Đọc truyện Nghìn Kế Tương Tư – Chương 10: Cố tình dàn trận giả
Ngăn cách bởi bao nhiêu dãy núi, em nhắm mắt lại cũng tưởng tượng được nỗi đau mất cha của chàng. Nếu vẫn còn kịp, khi ngọn lửa giận dữ trong chàng cháy hết, em mong lại được nhìn thấy sự xót thương trong đôi mắt chàng.
Khí huyết Đỗ Hân Ngôn sôi sùng sục, hận không thể có thêm đôi cánh để bay ngay về kinh thành. Trên đường, chàng liên tục nhận được tin của Giám Sát Viện. Thẩm Tiếu Phi dụ chàng ra khỏi kinh, nắm chắc cả hành trình và thời gian của chàng. Chàng vừa đến hồ Tiểu Xuân, phụ thân đã xảy ra chuyện. Suốt chặng đường đi, chàng không hề nhận được bất cứ tin tức gì. Lúc này, khuôn mặt của Thẩm Tiếu Phi lại hiện lên rõ hơn bao giờ hết, nàng muốn chàng sức cùng lực kiệt, muốn chàng không còn thời gian để có bất cứ phản ứng gì. Đỗ Hân Ngôn quất mạnh một roi, chỉ mong về kinh thành sớm được chừng nào hay chừng ấy.
Ngày hai mươi hai tháng mười, Đỗ Thành Phong được ban cái chết.
Tối ngày hai mươi tháng mười, Đỗ Hân Ngôn mắt đỏ sọc, toàn thân mệt mỏi thúc ngựa xông vào kinh thành. Chàng đi thẳng đến ngõ Cây Táo ở phía tây thành, người chàng muốn tìm chính là Giám Sát Viện đốc sứ đại nhân, ân sư Thành Liễm.
Ngựa còn chưa dừng, người đã nhảy xuống, Đỗ Hân Ngôn đập mạnh chiếc vòng đồng trên cánh cửa sơn đỏ.
Tiếng vòng cửa đập cũng tuyệt vọng như tiếng đập trái tim chàng.
Một lát sau, cánh cửa lớn hé mở, lão quản gia mở cửa, ngạc nhiên nhìn Đỗ Hân Ngôn, hét to: “Đỗ đại nhân! Sao đại nhân lại ra nông nỗi này?”.
Đương nhiên là Đỗ Hân Ngôn biết mình cả người bụi bặm, râu ria tua tủa, hai đầu gối rướm máu đỏ, đau rát. Nhưng chàng không thể quan tâm đến những việc này, chàng nắm chặt vai lão quản gia, kêu lên: “Thành đại nhân có nhà không?”.
“Đỗ đại nhân, đại nhân thả già ra. Bộ xương già này không chịu nổi sức lực của đại nhân đâu. Lão gia đợi đại nhân đã bao nhiêu ngày rồi”.
Nghe được câu này của lão quản gia, Đỗ Hân Ngôn cảm thấy nhẹ nhõm vài phần, chàng đi theo lão quản gia vào thư phòng.
Thành Liễm cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không cần vào cung nữa, vô ích. May còn kịp gặp mặt cha con lần cuối”.
Hai đầu gối Đỗ Hân Ngôn mềm nhũn, chàng khuỵu xuống, mắt đỏ hoe: “Việc này rất đáng nghi, không biết có thể kéo dài thời gian để hạ quan điều tra rõ ràng vụ án này?”.
Thành Liễm thở dài đỡ Đỗ Hân Ngôn dậy, lắc đầu nói: “Tính tình cha con thẳng thắn, bị người khác gài bẫy liền nhận hết về mình. Nếu ông ấy linh hoạt được như con, chắc cũng không có kết cục như ngày hôm nay”.
Đỗ Hân Ngôn cảm thấy như có ai đang bóp chặt tim mình, đau đến run rẩy. Chàng nói rõ ràng: “Là cạm bẫy của Tam hoàng tử Cao Duệ! Là kế của Thẩm tướng! Hà cớ gì cha con phải nhận lấy tội danh này?”.
“Điều này không còn quan trọng. Quan trọng là chính miệng cha con đã nhận tội trước mặt trăm quan ở giữa Kim Điện. Hoàng thượng tức đến nỗi bước khỏi long ỷ đi xuống đá ông ấy một cái. Nếu không nhờ các lão thần nói đỡ, thì đã bị lôi ra Ngọ Môn chém đầu”.
Vừa mới đi hơn mười ngày, kinh thành đã xảy ra bao nhiêu biến động khiến Đỗ Hân Ngôn không thể nào tin nổi. Phụ thân chàng cả đời chinh chiến, cả đời trung thành chính trực, sao có thể tham lam chút ít gạo lương. Giọng chàng khản đặc: “Cho dù có đổi quân lương cũng không đáng phải chịu tội chết!”.
Thấy lão quản gia bưng một bát mỳ nóng đi vào, Thành Liễm ra hiệu Đỗ Hân Ngôn vừa ăn vừa nói.
“Khiết Đan có mười lăm vạn quân ở biên cương, luôn nhòm ngó biên giới nước ta, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến quân xâm lược. Lúc này đạo quân Hà Bắc Đông Tây Lộ bỗng náo loạn, lòng quân không yên. Đinh Phụng Niên thấy tình thế khẩn cấp, dâng tấu điều tra quân lương để yên lòng quân. Hôm đó trên Kim Điện có ba vị tướng quân ra mặt chỉ rõ việc này là ý của cha con. Trong đó có cả một bộ hạ cũ do một tay cha con đề bạt là phiêu kỵ tướng quân Hoàng Dã đã đập đầu chết ngay trước điện. Cha con ôm lấy thi thể khóc ròng, bỏ mũ nhận tội ngay sau đó. Hoàng thượng cực kỳ phẫn nộ”. Ánh mắt Thành Liễm sáng quắc.
Đỗ Hân Ngôn ăn vội hết bát mỳ, dù đã cố nén, nhưng nước mắt vẫn trào ra. Kế hoạch của họ hoàn toàn kín kẽ, chàng đã hiểu ra tất cả.
Hai mươi năm nay, cứ đến vụ giáp hạt của mùa xuân là Đột Quyết[1] ở phương Bắc lại đưa quân xâm phạm biên ải, mùa đông năm ngoái còn chiếm được ba thành khiến Tam hoàng tử phải dẫn binh đánh lui. Triều đình đã phải dẫn quân vây quét bốn lần, nhưng vẫn không thể tiêu diệt quân Đột Quyết. Bốn lần xuất quân khiến quốc khố cạn kiệt, chi phí cho quân đội cũng trở nên eo hẹp.
[1] Một dân tộc thiểu số thời cổ ở Trung Quốc, là dân du mục ở vùng núi An Tai.
Bao năm qua, gạo mới lĩnh từ kho lương vận chuyển tới quân doanh đều bị đổi sang một ít gạo mốc. Tướng lĩnh vẫn dùng cách này để kiếm thêm chút bạc bổ sung vào quân hưởng. Trộn lẫn gạo cũ gạo mới, chỉ cần không quá đáng quá, binh sĩ cũng chẳng ai phàn nàn. Còn số bạc kiếm được thì các tướng sĩ cũng có chia nhau một phần, nhưng phần lớn dùng để an ủi và trợ cấp cho gia quyến các binh sĩ tử trận. Đỗ Thành Phong thân là binh mã chỉ huy sứ đương nhiên biết rõ việc này, kể cả việc trong quân khai khống binh sĩ, ông cũng mắt nhắm mắt mở coi như không biết nội tình.
Đỗ Hân Ngôn nghĩ đến lời của Thẩm Tiếu Phi. Họ đã lên kế hoạch hãm hại cha chàng một năm trước khi xảy ra vụ án gạo cống Giang Nam. Vụ án tráo gạo từ năm ngoái, đến năm nay dần biến thành lòng quân không yên. Đinh Phụng Niên hùng hồn tuyên bố giữa ba quân sẽ đưa vụ án này lên tận Minh đế. Khiết Đan dã tâm hừng hực, thỉnh thoảng lại gây hấn với hai mươi vạn đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ. Thế nên, hoàng thượng bắt buộc phải tìm một người chịu tội. Trong lúc then chốt này, ba vị tướng đồng loạt chỉ ra cha chàng. Phiêu kỵ tướng quân Hoàng Dã tự vẫn ngay tại chỗ, Đỗ Thành Phong không thể biện minh, đau lòng vì cái chết của Hoàng Dã, càng vì không muốn liên lụy đến những người khác, nên nhận hết trách nhiệm về mình.
Mục đích của tất cả những việc này là để loại bỏ phụ thân chàng, cướp đi chỗ dựa lớn nhất trong quân đội của Đại hoàng tử.
Kế liên hoàn sao mà độc ác, khiến người người biết là oan khuất mà không thể kêu oan. Trong lòng hoàng thượng chắc cũng biết rõ, nhưng vì ở trên Kim Điện, thế như cưỡi hổ, hoàng thượng cũng không còn lựa chọn nào khác.
Chẳng trách Thẩm Tiếu Phi đã vượt mặt chàng để Trần Chi Thiện kết thúc vụ án Giang Nam. Đỗ Hân Ngôn liên kết các sự kiện, chàng như tận mắt nhìn thấy Thẩm Tiếu Phi thả Gia Luật Tòng Phi. Chàng bỗng cảm thấy toát mồ hôi, Cao Duệ không hề đánh lui được người Khiết Đan, mà là câu kết với họ. Cứ thất bại rồi đến lúc Cao Duệ xuất quân lại thắng. Đinh Phụng Niên bị bắt lại được cứu, ca khúc khải hoàn. Cao Duệ có được lòng quân, có được sự kính trọng của người trong thiên hạ và cả Đinh Phụng Niên cũng hiểu rằng, Cao Duệ cho sống được sống, bắt chết phải chết, từ đó trở đi Đinh Phụng Niên một lòng một dạ thề chết cũng tận trung!
Không chỉ có thế, Thẩm Tiếu Phi còn đẩy Đinh Thiển Hà lại gần Cao Duệ, Đinh Phụng Niên là cá trên thớt, không thể không theo. Không có Đinh Phụng Niên, không thể xuất hiện hiện tượng náo loạn ở đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ. Không có Gia Luật Tòng Phi câu kết đồng mưu, Khiết Đan sẽ không dàn trận mười lăm vạn người ngựa ở biên cương.
Đỗ Hân Ngôn cười tê tái. Chàng hiểu ra thì đã sao? Hiểu ra cũng đâu cứu được phụ thân chàng.
“Ngủ một giấc đi, ngày mai, đến thiên lao gặp phụ thân con”. Thành Liễm vỗ vai Đỗ Hân Ngôn, thở dài rồi đi ra ngoài.
Đỗ Hân Ngôn phun ra một ngụm máu tươi, nhắm mắt lại, rồi ngã xuống.
Thiên lao tối tăm ẩm ướt.
Từng bước chân đi, như đang giẫm trên trái tim yếu mềm của chính mình. Đỗ Hân Ngôn ngủ đúng mười hai canh giờ, tắm gội, cạo râu, thay sang bộ quần áo tang màu trắng. Chàng đã trở lại vẻ tuấn tú thường ngày, ngoại trừ ánh mắt, giá băng như ngôi sao giữa đêm đông.
Chàng đi theo ngục tốt, môi mím chặt lại.
Trên hai bức tường đá thắp đèn dầu mờ tối, trong phòng thẩm vấn, những dụng cụ tra tấn đen đúa bẩn thỉu vì ngấm máu lâu ngày. Bất giác chàng nhớ tới sắc trời tươi đẹp ở Lạc Dương, mẫu đơn kiều diễm, và cả khuôn mặt e thẹn xinh đẹp của Đinh Thiển Hà.
Tất cả những thứ đẹp đẽ đó hình như đã thuộc về một thế giới khác, không còn liên quan gì đến chàng nữa.
Đỗ Hân Ngôn đi một bước, đau một bước. Chàng nghĩ tới những chuyện thú vị giữa chàng và Cao Hy từ nhỏ đến giờ. Hai người là huynh đệ máu mủ ruột rà, chàng giúp Cao Hy là việc đạo nghĩa phải làm. Cao Hy ôn hòa, độ lượng, người chính trực. Chàng rất mến mộ Cao Hy, vì quan hệ tốt với Cao Hy nên luôn xa cách với Tam hoàng tử Cao Duệ.
Trong ấn tượng của chàng, Cao Duệ rất thông minh, hành sự quả quyết, tâm cơ sâu sắc.
Còn nhớ có lần thái phó bắt học thuộc bài, nói là ngày hôm sau hoàng thượng sẽ kiểm tra. Ai học thuộc, người đó sẽ có thưởng. Thế mà hôm đó Cao Hy lại lẻn ra khỏi cung đến tìm chàng, thấy chàng không sao mới yên tâm quay về. Vì trước đó, Cao Hy thấy Cao Duệ cứ nhìn mãi lên một cái cây to, bèn hỏi Cao Duệ đang nhìn cái gì, Cao Duệ trả lời: “Cây cao thế này, với khinh công của Tiểu Đỗ mà ngã xuống thì có gãy chân không?”.
Chàng thấy Cao Hy thật ngốc, vì một câu không đầu không đuôi đó mà chạy ra khỏi cung đến tìm mình. Kết quả hoàng thượng không thấy Cao Hy đâu, phạt Cao Hy chép một trăm lần thiên Nhan Uyên, Khổng Tử, và thưởng cho Cao Duệ một chiếc bút lông chồn ngọc tía.
Từ đó chàng đã coi thường Cao Duệ.
Từ nhỏ Cao Duệ đã là người giỏi tính toán, đến khi trưởng thành cũng vẫn giỏi tính toán.
Đỗ Hân Ngôn nhếch miệng cười châm biếm. Chàng ưỡn ngực, tay cầm hộp thức ăn, bình tĩnh cất bước.
Ngục tốt dừng lại ở gian trong cùng, tiếng khóa mở lách cách càng khiến thần kinh của Đỗ Hân Ngôn đau đớn. Chàng cố nén lại những giọt nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt, bước vào phòng giam.
Đỗ Thành Phong ngồi bó gối trên chiếc giường đá, áo xanh sạch sẽ không một hạt bụi. Chòm râu bạc rung rung dưới cằm, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên.
“Phụ thân!”. Đỗ Hân Ngôn vừa gọi một tiếng cổ họng đã nghẹn lại, chàng cúi đầu, lấy rượu và thức ăn trong hộp bày ra ngoài.
Đỗ Thành Phong vỗ đùi cười: “Cũng được đấy! Không khóc! Suốt ngày nghe người ta gọi Tiểu Đỗ Kinh Thành, nghe cái tên đã không thích rồi, như công tử bột ấy!”.
Nói xong, ông cầm đũa gắp một miếng gà muối nếm thử, vội vã khen ngon: “Gà muối mua ở quán ông Trương thành Nam đúng không? Ông Trương làm món gà muối rút xương này thịt béo mềm. May mà con còn nhớ là cha con thích ăn món gà của ông ấy!”.
Cuối cùng Đỗ Hân Ngôn cũng không thể kìm nén được, chàng ôm lấy chân cha khẽ nói: “Chúng ta tìm kẻ chết thay được không? Giả chết?”.
Tay Đỗ Thành Phong run run, khuôn mặt co rúm, ông nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, chỉ trong một thoáng đã lấy lại vẻ tươi cười: “Thực ra, cha cũng muốn đi rồi. Con cũng đã lớn, mẹ con cô đơn dưới ấy bao lâu nay, đã đợi cha lâu lắm rồi. Những điều con vừa nói không cần đâu. Nếu có cách, hà cớ gì cha con phải nhận tội trên Kim Điện?”.
“Nhưng, việc này rõ ràng là…”.
“Im miệng!”.
Đỗ Thành Phong nhìn con trai mắt đã đỏ hoe, trong lòng cảm thấy chua xót, ông nói với Đỗ Hân Ngôn: “Cha con còn vì Đại điện hạ”.
Đỗ Hân Ngôn chấn động.
“Thuở nhỏ, cha và cô cô của con dựa vào nhau mà sống. Để nuôi sống cô cô, cũng là nuôi sống bản thân mình, cha đã tòng quân. Thế rồi, các huynh đệ nể mặt, gọi một tiếng Đỗ đại ca, Lão Đỗ. Cha đã giẫm lên xác chết của các huynh đệ trên chiến trường mà thăng tiến từng bước. Rồi hoàng thượng để ý, lấy cô cô con làm phi tử, nhà chúng ta trở thành hoàng thân quốc thích. Giờ cha chịu oan thế này, các huynh đệ trong quân sẽ cảm kích ơn Lão Đỗ trượng nghĩa, hoàng thượng hổ thẹn, sẽ càng đối tốt với cô cô của con, đối tốt với Đại điện hạ. Đây mới là nước cờ quan trọng nhất, con hiểu không?”. Ánh mắt của Đỗ Thành Phong vô cùng sắc bén.
Trong lòng Đỗ Hân Ngôn chỉ còn nỗi đau. Giọng chàng khản đặc: “Cha đã hỏi con những chuyện này chưa? Con cứ ngồi nhìn cha chết vậy sao?”.
Bốp! Đỗ Thành Phong tát chàng một cái nảy lửa. “Tiểu Đỗ Kinh Thành? Sao lại nhụt chí đến vậy? Chí làm trai phải lập chiến công nơi sa trường, tranh hùng chốn triều đình. Trêu hoa ghẹo liễu, chẳng ra thể thống gì!”.
Đỗ Hân Ngôn cúi gằm mặt xuống, nửa khuôn mặt đã bầm tím. Sao chàng không hiểu, sao chàng không biết những quan hệ lợi hại này. Chàng chỉ không muốn nhìn thấy cha mình bị ban chết mà không thể làm gì.
“Tấu trình của Đinh Phụng Niên cũng đúng lúc thật!”. Đỗ Hân Ngôn nghiến răng nghiến lợi.
Võ Uy tướng quân Đinh Phụng Niên là lão tướng lăn lộn bao năm ngoài chiến trường cùng cha chàng. Hai nhà giao hảo, từ nhỏ chàng lớn lên cùng Đinh Thiển Hà. Đỗ Hân Ngôn phát hiện ra rằng, người chàng hận nhất, không phải là Cao Duệ, mà chính là Đinh Phụng Niên.
Đỗ Thành Phong nhìn con trai, thở dài: “Con người đều sẽ thay đổi. Cha biết con và Thiển Hà thanh mai trúc mã, con trẻ vô tội. Đinh Thiển Hà và Đinh Phụng Niên không liên quan gì đến nhau. Nếu con muốn lấy Đinh Thiển Hà, cha cũng không trách con. Nếu nó mà lấy Cao Duệ thì sẽ hỏng cả đời”.
Đỗ Hân Ngôn nhắm mắt lại, trong lòng băng giá.
“Con có biết tại sao lại đặt tên con là Hân Ngôn không? Khi sinh con ra mặt trời vừa mới mọc, mẹ con nói, mong rằng cuộc đời con sau này được như ánh nắng, được bước dưới ánh mặt trời, được ngẩng cao đầu mà hùng hồn cất tiếng”.
Đỗ Hân Ngôn chỉ thấy đau xót, ánh nắng mặt trời đã không còn ở bên chàng. Trái tim của chàng đã chìm sâu vào bóng đêm dục vọng của tranh quyền đoạt vị. Chỉ khi Cao Hy kế vị, giết Đinh Phụng Niên, giết cả Thẩm tướng và Thẩm Tiếu Phi, trái tim chàng mới có cơ hội thấy lại ánh mặt trời.
Chàng đã coi thường Thẩm Tiếu Phi, coi thường Cao Duệ, coi thường thế lực của Tạ quý phi và phủ Tam hoàng tử. Chàng tưởng rằng chỉ dựa vào bản thân mình cũng có thể giúp Cao Hy kế vị. Chàng sai rồi! Mắt chàng mở trừng trừng u ám giá lạnh.
Ngục tốt đi tới, chùm chìa khóa đeo ở thắt lưng va vào nhau lẻng xẻng.
Đỗ Hân Ngôn biết đã đến lúc chàng phải đi. Chàng nhìn cha, khắc sâu vào trái tim nụ cười của cha, sự thản nhiên và tình yêu vô bờ bến của cha dành cho chàng. Chàng quỳ xuống dập đầu, nâng chén rượu: “Nhi tử tiễn biệt phụ thân đại nhân”.
Đỗ Thành Phong uống cạn chén rượu, định nói gì đó, cuối cùng lại thôi.
Ra khỏi phòng giam, Đỗ Hân Ngôn hít sâu một hơi, không dám quay đầu lại. Chàng khẽ nói: “Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ đường đường chính chính bước đi dưới ánh nắng mặt trời”.
Chân bước đi mà lòng thắt lại. Hai mắt chàng khô cạn như đáy giếng khô.
Tối hôm đó, Thành Liễm phụng chỉ ban rượu độc cho Đỗ Thành Phong tự vẫn.
Phủ họ Đỗ một màu tang tóc. Tiếng than khóc thấu trời, duy chỉ có Đỗ Hân Ngôn không nhỏ lệ.
Minh đế niệm tình thân, cho phép Đại hoàng tử Hy ra khỏi phủ, lệnh cho Đại hoàng tử đưa Đức phi đến viếng. Đồng thời lấy cớ công vụ ở Giám Sát Viện bận rộn, lệnh cho Đỗ Hân Ngôn không phải “định ưu”[2].
[2] “Định ưu”: Thời xưa, khi cha mẹ qua đời, quan lại phải ở nhà thủ tang, thường là ba năm, mãn tang mới được trở lại làm quan.
Tin tức truyền ra ngoài, những kẻ gió chiều nào che chiều ấy cho rằng, tuy Đỗ Thành Phong đã chết, nhưng nhà họ Đỗ không tàn. Thế là văn võ bá quan đến chia buồn vô cùng tấp nập. Trước cửa Đỗ phủ ngựa xe như nước, còn náo nhiệt hơn cả ngày thường.
Đỗ Hân Ngôn đang ở linh đường đáp lễ, bỗng nghe thấy bên ngoài xướng tên: “Tam điện hạ đến!”.
Ngẩng lên Cao Duệ đã đến cửa linh đường. Cao Duệ mặc mãng bào trắng bạc, lưng thắt ngọc bội, ngọc thụ lâm phong. Thấy nụ cười nhếch mép thoáng qua trên mặt hắn, trong lòng Đỗ Hân Ngôn trào lên nỗi hận, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười đón tiếp: “Phụ thân bị ban tội chết, thân mang tội, sao dám để Tam điện hạ đến đây. Hạ quan thật là lo sợ”.
Cao Duệ chắp tay sau lưng bước lại gần Đỗ Hân Ngôn, thoáng cười, rồi nói nhỏ vào tai chàng: “Tiểu Đỗ, đừng giả vờ nữa. Chúng ta lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ ta còn không hiểu rõ? Có khi nào huynh nhìn thấy ta mà lại lo sợ, có mà hận không thể giết ta ngay lập tức. Được làm vua thua làm giặc. Tất cả là số phận! Nếu ta thua, kết cục cũng chẳng hơn gì Lão Đỗ đại nhân. Thẩm tướng nghĩ ra kế hay, ta không dùng mới là kẻ ngốc. Lão Đỗ đại nhân cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, dùng mạng của mình để tướng sĩ cảm tạ ân đức của nhà họ Đỗ. Ta dốc sức mua chuộc lòng tướng sĩ, xem ra đã phí công toi. Đinh Phụng Niên cũng bị mất uy tín trong quân đội, tấu sớ vạch tội ông ta đã dày hai tấc, phụ hoàng thuận nước đẩy thuyền bắt ông ta phản tỉnh trong phủ cũng coi như đòi lại công bằng cho Đức phi nương nương. Lão Đỗ đại nhân vừa chết, phụ hoàng đã cho phép Đại hoàng huynh xuất phủ. Riêng cảnh náo nhiệt nơi đây, cũng đủ thấy uy danh của Đỗ phủ chẳng suy giảm chút nào”.
Đỗ Hân Ngôn lạnh lùng trả lời: “Người đã chết rồi, Tam điện hạ hà tất phải đến đây tỏ uy phong?”.
“Tiểu Đỗ sai rồi, ta thành tâm đến phúng viếng Lão Đỗ đại nhân. Một đời trung thành hết mực, đến lúc chết vẫn không quên phát huy tối đa tác dụng. Thực khiến ta khâm phục”. Cao Duệ thành tâm thực ý nói, rồi bước vào linh đường, thắp hương khấn vái.
Đỗ Hân Ngôn lặng lẽ đứng đằng sau Cao Duệ, đánh giá nhất cử nhất động của người này. Chàng tự nói với mình, lỗ mãng hành động sẽ chỉ có lỗi với cái chết của cha chàng. Trong lòng chàng càng khắc sâu những cái tên Cao Duệ, Thẩm tướng, Thẩm Tiếu Phi, sau này chàng sẽ đòi lại bằng hết.
Thấy Cao Duệ thắp hương xong, chàng lãnh đạm đáp lễ. Lúc này chàng mới hỏi: “Đinh Phụng Niên thất thế, Tam điện hạ còn muốn cưới Thiển Hà không?”.
Cao Duệ mỉm cười: “Lúc này nếu ta gạt Đinh Phụng Niên ra, sẽ mất lòng người. Sẽ còn có ai chịu theo ta? Tuy rằng Lão Đỗ đại nhân đã dùng chính tính mạng của mình để giữ lòng quân theo Đại hoàng huynh, nhưng có điều, ta có được sự ủng hộ của thừa tướng thì tổn thất cũng không đáng kể gì. Phụ hoàng đã hạ chỉ ban hôn ước, mồng tám tháng mười hai này ta sẽ lấy Đinh Thiển Hà. Tiểu Đỗ nhất định phải đến uống chén rượu mừng đấy”.
“Hạ quan sẽ đến. Tam điện hạ lấy Thiển Hà, ta thật hiếu kỳ Thẩm Tiếu Phi nghĩa nặng tình sâu với điện hạ như thế, mà không có được cả danh phận chính phi”.
Cao Duệ thư thả đáp: “Nếu ta thắng, hai cung đông tây mỗi người một bên. Tiểu Đỗ, huynh muốn ly gián cũng vô ích, Phi Nhi không hề để ý đến danh phận”.
Hai người đều hạ giọng đến mức thấp nhất có thể, ngoài mặt vẫn tươi cười mà trong bụng đang nghĩ mưu tính kế. Giọng Đỗ Hân Ngôn nhỏ như tiếng muỗi: “Ai giành thắng lợi sau cùng giờ còn chưa rõ”.
Cao Duệ nhìn chăm chú cảnh Đỗ phủ một màu tang tóc, nói: “Trước giờ ta chỉ muốn đua tranh với Đại hoàng huynh, việc gì cũng muốn vượt qua. Cũng có thể, cuộc chiến của ta và Đại hoàng huynh giờ mới thực sự bắt đầu. Ta biết ngươi giúp huynh ấy. Chúng ta hãy tự dựa vào bản lĩnh của mình. Sau này đại ca sẽ trở thành một hoàng đế tốt. Duệ ta cũng thế”.
Nhìn theo bóng dáng Cao Duệ, Đỗ Hân Ngôn từ từ thả tay ra, trong lòng bàn tay hằn những vết móng tay rướm máu.
Vừa tiễn Cao Duệ, lão quản gia lại nói thầm vào tai Đỗ Hân Ngôn là Đinh Phụng Niên dẫn Đinh Thiển Hà vào viếng. Đỗ Hân Ngôn nhìn ra ngoài, ánh mắt sắc lạnh. Chàng chỉnh lại áo, bình tĩnh nói: “Mời vào!”.
Có những lúc Đỗ Hân Ngôn cảm thấy mình suy nghĩ quá sâu xa. Giống như việc lần nào chàng cũng cố ý để Thẩm Tiếu Phi bỡn cợt mình, chỉ để xem rốt cuộc người này muốn làm gì. Giờ chàng đã hiểu ra mọi việc, vẫn có thể đáp lễ cha con Đinh Phụng Niên mà không để lộ một chút phẫn nộ nào.
Sau trận chiến với Khiết Đan trở về kinh thành chưa đầy vài tháng, Đinh Phụng Niên đã phát tướng. Sát khí nơi chiến trường dường như đã được gột sạch chỉ trong một đêm. Ngay cả khẩu khí nói chuyện cũng không giống một võ tướng bao năm chinh chiến nơi trận mạc. Ông ta hạ giọng nói với Đỗ Hân Ngôn: “Hiền chí, lão phu cũng không biết cha cháu lại nhận trách nhiệm này. Lão phu chỉ là…”.
Đỗ Hân Ngôn nặng nề ngắt lời ông ta: “Đinh bá bá, không cần nhiều lời. Cháu tin bá bá cũng chỉ nóng ruột muốn yên lòng quân, ngăn chặn triệt để việc đổi gạo trong quân. Cháu cũng không thể nghĩ cha mình lại hồ đồ đến thế, làm ra những việc thế này! May mà hoàng thượng thánh minh, không liên lụy gì đến họ Đỗ”.
Một tia kinh ngạc thoáng qua trong ánh mắt của Đinh Phụng Niên. Ông ta thở dài vỗ vai Đỗ Hân Ngôn, như không biết nên an ủi chàng thế nào cho phải. Nhưng trong bụng lại cười nhạt, Đỗ Thành Phong dựa vào cái gì mà ngồi vào chức thiên hạ binh mã chỉ huy sứ, nếu không phải vì muội muội của ông ta được phong phi? Nay Thiển Hà đã có thể trở thành Tam hoàng tử phi, sau này có thể trở thành hoàng hậu. Nếu ái nữ trở thành hoàng hậu, ông ta sẽ trở thành quốc trượng thái sư. Còn nếu về phe Đại hoàng tử Hy, ông ta sẽ có được điều gì? Lại tiếp tục khuất sau cái bóng của Đỗ Thành Phong. Đỗ Hân Ngôn ngươi chẳng qua cũng chỉ là viên quan tứ phẩm, là tri sự ở Giám Sát Viện. Hoàng thượng đã ban hôn, Đỗ Thành Phong thì được ban cho cái chết, ông ta đã nhìn thấy được tiền đồ xán lạn đang chờ mình ở phía trước.
Nhưng kịch hay thì vẫn phải diễn tiếp, Đinh Phụng Niên nhìn thấy Đinh Thiển Hà đang cắn môi đứng bên cạnh, khẽ thở dài: “Cháu cố nén đau thương nhé! Người làm bá bá như ta cũng không ngờ sự thể lại thế này! Ta biết cháu và Thiển Hà thanh mai trúc mã, ta cũng luôn coi cháu như con trai của mình. Nhưng con a đầu này, đâu có nghe theo lời cha mẹ. Hoàng thượng đã ban hôn, là Thiển Hà nhà ta có lỗi với cháu”.
“Là do cháu không có được cái phúc này. Cháu không trách gì Thiển Hà”.
Đinh Phụng Niên lắc đầu nói: “Thiển Hà, cha về trước, hai đứa nói chuyện với nhau nhé!”.
Đinh Thiển Hà vẫn yên lặng đứng bên cạnh, nghe cha nói thế cũng không nói câu nào. Trong lòng nàng cảm thấy rất buồn, từ lúc vào đây đến giờ, Đỗ Hân Ngôn vẫn chưa hề nhìn nàng một lần. Nàng uất ức nghĩ, việc này có thể trách nàng sao? Chẳng lẽ nàng thích Cao Duệ là sai?
Đỗ Hân Ngôn khách sáo nhờ chú Quý tiễn Đinh Phụng Niên. Lúc này chàng mới quay lại nhìn Đinh Thiển Hà. Nàng mặc một bộ đồ tang màu trắng bạc, khiến chàng nhớ tới Cao Duệ cũng hay mặc mãng bào màu trắng bạc. Đây là lần đầu tiên chàng nhìn thấy Đinh Thiển Hà mặc y phục màu trắng, nên có phần ngẩn ngơ. Đinh Thiển Hà áo đỏ yêu kiều hoạt bát, giờ mặc áo trắng lại trở nên diễm lệ hiền hòa, vẻ ngây thơ không biết buồn lo cũng không còn nữa. Chàng cười khan nói: “Thiển Hà hôm nay thật giống một tiểu thư khuê các rồi”.
“Tiểu Đỗ!”. Đinh Thiển Hà cũng không còn ăn miếng trả miếng như ngày thường, tiếng gọi cũng có phần hoảng hốt.
Đỗ Hân Ngôn cảm thấy như bị kiến cắn, cảm giác chua xót trào dâng trong lòng, người con gái chàng vẫn coi như muội muội giờ đã trở thành con gái của kẻ thù giết cha, chàng cố cười nói: “Vào trong nói chuyện đi”.
Chàng lặng lẽ dẫn Đinh Thiển Hà vào trong nội viện. Mỗi cơn gió tới, hai gốc ngân hạnh trăm năm tuổi lại rụng đầy lá vàng, đứng thẫn thờ dưới gốc cây, nhớ lại trước đây thường hay cùng Thiển Hà trèo lên cây ngồi nói chuyện.
Đinh Thiển Hà cũng nhớ lại chuyện này. Nàng nhìn cái chạc ba trên cây nói: “Tiểu Đỗ, trước đây chúng ta vẫn thích ngồi chỗ kia nói chuyện. Từ chỗ đó có thể nhìn thấy toàn cảnh của Đỗ phủ, mà người ở bên dưới lại không nghe thấy chúng ta nói gì. Chúng ta lên đó nói chuyện đi!”.
Đỗ Hân Ngôn im lặng. Chàng vòng tay ôm lưng Đinh Thiển Hà, phóng người lên, ngồi xuống chạc ba trên cây.
Gió thổi đến, lá ngân hạnh rơi xào xạc. Đỗ Hân Ngôn nhặt một chiếc lá, lặng lẽ xoay xoay trong tay. Ở đây có thể nhìn được toàn cảnh Đỗ phủ. Nhưng những gì chàng nhìn thấy bây giờ chỉ là một màu tang tóc. Cờ phướn, đèn tang treo dưới mái hiên. Lão quản gia mặc đồ tang đứng ở cửa phủ. Đỗ Hân Ngôn nhìn về linh đường, khóe mắt ươn ướt.
Đinh Thiển Hà vuốt ve những vết tích trên thân cây, thấy Đỗ Hân Ngôn không nhìn mình, trong lòng cũng thấy buồn. Nàng cắn môi nói: “Tiểu Đỗ, chúng ta đã lấy dao khắc ở chỗ này, huynh nói muội thích ngồi ở đây, nên khắc ở đây một đóa hoa sen. Huynh nói cho dù những lúc muội không ở đây, một mình huynh cũng cảm thấy như có muội bên cạnh. Sau này, muội sẽ chẳng thể ngồi ở đây nói chuyện với huynh thế này nữa rồi”.
“Muội muốn lấy Cao Duệ, ta muốn ngăn muội, không phải vì ta thích muội. Hôm nay ta nói một câu thật lòng, ta chẳng qua chỉ là sợ Cao Duệ có được sự ủng hộ của cha muội, trong tay có binh quyền, Đại điện hạ sẽ ít đi vài phần cơ hội”. Đỗ Hân Ngôn từ trên cao nhìn xuống Đỗ phủ, cờ phướn đầy sân. Chàng nghĩ đến những lời phụ thân đã nói, nếu chàng có lấy Thiển Hà, phụ thân cũng không trách chàng. Khuôn mặt chàng càng trở nên buồn bã, ngay cả việc lấy con gái kẻ thù, cha chàng cũng không trách chàng, như thế thì chàng còn có mặt mũi nào để gặp lại ông? Nếu chàng còn có nửa phần thương xót với Đinh Thiển Hà, thì chàng chính là người bất trung bất hiếu.
“Muội biết”. Đinh Thiển Hà cười nhẹ nhõm, “Muội vẫn biết huynh thương muội như muội muội ruột của mình. Ánh mắt huynh không có vẻ gì là thích muội cả. Huynh ôm muội, cũng không phải là kiểu ôm của nam với nữ. Muội đều biết tất cả những điều ấy”.
“Cao Duệ có à?”.
Đinh Thiển Hà ngẩn người, khuôn mặt thoáng chút thẹn thùng: “Khi huynh ấy nhìn muội, tim muội đập thình thịch. Huynh ấy đối với muội rất tốt. Thích một người là có thể cảm nhận được. Tiểu Đỗ, huynh không hiểu được đâu, đợi đến khi huynh thích một ai đó, huynh sẽ hiểu được điều này”.
Đỗ Hân Ngôn nghe những lời nói ấy, cờ phướn trong phủ bỗng hóa thành cái bóng trắng trên hồ Tiểu Xuân. Chàng hít một hơi, hai hàm răng nghiến chặt. Trước giờ không biết sầu tương tư, không biết đã động lòng. Để lúc tương tư thật thì không thể tương tư, đến lúc động lòng lại thêm khó xử. Chàng đờ đẫn quay lại nhìn Thiển Hà, nàng hơi cúi đầu, khóe miệng mỉm cười, chàng có là đồ ngốc cũng có thể nhận ra tình cảm của nàng với Cao Duệ đã ăn sâu bén rễ. Đỗ Hân Ngôn cảm thấy miệng mình đắng nghét.
Trước giờ Đinh Thiển Hà là người qua loa đại khái, chỉ biết ăn uống chơi bời cưỡi ngựa săn bắn. Nàng là người con gái mà chàng vẫn đối xử như muội muội từ trước đến giờ, đơn thuần đến đơn giản. Nàng đâu hiểu được thế nào là thế cục của triều đình, thế nào là lừa gạt lợi dụng. Chàng rất muốn thức tỉnh nàng, nói cho nàng biết Cao Duệ chỉ đang lợi dụng nàng.
Trước khi cha bị ban tội chết, chàng đã cố sức ngăn cản Thiển Hà và Cao Duệ ở bên nhau. Nhưng giờ, chàng không thể mở miệng nói ra những lời đó nữa.
Như Vệ Tử Hạo nói, phủ Tam hoàng tử khó vào, Cao Duệ vô cùng đa nghi, Cao Duệ không hoàn toàn tin Vô Song, những nội gián gửi vào phủ Tam hoàng tử chỉ còn một mình Vô Song. Giờ Thiển Hà trở thành Tam hoàng tử phi, cũng có thể sau này sẽ có ích với chàng. Đỗ Hân Ngôn nhìn cảnh tang tóc của Đỗ phủ, cảm thấy mình trở nên máu lạnh.
“Thiển Hà, có việc này ta muốn nhờ muội. Tử Hạo bắt cóc muội là chủ ý của ta, ta không muốn muội lấy Cao Duệ. Giờ muội đã bình yên trở về, đó cũng là ý trời. Tử Hạo là bằng hữu của ta, ta xin muội nể tình mà bãi bỏ cáo thị truy bắt huynh ấy được không?”.
“Muội biết huynh có lòng tốt, sợ Tam hoàng tử không thật lòng với muội, lấy muội vì quân quyền trong tay cha muội. Muội không trách Vệ đại ca đâu, huynh ấy bắt cóc muội, trên đường đi đối xử với muội rất tốt. Muội vừa nhìn thấy huynh ấy, đã biết chắc chắn đó là chủ ý của huynh. Người khác không biết, chứ muội biết huynh và Vệ đại ca là huynh đệ tốt của nhau”. Đinh Thiển Hà cười ngọt ngào: “Tiểu Đỗ, huynh không hiểu đâu. Cao Duệ, cho dù là huynh ấy lấy muội vì cha muội, muội cũng vui vẻ mà đi theo huynh ấy. Từ lúc muội đi đến chiến trường phương Bắc, muội đã thích huynh ấy rồi. Hơn nữa, mấy ngày gần đây cha muội rất buồn, hoàng thượng lệnh cho cha muội phản tỉnh, còn thu lại quân quyền. Tam hoàng tử, huynh ấy, huynh ấy vẫn kiên quyết lấy muội, muội rất có lòng tin với huynh ấy”.
Đỗ Hân Ngôn yên lặng. Đinh Thiển Hà chẳng giữ được điều gì trong lòng, nàng nói thích Cao Duệ, thì chắc chắn đã yêu hắn sâu sắc. Cũng chỉ có một a đầu ngốc như nàng ta mới tin tưởng vào tình cảm của Cao Duệ dành cho mình. Đỗ Hân Ngôn nhìn thấy vẻ ngọt ngào trên khuôn mặt Thiển Hà, trong lòng đấu tranh dữ dội. Có một tiếng nói rằng, đã có thánh chỉ ban hôn, kháng chỉ tội giết cả họ, Thiển Hà sao gánh được hậu quả ấy. Một tiếng nói khác lại đang hỏi chàng, chẳng lẽ cứ mặc nàng nhảy vào lò lửa đó sao?
Chàng nghĩ ngợi một lát rồi khẽ hỏi nàng: “Nếu Cao Duệ còn thích người con gái khác, Thẩm Tiếu Phi chẳng hạn, chẳng lẽ muội vẫn không hối hận?”.
Đinh Thiển Hà cảm thấy ngạt thở, nàng nhớ tới người con gái áo trắng cốt cách như tiên trong vườn mẫu đơn ở Lạc Dương. Nàng cố không nghĩ đến khả năng này, muốn tìm cho mình một cách giải thích hợp lý nhất. Nàng lắc đầu nói: “Muội chưa từng nghe thấy Tam điện hạ nhắc đến nàng ta. Nếu đúng là Tam điện hạ có ý với Thẩm tiểu thư, sao đến lúc cha muội thất thế rồi mà vẫn xin hoàng thượng ban cho hôn ước?”.
Nói xong, Đinh Thiển Hà càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng. Thẩm Tiếu Phi là con gái của Thẩm tướng. Nếu nói Cao Duệ lấy nàng vì quyền thế của cha nàng, thì Thẩm tướng cũng hoàn toàn có thể đem đến cho Tam hoàng tử sự ủng hộ trong triều. Cùng là con nhà quyền quý, cùng là tiểu thư khuê các. Nếu Cao Duệ thích Thẩm Tiếu Phi thật, chàng chẳng có lý do gì để xin hoàng thượng ban hôn với nàng.
Đỗ Hân Ngôn nghĩ đến những lời Cao Duệ vừa nói ban nãy, chàng nhắm mắt lại. Đây là số mệnh, là số kiếp của Thiển Hà, chàng không thể cứu vãn được. Quá khứ ngây thơ xán lạn của Thiển Hà vụt qua trước mắt chàng, chàng cố nói nốt một câu: “Thiển Hà, đừng để ý đến những việc triều chính. Muội rời khỏi Đinh phủ đi. Không phải muội vẫn thích cách sống phóng khoáng của những người trên giang hồ sao? Vệ Tử Hạo vẫn luôn thích muội, huynh ấy thật lòng yêu thương muội, muốn bảo vệ muội, muội hãy cùng huynh ấy cao chạy xa bay”.
Nước mắt trên khuôn mặt Thiển Hà còn chưa khô, nàng ngạc nhiên trợn tròn mắt, nói: “Tiểu Đỗ, thánh chỉ đã ban, muội không thể đi được!”.
Nàng vịn vào cây, nhảy xuống đất, vạt áo bay phấp phới. Đầu óc nàng hỗn loạn, Đỗ Hân Ngôn bảo nàng kháng chỉ đi theo Vệ Tử Hạo? Huynh ấy đang nói linh tinh gì thế? Nàng nhớ lại lúc Vệ Tử Hạo đến bắt cóc mình, Đinh Thiển Hà thấy như đã hiểu ra điều gì đó. Nhưng nàng thà coi như mình không hiểu gì.
Đỗ Hân Ngôn cũng nhảy xuống đất, không đợi nàng lên tiếng, chàng đã cười nói: “Là ta nghĩ, có thể trở thành một hiệp khách trên giang hồ cũng là một ý hay”.
Đinh Thiển Hà vội vã đẩy hết những ý nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu, vội vã gật đầu. Hình như như vậy mới có thể khẳng định những ý nghĩa chân thực trong lời của Đỗ Hân Ngôn.
Đỗ Hân Ngôn nhặt một cái lá ra khỏi mái tóc nàng, giọng u buồn: “Thiển Hà, muội biết Đại điện hạ là anh họ của ta. Ta giúp Đại điện hạ. Muội muốn trở thành Tam hoàng tử phi, sau này muội sẽ giúp Tam hoàng tử chống lại ta sao?”.
Đinh Thiển Hà do dự hồi lâu, giọng như khóc: “Tiểu Đỗ, Đỗ bá bá gặp chuyện cha muội cũng rất buồn. Không đời nào ông ấy lại làm hại Đỗ bá bá. Cha muội cũng không biết một bản tấu lại gây ra những chuyện thế này. Trong bản tấu của cha muội cũng không vạch tội Đỗ bá bá! Huynh đừng trách cha muội được không? Hôm nay muội đến đây thứ nhất là để thắp hương cho Đỗ bá bá, thứ hai là muốn nói với huynh, muội lấy Tam hoàng tử là muội đã trở thành người của chàng. Tiểu Đỗ, muội biết huynh có bản lĩnh, muội muốn xin với huynh một việc. Nếu có một ngày, Cao Duệ thất bại, huynh đừng lấy mạng chàng được không? Nếu chàng thắng, muội cũng sẽ xin với chàng cho huynh một con đường sống”.
Nàng ngẩng đầu nhìn chàng cầu xin, khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp u sầu. Chỉ trong một đêm một thiếu nữ ngây thơ vô lo vô sầu đã trở nên u sầu buồn bã. Đỗ Hân Ngôn cố kìm nén chua xót trong lòng, gõ vào trán nàng cười: “A đầu ngốc. Nói lời phải giữ lời đấy!”.
Nước mắt tuôn trào, Đinh Thiển Hà nấc nghẹn nói: “Ngôi báu quan trọng đến vậy sao? Hai người họ là huynh đệ, cho dù ai làm chủ giang sơn thì người kia cũng phải chết sao? Cả Đỗ bá bá nữa, muội không hiểu tại sao bá bá lại nhận hết tất cả tội lỗi, chấp nhận cái chết. Muội thật không hiểu”.
“A đầu ngốc, muội không cần phải hiểu. Muội chỉ cần vui vẻ trở thành Tam hoàng tử phi. Ta chỉ lo, nếu Cao Duệ còn có người con gái khác, muội sẽ rất đau lòng”.
Đinh Thiển Hà suy nghĩ những lời Đỗ Hân Ngôn nói, thẫn thờ cầm miếng ngọc bội đeo ở thắt lưng. Miếng ngọc bội này là vật tùy thân của Cao Duệ, sau khi Cao Duệ tặng cho nàng, nàng vẫn đeo nó không rời. Nàng là người trực tính, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc Cao Duệ sẽ có lúc thay lòng đổi dạ. Đỗ Hân Ngôn đã hai lần nhắc đến việc này, suy nghĩ kỹ càng khiến Thiển Hà thấy lòng dạ rối bời. Càng nghĩ, càng cảm thấy sợ hãi, nhất là khi nhìn vào đôi mắt đen cương trực của Đỗ Hân Ngôn, đột nhiên nàng không dám chắc chắn điều gì.
“Muội nghe nói lần này Tam điện hạ có thể tìm được Vệ đại ca và muội là do Thẩm Tiếu Phi cử người theo dõi muội. Nàng ta thật thông minh, ngay cả việc huynh bảo Vệ đại ca bắt cóc muội mà cũng đoán được ra. Nàng ta giúp Tam hoàng tử, Tiểu Đỗ, huynh nói xem liệu Tam hoàng tử có thích nàng ta không? Chàng…”.
Nàng định nói gì lại thôi, gương mặt vừa hoảng hốt vừa lo lắng. Trong lòng Đỗ Hân Ngôn lại như bị ai giáng cho một đòn chí tử. Chàng cố nặn ra một nụ cười, nói ngược lại: “Muội thật ngốc! Thẩm Tiếu Phi đâu có xinh đẹp đáng yêu như muội! Muội vừa nói đấy thôi. Nếu Tam điện hạ có tình với nàng ta, sao có thể bắt nàng ta làm thiếp? Thẩm tướng cũng không đồng ý. Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, đi về đi, hãy làm một tân nương vui vẻ. Ta có tang, không thể đến uống rượu mừng của muội”.
Đinh Thiển Hà muốn cười, lại nghĩ tới chuyện Đỗ Thành Phong vừa mất thì không cười nổi. Nàng quay lại nhìn lá ngân hạnh đang bay đầy sân, nói khẽ: “Tiểu Đỗ, muội đi đây. Huynh cũng đừng buồn quá, chắc chắn trong lòng hoàng thượng cũng đang rất áy náy, nếu không đã không để Đại điện hạ và Đức phi nương nương đến thăm cha huynh”.
Cái bóng áo trắng dập dờn trong gió, vòng qua hành lang rồi mất hút.
Gió thu bất ngờ thổi đến, Đỗ Hân Ngôn ngây người nhìn theo hướng Thiển Hà rời đi, hồi lâu mới nhặt chiếc lá rơi trên vai áo, lặng lẽ trở về linh đường.
Tùng xanh bách biếc, đất vàng đắp mộ. Ba ngày sau, Đỗ Hân Ngôn chôn cha theo lời khuyên của Thành Liễm.
Đỗ Hân Ngôn bảo gia đinh về hết, một mình chàng quỳ trước mộ đốt giấy tiền.
Ngọn lửa bắt vào những xấp giấy màu vàng, trong chốc lát chúng trở thành tro tàn, gió thu thổi đến bay đầy trời như những cánh bướm đêm.
Sắc mặt Đỗ Hân Ngôn rất tệ, môi trắng bệch, hai mắt vằn đỏ. Đã rất nhiều ngày chàng không hề nghỉ ngơi. Chàng thẫn thờ ném tiền giấy vào đống lửa. Gió thổi bay mái tóc dài của chàng. Lúc này ở một mình bên cạnh cha, cuối cùng Đỗ Hân Ngôn cũng được giãi bày những nỗi đau trong lòng.
Chàng lặng lẽ đốt tiền giấy, hạ giọng nói: “Cha, Thiển Hà là một cô gái tốt, từ nhỏ con đã coi muội ấy như muội muội ruột của mình, nay nhìn muội ấy rơi vào vòng thị phi, con rất buồn. Từ năm Cao Duệ mười bảy tuổi dẫn binh ra trận, con đã biết Đinh Phụng Niên nghiêng về phía Cao Duệ. Ông ta không phục cha, cả hai người đều cùng hoàng thượng vào sinh ra tử bao lâu nay, chẳng qua tại cô cô được phong phi nên cha trở thành binh mã chỉ huy sứ, còn ông ta chỉ là Võ Uy tướng quân. Con biết cha trọng tình nghĩa nên nhẫn nhịn không nói ra. Mỗi lần nhìn thấy Thiển Hà con đều cảm thấy áy náy, bởi sau này sớm muộn gì con cũng tự tay giết chết Đinh Phụng Niên”.
Chàng bình tĩnh nói, cảm giác hai mắt nóng hổi, nước mắt lặng lẽ trào ra. “Con trai bất hiếu, nảy sinh tình cảm với Thẩm Tiếu Phi mà dung túng nàng ta. Còn tự cho rằng mình thông minh mưu trí, bày trận sâu xa, vì mềm lòng với nàng ta mà khiến cha đi vào cửa tử. Con chưa bao giờ hận mình như lúc này, quá kiêu ngạo, quá tự phụ, cứ tưởng rằng có thể nắm hết mọi chuyện trong lòng bàn tay. Con nên sớm để ý đến việc Thẩm Tiếu Phi câu kết với Khiết Đan, con muốn giữ lại nước cờ này để dùng làm nước cờ phòng bị sau này đánh bại Cao Duệ. Nhưng bọn chúng đã đi trước một bước, con… con thật là hối hận!”.
Sau lưng có tiếng bước chân, Đỗ Hân Ngôn đưa tay gạt nước mắt, quay đầu nhìn thấy Vệ Tử Hạo mặc áo đen đứng sau. Chàng cố cười: “Huynh đến rồi”.
Vệ Tử Hạo nhìn chàng, ánh mắt ngổn ngang suy nghĩ, rồi cung kính dập đầu thắp hương trước mộ.
Vệ Tử Hạo lấy rượu ra, hai người ngồi bên mộ lặng lẽ uống rượu. Cuối cùng Đỗ Hân Ngôn say gục xuống, Vệ Tử Hạo vẫn không nói gì vác người rời đi.
Đêm không trăng không sao, một bóng đen bay đến đáp ngay xuống mộ của Đỗ Thành Phong, tay cầm xẻng sắt nhân lúc đất vàng còn mềm xốp nhanh nhẹn đào đất lên, rồi nhảy vào trong mộ mở nắp quan tài, lấy chiếc kim bạc châm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của Đỗ Thành Phong, rồi bỏ một viên hoàn dược vào miệng ông. Đợi một tuần hương, hai lỗ mũi trên gương mặt xám xịt của Đỗ Thành Phong thoáng phập phồng. Người áo đen thở phào nhẹ nhõm, đóng nắp quan tài, đắp mộ lại như cũ, rồi cõng Đỗ Thành Phong nhanh chóng rời đi.