Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

Chương 12


Đọc truyện Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư! – Chương 12


Trong sơn động
Phong Hề Hành an tĩnh đả thông kinh mạch, linh lực xung quanh lần lượt bị hắn hấp thụ.
Gương mặt vốn trắng nõn không biết từ khi nào đã bắt đầu hiện ra từng vệt ma ấn gần như che kín toàn bộ.

Ma khí như có ý thức lan ra toàn mặt muốn đem hắn cắn nuốt, lại bị linh lực áp chế không ngừng lui về.
Tốc độ ma khí lui ra rất chậm nhưng vẫn không tìm được cơ hội phản kích, mắt thấy bị Phong Hề Hành áp đến khóe mắt, ma khí đột nhiên kích động, linh lực vốn đang áp chế ma khí đột nhiên mất khống chế.
Còn may, trong nháy mắt ma khí muốn xông ra, Băng Không Y trên người Phong Hề Hành chợt lóe lên, cảm nhận được chủ nhận gặp nguy hiểm nó tự động ngăn chặn ma khí.
……..
Phong Hề Hành đứng trong không gian màu xám, nhìn xung quanh, trên mặt lãnh đạm.
Hắn biết.

Đây là ảo cảnh ma khí tạo ra.
Phong Hề Hành không nghĩ tới, ma khí kiếp trước lại theo linh hồn của hắn cùng trọng sinh tới cơ thể hiện tại.

Khác với kiếp trước, ma khí này chưa lan truyền đến linh hồn của hắn.
Nhưng nếu hắn không thể ngăn chặn nó, hắn sẽ đọa ma lần nữa.
Lâm Sơ Vân…
Trong lòng Phong Hề Hành nhẹ nhàng gọi, lại không có loại cố chấp bắt y nợ máu phải trả bằng máu.

Ngược lại đầu ngón tay hơi cuộn tròn một chút, có chút nhớ cảm giác lúc chạm vào bộ lông mềm mại kia, ngẫu nhiên còn có cái đuôi hay đập đập mu bàn tay hắn kia.
Cũng không biết lâu như thế mình vẫn chưa ra, sư tôn có lo lắng không?
Ma khí ẩn giấu quanh thân liền trơ mắt nhìn người này tu luyện, dưới tình huống bị ma khí vây quanh còn cười ôn nhu.

Sương mù xung quanh lập tức kích động, nó cảm thấy mình bị khinh thường, lập tức gào rống với tên nhân tu không biết trời cao dất dày này.
Phong Hề Hành tập trung lại, xoay tay dùng linh lực tạo ra băng kiếm che trước người, đánh tan ma khí.
Ma khí nhanh chóng bay lên ngưng tụ lại lần nữa, lúc này không dám hành động thiếu suy nghĩ, nó xoay quanh Phong Hề Hành vài vòng, cảnh tượng xung quanh bắt đầu biến hóa.
Phong Hề Hành cau mày, cẩn thận đánh giá xung quanh, rất nhanh sương mù đã tan đi, cảnh tượng bốn phía chậm rãi hiện ra.

Phong Hề Hành hơi híp mắt, phát hiện mình đang ở trong Linh Vân phong, đây là nhà trúc của hắn.
Bên ngoài có người gõ cửa.

Phong Hề Hành nhìn thân thể mình chủ động đứng lên.

Sau khi mở cửa, đứng ngoài đúng là Lâm Sơ Vân lạnh mặt nhìn hắn, đang cầm trong tay cũng là ly trà độc.
” Sư tôn ” Phong Hề Hành nghe thấy giọng mình vang lên.
Quả nhiên, ký ức này là trong kiếp đầu của hắn tái hiện lại.
Phong Hề Hành không nghĩ tới ma khí cư nhiên tạo ra đoạn hồi ức này.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, chẳng sợ lúc sau gian nan ở Ma giới, trong lòng hắn thống hận nhất vĩnh viễn là một màn này.
Rất nhanh, lực chú ý của Phong Hề Hành đã bị việc khác hấp dẫn.
Lâm Sơ Vân trước mắt…!Cho hắn cảm giác không giống.

Rõ ràng cùng là bộ dạng này, Phong Hề Hành nhìn người trước mắt trong lòng ngoài chán ghét còn lại đều là sát ý vô tận.
” Nghe nói ngươi sắp Kết Đan? ” Lâm Sơ Vân vào nhà, tùy ý mở miệng: ” Ly trà linh thảo này được làm từ băng hoa ngàn năm, đối với tu vi của ngươi vô cùng hữu dụng.

Vi sư thưởng cho ngươi “
Lúc đó Lâm Sơ Vân đã nói như thế sao? Phong Hề Hành khỗng nhớ rõ, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm Lâm Sơ Vân, muốn tìm hơi thở mình quen thuộc trên người kẻ này.

Ngoại trừ sát ý sắp không khống chế được, cái gì cũng không phát hiện.
” Đạ tạ sư tôn ” Hắn nghe thấy mình trả lời, cúi đầu xuống liền thấy ly trà càng ngày càng gần.
Một khắc sắp uống, thời gian liền ngừng lại.
Một thanh âm nghẹn ngào xuất hiện bên người Phong Hề Hành, nhỏ giọng mê hoặc: ” Nghĩ lại đi, uống trà xong phải chịu thống khổ, cảm giác phẫn nộ khi bị sư tôn mình tin tưởng phản bội…! “
Phong Hề Hành rõ ràng chưa uống trà cũng cảm nhận được cảm giác nóng bỏng kịch liệt từ trong cơ thể chậm rãi tràn ra.

Hắn như bị lửa ma trơi thiếu cháy linh hồn.

Vì vậy, sau khi bắt được Lâm Sơ Vân liền ném hắn đến U Minh, cho hắn cảm nhận đau đớn lúc đó của mình.
Trong cơn đau nhức, thanh âm kia lại không bị cản trở tiếp tục nói bên tai hắn.
” Chính là kẻ này làm hại ngươi đoạn tuyệt tiên duyên, sa đọa thành ma, cả ngày đau đớn bị ma khí quấn thân “
” Nếu không có hắn, ngươi chắc chắn sẽ trở thành tu sĩ lợi hại nhất Tu Tiên giới trong trăm năm tới…!”
” Hắn hủy hoại ngươi, phá hủy nhân sinh của ngươi, khiến tất cả của ngươi…!”

Phong Hề Hành chậm rãi ngẩng đầu, mắt hắn đã biến thành đỏ đậm.

Lâm Sơ Vân trước mặt như ý thức được việc gì đã xảy ra, hoảng sợ nhìn hắn lại không thể cử động được.
” Ngươi xem, hắn bất quá là cái phế vật thôi.

Chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể lập tức giết hắn, thay đổi vận mệnh của mình ” Thanh âm kia càng thêm kích động, tùy tiện đến, tay Phong Hề Hành chậm rãi nâng lên.
Linh kiếm nhanh chóng xuất hiện trong tay hắn, chỉ cần hắn muốn, nhẹ nhàng tiến lên là có thể giết chết tên tử địch này.
” Đúng vậy! Đúng đúng.

Giết hắn.

Giết hắn!!!! ” Giọng nói kia càng thêm kích động.
Tay cầm kiếm của Phong Hề Hành đột nhiên vung lên, đâm vào sương mù xám xịt kế bên.

Tiếng kêu thê lương không giống nhân loại vang lên, toàn bộ ảo cảnh chấn động, bất quá trong chốc lát đã tan hết, lại trở về không gian màu xám kia lần nữa.
” Sao có thể!!??? “
Phong Hề Hành lạnh nhạt nhìn ma khí, màu đỏ trong mắt sớm đã rút đi, ánh mắt khinh miệt: ” Bổn tọa bị ma khí xâm nhiễm liên tục suốt 500 năm, đến giờ phút cuối cùng cũng là bổn tọa chủ động từ bỏ, là cái gì khiến ngươi tự tin đến mức cảm thấy có thể điều khiển ta”
Sương mù trong không gian điên cuồng kích động như một con thú sắp chết đang hấp hối giẫy giụa, bị Phong Hề Hành đâm cho một kiếm gào rống rồi tiêu tan.
Phong Hề Hành lại trợn mắt về lại trong sơn động.
Ma ấn trên mặt đã biến mất không thấy tăm hơi, bị áp chế ở nốt ruồi lệ bên mắt.

Linh lực hiện tại của hắn vẫn quá yếu, chỉ có thể tạm thời phong ấn ma khí lại, ít nhất phải tu luyện đến Nguyên Anh mới có thể hoàn toàn đánh tan ma khí.
Phong Hề Hành thoáng nhìn cửa động thật sâu, trong đầu không tự chủ chiếu lại ảo cảnh vừa nãy.

Hắn biết, thứ ma khí cho hắn xem không hoàn toàn là thật, nhưng Phong Hề Hành vẫn mạc danh có loại cảm giác, đó mới là Lâm Sơ Vân trong trí nhớ của hắn.
Âm hiểm.

Vô tình.


Vì mục đích mà không từ thủ đoạn.
Cho nên…
Phong Hề Hành hít sâu một hơi, đem ý nghĩ hỗn loạn trong đầu áp xuống, nhắm mắt lại.

Linh khí trong động vui mừng chảy vào cơ thể hắn, linh lực tại khí hại ngày càng nhiều, chờ đến khi nó không thừa nhận được nữa, vỡ vụn rồi Kết Đan.
Bên ngoài sơn động
Mấy ngày gần đây, lũ dã thú trong rừng phát hiện, con ác thú nguyên bản sống trên núi không biết bị ai giết chết.

Lúc bọn chúng còn đang vui mừng khôn xiết đột nhiên lại có thêm một con ác thú chạy tới.
Những dã thú sở hữu sức mạnh kỳ quái đều bị gọi là ác thú.
Con ác thú này thật sự rất nhỏ, con rắn bé nhất cũng có thể một ngụm nuốt nó.

Chim chóc bị phái đi tìm hiểu tin tức nhìn tiểu ác thú cúi đầu uống nước bên sông.

Nhìn thế nào cũng không thấy nguy hiểm.
Lâm Sơ Vân nhìn bóng dáng mèo đen mơ hồ trong nước, sâu lắng thở dài.
Ares ( chủ nhà chỉ đăng trên Wattpad và Wp aresofbattle.wordpress.com)
Lần đầu tiên y biết dã thú cũng nhiều chuyện như thế.
Dã thú trong núi tuy chưa mở linh trí nhưng vì bị linh lực ảnh hưởng lâu dài, so với dã thú bên ngoài vẫn thông minh hơn một chút.
Ân.

Thông minh trong mấy vụ nhiều chuyện.
Bắt đầu từ hôm qua, phía sau y có đủ loại dã thú bám theo, hình rất tò mò với mình, cũng giống như muốn đi săn mình thử.
Lâm Sơ Vân tuy là tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhưng hiện tại y chỉ là một con mèo đen bình thường, một chút linh lực cũng không có.

Đến linh lực còn phải tiết kiệm mà ăn…!Nghĩ vậy, Lâm Sơ Vân cảm thấy mình thật sự quá thê thảm.
Y yên lặng xoay người, miêu đồng xanh biếc yên lặng chăm chú nhìn con chim trên không.

Chim chóc như bị kinh động, hoảng loạn bay đi, chỉ còn lại mấy cọng lông chim lơ lửng trên không.
Aizzz.

Không biết bao lâu nữa tiểu đồ đệ mới ra đây!??
Nghĩ đến tiểu đồ đệ đang bế quan, Lâm Sơ Vân càng uể oải.
Từ khi Phong Hề Hành bắt đầu bế quan, Lâm Sơ Vân không quen được.


Dù sao thì từ khi y xuyên vẫn luôn cùng Phong Hề Hành bám dính nhau, chưa từng tách ra quá lâu.

Xung quanh yên tĩnh đến kinh hoàng, rõ ràng ánh nắng vẫn chiếu xuống, Lâm Sơ Vân lại cảm thấy trong rừng thật lạnh!
Đến giờ phút này, Lâm Sơ Vân mới nhận ra mình được tiểu đồ đệ chiếu cố tốt đến mức nào.
Thịt lót luôn sạch sẽ vì không còn được linh lực bảo vệ bắt đầu bám bụi.

Lại không có ai ở bên bất đắc dĩ nhìn mình, một bên nhẹ nhàng lau móng vuốt.
Lâm Sơ Vân đối với thịt lót dơ bẩn hề hề đã chần chờ thật lâu cũng không thể hạ miếng liếm xuống, chỉ có thể yên lặng tới con suối gần đó, chịu đựng dòng nước lạnh lẽo và bản năng ghét nước nghiêm túc rửa móng.
Sau đó —– Không quá vài phút, móng vuốt lại bẩn tiếp.
Lâm Sơ Vân kiên trì ba lần, cuối cùng từ bỏ.

Y lại không muốn đem linh lực Phong Hề Hành cho mình lãng phí vào mấy việc nhỏ này.

Cố gắng thôi miên mình không thấy là được.
Tiếp đó là, Lâm Sơ Vân phi thường có cảm giác không an toàn.
Lúc trước, mỗi lần ngủ nếu không nằm trong ngực tiểu đồ đệ cũng ở trong lòng bàn tay hắn.
Bởi vì biết Phong Hề Hành sẽ bảo vệ mình cho nên Lâm Sơ Vân ngủ rất ngon, chẳng sợ có người chọc bụng y, y đều mặc kệ xoay người ngủ tiếp.

Nhưng hiện tại…!Bên người không có Phong Hề Hành đi theo, Lâm Sơ Vân không dám ngủ say hẳn, chỉ lo ngủ một giấc tỉnh lại đã phát hiện mình nằm trong bụng người ta.
Vài ngày không ngủ tốt, lúc di chuyển Lâm Sơ Vân cảm giác như đi mây
Y nhớ tiểu đồ đệ.
Tiểu hắc miêu đáng thương hề hề tự tắm rửa cho sạch sẽ rồi xoay người nhảy lên cây.

Năng lực vận động của Lâm Sơ Vân ngày càng tốt, đi con đường sạch sẽ gần nhất, lại tới trước tảng đá chắn ngoài sơn động.
Linh khí xung quanh huyệt động rất an tĩnh, không có chút dị động báo hiệu Kết Đan nào.
Đã ba ngày, sao tiểu đồ đệ vẫn chưa có động tĩnh? Lâm Sơ Vân có chút nôn nóng cào cào tảng đá to lớn, mặt trên đã bị y cào ra vài đường.
Đáng tiếc, y gấp thế nào cũng không có biện pháp thay đồ đệ Kết Đan, càng khỏi bàn tới trình độ gà mờ này của y.

Tiểu hắc miêu xoay quanh tảng đá ba vòng, vẫn yên lặng nằm sấp xuống, bắt đầu nhàm chán cắn đuôi.
Đồ đệ bế quan ngày thứ ba.

Nhớ hắn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.