trong bộ giáp phục…dẫn đầu thiên binh vạn mã…đi qua Thành Cổ Mộc.
Cổ Mộc Xuyên không chớp mắt nhìn theo, quả nhiên Bạch Túc Duật khanh anh dũng tiêu sái “Khanh tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì, bình an trở về.
Nếu không Vĩ nhi sẽ nghĩ trẫm cố tình đưa khanh vào đường tử.
Dù trẫm không thích khanh lắm, nhưng trẫm không hề bài xích khanh…nếu trẫm và khanh không yêu cùng một người phụ nữ, thì có lẽ trẫm và khanh đã sớm trở thành bạn hữu!”
Ở một góc khuất nào đó trên phố cổ…Sở Vĩ Vĩ núp trong góc nhỏ, khóc đến đáng thương…âm thầm nhìn theo Bạch Túc Duật “Túc Duật, chàng nhất định phải bình an vô sự trở về”.
Sở Vĩ Vĩ chợt nhớ ra điều gì đó nên gượng dậy! Nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi…
Bạch Túc Duật như cảm nhận được sự có mặt của Sở Vĩ Vĩ nên đưa mắt tìm.
Bóng dáng đứng khóc thương tâm của Sở Vĩ Vĩ rơi thẳng vào tầm ngắm của Bạch Túc Duật “Sở nhi, nàng đừng quá đau lòng, nàng như thế sẽ khiến cho tim ta thêm đau nhói!”
Bạch Túc Duật cho ngựa dừng lại và ngước lên lầu cao nhìn Sở Vĩ Vĩ thật lâu…Cuối cùng thì rời đi trong nuối tiếc…
“Sở nhi, ta không biết giữa chúng ta còn có duyên gì hay không, hay là chỉ còn lại cho nhau những đọa đày thương tâm…nhưng tim ta nghìn kiếp nguyện yêu nàng…dù yêu nàng trong đau khổ, dù yêu nàng trong nghìn nỗi thương tâm!”
……………
Bạch Túc Duật dẫn binh lần này, được phong là Đại Nguyên Soái trên xa trường.
Keng…keng…
Bạch Túc Duật trên đường đến biên ải bị thích sát…
Báo…
Nguyên Soái, không xong rồi…
Xảy ra chuyện gì?
Bẩm Nguyên Soái, có thích khách tấn công…
Keng…
Bạch Túc Duật bất ngờ bị tấn công!
Lệ Tướng Quân(Lệ Thanh)cùng yểm trợ…
Bạch Túc Duật vung một kiếm(đó là chiêu cuối của bách hoa kiếm pháp)…tất cả sát thủ đều đã bị thương.
Nhưng không thể tra ra chủ mưu, tất cả bọn họ đều đã tự sát, tử tại chỗ.
Lệ Thanh khẽ hỏi Bạch Túc Duật “Nguyên Soái, người có đoán ra được ai phái họ đến không?
Tạm thời thì vẫn chưa! Nhưng chúng ta phải hết sức cẩn thận.
Kẻ chủ mưu phía sau lưng nhóm sát thủ này không tầm thường, mới có thể huấn luyện ra đám sát thủ lợi hại như thế.
Nguyên Soái thật lợi hại, chỉ vung một kiếm mà đã hạ gục được nhóm sát thủ có võ công cao cường.
Lệ Tướng Quân hãy giúp ta trị thương cho quân lính đang bị thương.
Thuộc hạ tuân lệnh!
Bạch Túc Duật thầm nghĩ “rõ ràng mục tiêu của nhóm sát thủ kia chính là mình, vậy ai muốn mình chết chứ?”
Suốt quãng đường đi Bạch Túc Duật không ngừng suy nghĩ nhưng vẫn không thể nghĩ ra kẻ chủ mưu!
– —————
Cổ Mộc Thành!
Cấp báo…
Khởi bẩm Hoàng Thượng, Bạch Thừa Tướng vừa dẫn binh ra khỏi Cổ Mộc Thành đã bị một nhóm sát thủ tấn công, nhưng không tra ra được kẻ chủ mưu…vì họ đều đã tự sát tại chỗ.
Cổ Mộc Xuyên siết tay “là kẻ nào?”
– —————
Thanh Uyển Cung!
“Tỷ tỷ!”
Xảy ra chuyện gì?
“Tỷ tỷ, Thừa Tướng trên đường dẫn binh đến biên cương…đã bị thích sát giữa đường.
Sở Vĩ Vĩ cố gắng tỏ ra điềm tĩnh “vậy sao?”
“Tỷ tỷ, tỷ không lo lắng chút nào sao?”
Ta lo lắng thì có thay đổi được gì không? Thế sự luôn khó lường trước, lòng người luôn khó đoán được!
“Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?”
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười nhưng không nói gì! Chỉ tập trung gảy đàn…
– Tỷ ấy sao lại thay đổi như vậy? Rõ ràng tối qua còn khóc đến thảm thương cơ mà…tỷ ấy không nghi ngờ gì đấy chứ?
“Tỷ tỷ, có phải Mục Nhiên đã làm gì khiến cho tỷ không hài lòng không?”
Mục muội nghĩ nhiều rồi “chúng ta là tỷ muội tốt cơ mà, khúc mắc giữa chúng ta là Cổ Mộc Xuyên…Mục muội lại không để tâm đến Cổ Mộc Xuyên thì ta việc gì phải không hài lòng về muội chứ! Đúng không?”
– Muội…
“Chẳng lẽ tỷ không còn để tâm đến Thừa Tướng?”
Mục muội à, những gì mình nhìn thấy…đôi khi chỉ là giả tạo mà thôi “Bạch Túc Duật không là gì trong mắt ta cả!”
– Tỷ…sao tỷ có thể…
Ta mệt rồi, ta muốn ngủ một giấc…
– Vậy muội không làm phiền tỷ nữa!
Lòng Sở Vĩ Vĩ trở nên lạnh hẳn, cô cười lạnh “ta chẳng lúc nào là không để tâm đến Túc Duật, nhưng với tình hình hiện tại thì ta chỉ có thể nói dối lòng mình”.
(Chiếc mũ trâm Sở Vĩ Vĩ tặng cho Bạch Túc Duật, có một phần hồn phách của cô trong đó, cô không yên tâm để Bạch Túc Duật một mình ra chốn xa trường.
Cô muốn dù mình ở tận Cổ Mộc Thành nhưng phải được chứng kiến mọi việc trải qua hàng ngày của Bạch Túc Duật, nếu có chuyện gì đó nguy hiểm thì cô cũng sẽ kịp bay đến bên Bạch Túc Duật).
Chuyện xảy ra lần này cô đã chứng kiến rất rõ, lúc đầu cô có nghi ngờ là Cổ Mộc Xuyên, nhưng khi nghĩ kỹ lại thì không đúng “chỉ e là lần này có kẻ muốn ly gián Bạch Túc Duật, Sở Vĩ Vĩ và Cổ Mộc Xuyên.
Trong này nhất định có một âm mưu khác”..