Nghiệt Duyên

Chương 27: Triền miên (H)


Đọc truyện Nghiệt Duyên – Chương 27: Triền miên (H)

Hai tiếng “Vũ ca” thật sự là động đến đáy tim Đào Văn Vũ.

Năm xưa, hai tiếng này cất lên thì dù có bị phụ hoàng từ bỏ, có bị mẫu hậu ghẻ lạnh hắn cũng vui lòng. Hôm nay, tiếng gọi này lại lần nữa làm trái tim hắn run lên từng hồi. Bàn tay hắn vô thức rờ tới nút thắt trói quặp tay Chiêu Lan, làm hai mắt đen lay láy của Chiêu Lan sáng lên không ít!

Nhưng sau đó nửa gương mặt trái đeo mặt nạ bạc sáng loáng kê sát xuống mặt Chiêu Lan làm cho đôi mắt Chiêu Lan không khỏi dấy lên lo sợ…

-Vũ …

Chưa kịp nói thì hắn đã áp người xuống hôn nàng một nụ hôn thật sâu. Cái lưỡi dài không ngừng tìm kiếm dòng mật trong mát mang hương bạc hà từ miệng ai làm cho dòng dịch này cứ thi nhau trào ra từng dòng từng dòng.

Thấy đáy mắt nàng long lanh như chực rơi lệ tay hắn lại không nhịn được đưa lên véo cái má trắng mịn đang đỏ hồng không biết vì e thẹn hay tức giận.

-Lan Lan của ta thật sự đáng yêu. Nhưng ta thả nàng ra thì nàng lại giở quẻ ta sẽ làm sao giải quyết?! Hửm?!

Nói rồi hắn nhìn xuống hạ bộ của mình đang căng cứng lên mà cười, còn MaiChiêu Lan nàng chỉ muốn đấm nát gương mặt đểu giả ấy.


-Nhưng Lan Lan sợ lắm, Vũ ca tha cho Lan Lan một lần được không?! Cho muội ít thời gian đi mà, Vũ ca ca…

Nói xong, nàng không ngừng uốn éo vòng eo làm yết hầu hắn không ngừng lay chuyển.

-… Lan Lan hứa sẽ không có giở trò gì đâu mà, Vũ ca!

Hai tiếng “Vũ ca” ngân dài bằng cái giọng thỏ thẻ làm cho hắn khẽ lung lay tâm hồn. Nhưng hắn chỉ cười khẽ, đặt nửa gương mặt bên trái của mình xuống sát mặt Chiêu Lan, làm cho hơi lạnh của bạc như lây sang người dưới thân: “Ta sẽ thả muội ra, nhưng xong chuyện cái đã!”

Vừa nói tay hắn đã lần xuống dưới ấn cậu nhỏ vào bên trong âm huyệt từ lúc nào!

Đau! Đau quá! Đau như bị xé rách, cảm giác này làm cho cả người nàng đều đồng loạt run lên một trận!

Đào Văn Vũ như cảm nhận được điều đó qua sự thít chặt của cửa mình nàng. Nhưng quan tâm hơn với hắn lúc này là cảm giác sướng khoái khó tả! Hắn đã vào rồi! Mai Chiêu Lan đã chính thức là người của hắn! Hắn chỉ muốn xé đôi nàng ra thôi, đó là ý nghĩ của hắn lúc này!

Ý nghĩ thôi thúc hành động nên lúc này hắn chỉ biết ghì chặt vòng eo của nàng mà ra vào theo tốc độ.


-Ah… Ah… Đau… Từ… Chậm… Vũ… Vũ…Ưm

Lúc này, Mai Chiêu Lan chỉ cảm thấy đau, cảm giác thốn nơi âm hộ chẳng khác gì lần đầu Thượng Quan Nam Dương làm vậy. Đã vậy, tên cầm thú trên người nàng lúc này cũng chẳng khác gì tên điên!

gậy th*t của hắn thì trương to đến mức nàng nghĩ chắc bản thân sẽ bị hắn xé ra làm đôi, đã vậy còn ra vào với tốc độ nhanh làm cho mật dịch của nàng chảy ra cũng chẳng hề giảm đau tý nào mà chỉ nghe những âm thanh “chạch! Chạch!” nghe đỏ mặt tía cả tai. Môi hắn thì đè ép môi nàng đến phát đau, chỉ cần nàng có ý phản kháng cắn hắn một cái thì hắn sẽ không nói gì mà dùng một tay đang bận xoa nắn nhũ hoa thọc sâu vào đến cuống họng nàng! Đến khi nàng muốn nôn khan hắn mới vừa lòng tha cho! Nên nàng phải học khôn, đã đau điếng dưới thân không cần chọc hắn làm đau luôn nơi cửa miệng. Nhưng nếu nàng hùa theo cùng trao đổi môi lưỡi thì động tác của hắn sẽ dịu lại, còn có chút gì của sự thương tiếc.

Đôi nhũ hoa đầy đặn của nàng bị hắn nhấn vào hai quả ô mai phía trên đến phát hồng, đôi khi hắn tạm buông tha cho đôi môi nàng mà quay xuống chào hỏi thân mật với hai bé thỏ, làm phát ra âm thanh “chậc!chậc!”

Chán chê tư thế cũ, hắn lật người nàng lại mà giao cấu với nàng từ phía sau. Hai tay bị trói quặt lại vẫn đang trong tư thế nắm chặt lại như thể hiện sự kiềm chế của chủ nhân!

Bốp! Bốp!

Hắn phát liên tục hai phát vào bờ mông tròn đang nâng cao lên làm cho chúng hiện lên hai tảng màu hồng trên làn da trắng nõn, đôi môi nhỏ không tự chủ được mà kêu lên: “…Đau… Ưm”

Cái đau này chưa dứt thì cái đau khác đã đến! Hắn không ngần ngại mà lao thẳng vào từ phía sau làm cho nàng rên lên từng tiếng: “Ah… Ah… Ah…” đứt quãng.
Vừa làm việc, hắn vừa ôm nàng từ phía sau, một tay vén mái tóc xõa ra rối tung, một tay không quên dò xuống bóp chặt hai trái đào.


Nàng sợ, nàng sợ sự thô bạo của tên này, hắn đối với nàng lúc mạnh lúc nhẹ làm hồn vía nàng thật sự đã trôi theo từng động tác của hắn.

Hắn dùng tay kéo mạnh mái tóc rối của nàng làm cho nàng phải quay mặt sang nhìn hắn, nhìn hắn đang trong cơ thể của nàng không ngừng ra rồi vào, nhìn hắn đang tàn phá đến mức chúng rỉ ra tí lạc hồng. Nhìn đi, hắn đã trả thù được nàng rồi! Nhiêu đây của nàng thì đã là gì so với những gì hắn đã trải qua! Nàng đáng bị như vậy, phải nàng ngoan ngoãn ngâm nga vài tiếng hay là rên lên khen ngợi, cổ vũ hắn thì hắn đã không hành hạ nàng nhiều như vậy. Nhưng đây là do nàng, đã là phụ nữ từng trải mà vẫn không muốn lấy lòng hắn, vậy đừng trách hắn thô lỗ!
Thay vì những tiếng rên động tình thường càng về sau càng lớn thì đằng này càng về sau lúc hắn càng nhanh lên nàng vẫn ậm ừ trong miệng : “Ưm… Ưm… Hự…”

-Ah…Ta ra đây!

Hắn gầm một tiếng rồi phóng tất cả vào bên trong cơ thể Mai Chiêu Lan! Nhìn thấy người dưới thân không hề như mình nhuộm đầy tình dục làm cho Đào Văn Vũ cảm thấy tức giận một cách khó hiểu.

Hắn lại phát hai cái: “Bốp! Bốp!” vào bờ mông trắng nõn vẫn đang nghênh lên – giữ nguyên tư thế hắn ra vào lúc nãy cho hả giận. Nhưng lần này, đáp lại hắn là sự không cam tâm! Vì nàng không hề kêu lên đau một tiếng! Hay tại lực đạo hắn vẫn còn quá nhẹ! Hắn xoay mạnh nàng lại mới hay Chiêu Lan đã ngất tự lúc nào!
Lúc này, hắn mới nhìn kỹ “kiệt tác” của bản thân, người con gái hắn yêu thương nãy giờ gương mặt trắng tát. Đôi môi từ hồng cũng đã trắng từ lúc nào, đã vậy những vết son môi cũng loang ra trông có vài phần thảm hại. Bầu ngực sữa vẫn đung đưa theo cơ thể chủ nhân nhưng trên đó không chỉ có hai viên ô mai đang ngênh lên mà còn có cả vết bầm do hắn ngậm cắn ba nãy.

Thảm nhất vẫn là nơi rừng rậm kia, ướt đẫm một mảng do mồ hôi, còn từ lỗ nhỏ thì không ngừng chảy ra chất dịch trắng đục mà còn kéo theo ít tơ máu sềnh sệt, bao nhiêu đó đã đủ chứng tỏ chủ nhân của nó đã chịu bao nhiêu ủy khuất lần này!

-Tại sao?! Tại sao nơi này lại đau như vậy?!

Vừa nói, Đào Văn Vũ một tay đặt nhẹ lên ngực trái của bản thân.


Hắn hận nàng, nhưng cũng yêu nàng. Dường như tình yêu lớn hơn hận thù, hắn cảm nhận được nhưng lại không chấp nhận được!

Hắn để Chiêu Lan nằm lại trên long sàn, vuốt nhẹ mái tóc mồ hôi ướt sủng, vuốt lại đôi môi rơm rớm máu vẫn một mực lặng im. Và điều hắn không thể quên là thả đôi tay bị trói suốt nãy giờ của nàng ra!

Nhìn đôi tay nhỏ đến lúc ngất đi vẫn dùng móng tâm bấm sâu vào thịt để đừng phải buông lỏng ra hắn không khỏi tặc lưỡi:

-Năm đó, nàng vẫn mạnh mẽ như vậy! Mạnh mẽ lừa gạt ta, mạnh mẽ đẩy ta vào con đường máu tanh…

Vừa nói, hắn vừa lột chiếc mặt nạ ra! Thì ra sau chiếc mặt nạ là một nửa gương mặt đáng sợ như vậy!

Hắn ôm nàng vào lòng! Trời cao khéo se duyên thật! Từ ngày nàng nghĩa hiệp bênh vực hắn khỏi tay đám vương tử thì hắn đã biết “thích” là gì! Ngày ngày theo nàng, luôn tìm cách ở bên nàng dù không ngừng bị ức hiếp! Nhưng sao Mai Chiêu Lan, sao nàng nhẫn tâm vậy! Không thương nàng cũng nên nghĩ chút tình, chớ có lý đâu nàng lại tuyệt tình như vậy! Nàng hại hắn mất nửa khuôn mặt, hại hắn mất đi sự thuần khiết năm nào… Nhưng hắn lại không thể buông tay nàng được!
Hắn biết, ban nãy nàng là hạ mình, là van xin hắn tha cho nàng, nhưng hắn làm không được! Hắn chấp nhận nàng hận hắn nhưng không chấp nhận nàng xa hắn!
Nếu định mệnh đã làm cho hắn và nàng thù hận lẫn nhau, vậy thì hãy để cả hai cùng giày vò nhau hết kiếp này đi!

Hắn xoa nhẹ đôi tay trắng bệt do bị trói siết của ai sau đó để nàng nằm im lại trên long sàn, càng không quên dùng chiếc chăn mỏng đắp lại cho thân thể không một mảnh vải kia. Hay nói đúng hơn là nửa che nửa hở kia!

Hắn khoát lại áo cho bản thân rồilại quay về áng thư và thắp lên ngọn nến mờ mờ ảo ảo…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.