Đọc truyện Nghìn Kế Tương Tư – Chương 16: Tới vùng Miêu vực
Giành giật thêm thời gian một năm rưỡi để làm gì? Uống mà không thể say, muốn quên được chàng đâu có dễ. Cao Duệ đã hạ song tâm cổ độc với em, nhưng độc mấy cũng không bằng độc tương tư chàng gieo vào lòng em…
Trên con đường núi có tiếng xe lộc cộc, một chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh trên triền núi.
Rèm kiệu vén cao, gió lạnh thổi tới khiến Tiếu Phi khẽ rùng mình. Nàng hiếu kỳ nhìn những ngọn núi đá trơ trọi, những đỉnh núi cao trọc trời, rồi quay lại cười nói với Yên Nhiên: “Em nhìn những cái cây mọc lên từ khe đá kìa, sức sống của chúng thật mạnh mẽ”.
Yên Nhiên cũng thò đầu ra nhìn, trên đỉnh núi đá vẫn còn một lớp tuyết mỏng, cây cối xanh rì: “Chú ơi, còn khoảng bao lâu nữa thì đến đạo Giang Tây?”.
Phu xe quất roi ngựa, quay lại cười nói: “Sắp rồi, khoảng hai ngày nữa, vượt qua Mai Lĩnh thì đến”.
Gần một tháng nay, Tiếu Phi và Yên Nhiên xuất phát từ kinh thành, đi thẳng về phía Nam, nghe nói sắp đến Giang Tây thì đều cảm thấy hưng phấn.
Yên Nhiên thấy ánh mắt Tiếu Phi lộ rõ vẻ vui mừng, trong lòng cũng vui lây, nàng hỏi nhỏ: “Tiểu thư, tiểu thư cảm thấy đám người Miêu đó có cam tâm dâng bảo dược cho chúng ta không?”.
Tiếu Phi nhìn đống đồ chất sau xe ngựa, mỉm cười: “Có chứ”.
“Yên Nhiên luôn tin tưởng tiểu thư, kế hoạch của tiểu thư nhất định sẽ thành công”.
Thấy Yên Nhiên tràn đầy lòng tin, Tiếu Phi lại cười. Nàng đút tay vào ống tay áo bông cho đỡ lạnh, đôi mắt phượng trong veo chớp chớp vẻ gian xảo: “Yên Nhiên, em nhìn ta có thấy giống người đoản mệnh không?”.
“Tiểu thư có chỗ nào không khỏe à?”. Yên Nhiên giật mình, nắm lấy vai Tiếu Phi, nhìn từ trên xuống dưới, khiến Tiếu Phi không khỏi bật cười. Yên Nhiên tức giận rút tay về, quay đi giận dỗi: “Tiểu thư cứ hay trêu Yên Nhiên”.
Tiếu Phi nghe thấy từ trêu, thì càng tiến lại gần Yên Nhiên, ngón tay lướt qua má nàng, đùa cợt: “Yên Nhiên của ta xinh đep không ai sánh bằng, đóng giả công tử cũng phong lưu ít ai bì kịp. Làm tướng công của ta, khiến khối nàng ganh tị. Hà hà, giờ tướng công tức giận thế này, thê tử biết phải làm thế nào?”.
Nàng mặc áo bông hoa, đầu đội khăn vải, đóng giả thành thiếu phu nhân. Yên Nhiên đóng giả công tử, tuy mặc áo xanh vải thô, vẫn không giấu nổi vẻ tuấn tú phong lưu. Trên đường hai người gọi nhau là vợ chồng. Lúc này nghe thấy Tiếu Phi đùa thế thì càng xấu hổ, lườm Tiếu Phi nói: “Phải làm thế nào?”.
Tiếu Phi thở dài, dựa đầu vào người Yên Nhiên: “Nghe nói Miêu Trại Mai Lĩnh cách Đường Gia Trấn của đạo Giang Tây không xa. Gặp người Miêu ở trấn, chúng ta để lộ ít manh mối, thế nào bọn họ cũng đến tìm đến, lát nữa, chúng ta sẽ không nghỉ chân ở trấn”.
Yên Nhiên quay sang nhìn Tiếu Phi, thấy Tiếu Phi nhắm mắt, lông mi cũng run run, biết rằng Tiếu Phi cũng đang rất hồi hộp nhưng không nói ra vì sợ mình lo lắng. Nàng khẽ thở dài, vén rèm kiệu nói với phu xe: “Chú ơi, chạy nhanh hơn một chút được không?”.
Phu xe quay lại cười nói: “Công tử, đường núi không chạy nhanh được đâu. Trời cũng về chiều, nếu chúng ta đi tiếp, chắc phải qua đêm trong núi. Trước mặt là Đường Gia Trấn, chúng ta nghỉ chân ở Đường Gia Trấn được không?”.
“Thôi, chúng ta cứ đi đi! Ta sẽ trả thêm tiền. Ta và nội tử vội về quê, mong chú hiểu cho”.
“Công tử, không phải là ta không muốn đi cho nhanh. Ra khỏi Đường Gia Trấn là địa giới của Miêu Trại, nghỉ đêm trong núi, sợ sẽ gặp phải sơn tặc cướp đường”.
Mắt Tiếu Phi vụt sáng, nàng nháy mắt với Yên Nhiên, Yên Nhiên hiểu ý, vén rèm nhảy ra, nhẹ nhàng như một bông hoa tuyết, ngồi trên càng xe. Nàng cười hi hi, nhìn khuôn mặt kinh hãi của phu xe, nói: “Chú ơi, thế này đi. Đến Đường Gia Trấn cháu sẽ thanh toán cả tiền xe cho chú, cháu biết đánh xe, lại có võ nghệ phòng thân. Chú đã vất vả rồi”.
Thấy vẻ kiên quyết của Yên Nhiên, phu xe thở dài, vung roi quất ngựa tiếp tục lên đường.
Sau giờ Mùi, xe ngựa đã vào đến Đường Gia Trấn. Sau khi đuổi khéo phu xe, hai người dừng lại mua ít lương thực và vật dụng, Yên Nhiên tiếp tục đánh xe lên đường.
Ra khỏi Đường Gia Trấn, họ lại đi vào đường núi khoảng một canh giờ, mặt trời dần lặn về phía Tây, chỉ còn chút ánh nắng trên đỉnh núi xa xa, đường núi âm u, gió núi rét căm căm.
Tiếu Phi lạnh co ro, chiếc lò sưởi tay cũng không ăn thua. Yên Nhiên dừng xe ngựa, vén rèm nhìn nàng thương xót, tìm cho nàng một chiếc chăn bông, khẽ nói: “Tiểu thư đã bao giờ phải chịu khổ thế này đâu. Tiểu thư cố chịu, em sẽ tìm chỗ nghỉ chân ngay”.
Tiếu Phi gật đầu nói: “Không cần cách đường núi quá xa, tìm một nơi nào dễ chú ý”.
“Yên Nhiên hiểu rồi”.
Nàng kìm ngựa đi chậm lại, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Nhờ chút ánh nắng chiều tà còn sót lại nàng thấy một rừng cây bằng phẳng phía bên trái đường. Yên Nhiên đánh xe ngựa vào rừng.
Rừng cây âm u, thiếu ánh sáng. Chưa đi được bao xa cây cối cỏ dại mọc um tùm, không thể tiến sâu thêm nữa. Yên Nhiên thấy mấy cây to mọc cách nhau một khoảng, dưới gốc cây là một thảm cỏ, cũng gọi là tạm được. Mùa đông nhiều củi khô, nàng nhóm lửa rồi ra xe dìu Tiếu Phi xuống.
Tiếu Phi lấy từ trong người ra hai viên thuốc, hai người nhìn nhau cười rồi uống.
Xiên bánh bao nướng lên thơm phức, Tiếu Phi lấy ra một bình rượu, nàng uống rồi đưa cho Yên Nhiên, Yên Nhiên vui mừng nói: “Đây là Túy Xuân Phong!”, nói xong thì trợn mắt nhìn nàng, thấy nàng vẫn ngồi nhìn ngọn lửa như không có chuyện gì, giận quá đứng lên nói: “Tiểu thư hà tất phải khổ thế?! Trong lòng tiểu thư vẫn nhớ đến người ta? Liệu trong lòng người ta có nhớ đến tiểu thư?”.
Dù biết tương tư là vô vọng, vẫn không thể quên. Tiếu Phi cười đau khổ. Nàng đưa tay kéo Yên Nhiên, thấy Yên Nhiên vẫn mặc kệ, thì ảo não nói: “Ta đói rồi, bánh bao nướng xong chưa?”.
Yên Nhiên cầm xiên bánh bao trong tay, muốn mặc kệ Tiếu Phi cũng không được, bèn lấy bánh bao cho Tiếu Phi, còn mình thì dỗi không ăn. Hồi lâu nàng vẫn ấm ức: “Chỉ dựa vào một câu của Định Bắc vương, người ta đã truy nã tiểu thư. Chúng ta đã cứu người, người ta cũng không biết. Có thể thấy rằng trong lòng người ta không có tiểu thư! Nay tiểu thư đã trúng độc mà vẫn còn thương nhớ vẫn vương, nghĩ đã thấy bực!”.
“Yên Nhiên, nếu không giải được độc thì cũng không thể ngăn độc phát tác. Ta đã là người sắp chết, tính toán những chuyện đó làm gì?”. Tiếu Phi bất đắc dĩ trả lời.
“Em vẫn không hiểu tại sao tiểu thư lại thích người ta?”.
“Còn nhớ bát cháo ba đậu trên sông Cừ Phù năm ngoái không? Khi nhìn thấy chàng chắp tay sau lưng đứng bên bờ sông chờ Đinh Thiển Hà, ta đã nghĩ, nếu có ai đó cũng đợi ta như thế thì tốt biết mấy? Nếu không phải vì cha ta, ta cũng có thể như những cô gái khác, cũng có thể tham gia hội thơ kinh thành, quen một người yêu thương ta. Nhưng ta chỉ có thể mang mạng che mặt giấu mình trong hậu hoa viên tướng phủ. Ta đố kỵ Đinh Thiển Hà, đố kỵ cả vẻ dịu dàng quan tâm của Đỗ Hân Ngôn dành cho nàng ta. Lúc đó, ta đã muốn cướp đi những thứ ấy. Em thấy đấy, ta là một người nham hiểm, đã nghĩ cách để Định Bắc vương Cao Duệ lấy Đinh Thiển Hà, nhìn Đinh Thiển Hà nhảy vào lò lửa, nhìn Đinh Thiển Hà không có được những thứ mình đáng được hưởng!”.
“Tiểu thư đã cứu người ta rồi còn gì!”.
Tiếu Phi cuộn chặt chiếc áo bông thở dài: “Cũng có thể, con người khi sắp chết, tâm thường hướng thiện. Ta suốt ngày nghĩ mưu tính kế muốn thoát khỏi tướng phủ, sống những ngày tiêu diêu tự tại. Ta muốn mượn thế lực của phái Đàm Nguyệt, lại lo Cao Duệ thắng, thế nên đã câu kết với Khiết Đan. Ta chỉ muốn tìm một kế vẹn toàn, nhưng mà, người tính không bằng trời tính, nước cờ đã đi biến hóa kỳ ảo, không tính hết được. Lúc trúng độc ta vô cùng hoảng sợ, nhưng nay đã rất bình tĩnh. Yên Nhiên, nếu không thể có được bảo dược, cũng không nên miễn cưỡng. Rời khỏi tướng phủ, có thể thoải mái sống được đến mùa thu là ta đã mãn nguyện lắm rồi”.
“Tiểu thư, nhất định Yên Nhiên sẽ lấy được bảo dược cho tiểu thư! Kế cả phải đánh đổi bằng tính mạng của mình, Yên Nhiên cũng bằng lòng”.
“Đừng ngốc, trước đây ta sợ chết, giờ thì không sợ nữa rồi. Trong lòng ta không còn gì vướng bận. Nếu ta chết, em hãy chôn ta bên hồ Tiểu Xuân nhé”.
Nước mắt Yên Nhiên trào ra, nàng nghiến răng nói: “Cho dù phải san phẳng Miêu Trại, Yên Nhiên cũng sẽ lấy bảo dược về cho tiểu thư”.
Tiếu Phi chỉ cười, ngáp một cái rồi nói: “Ta ngủ một lát đây, chắc người Miêu cũng sắp đến rồi”.
Tiếu Phi vào trong xe ngựa, Yên Nhiên tuốt kiếm, ngồi lau kiếm bên đống lửa. Lửa cháy bập bùng, nàng nhảy lên cây, múa kiếm chém một ít cành khô nữa.
Đêm càng lúc càng lạnh, Yên Nhiên đang ngồi thiu thiu ngủ bỗng nghe thấy tiếng phì phì liên tục bên tai. Nàng mở mắt nhìn, một con rắn to loang lổ đang trườn qua đống lửa, lửa cháy bập bùng, đầu rắn nhung nhúc.
Giữa mùa đông, rắn vẫn đang ngủ đông. Nay xuất hiện bao nhiêu rắn thế này, chắc chắn là do con người sai khiến. Tay chân tê cứng, nàng quay lại nhìn, rắn đã quây kín quanh xe ngựa, ngửa cổ chờ tin mà chưa bò lên xe. Yên Nhiên sợ quá thét lên: “Tiểu thư!”.
Nàng rút kiếm xông lên xe ngựa, ánh kiếm vun vút, loáng một cái, mấy con rắn đã đứt thành mấy khúc, máu phun ra tanh nồng. Yên Nhiên đứng cạnh tấm rèm, cầm chắc tay kiếm rối rít kêu lên: “Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ? Đừng ra ngoài, bên ngoài nhiều rắn lắm!”.
Đèn trong xe ngựa sáng lên, giọng Tiếu Phi vang lên lanh lảnh: “Nếu đã theo chúng ta từ trấn đến đây, sao còn chưa ra gặp?”.
Trong rừng sâu có ánh lửa cháy sáng, một đoàn người giẫm lên cây cỏ đi ra. Lũ rắn nhìn thấy chủ nhân, tự động nhường đường. Đến khi đám người đến gần đống lửa, Yên Nhiên nhìn thấy cầm đầu là một chàng trai tướng mạo thanh tú, nước da rám nắng, mặc áo vải đen thêu hoa, đầu quấn khăn, thắt lưng đeo một chiếc tiêu ngọc màu xanh lục.
“Ha ha, hảo nhãn lực! Tại hạ là Vạn Hổ, thiếu trại chủ Miêu Trại, các vị để lại hàng hóa thì sẽ còn một con đường sống”. Vạn Hổ nói tiếng Hán rất sõi, những người xung quanh cảnh giác nhìn Yên Nhiên.
Tiếu Phi khẽ cười: “Trên xe ngựa có hai mươi bánh chè, hai mươi bánh muối. Chúng ta đến để tặng lễ vật. Bảo bọn rắn đi đi được không? Tuy là thú cưng của nhà ngươi, nhưng ta và quan nhân không thích”.
Vạn Hổ nghe thấy trà, muối thì hai mắt sáng rực, lại nghe nói đến tặng lễ vật thì bỗng sinh nghi: “Tặng lễ vật?”.
“Đuổi bọn rắn đi, rồi nói chuyện được không? Nếu thiếu trại chủ muốn cướp, hãy đọ sức với quan nhân của ta”. Tiếu Phi nói xong thì im lặng chờ đợi.
Yên Nhiên một tay cầm kiếm, một tay xách vò rượu, miệng nhai thứ gì đó, rồi uống một ngụm rượu lớn sau đó phun vào đám rắn đang vây quanh xe ngựa, hơi rượu và mùi thuốc bốc lên.
Vạn Hổ biến sắc mặt, thổi tiêu ngọc, đám rắn lui sạch. những con ở lại đều đã nằm vật ra bên xe ngựa. “Đã chuẩn bị trước mà đến đây! Lại chuẩn bị cả lễ vật, rốt cuộc các hạ muốn làm gì?!”.
Rèm kiệu lay động, một cánh tay thon nhỏ khẽ vén rèm. Tiếu Phi vịn tay Yên Nhiên bước xuống xe ngựa, mỉm cười nói: “Nghe nói Miêu Trại Mai Lĩnh có bí kíp về cổ thuật, tiểu nữ muốn cầu cách giải song tâm cổ độc”.
“Song tâm cổ độc không thể giải!”. Vạn Hổ buột miệng đáp.
Dẫu biết là không thể giải, nhưng khi nghe thấy câu trả lời từ miệng Vạn Hổ, Yên Nhiên vẫn cảm thấy lòng đau như dao cắt. Nàng nhìn Tiếu Phi, thấy thần sắc tiểu thư vẫn bình thường thì quay lại hét lên: “Hãy cho chúng ta bảo dược khống chế cổ độc!”.
Hai mắt long lên, Vạn Hổ cười gằn nói: “Đừng tưởng đuổi được rắn là giỏi lắm, ta có cũng không cho các ngươi! Để hàng lại, ta cho các ngươi một con đường sống”.
Yên Nhiên nổi xung, giơ thẳng trường kiếm, như một con chim ưng nhằm thẳng về phía Vạn Hổ.
Vạn Hổ cũng rút đao, hai người đấu chưa đến hai mươi chiêu, kiếm của Yên Nhiên đã kề sát cổ Vạn Hổ, bỗng thấy hắn ta đờ đẫn nhìn mình, Yên Nhiên nổi khùng: “Ngươi nhìn cái gì?”.
“Nàng thật xinh đẹp!”.
Lúc này Yên Nhiên mới phát hiện trâm cài tóc bị tuột, tóc xõa xuống lộ ra thân phận nữ nhi. Nàng cười gắn nói: “Nói với thuộc hạ của ngươi chớ manh động, nếu không ta sẽ chặt đầu ngươi!”.
Vạn Hổ chẳng hề lo lắng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Yên Nhiên nói: “Giết ta thì chẳng khác nào tự kết huyết thù với Miêu Trại Mai Lĩnh, các ngươi không đi ra khỏi quả núi này được đâu!”.
“Cho dù có chết, cũng phải giết nhà ngươi!”. Yên Nhiên hậm hực trả lời.
Tiếu Phi mỉm cười nói với đám người Miêu Vạn Hổ dẫn theo: “Muốn đổi mạng của thiếu trại chủ, rất đơn giản, giao ra bảo dược khống chế song tâm cổ độc. Nghe nói Miêu Trại Mai Lĩnh có ba viên bảo dược, có thể khắc chế được những loại cổ trùng mạnh nhất. Một viên có thể ngăn được cổ độc phát tác nửa năm, uống ba viên có thể giữ được một năm rưỡi vô lo. Không có bảo dược, thiếu trại chủ của các ngươi sẽ mất mạng. Đưa bảo dược, trà và muối trên xe sẽ là của các ngươi”.
Đám người Miêu nhìn Vạn Hổ bị kiếm kề sát cổ, nhanh chóng mất hút trong rừng sâu.
Yên Nhiên trói Vạn Hổ trên cây, hằn học nói: “Có biết trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc là thế nào không? Chọc giận cô nương ta, không lấy được bảo dược, ta sẽ chặt ngươi thành bảy tám khúc cho rắn của ngươi ăn!”.
Vạn Hổ bỗng nói: “Nàng lấy ta, ta có thể tha chết cho các người!”.
Yên Nhiên đỏ mặt giơ tay tát Vạn Hổ. Vạn Hổ cười ha ha: “Một cô nương thật ghê gớm, ta thích đó!”.
“Ngươi dám nói thêm một nào nữa, ta sẽ hoạn ngươi!”. Yên Nhiên bực quá quát.
Tiếu Phi ngắt lời nàng, cười nói: “Yên Nhiên, ta muốn nói chuyện riêng với Vạn Hổ công tử”.
Yên Nhiên trợn mắt nhìn Vạn Hổ, lùi sang một bên cảnh giác canh giữ. Vạn Hổ ngang ngược nhìn Yên Nhiên, ánh mắt không giấu nổi hứng thú.
Đây là lần đầu tiên Tiếu Phi gặp một người đàn ông to gan đến chừng này, nàng nghĩ đến tình cảm của mình và Đỗ Hân Ngôn, bất giác mỉm cười. Nàng đưa tay huơ huơ trước mặt Vạn Hổ, cười hi hi nói: “Tỉnh lại đi! Yên Nhiên rất đẹp, đúng không?”.
“Tên của nàng ta cũng đẹp, Yên Nhiên, Yên Nhiên, người Hán có câu nói “Yên nhiên nhất tiếu”, tại sao nàng ta không cười với ta?”.
Vạn Hổ khiến Tiếu Phi phì cười, nàng nháy mắt nói: “Nếu Yên Nhiên chết, thì không đi theo ngươi được đâu!”.
“Sao hả? Yên Nhiên trúng song tâm cổ độc?”. Vạn Hổ kinh hãi kêu lên, thấy Yên Nhiên quay lại nhìn mình hằn học, thì sắc mặt thay đổi nói: “Ngươi lừa ta!”.
Tiếu Phi chậm rãi đưa tay ra, cắn đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu đưa lên mũi Vạn Hổ: “Miêu Trại Mai Lĩnh nghìn năm nuôi trùng, chắc ngửi là rõ”.
“Hóa ra tiểu thư trúng song tâm cổ độc”.
“Đúng thế, là ta trúng độc, có điều…”, Tiếu Phi cất cao giọng hỏi Yên Nhiên, “Yên Nhiên, nếu ta chết, em sẽ làm thế nào?”.
“Tiểu thư mà chết, Yên Nhiên cũng chết theo!”. Yên Nhiên không do dự trả lời.
Tiếu Phi nói: “Thấy chưa, ta không nói dối đúng không? Ta mà chết, Yên Nhiên cũng chết. Có điều, ngươi muốn có được Yên Nhiên, ta cũng có cách”.
Vạn Hổ không hề tin, hừ một tiếng rồi không nói gì thêm, ánh mắt dán chặt vào Yên Nhiên.
Tiếu Phi nhìn Vạn Hổ, bỗng tháo dây trói nói: “Thiếu trại chủ mang theo trà và muối đi đi. Yên Nhiên là hộ vệ của ta, sẽ không rời ta nửa bước. Có một số thứ ép cũng không được. Ta đọc sách biết rằng bảo dược chỉ có ba viên, ép các vị cho ta là quá miễn cưỡng. Còn muốn giết chúng ta, thì thiếu trại chủ cũng đã biết võ nghệ của Yên Nhiên rồi đấy, chỉ là hai bên cùng tổn thất mà thôi”.
Hành động bất ngờ của Thẩm Tiếu Phi khiến Vạn Hổ cảm thấy thật khó hiểu. Khi Yên Nhiên quay lại, nhìn thấy Tiếu Phi đã thả Vạn Hổ thì thất kinh: “Tiểu thư!”.
“Yên Nhiên, ta không giữ được cái mạng này thì thôi. Nghe nói phương Bắc đang đánh nhau, chúng ta không tìm người Miêu nữa, đi tìm Cao Duệ còn hơn”. Tiếu Phi nhẫn nại giải thích.
“Chúng ta tốn bao nhiêu công sức như thế, tiểu thư lại định buông xuôi!”. Yên Nhiên run run, ném kiếm xuống đất, quỳ trên đất khóc to thành tiếng.
Tiếu Phi thở dài, trêu đùa: “Ta còn chưa khóc, em khóc cái gì?”. Nàng quay lại nghiêm giọng, “Lấy trà và muối rồi đi đi! Đừng để ta đổi ý!”.
Vạn Hổ chau mày, rút tiêu ra thổi. Từ trong rừng rậm một đám người kéo nhau đi ra, hóa ra đám người Miêu đó không hề rời đi. Họ lấy trà và muối trong xe rồi nhanh chóng rời đi, Vạn Hổ vẫn không đi, chỉ vào Yên Nhiên nói: “Ta muốn có nàng ta!”.
Tiếu Phi lạnh lùng nhìn Vạn Hổ, mắng: “Tham lam!”.
“Hai người không đi khỏi quả núi này được đâu”.
Yên Nhiên đứng bật dậy, cầm kiếm mắng: “Tiểu thư đã cho các ngươi trà và muối, còn tha cho ngươi. Ngươi còn dám ăn nói hồ đồ, nếu rơi vào tay ta lần nữa, ta sẽ giết ngươi luôn!”.
Vạn Hổ ung dung nói: “Thả ta là do nữ nhi yếu lòng, hai người không còn cơ hội nữa đâu!”.
Theo tiếng nói của Vạn Hổ, bốn bên xuất hiện những người Miêu tay cầm cung tên, vây chặt lấy họ.
“Thật sao?”. Tiếu Phi cười gằn vung tay, khói mù dày đặc. Nàng lẩm bẩm: “Vừa ban ơn vừa thị uy mà cũng không có tác dụng gì sao?”.
Trước đó họ đã uống sẵn thuốc giải nên cả Tiếu Phi và Yên Nhiên đều không sao, khói mù tan đi, Vạn Hổ và đám người Miêu nằm la liệt trên mặt đất.
Tiếu Phi cười nói: “Bắt người hai lần, lại thả người hai lần, còn đưa cả lễ vật. Ta thấy khuôn mặt người này không ác, chỉ là người Miêu quá nghèo, trong núi lại thiếu muối, thấy chúng ta mang theo nhiều, bất đắc dĩ phải cướp thôi. Yên tâm đi, người này không những không giết chúng ta, mà còn phải nhờ đến chúng ta đấy”.
“Nhưng mà…”.
“Người Miêu kiêu ngạo, cho dù có giết họ, họ cũng không đưa bảo dược cho chúng ta. Chỉ khi nào họ cam tâm tình nguyện mới được”.
Yên Nhiên trợn mắt nhìn Vạn Hổ, tiện tay vơ một nắm cỏ nhét vào mồm chàng ta rồi mắng: “Dám đùa giỡn bản cô nương, cô nương là người hiền lành, nên chưa cắt lưỡi nhà ngươi đấy!”. Nói xong lại cho mấy cái bạt tai cho đỡ tức.
Hai người thu dọn tay nải, thả ngựa quay lại đường núi.
Ánh nắng xuyên qua đỉnh núi chiếu xuống khe núi, soi rõ Tiếu Phi và Yên Nhiên ngủ bên dòng suối.
Tiếng nước suối róc rách như khúc hát ru con người vào giấc ngủ, dỗ dành hai cô gái đi vào mộng đẹp sau một đêm không ngủ.
Vạn Hổ trèo lên một cái cây không xa lắm, nhìn hai người đang ngủ say, lòng ngổn ngang suy nghĩ. Không báo thù thì thật mất mặt, còn báo thù, hình như họ chưa hề làm hại chàng và tộc người của chàng, còn đưa hậu lễ. Bánh trà là thứ yếu, nhưng muối là thứ chàng rất cần mà không mua được. Quan phủ khống chế lượng muối, chặn đứng đường lên núi, ép người Miêu phải mang sản vật đổi.
Trên trấn, chàng nhìn thấy Tiếu Phi cầm một bánh muối nhét vào tay một người Miêu đổi lấy ống tay áo bằng da thú. Hai người họ mua lương thực ở trấn, mỗi lần họ vén rèm xe, lại nhìn rõ trong xe chất đầy những túi giấy. Chàng không lạ gì những túi giấy ấy, bên trên có ký hiệu muối của quan phủ. Chính vì vậy, Vạn Hổ đã theo họ từ Đường Gia Trấn vào đến trong núi, ra tay chặn cướp.
Chàng không hiểu Tiếu Phi làm thế nào để vận chuyển được hai mươi bánh muối ấy vào trong núi. Ở Đương Gia Trấn thì ngang ngược khoe mình có muối, sau đó thì dương oai diễu võ suốt cả chặng đường, chẳng lẽ không sợ người của quan phủ phát hiện?
Vạn Hổ không biết Tiếu Phi trúng song tâm cổ độc, thân còn mang tội phản nghịch, khoa trương như thế là để dụ người Miêu. Miêu Trại ngay sát Đường Gia Trấn có bảo dược, nàng không quan tâm việc quan phủ có phát hiện ra hay không.
Trong vòng hai mươi bước, cung tên nhắm thẳng hai người họ. Vạn Hổ tin rằng, với khoảng cách này, võ công của Yên Nhiên cao đến mấy cũng không thể làm gì được chàng.
Chàng lặng lẽ nhìn Yên Nhiên, mái tóc dài được buộc gọn gàng bằng sợi dây lụa để lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Nàng mặc áo công tử, lúc này đây trông càng hấp dẫn. Trái tim Vạn Hổ lại thêm một lần ngây ngất, chàng tham làm nhìn nàng, rồi đưa tay thổi tiêu. Người Miêu lần lượt xông ra khỏi rừng cây.
Tiếng động làm Yên Nhiên tỉnh giấc, nàng ngồi dậy, nhìn vòng vây cười chế nhạo: “Tiểu thư tốt bụng thả các ngươi, các ngươi còn cố tình gây chuyện?”.
Vạn Hổ cười ha ha: “Người Hán các ngươi là lũ gian tà, đừng tưởng thả chúng ta thì chúng ta sẽ cảm kích các ngươi. Các ngươi đã sớm trù mưu tính kế, ở trên trấn thì cố tình khoe trên xe có muối dụ chúng ta đến cướp, thực tế là muốn có được bảo dược. Không giết chúng ta, muốn thi ân để có được bảo dược, đúng là có tà tâm từ trước!”.
Tiếu Phi nằm ngủ đến đau cả lưng, mắt mở he hé, thủng thẳng nói: “Nếu ta nói cho ngươi biết làm thế nào để vận chuyển muối vào trong núi, ngươi có mang bảo dược ra đổi không?”.
Người Miêu nghe thấy câu nói này thì đều nhìn sang Vạn Hổ. Miêu Trại chỉ cần có muối, thì sẽ không phải chịu sự chèn ép của quan phủ. Bảo dược có thể khắc chế loại trùng độc nhất, nhưng so với sự quan trọng của muối, bảo dược chẳng là gì.
Tiếu Phi uể oải nói: “Không phải ngươi còn đang tự hỏi ta lấy đâu ra nhiều muối như thế sao. Muối đó dùng giấy gói muối của quan phủ nhưng lại không phải là muối của quan phủ. Ngươi đã mang muối về rồi, tất biết rõ, đó là muối mỏ thô chưa qua tinh luyện. Đây cũng là nguyên nhân mà các ngươi không chịu buông tha chúng ta đúng không?”.
Vạn Hổ cười khâm phục, khoát tay bảo người Miêu hạ vũ khí. Vạn Hổ nắm tay hành lễ, thành khẩn nói: “Cô nương bắt giữ Vạn Hổ hai lần không giết, lại dẫn theo một cô gái biết võ xông vào núi, cả dũng khí và mưu trí đều khiến Vạn Hổ khâm phục. Nếu cô nương có thể chỉ cách lầy muối, Miêu Trại sẽ tặng cô nương ba viên bảo dược và đưa cô nương bình an ra khỏi núi”.
“Thế còn Yên Nhiên? Ngươi không cần sao?”. Tiếu Phi cười, chỉ vào Yên Nhiên.
Yên Nhiên giậm chân tức giận: “Tiểu thư, tiểu thư còn đùa được”.
Vạn Hổ nghĩ rồi đáp: “Vạn Hổ vừa gặp Yên Nhiên cô nương đã cảm thấy không thể rời xa, không biết làm thế nào thì Yên Nhiên cô nương mới chịu đi theo Vạn Hổ?”.
“Hừ, bảo dược có thể khắc chế cổ trùng, đợi đến khi tiểu thư nhà ta giải được cổ độc rồi hãy nói!”. Yên Nhiên lườm Vạn Hổ, trả lời.
“Chỉ cần bắt được người thả cổ trùng thì không phải là chuyện khó”.
Yên Nhiên cười ha ha, muốn bắt Cao Duệ? Đừng có nằm mơ!
Tiếu Phi lại không nghĩ như thế, có được bảo dược, kéo dài sinh mạng thêm một năm rưỡi là đã mãn nguyện lắm rồi. Nếu có được sự giúp đỡ của thiếu trại chủ Miêu Trại biết sai khiến rắn, thả cổ trùng, chưa biết chừng có thể bắt sống Cao Duệ? Nàng cười nói: “Ta có thêm một điều kiện, nếu thiếu trại chủ có thể giải cổ độc cho ta, lại có thể có được trái tim của Yên Nhiên, thì việc này ta cho phép trước”.
“Tiểu thư!”. Mặt Yên Nhiên đỏ bừng, thấy Tiếu Phi nháy mắt với mình, chẳng lẽ đây là kế hoãn binh, lừa kẻ đần độn này? Nàng hừ một tiếng rồi không nói gì thêm.
Vạn Hổ thấy Yên Nhiên im lặng thì tưởng rằng nàng đã đồng ý nên rất vui. Chàng dặn dò mấy người Miêu đi theo, không lâu sau họ mang đến hai cái kiệu trúc để Tiếu Phi và Yên Nhiên ngồi, thẳng tiến Miêu Trại.
Ba ngày sau, tiếng pháo nổ vang ở Miêu Trại Mai Lĩnh, cổng trại mở ra, một cỗ xe ngựa tiến ra, người đánh xe chính là Vạn Hổ.
Tiếu Phi khoác áo da cáo, ngồi trong xe ngựa lót đầy da thú êm ái, uể oải nói: “Yên Nhiên, ta thấy người ta mặt mũi tuấn tú, lại si mê em, em theo người ta cũng tốt”.
Yên Nhiên sững sờ nhìn nàng, hồi lâu mới nói: “Tiểu thư thật là lợi hại. Thật không biết trái tim tiểu thư làm bằng gì. Em cứ tưởng chúng ta vào núi để đào đá, kết quả tiểu thư lại tìm được mỏ muối. Tiểu thư đã tính kỹ mọi điều, chỉ nói cho Yên Nhiên một nửa kế hoạch”.
“Yên Nhiên đang trách ta sao? Chẳng lẽ em không biết ta là người ích kỷ chỉ biết đến lợi ích của bản thân?! Nói hết với em, em sẽ làm lộ mất. Em xem, vì bảo dược, ta còn dùng cả việc đại sự cả đời của em”. Tiếu Phi chẳng buồn mở mắt, bưng chén rượu gạo của Miêu Trại lên uống, nở một nụ cười dễ chịu.
Yên Nhiên xúc động kêu lên: “Yên Nhiên đang oán trách tiểu thư, tiểu thư thừa biết tiến về phía Bắc chưa chắc có thể bắt sống Cao Duệ. Nếu Cao Duệ mưu phản thành công thì mọi việc sẽ càng khó khăn hơn, thất bại thì chỉ có một con đường chết. Không giải được cổ độc, tiểu thư nghĩ mình không còn sống được bao lâu nữa, nên muốn tìm cho Yên Nhiên một nơi nương tựa, đúng không?”.
Yên Nhiên nói xong thì rơi lệ.
Tiếu Phi nghe thấy tiếng nấc nghẹn, bất đắc dĩ lại mở mắt ra: “Được rồi, ta không ép em lấy người ta. Ta đã nói là chờ em đồng ý mà. Nếu em vô tình, ta cũng chẳng có cách nào”.
Yên Nhiên lại lau nước mắt cười, vén rèm xe nói: “Vạn Hổ, huynh nghe rõ rồi đấy? Đừng tưởng được tiểu thư nhà ta cho phép là có thể đắc ý! Là huynh tự nguyện theo chúng ta tiến về phía Bắc, không ai ép huynh đâu đấy”.
Sau ba ngày tiếp xúc, Vạn Hổ đã gần như hiểu hết hoàn cảnh của chủ tớ nhà họ, càng ngưỡng mộ lòng trung thành của Yên Nhiên. Chàng cười ha ha đáp: “Yên Nhiên, đợi ta giải được cổ độc của tiểu thư nhà nàng, ta sẽ khiến nàng vui vẻ mà đi theo ta!”.
Yên Nhiên tức quá nhảy ra càng xe, ngồi cạnh Vạn Hổ: “Huynh cũng mặt dày thật đấy. Ta đã nói rồi ta không thích huynh”.
“Ra khỏi Mai Lĩnh vào đạo Hà Nam rồi sang đạo Sơn Đông, bao nhiêu thời gian như thế, nàng sao biết được là nàng sẽ không thích chim ưng trong núi?”.
“Còn lâu ta mới thích mấy con gà trong núi!”.
“Ta cược là nàng sẽ thích!”.
Tiếng cãi cọ từ bên ngoài vọng vào, Tiếu Phi uống một bát rượu gạo, vị rượu thơm ngọt, nàng khẽ mỉm cười.
Đỗ Hân Ngôn, lần này chàng thắng, em vẫn sẽ không để chàng giết Cao Duệ. Lúc đó chàng sẽ thế nào?