Bạn đang đọc Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng – Chương 12: Náo Loạn Địa Phủ
Nhậm Tề Tề tìm đến địa phủ để mong được gặp Sở Vĩ Vĩ, anh náo loạn thập điện Viêm La ! Náo loạn quỷ sai khắp mười phương.
Diêm Vương phải cho mở cuộc xét xử ! “ông lệnh cho quỷ sai khắp địa phủ, bao vây bắt cho bằng được Nhậm Tề Tề và áp giải về điện Viêm La xét tội !
Nhưng rất tiếc, qua nhiều canh giờ truy đuổi vây bắt Nhậm Tề Tề nhưng vẫn chưa thể bắt được.
Nhậm Tề Tề quyết tâm đại náo địa phủ để mong được gặp Sở Vĩ Vĩ và đưa cô về dương gian.
! ! ! ! ! ! !.
Nhưng anh nào hay biết rằng cô vẫn chưa tận số “giờ là hồn oan phiêu bạt khắp nơi tại dương gian ! Chơn hồn của Sở Vĩ Vĩ vì không chịu nổi dương khí mạnh mẽ chốn dương gian, càng ngày càng trở nên yếu ớt”.
! ! ! ! ! ! !.
Diêm Vương vô cùng tức giận, ông lớn tiếng hỏi Phán Quan “Nhậm Tề Tề có lai lịch gì ?”
Phán Quan lật sổ sinh tử ra xem, rồi ôn tồn bẩm báo “bẩm Diêm Vương! theo như sổ sinh tử ghi chép lại : Nhậm Tề Tề là một chàng trai trẻ, bị cha ruột mình ra tay sát hại ! Dương thọ đến 80 tuổi, nhưng hiện tại cậu ta chỉ mới 22 tuổi! địa phủ chúng ta căn bản không được động đến cậu ta !”
Diêm Vương nhíu mày “chỉ là một người chốn dương gian, sao ma lực của cậu ta lại ghê gớm đến như vậy ?”
Phán Quan khẽ lên tiếng “bẩm Diêm Vương, cậu ta gặp được cơ duyên nghìn năm có một! đã hấp thụ được ma khí giữa trời đất, sức mạnh vô song, uy lực kinh người! giờ cậu ta chiếm núi làm Vương, đã trở thành Ma Vương, có thể sai ma khiến quỷ !”
Diêm Vương không khỏi ngỡ ngàng “lại có chuyện này sao ?”
Ngừng một lúc, Diêm Vương lạnh lùng hỏi tiếp “cậu ta chiếm núi xưng Vương thì cứ xưng, tại sao lại chạy xuống địa phủ làm loạn ! Hay là cậu ta lại muốn làm Diêm Vương ?”
Phán Quan thở dài “vài hôm trước vợ của Nhậm Tề Tề vì không chịu gả làm tiểu thiếp cho Nhậm Tinh ba ruột của Nhậm Tề Tề, cô ta đã treo cổ tự tử qua đời ! Hôm nay, cậu ta xuống địa phủ hồ nháo là vì muốn tìm gặp vợ của mình !”
Diêm Vương tức giận đập bàn!
Rầm!
Hoang đường, người đã chết! “chơn hồn xuống địa phủ thì thuộc quyền cai quản của ta, cậu ta lấy cái quyền gì mà xuống đây quậy phá! còn muốn mang đi à ? Mơ đi !”
Mà vợ của Nhậm Tề Tề tên họ là gì ? Nhanh đưa sổ sinh tử cho ta xem !
Phán Quan lắc đầu “Diêm Vương bình tĩnh, đừng quá tức giận !”
Hừ! ngươi bảo ta phải nên bình tĩnh như thế nào và không tức giận thế nào được ? Tên Nhậm Tề Tề kia xem địa phủ của ta là phố ma à ?
“Muốn đến quậy phá thì đến như vậy sao ? Chuyện này mà lọt vào tai khắp lục giới thì Diêm Vương ta biết phải giấu mặt vào đâu đây ?”
Phán Quan đưa tay đỡ trán, ông hướng mắt về ngọn đèn cao nhất và lên tiếng “bẩm Diêm Vương, ngài xem! hoả mệnh của cô ta cao nhất nơi này! “
Diêm Vương nhìn theo ngón tay trỏ của Phán Quan thì không khỏi ngạc nhiên “chuyện này là sao ?”
Phán Quan ôn tồn lên tiếng “cô ta tên là Sở Vĩ Vĩ, tiền kiếp là người hành thiện tích đức, phước dày không tả xiết! đầu thai kiếp này thọ mạng đến tận 120 tuổi ! Người này, hiện tại không có mặt ở địa phủ chúng ta”.
Diêm Vương giật giật mi mắt, ông đưa tay lên vuốt râu “vậy ngươi nói xem, giờ phải xử lý tên Nhậm Tề Tề kia thế nào ?”
Phán Quan khẽ lên tiếng “ngài hãy cho quỷ sai mười phương dừng ngay việc truy đuổi theo Nhậm Tề Tề, tôi sẽ đứng ra giải thích việc này cho cậu ta rõ, đây chỉ là một sự hiểu lầm giữa hai bên mà thôi !”
Diêm Vương nheo mắt “dễ dàng buông tha cho cậu ta như vậy sao ? Lại còn giải thích! phiền phức thật đó !”
Haiz ! Diêm Vương à, cần phải dĩ hòa vi quý !
Hừ! Lục giới sẽ tưởng Diêm Vương ta sợ hắn “không phải sẽ chê cười ta là kẻ vô dụng sao ?”
Bẩm Diêm Vương “chuyện này sao mà có thể nói như vậy được chứ ! Ngược lại, bọn họ còn phải ca ngợi sự bao dung của ngài! chỉ được tiếng thơm, sẽ không hề có bất kỳ một sự thiệt thòi nào !”
Diêm Vương trầm ngâm suy nghĩ một lúc “ngươi nói như thế thì nghe cũng hợp lý !”
Phán Quan ưu phiền lên tiếng “những năm này, thế gian chiến tranh liên miên, chết chóc xuất hiện khắp nơi! địa phủ chúng ta đã rất bận rộn rồi ! Thêm một chuyện thì chi bằng bớt một chuyện !”
Được rồi, được rồi! “ngươi đi giải quyết chuyện này đi”.
Diêm Vương nói xong thì đứng lên giũ tay áo bỏ đi.
Phán Quan thở phào nhẹ nhõm !
Phán Quan nhìn thấy Nhậm Tề Tề dáng vẻ hiên ngang, đang đứng trước Nại Hà Kiều, ông liền lên tiếng hỏi “cậu đứng đây chờ ai sao ?”
Nhậm Tề Tề không hề cử động, anh lạnh nhạt trả lời “tôi đứng đây để đợi vợ tôi !”
Phán Quan khẽ hỏi “cậu định đợi đến bao giờ ?”
Tôi sẽ đợi đến khi nào gặp được cô ấy !
Phán Quan nghiêm túc hỏi Nhậm Tề Tề “tại sao cậu lại náo loạn địa phủ ? Cậu có biết tội này rất nặng không ?”
Nhậm Tề Tề nhíu mày “tôi biết mình đã có lỗi vì đại náo nơi này ! Nhưng tôi thật sự muốn gặp vợ tôi, mà bọn quỷ sai kia cứ thích cản chân tôi !”
Phán Quan khẽ bảo “vợ cậu không có ở địa phủ, vì dương thọ cô ta chưa tận, địa phủ chúng tôi hoàn toàn không được quyền bắt cô ta !.