Nghìn Kế Tương Tư

Chương 14: Cha ăn thịt con


Đọc truyện Nghìn Kế Tương Tư – Chương 14: Cha ăn thịt con

Đáng tiếc là Tam hoàng tử đã trốn thoát, còn đem theo cả Vô Song. Cũng có thể, con người ác độc như em ấy cũng đã đánh mất trái tim mềm yếu của mình…

Ngày hôm sau thượng triều, triều đình lại nổi sóng gió.

Trên Kim Điện, phủ doãn kinh thành mới nhậm chức Trần đại nhân bẩm báo với Tuyên Cảnh đế: “Sớm này có người trong tướng phủ đến báo với hạ quan, Thẩm tướng, Thẩm tướng phát điên, ở nhà nấu thịt con gái lên ăn!”.

Cả triều đình xôn xao.

Tuyên Cảnh đế cũng cảm thấy thất kinh, mới lên ngôi vài ngày, ngoài việc xác thực những viên quan có liên quan đến Định Bắc vương, Tuyên Cảnh đế không muốn bị mang tiếng tàn bạo. Lúc nghe nói Đỗ Hân Ngôn truy nã Thẩm Tiếu Phi, hoàng thượng còn muốn khuyên can Đỗ Hân Ngôn không cần báo thù giết cha. Sau đó lại nghe tin Thẩm Tiếu Phi không may gặp nạn, đang nghĩ nên an ủi Thẩm tướng thế nào để thi ân thì tình hình lại thay đổi, Thẩm tướng đã phát điên. Tuyên Cảnh đế trầm ngâm hỏi: “Sự việc là thật hay giả?!”.

“Thần nghe tin Thẩm đại nhân gặp chuyện thì vội chạy đến tướng phủ. Thần tận mắt nhìn thấy Thẩm tướng ngắm mai thưởng tuyết, trên bàn đặt một chiếc bếp đồng, trong nồi nước sôi sùng sục. Thần cho rằng kẻ dưới nói bừa, lại nhìn cho kỹ thì Thẩm tướng tay cầm dao sắc, bên cạnh là một người con gái đang nằm trên ghế. Ông ấy đang cắt thịt cô gái ấy để nhúng lẩu!”.

Có đại thần kinh hãi quá mà nôn ọe ngay trên triều. Thất lễ ngay tại Kim Điện, sợ quá vội quỳ ngay xuống mà kêu thần có tội.

Tuyên Cảnh đế cũng cảm thấy buồn nôn, cơn thịnh nộ lại trào lên: “Tể tướng đương triều là bậc danh sĩ thanh liêm sao có thể tàn độc đến vậy?! Ngươi dám to gan lừa dối quân vương ngay trước điện?!”.

Trần đại nhân đầu càng áp sát xuống đất, giọng nói run run: “Bẩm điện hạ, thần không hề có nửa lời dối trá, có phủ nha và gia nhân trong tướng phủ làm chứng. Lúc đó thần quá kinh hãi, vội ngăn Thẩm tướng lại và sai người đem thi thể thiên kim Thẩm gia đi. Thẩm tướng múa dao như điên, không cho ai lại gần. Thẩm tướng hiện ở trong đại lao chờ bệ hạ xử lý!”.

“Giờ trẫm đi xem xem!”.

“Hoàng thượng không nên đi! Hoàng thượng thân thể nghìn vàng còn đang trong thời hạn chịu tang. Thần nguyện đi điều tra rõ vụ án này”. Đỗ Hân Ngôn đứng ra bẩm báo. Chàng mơ hồ cảm thấy, Thẩm tướng có một sự lưu luyến khác thường với Thẩm Tiếu Phi. Rốt cuộc là nhớ con mà phát điên hay còn ẩn tình nào khác, Đỗ Hân Ngôn không muốn bỏ qua bất cứ sự việc nào có liên quan đến Thẩm Tiếu Phi.

Tuyên Cảnh đế suy nghĩ rồi nói: “Chuẩn tấu! Thẩm tướng đức cao vọng trọng là người có danh tiếng trong các quan, Đỗ khanh nhớ điều tra cho rõ ràng. Lý thượng thư, khanh và Đỗ đại nhân cùng đi! Nhanh chóng điều tra để bẩm báo!”.

Bộ hộ Lý thượng thư đứng ra nhận chỉ.

Tan triều, hai người họ cùng với Trần đại nhân đến đại lao của phủ nha.

Lý thượng thư và Thẩm tướng vốn không thân thiết, nhưng cùng là quan trong triều nên cũng chẳng hề xa lạ, Lý thượng thư chẳng thể tin nổi việc này. Khi vào đến đại lao của phủ nha, ông còn nói với Đỗ Hân Ngôn: “Lão phu thấy có gì bất thường ở đây, hay là Thẩm tướng đã bị ma nhập?”.

Đỗ Hân Ngôn mỉm cười đáp: “Hạ quan cũng nghĩ không ra. Gặp rồi khắc biết”.

Trần đại nhân không dám bạc đãi Thẩm tướng, trong lòng biết chắc Thẩm tướng đã phát điên, vẫn sắp xếp cho ông ta một phòng giam sạch sẽ. Vào đến đại lao, Trần đại nhân dừng lại, chỉ vào trong phòng giam nói với hai người: “Hạ quan không vào đó đâu. Hạ quan mà vào, Thẩm đại nhân lại lên cơn điên, đòi hạ quan trả con gái!”.

Hai vị Lý, Đỗ trao đổi ánh mắt, ngục tốt mở cửa phòng giam, hai người bước vào thấy Thẩm tướng ngồi ngay ngắn trên chiếc giường đá nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhà lao, thần sắc ung dung tự tại, cơ hồ chưa từng xảy ra bất cứ việc gì.

“Thẩm đại nhân!”. Lý thượng thư gọi.

Thẩm tướng quay lại chắp tay cười: “Lý đại nhân!”.

Lý thượng thư vui mừng hỏi: “Thẩm đại nhân không bị điên à?”.

“Sao ta lại bị điên? Lý đại nhân hỏi thật vô lễ!”. Thẩm tướng khẽ quát.

Đỗ Hân Ngôn chau mày nói: “Tướng gia, ông là tể tướng một nước, đứng đầu bá quan, là tấm gương học vẫn mẫu mực, tại sao lại có thể hung tàn đến mức ăn thịt con gái của mình?”.

Lý thượng thư đang định hỏi thêm có phải bị người ta hãm hại, mắt Thẩm tướng đã long lên, cười ha ha đáp: “Ta sinh ra nó, nuôi nó lớn, nó chết, ta ăn nó, có gì là không được?”.

Lý thượng thư và Đỗ Hân Ngôn nghe thế thì sững sờ, không ngờ Thẩm tướng lại thẳng thắn thừa nhận như thế.


Đỗ Hân Ngôn đã nhìn thấy thi thể ấy, bụng quặn lên cảm giác buồn nôn. Chàng suy nghĩ một lát rồi ra ngoài phòng giam đến bên Trần đại nhân nói: “Trần đại nhân, hoàng thượng dặn chúng ta điều tra rõ sự tình, nay chính miệng Thẩm tướng đã thừa nhận. Lúc nãy nghe đại nhân nói Thẩm đại nhân nhìn thấy đại nhân sẽ phát điên, cảm phiền đại nhân rời bước, để chúng ta có thể hiểu rõ thêm sự tình”.

Trần đại nhân bất đắc dĩ bước vào phòng giam, vừa mới lộ mặt, Thẩm tướng đã nhảy khỏi giường đá mà xông tới, hét lên ầm ĩ: “Trả lại Phi Nhi cho ta! Ngươi mang Phi Nhi của ta đi đâu rồi!”.

Đỗ Hân Ngôn thấy tình thế không ổn, liền ra tay bắt lấy thừa tướng, thấy ánh mắt ông ta càng hung hãn như dã thú. Chàng hét lên: “Lý đại nhân, Trần đại nhân, hai người lui ra! Mang dây thừng vào đây!”.

Hai người Lý, Trần sợ toát mồ hôi, biết Đỗ Hân Ngôn biết võ, vội vàng lui ra khỏi phòng giam.

Đỗ Hân Ngôn vốn định đánh Thẩm tướng ngất đi, nhưng lại muốn tìm hiểu thêm những sự việc có liên quan đến Thẩm Tiếu Phi, chàng dùng dây thừng trói chặt Thẩm tướng lại, nghe thấy ông ta vẫn đang hét lên trả Phi Nhi cho ta, thì trong lòng chợt nảy ra một ý, chàng lạnh lùng nói: “Ta đã ăn hết nàng rồi!”.

Từ cổ họng Thẩm tướng phát ra tiếng gào rú, ông ta cố nhảy khỏi giường đá lao về phía Đỗ Hân Ngôn.

“Hạ quan đùa đấy. Thi thể ấy không phải là lệnh ái. Có điều, nếu Thẩm tướng muốn biết tung tích của lệnh thiên kim, thì phải yên lặng nghe hạ quan nói?”. Đỗ Hân Ngôn đẩy mạnh Thẩm tướng về phía giường đá, nở nụ cười hết sức lễ độ, khẽ nói.

Không phải Phi Nhi? Mắt Thẩm tướng sáng lên mừng rỡ. Quả nhiên là Thẩm tướng im lặng, nhìn chằm chằm Đỗ Hân Ngôn hỏi: “Không phải Phi Nhi? Người trong phủ Đỗ đại nhân tìm thấy nó mà? Đại nhân mang nó đi đâu rồi?”.

“Thẩm tiểu thư? Kỳ thực tiểu thư vẫn chưa chết, mà là trốn đi theo người tình! Ông đã ăn thịt một người lạ rồi!”. Đỗ Hân Ngôn quay lại nhìn về phía hai vị đại nhân đang co rúm ở góc phòng, nói chỉ đủ để một mình Thẩm tướng nghe thấy.

Quả nhiên, ánh mắt Thẩm tướng lại trở nên hung hãn, ông ta lại định hét lên, Đỗ Hân Ngôn kịp thời xé một góc áo của ông ta nhét luôn vào mồm, ngăn không cho ông ta hét lên. Đoạn, chàng quay lại nhìn hai vị đại nhân cười nói: “Thẩm tướng yêu con, vì nghe tin dữ mà phát điên. Hai vị đại nhân đều đã nhìn thấy rõ ràng, có thể bẩm báo lên hoàng thượng rồi”.

“Haizz!”. Lý thượng thư thương cảm nhìn về phía Thẩm tướng, nghĩ tới Thẩm tướng đã từng viết ra áng văn Thập cẩm sách chấn động cả kinh thành, lại nghĩ tới bao nhiêu năm cùng làm quan trong triều thì không khỏi thở dài. Lại nghĩ tới việc ông ta ăn thịt con gái, nghe đâu đã chết được ba ngày, thì lại thấy buồn nôn.

Trần đại nhân thì thở phào, thế là tránh được tội lừa dối thánh thượng.

Đỗ Hân Ngôn cười nói: “Sự việc đã rõ ràng, mời hai vị đại nhân đi uống chung rượu trấn an. Hạ quan có hiểu đôi chút về y thuật, muốn thử dùng nội lực điều trị chứng điên của Thẩm đại nhân. Việc này mà đồn ra ngoài thì thật tổn hại đến danh tiếng của triều ta”.

Hai người Lý, Trần đang sợ toát mồ hôi, đại lao ẩm ướt lạnh lẽo, không ai muốn ở lâu. Nay đã điều tra rõ ràng mọi việc, có chữa được cho Thẩm tướng hay không đâu phải vấn đề mà hai ông quan tâm, nên nói vài câu chiếu lệ rồi vội vàng rời khỏi đại lao, đi uống rượu trấn an.

Khi trong phòng giam chỉ còn lại hai người, Đỗ Hân Ngôn mới lấy giẻ ra khỏi miệng Thẩm tướng, mỉm cười nói: “Hạ quan có thể giúp Thẩm đại nhân tìm lệnh thiên kim trở về!”.

Thẩm tướng nghe nói Tiếu Phi chưa chết, khuôn mặt tràn đầy hy vọng: “Được, nếu Đỗ đại nhân có thể giúp lão phu tìm lại tiểu nữ, nhất định lão phu sẽ hậu tạ!”.

“Sau khi tìm được lệnh thiên kim, hạ quan muốn mời người đến phủ cầu thân”.

Đỗ Hân Ngôn vừa nói xong, Thẩm tướng đã nổi khùng: “Đừng mơ! Cả đời này ngươi đừng mong lấy được Phi Nhi! Phi Nhi là của ta! Ta sẽ không gả nó cho ai hết!”.

Đỗ Hân Ngôn giật mình, bỗng nhiên hiểu ra. Hóa ra Thẩm tướng lại có tình cảm với con gái, cả khi nàng chết, cũng muốn ăn nàng vào bụng. Rốt cuộc, nàng đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào trong tướng phủ? Nàng theo Cao Duệ, được Vô Song bảo vệ là để đề phòng Thẩm tướng? Trong lòng Đỗ Hân Ngôn trào dâng một cảm giác không thể diễn ta bằng lời.

“Nói xem, Phi Nhi trốn đi cùng kẻ nào?! Đến khi lão phu bắt được nó về, sẽ chặt gãy chân nó, để cho từ nay về sau nó không thể rời khỏi tướng phủ nửa bước!”.

Ánh mắt Đỗ Hân Ngôn dần trở nên lạnh lẽo, chàng gằn từng tiếng: “Tiểu thư đã trốn đi cùng Định Bắc vương! Ông có tìm được không?”.

“Cao Duệ! Tên nghịch tặc! Hắn dám đem theo Phi Nhi, ta sẽ xin hoàng thượng xử hắn ngũ mã phanh thây!”. Thẩm tướng hét lên.

“Đáng tiếc, tiểu thư là con gái ông! Tiểu thư không thể yêu cha mình! Vì thế tiểu thư đã trốn đi! Cách ông càng xa càng tốt, không bao giờ trở về!”.

Thẩm tướng sững người, rồi bỗng nhiên cười ha hả: “Ngươi đừng hòng lừa ta! Phi Nhi không trốn được đâu, nó đã chết rồi, bị ta ăn vào bụng rồi. Nó đang ở trong bụng ta, mãi mãi cũng không thể rời khỏi ta!”.

Đỗ Hân Ngôn lại cảm thấy buồn nôn, chàng nhìn dáng vẻ điên cuồng của Thẩm tướng, hai mắt nheo lại, vận nội lực chọc vào sườn của ông ta.


Tiếng cười im bặt, Thẩm tướng mắt trợn trừng ngất đi trên giường đá.

“Giữ ông lại, sẽ chỉ khiến nàng buồn bã. Người có thể khiến nàng buồn chỉ có mình ta!”. Đỗ Hân Ngôn nhìn Thẩm tướng đã bị điểm trúng tử huyệt lạnh lùng nói.

Chàng bỗng hiểu ra nguyên nhân Thẩm Tiếu Phi giả chết mà không khỏi xót thương cho nàng. Nếu như cái chết của cha chàng là nước cờ bất đắc dĩ để nàng lấy lòng Cao Duệ, nể tình công lao nàng trợ giúp Cao Hy, chàng có thể bỏ qua. Ý nghĩ đó thoáng qua, Đỗ Hân Ngôn cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Chàng cười đau khổ, chàng đã khoan dung với nàng đến nhường ấy, tại sao nàng vẫn không thể nói hết mọi chuyện với chàng?

Trong một trạch viện gần cổng thành phía Tây, hương hoa mai thoang thoảng. Trong mái đình được xây bằng những dải lụa trong suốt có hai chậu lửa to, xua tan không khí giá lạnh ngày đông.

Trên chiếc giường gấm có một tấm chăn dày, Cao Duệ mặc áo bào mỏng màu trắng bạc thêu rồng, ôm một cô gái đang cuộn tròn trong lòng như một con mèo lười, ung dung tự đắc thưởng mai uống rượu.

Cổ áo mở rộng, có thể nhìn thấy chàng được băng bó cẩn thận. Hôm đó nhân lúc khói mù mà chạy trốn, Cao Duệ vẫn bị trúng một mũi tên. Sau mấy ngày dưỡng thương, hiện nguyên khí đã gần hồi phục.

“Nàng nói xem, bọn họ có tìm thấy ta không? Hoặc là, đoán xem chúng ta sẽ làm thế nào để trốn khỏi thành?”. Cao Duệ dịu dàng cúi xuống hỏi người con gái trong lòng.

Người con gái tóc dài đến eo, khoác một chiếc áo rộng màu đen thêu hoa bạc. Cổ áo rộng, lộ ra bờ vai trần còn trắng hơn cả tuyết, nàng vùi đầu trong lòng Cao Duệ nên không nhìn thấy mặt, nhưng vòng eo thon như liễu cũng đủ khiến người ta mơ tưởng.

Nghe Cao Duệ hỏi, người con gái lên tiếng, giọng nói còn lạnh hơn cả băng tuyết: “Họ sẽ tìm ra ngươi, muốn ra khỏi thành hả, đừng mơ!”.

Cao Duệ cười ha ha, nâng khuôn mặt nàng lên trêu đùa: “Vô Song, điểm đáng yêu nhất ở nàng là chưa bao giờ giả dối với ta. Biết rõ là mình không còn sức động đến một sợi tóc của ta, tội gì còn phải nói cứng thế?”.

Sắc mặt lạnh lùng kiều diễm của Vô Song vẫn không hề thay đổi, nàng lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Cao Duệ: “Từ lâu đã biết rõ ta là nội gián cài vào phủ, tại sao không giết ta?”.

“Giữ nàng lại làm con tin không hay hơn sao? Đúng rồi, ta nói cho nàng một tin, ta cũng vừa biết xong, đại ca Vệ Tử Hạo của nàng chính là giáo chủ mới nhận chức của phái Đàm Nguyệt. Thế là giá trị của nàng cũng tăng cao rồi”.

Đại ca là giáo chủ? Vô Song muốn cười, nghe thấy tin này nàng thực sự vui mừng. Đại ca là giáo chủ, nàng không còn phải lo thù nhà không trả được. Vô Song khẽ thở phào, thái tử điện hạ kế vị, Đỗ đại ca tiền đồ rộng mở, hình như nàng đã không còn gì phải vương vấn nữa rồi.

“Tin tức tốt đúng không? Còn một tin tốt nữa, trong tay ta không có nhiều quân. Đại hoàng huynh lên ngôi hoàng đế, có thể đường hoàng xuất quân dẹp loạn. Đáng tiếc là Đinh Phụng Niên đã bị Đỗ Hân Ngôn giết, ông ấy là một lão soái có kinh nghiệm”. Cao Duệ khẽ buông từng tiếng, ngón tay đùa nghịch mái tóc của Vô Song, giọng nói không có vẻ gì tiếc nuối.

Vô Song nghe thấy tên của Đỗ Hân Ngôn, ánh mắt thoáng vẻ vui mừng, nàng không kìm được nói: “Đỗ Hân Ngôn và Đinh Phụng Niên cùng lên phía Bắc, tất nhiên là Đỗ Hân Ngôn phải giết Đinh Phụng Niên, ngươi tưởng Đỗ Hân Ngôn sẽ để Đinh Phụng Niên thay ngươi nắm giữ hai mươi vạn đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ sao?”.

Cao Duệ nghe thấy câu này thì nâng cằm Vô Song lên, khuôn mặt tuấn tú có vẻ toan tính, ánh mắt thoáng những suy nghĩ mà Vô Song không thể nào hiểu được. Cao Duệ khẽ mân mê bờ môi Vô Song, cảm thấy nàng đang nghiến răng, như cố ý nhịn không cắn đứt luôn ngón tay này. Cao Duệ đắc ý cười vang: “Ta vốn dĩ đẩy Đinh Phụng Niên cho Đỗ Hân Ngôn giết! Ta đã đoán chắc hắn sẽ quay lại kinh thành, chỉ cần hắn chưa đến Bảo Định, sẽ không biết ở đó đã có biến động. Bọn họ cứ tưởng rằng không có Đinh Phụng Niên thì ta không nắm được quân đội, thực ra, người của ta đã tiếp quản, giả đánh trận với Khiết Đan chẳng qua chỉ để lừa gạt triều đình mà thôi. Chỉ cần bản vương thoát thân, thì sẽ tiến về phía Nam chiếm lấy kinh thành!”.

Đúng là Cao Duệ quá thông minh! Ngón tay Cao Duệ đung đưa trước mặt nàng, nghĩ tới đạo quân Hà Bắc tiến về kinh thành, chiến tranh tiếp diễn, sinh linh lầm than, Vô Song không thể chịu đựng thêm, há miếng cắn vào ngón tay Cao Duệ. Nàng dùng hết sức lực của mình, mùi máu tanh xộc lên miệng. Nàng trợn mắt nhìn Cao Duệ, thấy Cao Duệ vẫn không chớp mắt như không hề thấy đau chút nào.

“Nàng biết ta là người bụng dạ nhỏ nhen, ngón tay ta có một vết răng của nàng, ta sẽ đáp trả nàng gấp mười lần”. Cao Duệ cố nén đau ở ngón tay, dịu dàng nói với Vô Song, trong lúc nàng còn đang ngẩn người thì rút ngón tay ra khỏi miệng nàng.

Máu đỏ nhỏ vào vạt áo, Cao Duệ lại đưa ngón tay lên miệng Vô Song: “Mút đi, ta sẽ giải thuốc mê cho nàng. Trước mặt nàng, bản vương đã bao giờ nói không giữ lời chưa?”.

Cao Duệ nhìn nàng dụ dỗ. Cả người mềm nhũn, Vô Song đang vô cùng khó chịu, nàng nhất định phải trốn khỏi đây! Chút sỉ nhục này đâu có đáng gì? Vô Song há miệng, không do dự mà ngậm lấy ngón tay Cao Duệ. Nghe thấy tiếng cười khùng khục trong cổ họng của Cao Duệ, nàng xấu hổ nhắm mắt lại.

“Vô Song, nàng mong có sức lực để rời khỏi ta đến thế sao? Nàng đừng quên đã lập huyết thề tận trung với ta. Nàng đã phản bội ta một lần rồi, nàng muốn đại ca sẽ xử phạt nàng theo giáo quy sao? Hay là, ta cho nàng một cơ hội?”. Cao Duệ rút ngón tay ra, cúi xuống hôn nàng.

Vô Song ngạc nhiên mở to mắt, Cao Duệ khẽ che mắt nàng, tay kia thọc vào trong áo nàng.

Cơ thể nàng lại một lần nữa phản bội lại suy nghĩ của nàng. Cao Duệ quen thuộc cơ thể nàng, cố tình đùa cợt, thỏa mãn khi thấy nàng không thể khống chế bản thân mình.

Ngọn lửa ấy thiêu đốt trong lòng nàng, nàng không thể cử động. Vô Song tuyệt vọng rơi nước mắt, cắn chặt môi cố không phát ra một tiếng rên.


Nước mắt làm ướt cả lòng bàn tay, Cao Duệ dừng lại, dịu dàng hỏi: “Ta phá lời thề của nàng, thả nàng đi mà nàng không bằng lòng sao? Nàng muốn theo ta mưu phản? Hay là tiếp tục tìm cơ hội để báo tin tức của ta cho Đỗ Hân Ngôn? Vô Song, nàng muốn đi con đường nào, để ta tác thành cho nàng”.

Hai hàng lông mi của nàng động đậy trong lòng bàn tay Cao Duệ, cảm giác nhột nhột. Cao Duệ có thể cảm nhận rõ ràng sự giãy giụa và cả sự hoảng sợ của Vô Song. Cao Duệ cúi xuống hỏi nàng: “Phái Đàm Nguyệt có thể không cần phá lời thề mà vẫn có thể rời khỏi chủ nhân không? Nếu có, ta sẽ thả nàng đi”.

Qua lòng bàn tay mình, Cao Duệ cảm nhận được mắt nàng đảo một vòng rồi chớp chớp.

Cao Duệ thả tay ra, mỉm cười nhìn đôi mắt đẫm lệ của Vô Song, đôi mắt đen sáng lấp lánh, chóp mũi hơi hồng hồng. Ngón tay khẽ đưa theo mũi nàng, Cao Duệ cười nói: “Vô Song, nàng là người còn gái đẹp nhất ta từng gặp, ta không muốn nàng buồn. Nói đi, nàng có thể không phá lời thề để ra đi mà không bị giáo phái trừng phạt không?”.

Không phá huyết thệ mà rời đi? Vô Song ngẩn người. Nàng nghi ngờ nhìn Cao Duệ. Thời khắc này, nàng có chút mơ màng, nàng không thể nhận ra Cao Duệ nói thật lòng hay giả dối. Tại sao Cao Duệ lại thả nàng? Chẳng lẽ Cao Duệ không sợ nàng tiết lộ hành tung và bí mật của đạo quân Hà Bắc Đông Tây Lộ sao?

“Đương nhiên, nàng biết đây vẫn là kinh thành, không an toàn. Đợi ta thoát thân sẽ thả nàng đi, chúng ta hết nợ nần. Thế nào?”.

Vô Song không thể phân biệt đâu là thật giả. Nàng hít một hơi rồi nói: “Ta sẽ không mắc lừa đâu! Tấm thân này ngươi muốn thì ta cho! Ta phá huyết thề rồi ra đi!”.

Sắc mặt Cao Duệ trở nên tối sầm: “Nàng lại nghĩ đến cái cách ngu ngốc nhất đó sao? Nàng không tin ta có thể thả nàng sao? Nàng tưởng rằng ta vẫn muốn lợi dụng nàng?”.

Vô Song trả lời không chút sợ sệt: “Đúng! Chúng ta không chung đường. Ta sẽ không để ngươi lợi dụng ta! Ngươi cũng chẳng tốt thế đâu! Ngươi còn chưa giết ta là vì mềm lòng, ta phá lời thề để có thể đường đường chính chính rời khỏi đây!”.

Lời nói bất cần của nàng khiến Cao Duệ trở nên tàn bạo, chàng cười gằn một tiếng rồi nói: “Được! Ta sẽ làm đúng như ước nguyện của nàng!”.

Cao Duệ ôm lấy Vô Song, đè nàng ra giường, giật tung áo nàng, không thương xót mà tiến sâu vào người nàng.

Chỉ một thoáng, thân thể Vô Song trở nên cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, lông mày nàng chau lại, đôi mắt trống rỗng nhìn Cao Duệ. Miếng nàng hé ra để thở, nhưng cổ họng không phát ra một tiếng nào.

Cao Duệ nhìn thấy trong mắt Vô Song không có mình, ánh mắt nàng đã xuyên qua Cao Duệ, nhìn về phía hư không xa lắc. Làn môi tái nhợt không còn sắc hồng, vẫn cố nặn ra một nụ cười thê lương. Nàng đang cười? Cười vì cuối cùng nàng đã phá được lời thề để rời xa chàng? Trái tim Cao Duệ bị giáng một đòn chí mạng, Cao Duệ hét lên: “Nàng khóc đi! Khóc đi!”.

Cao Duệ chỉ nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của Vô Song. Máu nóng bốc lên đầu, Cao Duệ muốn nàng hét, muốn nàng khóc, muốn nàng cầu xin. Cao Duệ giận dữ chiếm hữu, cảm nhận rõ người nàng cứng đờ, nhìn thấy nỗi đau đớn của nàng. Cao Duệ như mãnh thú, cúi đầu cắn mạnh vào vai nàng, miệng đầy máu. Vô Song đau quặn người, nàng vẫn im lặng.

Trong tuyết trắng, một bông mai lặng lẽ xòe cành. Thậm chí Vô Song còn cảm thấy mình nghe được cả tiếng động mỏng manh ấy. Nàng nhớ đến năm đó đại ca dẫn Đỗ Hân Ngôn đến, áo xanh bay bay, miếng mỉm cười nhìn nàng. Đỗ Hân Ngôn đi rồi, nàng nhìn thấy hoa đào nở rộ, từng đóa hệt như nụ cười thấp thoáng của chàng, đẹp tựa gió xuân.

Khoảnh khắc Cao Duệ rời khỏi nàng, Vô Song mở to đôi mắt đẹp khẽ thốt một câu: “Ta không phải giả bộ nữa rồi! Tốt quá!”.

Sâu thẳm bên trong chàng thấy đau đớn. Cao Duệ hít một hơi thật sâu, không chịu nổi nỗi đau đó nữa. Cao Duệ thắt lại áo cho nàng, đứng dậy cười vang: “Bản vương ghét nhất là nàng giả bộ, nàng không phải giả bộ nữa bản vương khỏi phải mất công ép nàng thể hiện bản tính! Nàng đã là người của bản vương, hãy ở lại sinh người nối dõi cho bản vương đi!”.

Cao Duệ rời khỏi đình, lớn tiếng căn dặn: “Hầu hạ chu đáo!”.

Vô Song quay đầu nhìn cành mai, lẩm bẩm: “Ta sẽ giết ngươi”.

“Ta chỉ muốn thấy vẻ mặt của Vệ Tử Hạo và Đỗ Hân Ngôn lúc này! Ha ha!”. Cao Duệ cười vang rời đi, khi rời khỏi đình ánh mắt chàng điên cuồng giận dữ.

Ngực nhói đau, Cao Duệ cúi xuống nhìn, vết thương đã nứt toác, máu rịn ra ngoài. Cao Duệ ôm lấy vết thương, lẩm bẩm: “Vô Song, ta yêu nàng, sao ở đây lại đau đến vậy?!”.

Cao Duệ lấy chiếc túi thơm đeo bên người ra, si mê sờ vào lọn tóc trong ấy. Cảm giác mềm mại nơi đầu ngón tay, Cao Duệ khẽ nở một nụ cười. Vương Nhất Hạc bê nước nóng và thuốc vào. Thấy áo của Cao Duệ mở toang, vết thương rỉ máu thì thất kinh: “Điện hạ, vết thương hở ra rồi!”.

“Trông coi Vô Song”. Cao Duệ nắm chặt chiếc túi thơm, sa sầm nét mặt căn dặn.

Vương Nhất Hạc vâng một tiếng, cẩn thận tháo vải băng. Vết thương rỉ máu, Vương Nhất Hạc vừa bôi thuốc vừa thở dài nói: “Điện hạ, lão nô vào cung hai mươi năm, tận mắt thấy điện hạ trưởng thành. Nay quý phi nương nương không còn nữa, gia tộc Tạ Thị ở Giang Nam cũng không còn, điện hạ phải bảo trọng. Trương tiên sinh vẫn luôn cảm thấy không thể giữ cô nương Vô Song ở lại. Giờ điện hạ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, lão nô bạo gan nói một câu, Vô Song cô nương không trung thành với điện hạ, chi bằng…”.

“To gan!”. Ánh mắt Cao Duệ nham hiểm, thấy Vương Nhất Hạc quỳ xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi là người mà ta tín nhiệm nhất. Ta biết nàng không trung thành với mình, nàng là gián điệp do Đỗ Hân Ngôn cử đến. Chính vì điều này, nếu nghiệp lớn không thành, Vương Nhất Hạc, nhất định ngươi phải coi nàng như chủ nhân mới của mình. Trong bụng nàng sẽ có tiểu chủ nhân của ngươi. Vệ Tử Hạo sẽ bảo vệ nàng, Đỗ Hân Ngôn cũng sẽ không động đến nàng. Cũng chỉ như thế, ta mới có thể giữ lại dòng máu của mình. Hiểu chưa?”.

Vẻ mặt âm u của Vương Nhất Hạc thoáng vẻ bi ai, ông ta nấc nghẹn nói: “Điện hạ, chưa ra trận đã nói những lời thất bại không hay đâu!”.

Cao Duệ nghiêm giọng quát: “Đồ khốn! Bản vương phải tính cho kín kẽ! Có nàng ta và đứa con trong bụng, bản vương mới yên tâm quyết chiến trận này!”.

Vương Nhất Hạc nghiền ngẫm từng lời của Cao Duệ, cho dù thành hay bại, nhà họ Tạ cũng có người nối dõi! Ông ta trào nước mắt vui mừng, dập đầu nói: “Lão nô ngu muội, điện hạ thật biết nhìn xa. Lão nô nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Vô Song phu nhân”.

Sau khi băng bó cho Cao Duệ xong, Vương Nhất Hạc cung kính lui ra. Cao Duệ nằm yên lặng trên giường, trong đầu chỉ toàn hiện ra khuôn mặt của Vô Song thì cười tự giễu mình.


Bảy ngày sau, kinh thành dần dần lấy lại được sinh khí.

Cổng thành đã mở, bách tính tự do ra vào thành dưới sự canh gác cẩn mật của lính canh.

Tin chiến thắng từ phương Bắc liên tục truyền về, quân triều đình đã mấy lần đánh lui những đợt tiến công của Khiết Đan. Tuyên Cảnh đế vô cùng vui mừng. Tất cả người ngựa của Giám Sát Viện đều được cử đi để điều tra tung tích của Cao Duệ. Cổng thành rộng mở, vờ thả để bắt.

Ba ngày sau, ở cổng thành phía Nam có một cuộc bạo loạn nhỏ. Đô đốc cũ của kinh thành là Vương Phủ Thần cải trang thành dân thường ra khỏi thành bị lính canh phát hiện. Vương Phủ Thần rút đao chống cự, đả thương mấy người rồi tự vẫn ngay trước cổng thành.

Tuyên Cảnh đế hạ chỉ bêu đầu Vương Phủ Thần ngay tại chỗ và hạ ân chỉ bè đảng của Định Bắc vương tự thú sẽ được tha tội chết, lưu đầy ở Tương Tây, Lĩnh Nam. Sau khi ý chỉ này được ban ra, bách quan trong triều lại xôn xao, dâng tấu khuyên Tuyên Cảnh đế thu hồi thánh chỉ.

Tuyên Cảnh đế cười đáp: “Triều ta đề cao chính sách khoan dung nhân từ. Có một con đường sống, bọn họ sẽ không cần cố theo Cao Duệ để giữ mạng. Bớt giết một người, phe Định Bắc vương cũng ít đi một người, cớ gì không làm”.

Quần thần hô vang “Vạn tuế!”.

Lệnh vua ban ra, quả nhiên không ít người từng đầu quân theo Cao Duệ ra tự thú. Lưu đày đến Lĩnh Nam còn hơn mất mạng, hết quốc tang là sang năm mới, nếu tân đế vui vẻ, chưa biết chừng còn đại xá thiên hạ.

Tiếu Phi biết tin thì nói với Vệ Tử Hạo: “Đừng nghĩ đến chuyện đưa mẹ con Thiển Hà đi tự thú, trừ khi huynh muốn đưa họ đi Lĩnh Nam. Thân phận mẹ con họ giờ không còn như xưa, Đinh Phụng Niên mưu phản là sự thật. Ta rất hy vọng Tử Hạo có thể tìm một nơi sơn thủy hữu tình để mẹ con họ sống yên ổn. Cao Duệ sớm muộn gì cũng sẽ khởi binh, Đinh Thiển Hà chưa rõ nội tình, biết Đỗ Hân Ngôn giết cha mình, chưa biết chừng sẽ theo phe Cao Duệ”.

Vệ Tử Hạo cũng nghĩ vậy, nên mỉm cười nói: “Việc này ta tự có sắp xếp. Thẩm tiểu thư, hôm đó ta nhận được lá đỏ báo tin của tiểu thư, vội vã liên hệ với đô sứ Thành đại nhân của Giám Sát Viện. Việc của Lão Đỗ đại nhân do một tay Thành đại nhân lo liệu. Nay kinh thành yên ổn, ta nghĩ Thành đại nhân cũng đã báo lên hoàng thượng để Lão Đỗ đại nhân trở về”.

“Lão Đỗ đại nhân trở về, chắc Đỗ Hân Ngôn sẽ không theo giết ta nữa. Vệ Tử Hạo, huynh hãy sắp xếp cho ta và Yên Nhiên rời khỏi đây. Ta muốn đi Tương Tây và Lĩnh Nam”.

“Tương Tây, Lĩnh Nam? Không phải là vùng đất lưu đày đó sao?”.

“Sơn cùng thủy tận lại là nơi phong cảnh hữu tình, ta muốn đi ngắm cảnh. Nếu có thể, ngày mai sẽ khởi hành”.

Những lời rõ ràng dứt khoát của Tiếu Phi khiến Tử Hạo phải bật cười: “Giờ ta sẽ đi sắp xếp. Tiểu thư thần cơ diệu toán, người vừa chết, lệnh truy nã cũng bãi bỏ. Có điều, Tiểu Đỗ biết tiểu thư chưa chết nên vẫn ngầm điều tra tung tích tiểu thư, tiểu thư nên cẩn thận”.

Tiếu Phi sững người, chàng biết nàng chưa chết tại sao không đường hoàng truy nã nàng? Nàng tức giận nhìn cây mai, tức tối đá một cái, suýt chút nữa thì sái chân, đau đến nỗi phải ôm chân nhăn mày.

Yên Nhiên nghe thấy những lời Vệ Tử Hạo nói thì không giấu nổi vẻ vui mừng, nàng ta cười nói với Tiếu Phi: “Đỗ đại nhân biết rõ tiểu thư giả chết mà vẫn coi như không biết, hay là đại nhân…”.

Tiếu Phi ngẩng mặt lên, tuyết rơi trên mặt khiến nàng cảm thấy lạnh, nàng cười tự giễu: “Yên Nhiên, em không hiểu rồi. Đỗ Hân Ngôn chỉ hiếu kỳ, trước kia năm lần bảy lượt bị ta bỡn cợt, nay người ta muốn từ từ đòi lại. Đã thấy mèo ăn chuột, nhưng em thấy mèo vờn chuột bao giờ chưa? Kết quả thì như nhau, nhưng không phải vì mèo chưa ăn ngay mà kết cục thay đổi, cuối cùng mèo vẫn xé xác chuột mà ăn cho hết. Đỗ Hân Ngôn muốn chơi, nhưng giờ ta chẳng có tâm trí nào để chơi với người ta. Ta còn đang bận tìm cách giải cổ độc trước mùa thu tới”.

Yên Nhiên thấy Tiếu Phi nói quá thê lương, áy náy nhìn nàng rồi vội chuyển chủ đề: “Ngày mai là chúng ta rời khỏi kinh thành rồi. Nghe nói Miêu Trại ở Mai Lĩnh nghìn năm nuôi cổ độc, lại có bảo dược trấn áp cổ độc, nhất định Yên Nhiên sẽ tìm được bảo dược cho tiểu thư”.

Tiếu Phi mỉm cười đáp: “Nếu việc chúng ta cứu Định Bắc vương bị lộ, thì có bảo dược cũng không giữ được mạng. Em có sợ không?”.

“Nếu sợ, Yên Nhiên đã không ra tay”.

Một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng Tiếu Phi, nàng khẽ nói: “Yên Nhiên, ta muốn em hứa với ta, nếu sự việc bại lộ, em hãy xa bay cao chạy, đổ hết mọi tội danh cho ta. Đừng tranh tội, đây là mệnh lệnh”.

Thuật cải trang của phái Đàm Nguyệt thật là kỳ diệu, Tiếu Phi biến thành một ông lão gầy yếu, đầu đội mũ cói hỏng, cuộn người trong chiếc áo bông rách, ngồi trong chiếc xe kéo đầy hàng ra khỏi thành. Còn mỹ nữ Yên Nhiên thì trở thành một bà lão lụ khụ ngồi trong kiệu.

Tuyết vẫn rơi, nàng ngồi trên chiếc xe kéo nhìn về phía kinh thành.

Cha nàng phát điên, lấy thịt nàng nhúng lẩu rồi chết trong đại lao, Tiếu Phi nghĩ lại mà không khỏi rùng mình, nàng ngồi bó gối trên xe, đôi mắt trong veo dần nhòa lệ, nước mắt tuôn rơi, gió thổi tới, ướt lạnh hai gò má.

Vệ Tử Hạo cũng thế, Yên Nhiên cũng vậy, sau khi nói với nàng tin này thì không hỏi gì thêm. Trước khi nàng đi, Lão Hà thở dài nói: “Đường đường là tướng gia, đường đường là thiên kim tướng phủ, sao lại có kết cục này!”.

Tiếu Phi không lau nước mắt, nàng hít một hơi thật sâu, thở ra một làn khói trắng, hai mắt nhòa lệ. Dù hận cha mình tới tận xương tủy, nhưng lúc này nàng cũng không nén nổi đau lòng. Từ nay, nàng thành kẻ không cha không mẹ.

Nàng buồn bã nghĩ, đúng thế, tại sao lại có kết cục này? Đến mùa thu khi lá phong đỏ ối, cũng là lúc sinh mệnh nàng bước vào những ngày cuối cùng.

Đến khi nàng chết thật, liệu có ai ăn thịt nàng không? Toàn thân Tiếu Phi run rẩy, nàng không dám nghĩ thêm, nàng sợ. Nàng vùi đầu vào tay mình, cắn chặt tay áo để không phát ra tiếng khóc.

Nhìn từ xa, nàng giống như một hòn đá cô đơn, không tri giác đang bị kéo đi mỗi lúc một xa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.