Đọc truyện Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư! – Chương 17
Nhện quỷ mặt người sống lâu như vậy còn chưa từng ăn mệt thế này.
Thấy hai kẻ kia không chú ý đến mình, mắt nó lóe lên, vừa định động chút tâm tư liền thấy tên hắc y liếc nó.
Rõ ràng tu vi của nam nhân bạch y cao hơn nhưng không biết vì sao nó đột nhiên lại có cảm giác sợ người mặc hắc y hơn.
Dưới sự đe dọa của Phong Hề Hành, nó không dám rục rịch nữa, hắn mới yên tâm nhìn Lâm Sơ Vân: ” Sư tôn muốn nói gì sao? ”
Lâm Sơ Vân ngẩn ra, nhìn Nhện Yêu một chút, mím môi, nhỏ giọng: ” Này…!Lỡ như chút nữa chúng ta đưa trứng cho nó, nó lập tức trở mặt thì phải làm sao bây giờ? ”
Phong Hề Hành cười cười: ” Sư tôn yên tâm.
Đồ nhi còn ở đây ”
Bởi vì có ngươi nên ta mới không yên lòng đó! Ngươi là kẻ gây họa nhiều nhất còn không tự biết!??
Lâm Sơ Vân trầm mặt một lúc, cuối cùng chấp nhận lùi bước thỏa hiệp: ” Muốn làm gì thì làm đi ”
Cùng lắm hắn gây họa thì y tới giải quyết, bản thân cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, dù bây giờ linh lực không đủ, cơ thể còn chưa thích ứng lắm, nhưng đánh một con yêu thú mới Hóa Đan thì hẳn không có vấn đề.
Hy vọng lúc đó Chúc Viêm tới sớm chút, Lâm Sơ Vân nhìn lên trời, nắm thật chặt Thanh Mộc Kiếm trong tay.
Phong Hề Hành thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt Lâm Sơ Vân, hơi thở dài, nhịn không được mở miệng: ” Sư tôn có thể thử tin tưởng đồ nhi một lần ”
Nói thế nào thì kiếp trước hắn cũng là ma chủ, dù hiện tại ma khí bị áp chế, thoạt nhìn chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường thì hắn cũng không thật sự yếu như thế.
Lâm Sơ Vân ngẩn ra, còn chưa kịp mở miệng, bầy yêu thú bên kia đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
” Nhân loại…! ” Chân nhện trên đất đẩy tới đẩy lui, ánh mắt hung ác nhìn Phong Hề Hành: ” Đem trứng…!Giao ra đây…!”
Phong Hề Hành nghe vậy liền lấy trứng chơi tung hứng, nhìn thấy hắn làm vậy, Thư Chu càng tức giận, nhện đực xung quanh không dám tiến tới, run bần bật tránh xa ra.
Ngoài dự kiến của Lâm Sơ Vân, Phong Hề Hành vẫn chưa đưa ra yêu cầu gì quá mức, chỉ kêu Thư Chu đưa một ít tơ nhện.
Nó không do dự liền phun tơ ra, tơ nhện rơi xuống đất, co lại thành một quả cầu màu tím đen.
Lâm Sơ Vân nhìn nhìn, đột nhiên thấy hơi giống cuộn len.
May mà bây giờ không phải mèo, khóe miệng y giật giật, nếu không đã không nhịn được mà nhảy tới, sau đó lại bị tiểu đồ đệ nhéo cổ.
Vậy thì quá mất mặt!!!
” Cho ngươi…!Trứng…!Buông…!” Thư Chu gắt gao nhìn chằm chằm Phong Hề Hành.
” Được thôi ” Phong Hề Hành vừa đi một bước liền bị Lâm Sơ Vân túm lại.
Lâm Sơ Vân nhìn nó, chần chờ nói: ” Hay là để vi sư đi cho ”
Phong Hề Hành nhìn chằm chằm người phía sau một lúc lâu, ý cười trong mắt càng sâu hơn, hắn cong lưng, cho đến lúc này Lâm Sơ Vân mới ý thức được, mình vậy mà lùn hơn tiểu đồ đệ, nhỏ giọng thủ thỉ vào tai y: ” Sư tôn quên rồi sao? Sư tôn nói muốn để đồ nhi rèn luyện nhiều chút ”
Ares ( chủ nhà chỉ đăng trên Wattpad và Wp aresofbattle.wordpress.com)
Lâm Sơ Vân mờ mịt chớp mắt, cơ mà bây giờ y không thể đi tra xét ký ức của nguyên chủ được, hơn nữa lời này giống như tên kia có thể nói được.
Ngẫm nghĩ một lát, y đành không tình nguyện gật đầu, dùng linh lực tạo một lớp bảo vệ xung quanh Phong Hề Hành rồi mới lùi lại: “ Ta không quên.
Ngươi chú ý chút ”
Phong Hề Hành nhìn lớp phòng hộ đang bảo vệ mình, ánh mắt càng thêm tăm tối.
Hắn nhìn Lâm Sơ Vân thật sâu rồi mới quay đầu chậm rãi đi đến ” cuộn len ” bên kia.
Lâm Sơ Vân như muốn ngừng thở, Thanh Mộc Kiếm trong tay vì linh lực mà hơi chấn động.
Thư Chu bên kia cũng không dám động, ánh mắt càng thêm ác độc nhìn Phong Hề Hành và quả trứng trong tay hắn.
Thậm chí đã không thèm che dấu sát ý nữa.
Lâm Sơ Vân cảnh giác lên, y muốn đem Phong Hề Hành chạy ngay lập tức, rồi lại nghĩ về lời hắn nói.
Đúng vậy.
Trong Lôi động tuy rằng nguy cơ tứ phía nhưng chỉ là động phủ đơn giản nhất, yêu thú bên trong đều nằm trong phạm vi các đệ tử Kim Đan kỳ giải quyết được.
Nếu mình cứ bảo hộ Phong Hề Hành, vậy mục đích để tiểu đồ đệ tới đây rèn luyện hoàn toàn uổng phí.
Phong Hề Hành phải nhanh chóng trưởng thành mới có thể chống đỡ được dàn hậu cung của Bạch Lăng.
Nghĩ xong, Lâm Sơ Vân chỉ có thể nán lại, thôi vậy, đợi đến khi hắn thật sự gặp nguy hiểm thì mình ra tay.
Bên kia, trứng nhện được khối băng trước mặt Phong Hề Hành bao lấy, thiếu chút nữa là rơi xuống.
Mắt Thư Chu dán chặt vào quả trứng, khi thấy trứng lăn xuống liền nhanh chóng xông tới, tơ nhện trong miệng ngăn cản Phong Hề Hành không cho hắn thoát thân.
Lâm Sơ Vân càng dùng sức nắm chặt kiếm, hô hấp như đình trệ.
Cho đến khi Phong Hề Hành suýt xoát mà né được tơ nhện, y mới nhẹ nhàng thở phào.
Tốc độ của hắn rất nhanh, dùng linh lực tạo ra một thanh kiếm, nhện đực xông tới chỉ cần bị băng kiếm chạm vào liền bị băng sương dính lên, sau đó đông thành băng.
Tình trạng của hắn cũng không tốt.
Số tơ nhện mà Thư Chu nhả ra rơi xuống, nhiều chỗ trên đất đã không thể chạm vào, hắn không có linh kiếm, không thể ngự kiếm phi hành.
Lâm Sơ Vân cau mày: ” Phong Hề Hành! Nhận lấy ”
Thanh Mộc Kiếm bị thảy vào, một đường bay tới đâm được rất nhiều nhện đực, tới tay Phong Hề Hành.
Thanh Mộc Kiếm là thuộc tính mộc, Phong Hề Hành lại là Thủy linh căn biến dị, thủy sinh mộc.
Trong nháy mắt hắn bắt lấy Thanh Mộc Kiếm, thân kiếm tỏa ra ánh sáng chói mắt.
So với trong tay Lâm Sơ Vân, trông còn lợi hại hơn mấy chục lần.
Thấy vậy, Lâm Sơ Vân im lặng ngăn lại khóe miệng đang co giật, y đột nhiên tự hiểu được năng lực của mình.
Trong tiểu thuyết y chắc chắn là tên NPC chuyên đưa trang bị.
Chỉ khác người ta là đưa cho nhân vật chính.
Còn y là đưa cho nhân vật phản diện.
Tuy rằng phản diện này luôn biết phấn đấu để trở nên tốt hơn…!
Có linh kiếm, thế công của hắn càng thêm sắc bén, Băng linh khí bám vào kiếm, linh lực vừa bị tiêu hao cũng được Thanh Mộc Kiếm chậm rãi khôi phục.
Mắt thấy đám nhện đực không thể cản trở Phong Hề Hành, Thư Chu rốt cuộc cũng hành động.
Nó gào lên, nuốt trứng vào miệng rồi vọt tới.
Phong Hề Hành thấy Thu Chu đã nuốt trứng, ánh mắt hơi sáng lên.
Đây là một loại tập tính của nó, khi trứng nhện còn chưa nở ra đều được bảo hộ trong miệng nhện cái.
Mãi đến khi sắp phá vỏ, Thư Chu mới nhả trứng ra.
Rất nhanh sau đó, Phong Hề Hành chú tâm nhìn nó.
Khác với nhện đực, tốc độ của nó không chỉ nhanh hơn mà lớp vỏ cũng rắn chắc vô cùng, còn có kịch độc.
Vài lần Phong Hề Hành muốn phản kích lại chỉ có thể nhận lấy thất bại.
Đây không phải là do Thanh Mộc Kiếm yếu mà là linh lực của hắn không đủ, không thể kiểm soát kiếm hoàn toàn.
Cuộc chiến ngày càng căng thẳng, Lâm Sơ Vân không nhịn được cũng muốn nhập cuộc,
Ngay lập tức đám nhện đực còn sống đều quay đầu nhìn y.
Bị mười mấy cặp mắt nhìn chăm chú thật sự quá kinh khủng! Lâm Sơ Vân hít một hơi, nếu không phải vì cố giữ thể diện, y đã bị doạ cho nhũn chân mà quỳ xuống.
Ở bên trong, Phong Hề Hành lại lần nữa né tránh được tơ nhện chỉ trong tíc tắc.
Tuy quần áo bị dính một chút, nhưng có Băng Không Y, hắn cũng không cần quá lo.
Đánh lâu như thế, Phong Hề Hành bắt đầu không đủ linh lực, hô hấp dần nặng hơn.
Không sai biệt lắm…
Phong Hề Hành thay đổi động tác né tránh vừa rồi, nhanh chóng lao về phía Thư Chu.
Mắt nó mở to, chân trước giơ lên, miệng mở ra muốn phun tơ.
Nhưng ngay sau đó, nó như bị vật gì đó ngăn cản, cứng người lại.
Chỉ trong chớp mắt này, Phong Hề Hành bay tới trước mặt nó, không do dự mạnh mẽ đâm kiếm vào miệng Thư Chu, quả trứng bên trong cũng bị đâm thủng.
Thư Chu bạo nộ, nhưng sau đó trứng trong miệng nó vỡ nát.
Vô số gai băng hiện ra, từ trong ra ngoài, hoàn toàn đâm rách nó.
“ Không… “ Thư Chu thê lương kêu lên, nhưng những gai băng kia vẫn tiếp tục, nó thậm chí còn không kịp giẫy giụa đã bị đâm xuyên yêu đan.
Thư Chu đã chết.
Nhện đực xung quanh không còn Thư Chu chỉ đạo, bọn chúng vốn là yêu thú, huống chi nhện đực chỉ có bản năng, còn chưa luyện ra yêu đan.
Không còn thủ lĩnh, chúng nó bắt đầu tự tàn sát lẫn nhau.
Phong Hề Hành giải quyết mấy con bên người, mấy con khác cũng biết người này không dễ chọc nên tự động né hắn.
Phong Hề Hành muốn đi ra, đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, xoay người lại đem thi thể yêu thú thu vào túi trữ vật.
Nếu không sư tôn lại hung dữ với hắn.
Phong Hề Hành lại nghĩ tiếp, quyết định đem tơ nhện trên đất thu vào luôn.
Bởi vì là kịch độc nên đánh nhau lâu như thế nó vẫn hoàn hảo không hư hao gì.
Xác định không còn sót gì nữa, Phong Hề Hành mới đi đến chỗ Lâm Sơ Vân.
Lâm Sơ Vân nhìn vị đại gia hoả này cứ như đang đi dạo công viên, còn nhàn nhã mà thu chiến lợi phẩm.
“ Nói đi.
Vì sao nhất định phải giải quyết bọn chúng? “ Hiện tại Lâm Sơ Vân một chút cũng không tin hắn làm như vậy là để xả giận giùm mình, trong nguyên tác Phong Hề Hành không phải là thánh mẫu thích phổ độ chúng sinh.
Phong Hề Hành cười nhẹ, trước tiên đưa Thanh Mộc Kiếm lại cho Lâm Sơ Vân rồi mới nói: “ Sư tôn còn nhớ thôn trang kì quái kia không? “
“ Có liên quan sao? “ Lâm Sơ Vân chưa từng nghĩ tới việc này, khó hiểu hỏi: “ Mấy trò quỷ quái trong thôn là do nó làm? “
Phong Hề Hành gật đầu: “ Người trong thôn hẳn đã chết từ trước, con Thư Chu này có một món pháp bảo biến thôn trang trở về ngày cuối cùng chưa xảy ra chuyện.
Mỗi lần có tu sĩ tới đó, Tân Trường Phong đều chỉ đi tới thôn kế bên, nhưng… “
“ Nếu đi theo hướng hắn chỉ thì sẽ đến ngọn núi hoang này “
Lâm Sơ Vân hỏi: “ Nói cách khác, đây là bẫy của bọn chúng? “
Phong Hề Hành tiếp tục gật đầu đồng ý: “ Bất quá những thôn dân ở đó không biết.
Bọn họ cho rằng mình còn sống, chỉ là….
Sẽ luôn phải chịu cảnh lặp đi lặp lại việc bị tàn sát “
Lâm Sơ Vân vẫn còn nghi vấn cuối cùng: “ Vậy, pháp bảo kia là gì? “
Lúc này, Phong Hề Hành không trả lời nữa, Lâm Sơ Vân hỏi vài lần cũng không cạy ra được chút thông tin gì.
Y cảm thấy thể diện sư tôn của mình bị khinh thường một cách sâu sắc, hừ lạnh một tiếng, không thèm nói nữa.
Hai người vòng qua đám nhện đực đến chỗ núi hoang, thấy Lâm Sơ Vân bị mùi hôi thối xung quanh làm cho khó chịu, Phong Hề Hành dựng lên một tầng bảo vệ quanh hai người.
Lâm Sơ Vân nhìn sắc mặt Phong Hề Hành vốn tái nhợt nay còn trắng thêm vài phần, nhịn không được nhíu mày, nói: “ Linh lực không đủ thì đừng lãng phí “
“ Khó mà làm được “ Phong Hề Hành lại cười: “ Đồ nhi phải chiếu cố sư tôn thật tốt, thật tốt “
Lâm Sơ Vân: “ … “
Aizzz, đồ đệ như thế, tức giận không nổi a.
Hai người rất nhanh đã đến đỉnh núi, mặt đất xung quanh bị độc tố ăn mòn trở nên gồ ghề, lồi lõm.
Cứ đi được một chút là thấy được mảnh thi thể của những tu sĩ còn sót lại.
Sắc mặt Lâm Sơ Vân không quá tốt, dời mắt đi, đem tầm mắt cố định trên người Phong Hề Hành: “ Đây là đâu? “
“ Sào huyệt của bọn nó “
Phong Hề Hành ngừng bước, đứng trước cửa sơn động.
Vách đá bên trong được bao trùm bởi tơ nhện, hắn quay đầu nhìn Lâm Sơ Vân: “ Kế tiếp, phải làm phiền sư tôn? “
Lâm Sơ Vân triệu hồi Thanh Mộc Kiếm, trong tay ấn Ngự Kiếm Thuật.
Chờ đến khi ổn định được cơ thể mới giơ tay ra: “ Lên đây “
Mặt mày Phong Hề Hành càng nhu hoà, cười đến mức trong lòng Lâm Sơ Vân bắt đầu sinh khí.
Nhưng sau đó hắn không nói gì thêm, ngoan ngoãn đứng im phía sau.
Thanh Mộc Kiếm nhanh chóng bay vào sơn động, tơ nhện chắn đường đều bị Phong Hề Hành giải quyết, hai người bay đi nửa canh giờ mới tới chỗ sâu nhất.
Thấy trên đất không có tơ nhện, Lâm Sơ Vân thu hồi Thanh Mộc Kiếm.
Ngoài dự đoán, ở đây rất sạch sẽ, ngoại trừ mấy cái kén nhện ở một bên thì không còn dấu vết sinh hoạt nào.
“ Đây là… “ Lâm Sơ Vân chần chừ đi hai vòng, rốt cuộc tìm được trên vách đá có cơ quan ẩn.
Nói là cơ quan nhưng kỳ thật là một khối đá lớn.
Lâm Sơ Vân vung kiếm bổ nó ra liền thấy được cảnh vật phía sau.
Một tấm gương đang lơ lửng trên không..