Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 71


Đọc truyện Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã) – Chương 71

…cô gái có dáng vẻ thế này, đúng là khiến đàn ông nảy sinh ý muốn bảo vệ, đáng tiếc, vào đúng thời điểm này lại gặp sai người.

Tạ Kiều ngồi trước bàn trang điểm cẩn thận chải mượt tóc, để lộ ra cái trán trơn nhẵn, sau đó xịt keo bọt lên cho tóc không xõa xuống. Phan Đông Minh chọn quần áo cho cô trong tủ, lại quay ra đứng ngắm trộm. Hắn nói: “Ấy, sao mãi mà em vẫn chưa trang điểm thế? Mau trang điểm đi, đây là một phép lịch sự cơ bản đối với người khác.”

Cô quay đầu nhìn cái áo trên tay hắn, là chiếc áo choàng lông, không nhịn được liền hỏi: “Rốt cuộc là đi đâu?”

Phan Đông Minh vắt áo lên cánh tay, đứng ở phía sau nhìn vào mắt cô qua tấm gương, cười như không cười: “Chỉ là ăn một bữa cơm với người ta thôi mà. Lại đây, anh giúp em trang điểm nhé, đầu tiên phải dặm phấn đã.”

Tạ Kiều chặn tay hắn lại, “Anh trang điểm? Thế thì còn có thể đi gặp ai được cơ chứ?”

Hắn cúi đầu, khẽ cắn lên vành tai Tạ Kiều rồi nói: “Thế thì nhanh lên một chút, đến muộn là không tốt đâu.”

Tạ Kiều tô chút son hồng lên môi rồi đứng lên, “Được rồi.”

Phan Đông Minh cười, vừa khoác áo cho cô vừa nói: “Phải tìm người chuyên nghiệp dạy cho em mới được, có cô gái nào trang điểm qua loa thế không hả?”

Buộc thắt lưng lại giúp cô rồi hắn kéo cô đến trước gương. Viền cổ áo bằng lông chồn tôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của cô, vừa thanh nhã lại quý phái. Phan Đông Minh gật đầu, “Tạm thời như vậy là được rồi, nhanh lên, đi thôi.”

Ngồi trên xe, Tạ Kiều vẫn có chút hiếu kỳ, không ngờ hắn lại không cần tài xế mà tự mình lái xe. Cô chỉ vào chân hắn và hỏi: “Anh có thể lại xe sao?”

Phan Đông Minh thuần thục vào số, ngoảnh mặt mỉm cười, trên người là bộ âu phục nhưng không dùng cà vạt, vài lọn tóc dài xõa trước trán khiến hắn trông có phần giống những công tử hay thấy trên phim truyền hình, có nét phóng khoáng, “Yên tâm đi, khỏi lâu rồi.”


“Nhưng vẫn phải chú ý, đừng để có di chứng đấy.”

Mặt đường bị tuyết bao phủ, bánh xe lăn qua hơi trơn, Phan Đông Minh nhìn tình hình giao thông rồi khẽ cười: “Sao? Đau lòng cho anh à?”

Tạ Kiều cắn môi không hé răng, Phan Đông Minh cũng dần rơi vào trầm mặc, quai hàm căng cứng lên. Tạ Kiều biết đây là biểu hiện khi hắn tức giận, nhưng cô vờ như không thấy mà ngoảnh mặt nhìn ra cảnh trời tuyết ngoài cửa sổ.

Vào thành phố, nhiệt độ ấm dần lên, làn tuyết dày đã bắt đầu tan. Phan Đông Minh dần tăng tốc, thuần thục lái xe xuyên qua dòng xe cộ. Tay hắn không rời khỏi cần số, một bàn tay khác linh hoạt điều chỉnh vô lăng. Hắn vượt qua một chiếc xe khác, phía trước sắp có tín hiệu đèn đỏ nhưng hắn cũng không giảm tốc độ mà đạp thẳng vào chân ga, chiếc xe thể thao lao đi như mũi tên rời khỏi cung bắn. Tạ Kiều nhắm mắt, âm thầm nắm chặt tay lại.

Đến trước một nhà hàng sang trọng, Phan Đông Minh dừng xe lại, hờ hững nói: “Đến rồi, xuống xe đi.”

Có người mặc đồng phục bước đến mở cửa xe. Tạ Kiều theo sau Phan Đông Minh lên tầng hai. Cánh cửa của căn phòng vip ở một góc được mở ra. Từ trong, có một người đàn ông đeo kính bước ra, đó là người Tạ Kiều từng gặp lúc ở Tứ Xuyên, người đàn ông đó từng đặt phòng giúp cô. Cô không khống chế được sự căng thẳng, người này, chính là thân cận bên cạnh Phan Chấn Nam.

Người đàn ông gật đầu với Phan Đông Minh và chào: “Phan tiên sinh.”

Phan Đông Minh nói: “Đến sớm vậy?”

Người đàn ông trả lời: “Cũng mới đến thôi.”

Phan Đông Minh gật đầu rồi bước qua cửa.


Cô không biết người chờ ở bên trong có phải là Phan Chấn Nam hay không, nếu đúng thì không hiểu sao Phan Đông Minh lại đưa cô đi gặp anh trai hắn. Nhưng hiện tại, muốn lùi một bước cũng khó, cô đành phải bước vào.

Trong phòng quả nhiên là Phan Chấn Nam, chỉ một mình anh ta đang ngồi trên sofa lật một quyển tạp chí, vừa thấy họ bước vào liền đứng dậy, mỉm cười nói: “Mời anh ăn cơm mà còn đến muộn, không có thành ý gì cả.”

“Tại trên đường nhiều tuyết nên bị kẹt xe thôi.” Phan Đông Minh ôm vai Tạ Kiều, nắm tay cô và nói: “Đây là anh hai, hai người cũng từng gặp nhau rồi mà…Đến chào đi.”

Tạ Kiều có chút luống cuống, trong phòng bật điều hòa, cũng không biết có phải do nhiệt độ hơi cao hay không mà cô cảm thấy mặt nóng ran lên, cả người cũng hừng hực như chực toát mồ hôi. Phan Chấn Nam vẫn mỉm cười, không giống chút nào với vẻ lạnh lùng mà cô từng thấy lúc ở Tứ Xuyên. Nhớ đến lời Dương Quần từng nói, rằng anh ta còn lợi hại hơn Phan Đông Minh, bất giác cô cảm thấy rét run, ậm ừ lên tiếng: “Phan tiên sinh, chào anh.”

Phan Đông Minh không ngờ Tạ Kiều sẽ gọi là Phan tiên sinh, hắn vốn muốn cô gọi “anh hai” giống mình, bởi vậy có chút buồn bực mà nắm chặt lấy tay cô. Phan Chấn Nam có vẻ vừa lòng, cười sang sảng và gật đầu, rồi chỉ vào một bàn đầy những món ăn, nói: “Ngồi xuống đi đã.”

Phan Đông Minh giúp Tạ Kiều treo áo khoác rồi kéo cô ngồi xuống, nhìn đồng hồ và nói: “Sao chị dâu chưa đến? Không phải cũng kẹt xe đấy chứ?”

Phan Chấn Nam vẫn mỉm cười, “Chị dâu cậu vừa gọi điện cho anh nói là khó khăn lắm mới được cậu mời cơm, nhưng mà không có thành ý chút nào mà bắt cô ấy tự đến.”

Phan Đông Minh buồn cười, “Cũng không phải người ngoài, còn để ý chuyện đó nữa sao. Thôi được, để tỏ lòng thành, em sẽ đi đón, được chưa? Bây giờ chị ấy đang ở đâu?”

“Ở khu mua sắm Tây Đơn, nói là muốn chọn quà gặp mặt cho cô Tạ.”

Phan Đông Minh vừa nghe thấy thế liền nở nụ cười, Tây Đơn cũng không xa, hắn nói: “Có đôi khi chị dâu rất tinh tế đó nhé, được, em đi đón chị ấy.” Hắn đứng dậy, nghĩ gì đó liền nhỏ giọng nói với Tạ Kiều đang trầm mặc: “Đừng ngố thế chứ, nói chuyện với anh hai đi, anh sẽ về ngay.” Phan Đông Minh vừa đi, Phan Chấn Nam liền đứng dậy rót cho Tạ Kiều một tách trà rồi nói: “Cô Tạ, uống tách trà đi.” Tạ Kiều có chút bối rối, vội vàng nói cám ơn.


Phan Chấn Nam ngồi xuống, dường như đang đánh giá cô. Tạ Kiều không dám ngẩng đầu, ánh mắt chỉ nhìn xuống mũi giày. Thật ra Phan Chấn Nam không hề mang vẻ lạnh lùng thờ ơ, ngược lại là một vẻ tao nhã, thảnh thơi. Ánh mắt sau cặp kính không hề sắc nhọn mà thâm trầm như biển, cho một loại cảm giác mà người khác không thể che giấu được gì trước ánh nhìn của anh ta. Có điều, dáng vẻ an nhàn đó của anh ta lại khiến Tạ Kiều lo sợ. Sau một hồi trầm mặc, Phan Chấn Nam lấy điện thoại ra, gọi đến một dãy số. Tạ Kiều nghe thấy anh ta nói: “Em đang ở đâu đấy?…Đông Tử qua đón em…Không cần, không cần thiết đâu.”

Mí mắt Tạ Kiều khẽ giật, cô chỉ có thể im lặng lắng nghe. Phan Chấn Nam cúp điện thoại xong liền cười nói: “Cô Tạ, sao không uống nước đi?” Dường như hơi hoảng sợ, Tạ Kiều nuốt một ngụm nước, nhẹ giọng nói: “Tôi không khát lắm.”

Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Phan Chấn Nam, sau đó anh ta vỗ tay, cửa phòng liền được mở ra, người đàn ông đeo kính kia xuất hiện ở cửa. Phan Chấn Nam nói: “Thư ký Trần, mời người đó vào đây.”

Lúc này Tạ Kiều mới ngẩng đầu lên. Đứng trước cửa là một người đàn ông với đôi mắt trũng, nhưng chỉ đứng đó chứ không nói gì. Lập tức, sắc mặt Tạ Kiều tái đi.

Phan Chấn Nam nhìn chằm chằm như đang quan sát biểu hiện của Tạ Kiều, lại xua xua tay, người đàn ông kia biến mất như con rối gỗ.

Anh ta vẫn mang dáng vẻ tao nhã như trước, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, như cười như không, lại chợt hỏi: “Trương Vạn Phúc, cô Tạ biết chứ?”

Tạ Kiều lặng đi, hai tay nắm chặt lại, như thể phải mất rất nhiều sức mới nói được: “Đương nhiên, có biết ạ.”

Phan Chấn Nam rất hài lòng với câu trả lời của cô, gật đầu và nói: “Cô Tạ, cô rất thông minh, tôi thích sự thông minh của cô, không tốn sức, lại chẳng lòng vòng.”

Tạ Kiều không biết nên nói gì, chỉ có thể ngồi yên như con búp bê đá. Phan Chấn Nam nghĩ, thoạt nhìn cũng có vẻ đáng thương, khiến người ta cảm thấy không nỡ lòng, cô gái có dáng vẻ thế này, đúng là khiến đàn ông nảy sinh ý muốn bảo vệ, đáng tiếc, vào đúng thời điểm này lại gặp sai người.

“Hôm qua Đông Tử có gọi điện thoại cho tôi, nói là muốn tôi giúp hai người. Cô nói xem, tôi nên giúp hai người thế nào đây?”

Khó khăn lắm cô mới nói được: “Phan tiên sinh…có lẽ anh hiểu nhầm rồi…tôi, tôi có nỗi khổ tâm.”

“Nếu chỉ là hiểu nhầm thì không còn gì tốt hơn, nhưng tôi hiểu rõ tính nết Đông Tử, từ trước đến giờ nó làm việc gì cũng dựa vào sở thích của bản thân, có đôi khi hành xử hơi khác người. Nếu có ai khiến cô Tạ cảm thấy khó xử, không sao, cứ nói với tôi, tôi sẽ giải quyết giúp cô.”


“…Có chút, có chút rắc rối, tôi…”

Phan Chấn Nam cũng không hỏi là rắc rối gì mà chỉ nói: “Yên tâm, chuyện rắc rối cứ giao cho tôi, nếu cô Tạ vẫn còn có chỗ nào khó khăn, phương diện tiền bạc chẳng hạn, cứ nói ra, tôi có thể giải quyết giúp.”

Tạ Kiều cảm thấy trước mặt là một mảnh mơ hồ, cô cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng, đến khi các đốt ngón tay trắng bệch mới có thể lắc đầu.

“Cô Tạ, chuyện rắc rối của cô, tôi đảm bảo sẽ giải quyết dứt điểm cho cô trong vòng hai ngày, nhưng trước hết phải cần cô phối hợp. Trò khôi hài này tạm thời cho lắng xuống đi, đừng nhắc đến, được không?”

Mãi lâu sau, Tạ Kiều mới gật đầu. Phan Chấn Nam đứng dậy, khẽ mỉm cười, “Được rồi, tạm thời xin vắng mặt một lát.”

Phan Chấn Nam rời khỏi phòng, cánh cửa lại bị đóng vào. Trong phòng đột nhiên trở nên rất ngột ngạt khiến Tạ Kiều hơi khó thở. Cô quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông tuyết vẫn đang rơi xuống, cô còn nghe thấy tiếng nô đùa của lũ trẻ đang nghịch tuyết, cả tiếng xột xoạt của người đi đường giẫm lên lớp tuyết dày. Nhưng ngoài đó thật lạnh, chẳng lẽ họ không biết lạnh sao?

Phan Đông Minh nhanh chóng trở lại, trong tay cầm theo một cái hộp, lúc đưa cho Tạ Kiều có chút cụt hứng. Hắn lại nói với Phan Chấn Nam: “Bắt em đi một chuyến phí công rồi, văn phòng chị dâu gọi điện cho chị ấy, có việc gấp. Chẳng lẽ những người đó đều là người sắt, không cần ăn cơm sao?”

Phan Chấn Nam cười nói: “Chị dâu cậu quan tâm thế nào không phải là cậu không biết, cô ấy không đến được cũng không sao, anh thay mặt, cũng đói cả rồi, ăn cơm trước đi.”

Lúc này Phan Đông Minh mới nói với Tạ Kiều: “Mau mở ra xem, chị dâu tặng em cái gì?”

Tạ Kiều yên lặng mở hộp ra, là một chuỗi vòng cổ ngọc trai, mỗi viên ngọc đều rất to, ít phải bằng đầu ngón tay. Phan Đông Minh đương nhiên là người biết nhìn hàng tốt hay xấu, không khỏi cười, “Mắt nhìn của chị dâu tốt thật đấy. Thích không?”

Tạ Kiều gượng cười, gật đầu, “Thích.”

Bữa cơm này rất suôn sẻ. Hai anh em họ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, còn Tạ Kiều lại như bị tắc dạ dày, chỉ có thể máy móc gắp thức ăn đưa lên miệng, gượng gạo nhai rồi nuốt xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.