Nghiệt Oán Tóc Xanh

Chương 1: Mở quán bar


Đọc truyện Nghiệt Oán Tóc Xanh – Chương 1: Mở quán bar

“Tám rưỡi tối nay quán bar ma khai trương, kính mong quý
khách tới dự, các tiết mục khai trương nhất định sẽ không làm cho quý vị thất vọng, những người yếu bóng vía mời dẫn theo bác sĩ riêng”.

“Mong các hồn cổ đông đến sớm hơn để sắp xếp quán”.

Một cô gái đẹp ngồi xếp bằng trên ghế sofa, trước mặt là chiếc laptop đang mở, căn phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím. Cô duỗi người một cái rồi
tiện tay vớ lấy quả táo trên bàn cắn một miếng, tiếp đó nhấn phim Enter. Avatar trên QQ tối đi, cô đẩy chiếc laptop sang một bên, tiếp đó đứng
dậy tạo dáng bà chủ rồi cầm điện thoại trên bàn gọi điện cho Chung
Nguyên – người được cử đi làm cu li.

“Chung Nguyên à, cậu chậm chạp thật đấy, bảo cậu đi mua mấy cốc nước
giúp mình, thế mà đi hết tiêu cả buổi sáng”. Đầu dây bên kia vọng lại
giọng nói đầy ấm ức:

“Tô Di à, cậu cũng thật quá đáng, ngon lành ngồi nhà lên mạng, trong
khi bắt mình chạy ngược chạy xuôi giữa trời nắng gắt thế này, lại còn mở miệng trách với cả móc. Cái quán bar giẻ rách của cậu, thuê ở chỗ hẻo
lánh, lại còn bày vẽ góp vốn trên mạng, chỉ có một giám đốc, còn một
mình mình phải kiêm tất từ nhân viên phục vụ, nhân viên vệ sinh, bảo vệ, đến việc chạy bàn, thế mà cậu còn không thấy xấu hổ lại giở giọng chủ
tịch hội đồng quản trị với mình”.

Tô Di bực bội vứt máy điện thoại đi, tiếp đó đạp mạnh con gấu bông trên sofa, vừa đạp vừa rủa:

“Chung Nguyên chết tiệt, điệu bộ rõ đàn bà vậy mà lại là đàn ông kia đấy!”.

Tô Di và Chung Nguyên đúng là một cặp oan gia, nghe nói hồi mới biết
đi hai người vì tranh nhau một quả quýt mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu,
nói ra cũng lạ, tuy bao nhiêu năm nay hai người luôn đấu khẩu như vậy
nhưng vẫn luôn ở bên nhau. Tới giờ đến cả việc gây dựng cái quán bar này Chung Nguyên cũng là người góp sức nhiều nhất.

Tô Di quyết định không tức nữa, dù gì hiện giờ mình cũng đã là một bà chủ quán bar rồi, ngoài các lí do quán bar đúng là hơi kém một chút,
nhìn không được đẹp lắm, địa thế hơi xa, trang trí có chút đơn giản ra;
thì cũng chẳng có chỗ nào không hoàn hảo cả. Bởi trước đây cô chỉ là một người làm công nghèo, lương ba cọc ba đồng, dù gì có sự nghiệp của
riêng mình cũng hơn đứt không có, ngày ngày làm công cho người ta cũng
chẳng có tiền đồ gì.

Tô Di vừa gửi lời mời lên diễn đàn trên mạng, từ nhỏ cô đã thích diễn đàn kinh dị, cô là một fan nhiệt thành hâm mộ truyện, phim kinh dị. Sở
thích lớn nhất của cô là xem phim kinh dị, đọc tiểu thuyết kinh dị, với
cô chẳng có chuyện gì có thể khoái hơn việc dọa cho mình sởn gai ốc cả.

Có điều Chung Nguyên nói rằng một điều tra khoa học đã kết luận phái
nữ đọc tiểu thuyết kinh dị dễ đạt được khoái cảm đọc, cảm giác đó giống
hệt với khoái cảm trong tình dục vậy.

Chung Nguyên nói thật về kết quả điều tra đổi lại bằng một trận đánh
của Tô Di, nhưng cô nàng vẫn cứ lên diễn đàn kinh dị như thường. Trong
thành phố này có một diễn đàn kinh dị nổi tiếng, Tô Di ở trong diễn đàn
đó đã trở thành một nhân vật có vai vế, thường được rất nhiều người hâm
mộ yêu cầu được gặp mặt cô. Mạng đôi khi cũng là hiện thực của con

người. một ngày kia Tô Di đột nhiên hăng máu muốn mở một quán bar ở
thành phố này với cái tên “Quán bar ma”, quán được bày biện theo kiểu âm u kinh dị để thu hút khách, đồng thời cũng tiện để các bạn trên mạng tụ tập.

Ðề nghị của cô nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người trên diễn đàn, một vài bạn đã hợp tác cùng cô. Mọi người cũng tìm địa điểm, trang trí, người có tiền góp tiền, người có sức góp sức, đều cố gắng hết sức vì
quán bar ma trong mộng của mình.

Chả thế mà sau hơn hai tháng bận rộn, hôm nay chính là ngày khai
trương quán bar ma. Trong lòng Tô Di phấn khích lắm, cô gửi lời mời lên
diễn đàn nhằm lôi kéo bạn bè trên mạng, gọi điện khắp nơi tìm bạn bè tới dự với mục đích khiến buổi lễ khai trương trở nên hoành tráng.

Tô Di kì công hóa trang thành mặt quỷ, phấn trát dầy cộp, môi tô đỏ
chót, lại mở tủ quần áo, lấy chiếc váy trắng đã chuẩn bị từ lâu ra mặc.
Hôm nay cô là vai chính, nếu không nổi bật làm sao có thể gọi là lễ khai trương may mắn chứ.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Tô Di khẽ cười chạy xuống dưới nhà
chuẩn bị gọi taxi đến quán bar. Không ngờ mấy gã lái taxi vừa nhìn thấy
cô thì đều đi đường vòng hoặc giả vờ không nhìn thấy, cô chờ rất lâu mà
vẫn không có chiếc xe nào dừng lại. Tô Di tỉnh ngộ, thì ra khuôn mặt hóa trang ma quái này của cô dọa hết hồn hết vía người ta rồi.

Tô Di đành phải đẩy chiếc xe đạp của mình ra, vừa hậm hực đạp xe, vừa chửi mấy tay lái taxi nhát như thỏ đế kia:

“Ban ngày ban mặt thế này mà còn sợ gì không biết nữa, người ta đâu có ăn thịt người chứ”.

Cô phóng xe vù vù, may mà đường tới quán bar cũng heo hút, cả chặng
đường không khiến bọn tìm hoa ghẹo liễu sợ hết hồn, cũng không làm cho
các bạn nhỏ sợ hãi. Tô Di hoàn toàn không có ý mở quán bar cho vùng hẻo
lánh này thêm náo nhiệt, chỉ là giá thuê mặt bằng ở đây quả thực rất rẻ.

Từ xa Tô Di đã nhìn thấy dòng chữ “Quán bar ma” màu đen mình thiết kế phát ra ánh tối dưới ánh mặt trời, đúng là có chút kinh dị. Bởi vì chủ
đề của quán bar là ma, cho nên hôm nay cô mời phần lớn các bạn trong
diễn đàn kinh dị tới.

Khách mời đã đứng chờ hết ở đầu đường, họ mặc những bộ quần áo kì
quái. Nhìn thấy Tô Di mặc váy trắng bay phấp phới cưỡi xe đạp đi tới,
tất cả cùng phá lên cười: “Ma nữ, năm nay không thịnh hành bay sao?”.

“Tô Di đại nhân, dùng loại công cụ này em cũng có thể chuyển dịch thời gian, không gian sao?”.

“Cá tính đấy, không hổ danh là đệ nhất tài nữ của diễn đàn kinh dị”.

Các giọng nói không ngừng vọng tới tai Tô Di, cô chậm rãi dựng xe rồi nhẹ nhàng đi vào giữa đám người, khẽ nói:

“Mọi người đang nói ai thế?”.

Giọng nói đó sắc lạnh, mang vẻ khó chịu rất khó miêu tả, lông mày và
mắt giống hệt với một kép hát nổi tiếng thời xưa, khác hẳn với phong
thái thường ngày của cô.


“Tô Di, cậu giả vờ gì vậy?”.

Chung Nguyên vác cái chổi bước tới, kéo tay cô đi.

Bàn tay lạnh lẽo khó tả.

Nhưng Tô Di lại ngẩng đầu, quắc mắt nhìn cậu ta rồi rụt tay lại nói:

“Bỏ tay ra, cậu là ai mà dám chạm vào tay bản cô nương hả?”.

Giọng nói rất đanh khiến mọi người xung quanh ngây ra, có phải Tô Di mặc áo ma nên đã dính phải thứ gì không sạch sẽ?

Chẳng còn ai dám chế giễu Tô Di nữa, Chung Nguyên lại chẳng lấy làm
lạ với sự bất thường của cô, quật mấy cán chổi vào mông cô nói:

“Vào đi, lại còn làm tiểu thư cơ đấy, cậu lừa được người khác chứ sao qua mặt được mình?”.

Tô Di quay người lại, có cảm giác ánh mắt phẫn nộ của cô như xuyên
thấu tim anh, tiếp đó vạch mười đầu ngón tay lên mặt anh. Chung Nguyên
khẽ cười, liền sau đó Tô Di cướp cái chổi trong tay anh vừa đánh vừa nổi giận đùng đùng:

“Mình đã phải luyện mấy đoạn lời thoại này không biết bao nhiêu lần,
tại sao cậu luôn làm khó mình vậy? Tới lúc này rồi mà vẫn còn gây sự với mình, hại mình chẳng còn chút tâm trạng nào nữa”.

Khách mời xung quanh vui vẻ nhìn cảnh tượng này, họ tranh nhau khen
chỉ có Tô Di mới có thể đóng giả giống nhất, quả nhiên là những lời nịnh hót của đám bạn ma cấp cao thủ.

Cười đùa vui vẻ xong, mọi người đều đi về phía quán bar, chỉ có Chung Nguyên đẩy xe đạp. Anh cảm thấy chiếc xe nặng trình trịch, cứ như thể
trên xe có người đang ngồi khiến anh mệt rũ rượi.

Chung Nguyên vừa cười vừa lắc đầu nghĩ thầm cô bạn Tô Di này đến cả xe đạp cũng chọn loại nặng trịch thế này, đúng là ngốc quá!

Không khí trong quán bar hơi âm u, mặc dù lúc này đang là ban ngày
nhưng không có bất kì một ánh nắng nào lọt vào đây được. Hội trường
không lớn, các bàn được bố trí ở những góc tối, duy nhất có chút ánh
sáng mờ ảo ở quầy bar. Cảnh sắc ma quái, âm nhạc rùng rợn khiến những
người ngồi ở đây đều có cảm giác giống như đã tới địa ngục, không giống
như ở trên nhân gian nữa. Quán bar không bày các đạo cụ kinh dị như xác
ướp hay đầu lâu người, chỉ có bóng tối, bóng tối khiến người ta có thể
mặc sức tưởng tượng. Tô Di kiên định, chỉ có tưởng tượng mới là kinh dị
thực sự.

Đám bạn ma vô cũng hài lòng về cách bài trí của quán, mọi người muốn
hù dọa nhau nên chốc chốc lại vỗ vai người ngồi bên trong bóng tối.
Chung Nguyên không dọa ai, anh vừa bưng rượu vừa nhìn mọi người nghịch
ngợm.


Dưới ánh đèn của quầy bar, Tô Di quả thật có khí chất của ma nữ.
Chung Nguyên lặng lẽ nhìn cô, đột nhiên anh cảm thấy có ai đó vỗ vai
mình, có thể là ai đó trêu anh. Nhưng bàn tay lạnh lẽo ấy cứ đặt trên
vai khiến anh cảm giác sự buốt giá đó xuyên qua lớp quần áo truyền vào
người anh. Chung Nguyên thầm nghĩ lẽ nào điều hòa để nhiệt độ hơi thấp,
làm gì có tay ai lạnh thế này chứ. Anh quay lại nhìn thấy đằng sau mình
là một bóng người mờ ảo đang vẫy tay với anh, trong bóng tối nhìn không
thật lắm, anh cũng vẫy vẫy tay với bóng người đó.

Một cô gái xinh đẹp tóc dài đưa mắt về phía anh nói:

“Anh chàng đẹp trai, chẳng có việc gì sao lại vẫy tay thế?”.

“Vừa rồi có người vỗ vai trêu tôi!”.

“Ha ha, đừng đùa nữa, vừa rồi làm gì có người nào đâu!”.

Tim Chung Nguyên đập loạn xạ, anh đưa mắt tìm bóng người đó, nhưng nó đã hoàn toàn ẩn vào bóng tối không còn thấy gì nữa.

Chung Nguyên thấy bất an, anh khẽ kể cho Tô Di việc này, nhưng Tô Di
quá bận, lúc giả vờ làm Sadako[1] lúc lại giả đóng làm Tiểu Thiện[2] đôi khi lại giả làm diễn viên không chuyên đóng sát thủ thây ma khiến mọi
người vô cùng phấn khích.

[1]. Sadako là nhân vật kinh dị nổi tiếng trong bộ phim Vòng tròn
định mệnh (The ring) của Nhật Bản với mái tóc dài che kín mặt rất đáng
sợ.

[2]. Tiểu Thiện hay còn gọi là Tiểu Sảnh là tên một nhân vật trong tác phẩm Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh.

Trong tiếng ồn, có ai đó đề nghị chơi trò ảo thuật, đây quả thực là ý kiến hay để khuấy động không khí.

Tô Di vội vàng bê chiếc bàn ra, lại mời một vài người bạn tới giúp.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Tô Di liền đưa mắt ra hiệu cho Chung
Nguyên, Chung Nguyên biết ngay cô nàng mê tiền này lại sắp sửa lừa người ta đây.

Chung Nguyên yêu cầu tắt hết đèn đóm, trong giây lát quán bar ma tối
om, Chung Nguyên bắt đầu thắp nến trên bàn. Tổng cộng anh thắp mười ngọn nến, nhưng bỏ ngọn nến ở giữa không thắp, chờ đợi các linh hồn phiêu
bạt tới trú ngụ.

Giữa bàn tròn đặt một bát nước, nước sóng sánh đồng nghĩa với sự gần
kề với linh hồn. Chỉ có Chung Nguyên và Tô Di biết, những thứ này thực
ra đều là lừa bịp, sóng nước là do dưới bàn tròn có gắn một thiết bị
ngầm có thể lắc mặt bàn, tất cả mọi người đều không nhìn thấy. Chung
Nguyên đã luyện tập rất lâu cho màn trò chơi tâm linh xem ra rất thần bí này, trò này giống như ảo thuật cần phải phối hợp chặt chẽ với Tô Di.

Khách nghiêm chỉnh ngồi vào chỗ, tất cả ánh mắt đều dồn vào chiếc bàn tròn đó. Chung Nguyên thấy nét mặt nghiêm túc của mọi người bất giác
muốn cười, đây đúng là trò trẻ con!

Mọi người tay nắm tay thành một vòng tròn, tiếp đó đọc theo yêu cầu của Tô Di: “Mời ra đi! Mời ra đi!”.

Lúc Chung Nguyên chuẩn bị giơ chân đá công tắc ngầm để nước nổi sóng, bỗng nghe thấy một tiếng thở dài của một phụ nữ. Tiếng thở dài đó tuy
nhẹ nhưng vẫn vọng tới tai anh. Tiếng thở dài đó chất chứa nỗi đau khổ,
bi thương vô hạn.


Chung Nguyên cảm thấy sau lưng lành lạnh, da đầu tê đi. Đúng lúc này
sóng nước bỗng trào lên, Tô Di không biết tình hình nhìn Chung Nguyên
trách móc, cô lấy làm lạ không hiểu tại sao Chung Nguyên không phối hợp
với cô.

Chung Nguyên nhìn ánh mắt trách móc của Tô Di, lòng anh càng hoảng
loạn hơn, chỉ có mình anh biết bản thân mình không hề động vào công tắc
ngầm. Anh kinh hãi đứng bật dậy, chiếc bàn lay động, nét mặt dưới ánh
nến càng trở nên hoảng hốt.

Những vị khách xung quanh dường như giật mình tỉnh giấc, im lặng mội
hồi rồi tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Họ bắt đầu hoan hô, như show ca
nhạc của minh tinh vậy. Mọi người tới đây chẳng phải là vì ham muốn sự
vui vẻ đó sao? Màn trình diễn vừa rồi đúng như mong muốn của họ.

Sóng nước bỗng lặng lại như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, Chung
Nguyên hậm hực nhìn cái bát đầy nước màu trắng kia, vệt nước còn loang
lổ khắp nơi.

Anh hiểu rõ hơn ai hết, nếu nước chiêu hồn sánh ra ngoài, thì sẽ có oan hồn ở lại.

Các vị khách còn ồn ào rất lâu mới chịu ra về, Tô Di cầm một xấp tiền cười ha hả dưới ánh đèn ở trung tâm quán bar, Chung Nguyên vừa dọn dẹp
vệ sinh vừa nhìn bộ dạng điên loạn của cô lầm bầm một mình: “Thực sự cô
ấy nên lấy họ Tiền mới phải”.

Hai việc vui nhất trong cuộc đời Tô Di: Một là mắng Chung Nguyên, hai là làm bà chủ.

Hôm nay cả hai điều này đều xảy đến với cô, sao cô lại có thể không
thấy đã chứ? Chỉ thấy cô ngồi xếp bằng trên sofa trong quán, khẽ ngân
nga bài hát Côn nhị khúc của Châu Kiệt Luân, tiếp đó vớ lấy chiếc điện
thoại làm máy tính, nhấn nháo nhào khiến người khác nhìn vào hoa cả mắt. Chung Nguyên đứng ở bên cạnh ức lắm mà không dám nói gì.

Đột nhiên Tô Di nghiêng đầu, tạo dáng vẻ bà chủ chính hiệu chỉ vào đầu Chung Nguyên nghiêm giọng nói:

“Hiện giờ mình đã là bà chủ của cậu, cậu là người làm công cho mình, hì hì, mau bưng cho bà chủ cốc trà đi!”.

Chung Nguyên tức điên cự lại:

“Cậu có bị làm sao không vậy, cậu thực sự cho mình là bà chủ sao!”.

Tô Di tức tối vớ lấy quả táo định ném về phía cậu bạn.

Đúng lúc hai người bắt đầu trêu đùa nhau, Tô Di bỗng cảm thấy có gì
bất ổn, dường như có một ánh mắt đang dõi theo cô. Cô quay lại thì thấy
một người đàn ông đang ngồi ở trước bàn trong ánh đèn mờ ảo. Ánh mắt đó
giống như ánh sáng lập lòe của đom đóm rọi vào lưng cô, thần thái người
này nhìn cô lại không giống với những gã đàn ông háo sắc cợt nhả bình
thường, ánh mắt của anh ta u buồn mà chất chứa tình cảm.

Đây chắc hẳn là vị khách cuối cũng, tại sao anh ta vẫn chưa về nhỉ?
Không hiểu có tâm sự gì? Cô chú ý thêm một lúc nữa thì thấy người khách
đó đứng dậy ra về. Anh ta khẽ vịn vào cửa quán bar, động tác vô cùng dịu dàng, hành động ấy phản chiếu qua ánh trăng trong sáng giống như một cô gái vô cùng yểu điệu đang lau bàn trang điểm yêu quý của mình vậy. Tô
Di bất giác ngây người.

Bên ngoài quán bar, ánh trăng như dát bạc lên mặt đất, Tô Di thấy tâm trạng thư thái vô cùng, hôm nay quả thực là một đêm tuyệt đẹp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.