Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 76


Đọc truyện Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã) – Chương 76

Cô bé ngốc à, vất vả lắm mới tìm được em vậy mà em lại bỏ đi…

Đương nhiên Phan Đông Minh không muốn chết. Khẩu súng mà bố vẫn mang bên mình, hắn cũng không biết đã sờ đến bao nhiêu lần. Lúc hắn giả vờ nhắm súng vào đầu, đương nhiên hắn đã kiểm tra xem chốt bảo hiểm có ở thế an toàn hay không rồi. Hắn cũng sợ súng sẽ nổ, dù đó là khẩu súng loại nhỏ của Thụy Sĩ, hệ thống chốt an toàn đứng vào hạng nhất nhì trong các loại súng, nhưng lúc hắn nổ súng, tim vẫn đập thùm thụp. Nghe thấy một tiếng “cạch” nhỏ mà suýt chút nữa hắn xỉu. Đây không phải là khẩu súng nước hắn hay chơi hồi bé mà là một khẩu súng thật, làm không hẳn hoi thì chẳng biết mình sẽ ra sao nữa.

Mặc kệ hiện tại Tạ Kiều đã đến đâu, trước tiên hắn phải giành quyền tự chủ trong hôn nhân về tay mình đã. Phan Chấn Nam là một vết xe đổ, bởi vậy hắn đang đánh cược, cược xem bố mẹ hắn coi trọng mạng hắn hay thân thế của Tạ Kiều hơn. Họ không hài lòng với nàng dâu mà con trai họ muốn cưới, nhưng con không còn, con dâu làm được việc gì nữa. Hiện tại hắn rất sốt ruột muốn biết Tạ Kiều đi đâu. Điện thoại trong túi liên tục rung, nhưng hắn không thể nào nghe được, chỉ có thể lạnh lùng nhìn Phan Chấn Nam.

Phan Chấn Nam nhìn vẻ mặt lạnh te của em trai mà miệng đắng vô cùng. Anh ta hiểu, Phan Đông Minh đang làm loạn lên, hắn đang đấu trí với bố mẹ, đang so thủ đoạn với anh ta, rốt cục thì anh ta cũng hiểu rồi. Đột nhiên mẹ tỉnh dậy, đẩy anh ta ra, ôm ghì lấy Phan Đông Minh, vừa khóc vừa nói: “Đông Đông, con là đứa ngốc sao, có cái gì mà không thể nói với mẹ chứ, mẹ đứng về phía con, con muốn mẹ mất mạng hả, con không muốn mẹ sống nữa có phải không?”

Bố hắn vẫn run rẩy đứng một bên, còn Phan Đông Minh vẫn mang bộ dạng mắt đỏ hoe, ôm mẹ, không nói gì. Đương nhiên hắn biết, lúc này tốt nhất là không nên nói gì, cứ để mọi người tự suy đoán đi. Phan Chấn Nam chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào “diễn viên xuất sắc” Phan Đông Minh, chỉ tiếc không thể tặng hắn một chiếc cúp. Mẹ bị hắn làm cho sợ hãi, có lẽ bố cũng bắt đầu thận trọng với hắn đến vài phần. Lúc này, Phan Chấn Nam muốn khóc cũng không ra nước mắt, tại sao hồi trước anh ta không hề nghĩ ra cách này, chỉ biết gân cổ tranh cãi với bố mẹ, thì ra còn có thể như vậy, lấy cái chết ra để ép buộc y như con gái. Như vậy mà cũng được sao?

Mẹ Phan Đông Minh không muốn mọi người vây quanh hắn nên đã đưa hắn về phòng, đỡ hắn nằm lên giường như thể đang săn sóc một đứa trẻ, đắp chăn cho hắn rồi ngồi bên mép giường, nắm lấy tay hắn, vừa nhìn hắn vừa khóc, “Con trai, cho dù trời có sập thì mẹ vẫn chống cho con, nhưng con phải đồng ý với mẹ, tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ gì nữa. Sao con khờ vậy? Con thích con gái nhà nào thì có thể nói với mẹ, hôm nào mẹ sang hỏi cưới cho con. Con trai, con dọa chết mẹ rồi đấy…”

Nghe mẹ nói như vậy, Phan Đông Minh liền muốn cười, nhưng lập tức lại nghĩ đến Tạ Kiều, nhớ đến bóng dáng bỏ đi không ngoảnh đầu lại của cô thì trong lòng như có hàng ngàn viên đá chẹt lại. Sao cô có thể làm như vậy với hắn? Hắn đã nói muốn học cách yêu cô, tại sao cô lại bỏ đi? Hắn biết, là có người ép cô, nhưng cô bé ngốc kia sao lại cam chịu cho người khác sắp đặt chứ? Mới tối hôm qua còn yên ổn, đến hôm nay đã đổi khác, cô đúng là biết giày vò người khác. Cô bé ngốc à, vất vả lắm mới tìm được em vậy mà em lại bỏ đi, tất cả đều tại Phan Chấn Nam! Cứ nghĩ đến việc sẽ không được gặp nhau, hắn vô cùng bứt rứt. Lúc này, mẹ hắn cứ xoa xoa mặt hắn như với một đứa trẻ vậy, giọng nói nghẹn ngào: “Con trai, đau không?”

Thấy mẹ bị hắn dọa đến mức này, hắn cũng có chút khó chịu, không nhịn được mà cầm tay bà và nói: “Mẹ, họ ép con.”

Vừa thấy Phan Đông Minh nói những lời này, mẹ hắn chợt căng thẳng, cả người lạnh đi, cuống quýt dỗ hắn: “Con trai, không ai ép con cả, cũng không có ai dám ép con cả, đừng suy nghĩ nhiều quá.”


“Anh hai mở két bảo hiểm của con, lấy hết thông tin riêng tư của con mẹ ạ, có ai làm anh mà như thế không? Con không đắc tội gì với anh ấy, sao anh ấy có thể làm thế với con chứ.”

“Tại sao nó lại mở két bảo hiểm của con?”

“Mẹ…” Đầu óc Phan Đông Minh đang “vận động” cực nhanh, hắn đang phân tích xem có nên nói chuyện về Tạ Kiều với mẹ hay không, nếu nói thì phải nói thế nào để vừa giữ được thể diện cho mình lại vừa có thể giá họa cho Phan Chấn Nam. Dường như hắn có vẻ khó xử, vẫy vẫy tay với mẹ, “Mẹ lại đây, con nói thầm với mẹ…”

Mẹ hắn khom người xuống, vừa nghe được một lúc đã cứng đờ người, chỉ chực đứng bật dậy. Bà thật sự không hiểu được người trước mặt mình, không phải bà không biết những chuyện phóng túng con làm bên ngoài, nhưng lúc nào cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, bởi nghĩ dù sao mình cũng hơn chúng đến cả một thế hệ. Con bà lăn lộn làm ăn, cũng cần tìm một chốn tiêu khiển xả hơi, nhưng sao lại có chuyện hoang đường như vậy, làm gì không làm lại đi làm chuyện ấy? Loại chuyện ấy, tự bản thân nhớ là được rồi, việc gì phải lưu lại làm kỉ niệm? Còn nữa…đây vốn là chuyện khó nói ra mà.

“Mẹ, con rất nghiêm túc với cô ấy, con lớn như thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên đấy. Nếu mẹ không giúp, con không còn mặt mũi nào mà sống tiếp đâu, cái đó mà truyền ra bên ngoài thì…Mẹ, khi nào nhìn thấy trên tiêu đề báo có tin gièm pha về con, mẹ nhớ nói cho con một tiếng, để con đi thắt cổ.”

Mẹ hắn vừa nghe thấy hắn nói vậy thì liền căng thẳng, đứng bật dậy, song lại lo lắng cho hắn nên nhẹ giọng nói: “Đông Đông, con nằm nghỉ đi, một lúc nữa mẹ lại đến thăm con.”

Mẹ vừa đóng cửa phòng lại, Phan Đông Minh liền ngồi dậy, lấy điện thoại gọi cho thư ký Vương, không đợi đối phương lên tiếng hắn đã vội vàng hỏi: “Tra được chuyến bay của cô ấy chưa?”

“…Được rồi ạ.”

“Đi đâu?”


“Anh.”

“Cô…cô nói gì? Ở đâu cơ?”

“Anh.”

Phan Đông Minh ném điện thoại đi, nâng tay tát mình một cái. Hắn còn đang ở đây nói này nói nọ, vậy mà cô đã ra nước ngoài, không phải là Trung Quốc! Không phải Tứ Xuyên! Cô bị người ta đuổi ra nước ngoài!

Hắn từng nghe thư ký của mình nói, ngoài đến Bắc Kinh để học thì Tạ Kiều chưa từng đi đâu, ngay cả Thượng Hải cũng chỉ đến vài lần. Bây giờ, cô một thân một mình bị người ta ép ra nước ngoài. Hắn nhớ là cô chỉ mang theo một chiếc túi xách nhỏ, không có nhiều đồ, cô có mang theo tiền không? Dường như cô chẳng có mấy hứng thú với tiền, lần nào cũng là hắn kiểm tra ví của cô rồi nhét thêm tiền vào. Kiểu này, chắc là cô nàng kia xuống máy bay sẽ đói chết mất. Quả thực, Phan Đông Minh không thể chịu được với suy nghĩ này, hắn lao ra ngoài như một con sư tử đang tức giận, đẩy mạnh cửa thư phòng của bố. Bên trong có bố, mẹ, Phan Chấn Nam, tất cả đều giật mình nhìn hắn. Hắn tiến đến, tóm lấy cổ áo Phan Chấn Nam, hung hăng nói: “Anh là đồ điên! Anh đưa Tạ Kiều sang Anh, phải không? Có phải anh muốn cô ấy chết không? Chết giống Mã Hiểu Nhàn phải không? Anh muốn tôi sống trong bi thương cả đời giống anh hả? Có phải không? Đồ điên, tôi giết chết anh, tôi giết chết anh!”

Phan Đông Minh nổi điên, Phan Chấn Nam cũng mộng mị nên bị hắn đấm một cú. Bố hắn phẫn nộ, tóm Phan Đông Minh lại, lạnh lùng nói: “Còn nổi điên cái gì, không làm tao tức chết lên mày không cam lòng hả?”

Phan Đông Minh thở hổn hển, trên mặt vẫn nguyên vết thương, khóe miệng bị anh đấm giờ đã hơi thâm xanh, hai mắt đỏ au. Bỗng nhiên hắn đẩy bố ra, xoay người chạy ra ngoài, chạy rất nhanh, như con thú đang bị thợ săn truy đuổi, hoảng hốt chạy trốn.

Chỉ mong là còn kịp, hắn muốn bắt chuyến bay tiếp theo sang Anh, chỉ mong là còn kịp.


Xe của bố hắn đỗ ngay ở cửa, viên cảnh vệ còn đang cầm cây phất trần phủi phủi khiến chiếc xe đen bóng đến chói mắt. Phan Đông Minh lao tới, đẩy viên cảnh vệ ra rồi chui tọt vào xe. Viên cảnh vệ còn chưa kịp biết có chuyện gì xảy ra thì đã chỉ nhìn thấy hai chiếc đèn pha sau xe vụt sáng, nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt anh ta.

Lúc đi đến sân bay, đoạn đường lại bị tắc, đoàn xe ngày càng dài. Phan Đông Minh bị mắc kẹt bên trong nên lại càng sốt ruột, trong đầu hắn chỉ còn suy nghĩ làm thế nào để lên chuyến bay sang Anh, hắn hy vọng Tạ Kiều sẽ vẫn ngơ ngác đứng đợi ở sân bay và để hắn tìm được. Càng nghĩ càng nóng ruột, càng nghĩ càng rối bời, hiện tại bốn phía đều là xe, nhích từng chút một. Phan Đông Minh nôn nóng, không thể chờ được, chỉ sợ chờ nữa sẽ không kịp nên liền mở cửa xe, lách qua kẽ hở giữa các xe rồi chạy như điên. Hắn muốn chạy dọc đoạn cao tốc, trên đường sẽ bắt một chiếc xe, bởi hắn đang vội, đang vội bắt kịp chuyến bay.

Ông trời đúng là không biết chọn thời điểm, vào lúc này mà lại hạ tuyết xuống, trước mắt mờ mịt, nơi nơi đều là màn sương mù trắng xóa, tuyết kèm theo gió tạt vào mặt đến lạnh điếng, cũng rất đau. Nhưng chỗ đau nhất là chân hắn, hắn cảm thấy mình đang đổ mồ hôi, vừa cắn răng kiên trì chạy, vừa cởi bỏ cúc áo choàng. Gió lạnh lùa vào cổ hắn, thấu qua chiếc áo bên trong rồi như lọt vào tận xương tủy hắn. Hắn vừa lạnh vừa đau, phổi nhức, cổ họng rát buốt, nhưng hắn bất chấp, bởi chỉ sợ không còn kịp nữa.

Chạy đến cao tốc, hắn đã đuối sức. Hắn khom lưng xuống, hai tay chống lên đầu gối, thở hổn hển, hai đùi không ngừng run rẩy, còn có chút buồn nôn, nhưng hắn nghe thấy từ đằng xa có người gọi hắn: “Đông Tử!”

Hắn ngẩng đầu. Có người ở trên một chiếc xe ngoắc tay với hắn, là Âu Dương, hình như mới từ đoạn đường cao tốc gần sân bay đi về. Lúc này hắn không thể đi nổi nữa, đành vẫy tay với Âu Dương. Âu Dương xuống xe, cười hì hì và hỏi: “Anh giai, đứng đây tạo dáng, định quyến rũ ai chứ.”

Phan Đông Minh xua xua tay, hít sâu một hơi, lấy lại giọng nói trầm ổn, “Trước tiên đừng lắm lời với anh nữa, mau đưa anh ra sân bay.”

Chiếc xe chở Phan Đông Minh bắt đầu lao vun vút trên đoạn đường cao tốc. Lòng hắn như có lửa đốt, chỉ mong chạy kịp đến sân bay. Nhưng lúc đến sân bay, hắn mới phát hiện ra mình không mang theo hộ chiếu. Âu Dương nhìn biểu hiện đờ đẫn của hắn mà bật cười, “Ôi anh giai ơi, anh không nói đùa đấy chứ, như thế này mà anh đòi xuất ngoại ư, đừng đùa với em đi.”

Không có cách nào, hắn đành gọi điện cho thư kí Vương mang hộ chiếu tới.

Lúc Phan Đông Minh đi, Phan Chấn nam vẫn phải ở nhà chịu khổ, vì mẹ đang chỉ trích anh ta: “Chuyện của thằng ba, ai cho anh tự giải quyết, hả? Tôi với bố anh vẫn còn ở đây, anh làm chủ nhà này từ lúc nào?”

“Mẹ, mẹ không biết đâu…”


“Tôi không muốn biết gì hết! Tôi chỉ biết là em trai anh suýt chút nữa thì không còn rồi! Anh ra ngoài cho tôi!”

Phan Chấn Nam thấy vẻ tức giận của mẹ thì đành phải ra khỏi thư phòng, đứng nhìn trân trân trước cửa phòng một lúc lâu, lại thầm nghĩ, con không phải Trư Bát Giới mà bị gương chiếu một cái là mất hình người(?). Vừa định đi, anh ta lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ ở trong phòng, “Ông Phan, hôm nay ông cũng thấy bộ dạng của thằng ba rồi đấy. Ông nói xem, chúng ta sinh con rồi nuôi con lớn để làm gì chứ, chẳng phải chỉ là vì muốn lúc tuổi già được con cháu đuề huề sao? Đến tuổi thì chúng ta cũng sẽ xuống mồ, còn có thể quản bọn chúng được bao lâu nữa đâu. Trước kia, hôn sự của thằng cả với thằng hai, chúng ta đều nhúng tay vào khiến bọn nó không được vui, đặc biệt là thằng hai, còn xảy ra chuyện này chuyện kia, tôi cũng chẳng dám nhớ đến nữa…Bây giờ đến lượt thằng ba, nó muốn sao thì cứ để nó làm vậy đi, đến giờ mà vẫn phải kén chọn thông gia hay sao.”

“Thằng nghiệt tử này bị các người chiều hư rồi.”

“Chúng tôi không mặc kệ nó, chẳng lẽ lại thích đánh thì đánh, thích mắng thì mắng như ông sao? Chắc là tôi nợ họ Phan nhà ông thật rồi, nhìn mấy người nhà ông xem, con cũng hơn ba mươi rồi, cũng phải có thể diện của nó, về nhà, ông vẫn đánh như đứa trẻ con, có phải con có chuyện gì thì ông mới vừa ý không?”

“Bà không biết nó làm chuyện hồ đồ gì đâu!”

“Ông muốn nói đến chuyện giữa nó và con bé kia? Tôi biết rồi, nhưng đó là chuyện riêng tư của con, ông làm bố mà lại đi hỏi chuyện đó, không xấu hổ sao? Bọn trẻ bây giờ làm mấy chuyện đó cũng chẳng có gì kỳ lạ cả. Người sống cùng con ông sẽ là con dâu ông, đầu hai thứ tóc rồi mà ông vẫn còn chưa rõ sao?”

“…”

“Tốt xấu gì tôi cũng phải nói với ông, chờ thằng bé về, ông nói chuyện với nó đi, cứ chiều theo ý nó là được rồi.”

“…”

Phan Chấn Nam đứng yên một lúc rồi mới chậm rãi xoay người, bước xuống cầu thang như kẻ mộng du, mang theo nỗi cô đơn và đau khổ. Anh ta nghĩ, có lẽ Đông Tử nói đúng, anh ta đã thay đổi. Anh ta có thói quen nhớ lại thời gian hạnh phúc trong những đêm dài yên tĩnh, nhưng không ai nói cho anh ta biết cách để có thể quay trở lại, làm thế nào để quay lại. Ngày hôm nay, con đường đã đổi khác, tìm khắp nơi cũng không thấy lối quay về. Lúc tài xế hỏi anh ta muốn đi đâu, bỗng nhiên trong lòng anh ta rất chua xót, rất đau đớn, anh ta thấp giọng nói: “Đi Hương Sơn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.