Đọc truyện Nghiệt Ái – Không Thể Buông Tay – Chương 2: Gặp rắc rối
Siêu thị Coop.mart Biên Hòa
Đầu đêm, lượng người ra vào khu mua sắm của siêu thị tăng dần. Bãi đỗ xe phía trước dường như quá nhỏ, lâu lâu lại vọng lên tiếng còi xe hối thúc, tiếng gọi nhau nhường đường.
Đứng trên lầu hai tòa nhà, Vũ Tâm vội vàng dọn sạch ly trên bàn khách vừa rời đi, chốc chốc lại ghé mắt nhìn qua cửa sổ, tâm có chút bất an.
Siêu thị Coop.mart Biên Hòa là một khu thương mại hỗn hợp theo đúng nghĩa. Bên cạnh việc kinh doanh các mặt hàng tiêu dùng thì nơi đây còn cho các doanh nghiệp khác thuê mặt bằng. Bên dưới tầng một là các chuỗi cửa hàng ăn, tầng hai nơi cô đang đứng là các quầy nước và tầng trên cùng là rạp chiếu phim Megastar. Nhờ cách phân bố kinh doanh hợp lý đó mà quầy hàng nhỏ nơi cô đang làm thêm kiếm được không ít khách hàng. Những hôm lễ hoặc cuối tuần, lượng người đi mua sắm và xem phim ghé lên rất đông, bọn cô có khi phải tăng người tăng ca đến tối muộn mới có thể trở về.
Nghĩ tới đây, sự lo lắng trong lòng cô càng dâng cao. Hôm nay là ngày cuối tuần nên ca làm việc này ngoài cô ra còn thêm hai người nữa là cô bạn Anh Kỳ và chị quản lý Huỳnh Ngân. Chỉ là, giờ làm đã qua rất lâu mà hai người bọn cô vẫn chưa thấy Anh Kỳ đến, cũng không liên lạc được. Vũ Tâm chau mày, cô thật không muốn nghĩ đến những lý do xấu nhưng với hiểu biết của cô về tính cách của Anh Kỳ thì cô ấy không có khả năng tùy hứng nghỉ làm không báo lại. Sẽ không phải có chuyện gì xảy ra chứ?
“Chắc là con nhỏ nổi hứng đi đâu đó. Đừng có lo quá! Cũng đừng nhìn xuống dưới nữa, tập trung làm việc đi.”
Huỳnh Ngân lên tiếng nhắc nhở.
“Thật sự là em rất lo.”
Vũ Tâm cẩn thận đặt từng chiếc cốc sứ và ly thủy tinh vào trong bể, bật công tắc xả nước, giọng nói không che dấu được tâm trạng lo lắng của cô lúc này.
“Anh Kỳ ít nhất sẽ thông báo với chúng ta nếu cô ấy muốn nghỉ, em chỉ sợ cô ấy gặp chuyện không hay.”
Huỳnh Ngân dừng bút, đặt cuốn sổ ghi chi tiêu sang một bên, quay đầu nhìn về phía sau, cảm thấy Vũ Tâm nói cũng có lý.
“Nói cũng đúng. Con bé tuy có chút tùy tiện, bản tính tiểu thư nhưng cũng có tính trách nhiệm. Nếu không chị đã chẳng thuê nó.”
“Đúng rồi. Em có số của anh trai cô ấy.”
Vũ Tâm buông chiếc cốc đang rửa dở xuống, xả lại tay cho sạch xà phòng, cũng chẳng buồn lau tay cứ thế kéo chiếc cặp Jean cũ sờn ra, lấy điện thoại tìm số của Anh Kiệt. Cô sao lại quên việc này nhỉ? Hai anh em nhà này tính tình có chút trái ngược, gây gổ suốt ngày nhưng lại cực kỳ quan tâm nhau. Chỉ là, giờ này chắc chắn Anh Kiệt đang thiết kế, cô gọi không biết có làm cậu ta nổi điên không nữa. Vũ Tâm chậc lưỡi, thôi kệ… cậu ta điên thì mặc cậu ta, cô hết lo là được rồi.
Chuông điện thoại vang lên ba hồi, cuối cùng cũng có người nhấc máy. Vũ Tâm không đợi Anh Kiệt alo, trực tiếp vào đề.
“Kiệt, Kỳ có ở nhà không vậy?”
Anh Kiệt nghe nhắc tới em gái, cũng chả buồn so đo, nổi nóng với cô. Mày rậm khẽ nhíu lại, cất giọng nghi ngờ.
“Không phải con khỉ đó đi làm cùng cậu sao? Con nhỏ trốn việc?”
“Đúng là hôm nay Kỳ cùng tăng ca với tớ nhưng từ chiều tới giờ không thấy bạn ấy tới. Tớ gọi rồi cũng chả ai nghe.”
“Ở đó đi. Tớ tới liền.”
Anh Kiệt kẹp điện thoại bằng vai, một tay kéo tủ, một tay với lấy vội áo khoác, vội vã bước ra khỏi phòng.
“Được.” – Vũ Tâm nhỏ giọng, lo lắng lại gia tăng thêm – “Tớ sẽ thử gọi lại lần nữa, cậu cứ tới đây đi.”
Ngắt kết nối, Anh Kiệt bỏ điện thoại vào túi áo, thẳng hướng Siêu thị Coop.mart tiến tới. Con bé Anh Kỳ lúc chiều còn hào hứng nói hôm nay được tăng ca, kiếm thêm chút tiền sẽ mua tặng cậu giấy vẽ, không có khả năng tự ý nghỉ làm. Nghĩ tới điều này, Anh Kiệt càng tăng tốc độ, phóng nhanh về phía trước trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận. Nhà bọn họ cơ bản không cần Anh Kỳ phải ra ngoài kiếm việc làm thêm nhưng tính cách con bé lại quá bướng bỉnh, đã quyết điều gì là làm cho bằng được, ngay cả chuyện người yêu gia đình cũng không thể can thiệp.
Người yêu?
Anh Kiệt nghĩ tới hai chữ này, lập tức thắng xe tấp vào lề đường. Cậu lục tìm điện thoại nửa ngày, cuối cùng tìm thấy cái tên đáng ghét đó ở cuối danh bạ. Anh Kiệt chạm nút kết nối, hắng giọng cho dễ nghe một chút, đang có việc cần hỏi người khác, cậu nhịn.
“Ai đấy?”
Đầu dây bên kia phát ra âm thanh nhỏ, căng tai nghe kỹ thì người đó không ổn lắm, hình như cậu còn nghe cả tiếng xuýt xoa đau đớn. Anh Kiệt bán tín bán nghi, trả lời lại.
“Anh trai Anh Kỳ.”
Anh Kiệt vừa dứt lời thì bên kia điện thoại cũng im lặng luôn. Anh Kiệt đưa điện thoại ra trước mặt, kiểm tra cột sóng thấy vẫn ổn định liền kề sát tai nghe lần nữa.
“Này…”
“Nói với con điên đó là đừng có để tao thấy nó. Nếu không ông đây cho nó đẹp mặt. Nhớ kỹ đó.”
Tút… tút… tút…
Ngay khi Anh Kiệt còn chưa kịp tiêu hóa hết nội dung đối thoại đó thì điện thoại đã ngắt kết nối. Anh Kiệt mím môi, cố dằn cơn giận xuống tận ruột già.
Thằng đó vừa nói gì ấy nhỉ? Con điên? Đẹp mặt? Nhớ kỹ đó?
Shit…
Anh Kiệt nghiến răng. Lời này khi nào thì tới phiên thằng đó được nói?
Muốn đẹp mặt? Được… Anh Kiệt nhếch môi, ánh mắt phát ra tia sắc lạnh…
Là chủ ý của mày, đừng trách tao độc ác.
Shit…
…
Sau khi gọi cho Anh Kiệt, Vũ Tâm cùng Huỳnh Ngân thay phiên nhau gọi lại vào số Anh Kỳ chỉ là điện thoại vẫn có kết nối nhưng không ai nghe máy. Vũ Tâm nhìn Huỳnh Ngân, hai người cùng lắc đầu thở dài. Điện thoại có kết nối tính ra cũng là điểm đáng mừng, ít nhất bọn cô còn có thể nghĩ là do Anh Kỳ mải chơi ở đâu đó nên không nghe, chắc cô ấy không đến nỗi gặp nguy hiểm gì.
Nghĩ vậy cho yên tâm.
…
Cách siêu thị Coop.mart không xa,
Không gian bar rộng lớn, tiếng nhạc chát chúa len lỏi vào từng kẽ phòng. Thoang thoảng trong không khí có chút nhàn nhạt của mùi rượu và khói thuốc khiến người ta như say như mộng.
Anh Kỳ đưa tay hất ngược tóc ra phía sau, đôi mắt mơ hồ nhìn phía trước mặt.
Chết tiệt! Ly của cô đâu? Không phải mới để đây sao? Sao lại không thấy?
Khóe môi hơi cong lên lại trề xuống tự giễu. Mẹ nó! Cô điên lên rồi đó. Đến mấy cái ly vô tri còn muốn chọc giận cô? Hay nó lại muốn cô một phát đập cho tan xác để trở vê cát bụi giống như mấy anh em lúc nãy của nó. Anh Kỳ nhíu mày, miệng thở phì phò, hướng phục vụ bar đang đứng gần đó hét lớn.
“Anh kia… nơi quái quỷ này đến cái ly cũng biết chạy là sao? Đưa cái nào đứng yên đây cho tôiiiiii…”
Phục vụ bar bị khí thế nữ vương của Anh Kỳ dọa sợ không ít, chân muốn nhũn ra.
Trời a! Năm cái ly… Từ lúc cô gái này bước vào đến giờ đã tống tiễn cả thảy năm cái ly thủy tinh cao cấp của bọn họ vào thùng rác. Ly bọn họ nào có biết chạy, là tay cô ta vung loạn khắp nơi nên mới không tìm thấy đó chứ!
Ngay lúc đầu cô ta gây chuyện, quản lý đã định cho bảo vệ lôi ra. Ai ngờ thân phận cô gái này không đơn giản, chưa kịp đụng vào, cô ta cầm thẻ vàng trong tay, ngang ngạnh chiếm trọn một bàn.
Phục vụ nhích từ bước đến gần mục tiêu, chụp vội cái ly trên bàn, nhét vào tay cô nàng rồi nhanh chóng vọt lại vị trí cũ, hướng mắt đợi quản lý bar quay lại. Kể cũng lạ! Thẻ VIP này nghe đâu người trong Ban quản trị Tập đoàn Nguyễn Gia mới có, chẳng phải sẽ tra ra nhanh sao? Sao quản lý đi gần nửa giờ liền vẫn chưa trở về?
Ngay lúc Anh Kỳ định tiễn cái ly thứ sáu về với cát bụi, bóng dáng quản lý đã xuất hiện ngay lối cửa vào. Phục vụ bar vừa đưa tay hứng ly, vừa nhìn quản lý với ánh mắt long lanh ngấn lệ.
Mẹ ơi! Tới rồi. Ngày đầu tiên đi làm đã bị dọa thế này, không khéo mai cậu phải năn nỉ quản lý làm ơn bố trí cho cậu xuống chỗ giữ xe hay xuống khu dọn dẹp bên dưới cũng được. Một bợm nhậu, một thân phận cao quý, một quy định không được đụng vào người, một ly bể đền một ngày lương… cộng lại tất cả chẳng phải là muốn mạng của cậu hay sao?
“Không được rồi. Anh đã tra mã thẻ, chính xác là của Giám đốc nhân sự Lê Thế Anh. Có điều ông ấy cùng vợ vừa đi du lịch xong, không thể gọi.”
Quản lý bar nhăn nhó. Cô gái này chính là con cưng nhà ông ta. Vấn đề thân phận và bồi thường xem như đã ổn nhưng đối phó với cô gái này, ngoài bảo vệ ra bọn họ chẳng thể làm khác. Đúng là xui tận mạng mà.
“Vậy còn số điện thoại bàn? Chắc chắn phải có ai đón cô ta chứ! Quản lý… cô gái này thực sự rất khủng bố. Anh làm ơn tìm cách khác giúp em, cả tuần lương của em sắp đi tong rồi.”
Cậu phục vụ vừa nghe quản lý nói xong, tựa như có tiếng sấm bên tai, giật mình thảng thốt. Hôm nay là cuối tuần, lượng khách vào bar rất đông, đã vậy còn tổ chức sự kiện ở tầng ba nên nhân sự bị điều đi hỗ trợ không ít thành ra người mới như cậu được gọi đi làm. Giờ phải chia người ra trông cô ta, không ổn… một chút cũng không ổn.
“Số nhà mấy sếp trong ban quản trị dễ công bố thế sao? Chỉ có mỗi thông tin ông ta đi du lịch phải xoay gần nửa tiếng mới biết.”
Quản lý nghiêm giọng. Nếu không phải tình hình không ổn, cậu còn lâu mới được Phụ trách tầng một này tiết lộ thông tin.
“Vậy làm sao…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Ánh mắt họ đồng loạt đổ dồn về phía chiếc túi đang đặt ngay gần cô gái, mừng rỡ. Đúng rồi… còn điện thoại di động của cô ta, chỉ cần tìm đại tên một người bạn nữ của cô ta rồi giao người chẳng phải sẽ giải quyết được rồi hay sao?
Nhưng mà…
Quản lý ra chiều khó nghĩ. Đồ đạc của khách hàng không thể tùy tiện đụng vào, nếu bọn họ ra tay, lỡ bị ai đó phát hiện rồi báo lại với cấp trên thì cầm chắc đơn tự nguyện từ chức.
Anh chàng phục vụ thì chẳng thể nghĩ xa như vậy, tiếng chuông vang lên hồi ba cũng là lúc anh ta thành công tìm được điện thoại trong túi, ấn nút kết nối.
[“Alo…”
“Này… sao bây giờ mới nghe máy. Hả?”]
Chàng trai phục vụ vừa dứt lời, bên kia điện thoại đã vang lên tiếng hét lớn, suýt nữa thì buông cả điện thoại trong tay. Cậu nuốt nước bọt, hắng giọng trả lời.
[“Tôi…”
“Khoan đã… giọng con trai… hèm hèm…” – Cô gái hơi khựng lại, vài giây sau hắng giọng hỏi lại – “Anh… là ai?”]
Bên kia điện thoại, Huỳnh Ngân có chút lúng túng. Cô cũng thật nóng vội, không rõ ai đang ở đầu dây bên kia đã quát tháo ầm ĩ rồi. Huỳnh Ngân mím môi, quay đầu nhìn Vũ Tâm đang vội vã tiến về quầy, trề miệng, lắc đầu. Vũ Tâm nhìn Huỳnh Ngân mỉm cười, tỏ ý thông cảm, đây cũng không phải lần đầu chị ấy mắng nhầm người. Hôm trước Anh Kiệt chẳng phải cũng bị mắng oan đến cứng họng hay sao.
[“Tôi… tôi là phục vụ… phục vụ quầy bar…”
“Phục vụ quầy bar?”
Huỳnh Ngân lẩm nhẩm, cố lý giải cụm từ mình vừa nghe được. Đột nhiên đôi mắt cô trợn trừng, lần nữa hét lớn vào điện thoại.
“Là bar… trời đất… nhanh… nhanh trả lời… con bé đâu? Tại sao anh nghe điện thoại hả? Con bé đâu rồi? Anh làm gì nó rồi?”]
Anh chàng phục vụ lần này bị bắn liên thanh, chịu đả kích không nhẹ. Sau khi đầu dây bên kia dứt lời, cũng không nhịn, lần nữa hét to vào điện thoại.
“Tôi không làm gì hết. Là cô ta tự mình uống say. Tôi chỉ nghe giúp điện thoại để báo tin thôi.”
“Xin lỗi… xin lỗi cậu… vậy giờ cô ấy vẫn còn ở gần đó phải không?”
Vũ Tâm ngay khi nghe Huỳnh Ngân hét đã vội vã chộp nhanh điện thoại. Tính khí Anh Kỳ có thể để người khác làm gì cô ấy sao? Đi quán bar, cô dám chắc là tự Anh Kỳ mò đến, cứ phải tóm cô ấy về đã rồi tính sau.
“Vẫn còn ở đây. Cô có thể đến đón cô ấy về được không?”
Anh chàng phục vụ nghe giọng nói khác, đoán là một người bạn khác của cô gái này nên giọng nói cũng dịu đi không ít. Bây giờ, chỉ cần có người tới vác cô gái này đi chỗ khác thì cậu nhất định thắp nhang cầu phúc cho người đó.
“Địa chỉ… anh nói địa chỉ giúp tôi, tôi sẽ tới đón cô ấy.”
Vũ Tâm vội hỏi. Anh Kỳ giờ đã say, nơi đó lại phức tạp, gấp nhất là đón cô ấy ra càng sớm càng tốt. Vũ Tâm liếc nhìn đồng hồ hiển thị thời gian ở cuối góc máy tính, ước chừng còn gần nửa giờ nữa là hết ca làm việc, chắc sẽ xn nghỉ sớm không lương được.
“Bar The Sun, nằm trên đường Phạm Văn Thuận, chúng tôi đang ở ngay tầng một. Các cô biết đường không?”
Bar The Sun ư? Vũ Tâm nhíu mày. Đây chẳng phải là Bar lớn nhất thành phố sao? Nếu vậy thì cách đây một con đường, nằm chệch phía sau lưng Siêu thị này.
“Được, tôi biết chỗ. Phiền anh giữ cô ấy tầm mười phút nữa thôi. Tôi sẽ đến ngay.”
“Vậy cô đến ngay đi. Cô ấy vẫn còn uống nữa, chúng tôi không cản được.”
“Được được…”
Vũ Tâm ngắt kết nối, đưa trả điện thoại cho Huỳnh Ngân. Huỳnh Ngân biết tình huống khẩn cấp nên đặc cách cho cô trở về sớm. Trong lòng Huỳnh Ngân, từ lo lắng chuyển sang vô cùng bực bội về cô bé Anh Kỳ này. Thân con gái lang thang đến nơi đó đã rất nguy hiểm rồi, lại còn say rượu đến mức không tự nghe điện thoại phải để cho một anh chàng lạ hoắc nào đó bắt máy giúp. Ngày mai gặp, để xem cô trị con nhỏ này thế nào. Ngay cả trách nhiệm với bản thân còn không có thật chẳng mong nó có trách nhiệm với những người khác.
Vũ Tâm sau khi xin phép xong cũng vơ vội áo khoác và cặp chạy nhanh về phía thang cuộn. Ra đến cổng cô vội vàng gọi điện thông báo cho Anh Kiệt, báo cho cậu ta biết nơi Anh Kỳ đang ở đó.
Vũ Tâm nhìn đường. Bây giờ đã là chín giờ tối, lượng xe cộ lưu thông lúc này tương đối nhiều, nếu đi trục đường chính sẽ đến chậm mất. Nghĩ thêm một chút, cô quyết định đi đường tắt. con đường này băng qua khu dân cư phía sau nên đường khá chật, đôi khi còn có nước đọng nên cô rất ít đi đường này nhưng giờ cũng chỉ còn cách đó mà thôi.
Vũ Tâm cuộn tròn áo khoác, nhét vào trong cặp jean. Nhìn bộ quần áo còn xếp ngay ngắn để phía dưới lúc này cô mới nhớ mình vẫn còn mặc đồng phục làm thêm. Đồng phục nơi cô làm gồm váy đỏ trên gối một chút và áo sơ mi trắng tay lở, nhìn không quá hở hang nhưng Vũ Tâm trước giờ ăn mặc không quần tây thì cũng quần Jean, có chút già dặn so với tuổi nên cô không thấy thoải mái khi mặc lắm, chỉ cần tan ca liền lập tức thay. Vũ Tâm chậc lưỡi, khẽ mắng Anh Kỳ vài tiếng rồi co cẳng chạy nhanh về phía con hẻm nhỏ.
Gió khẽ lay trên ngọn sứ trắng nhà ai, hương thoang thoảng lan trong bóng đêm mịt mùng.
Cứ thế… bay xa…