Nghiệp Đế Vương

Chương 46: Lưỡng nan


Đọc truyện Nghiệp Đế Vương – Chương 46: Lưỡng nan

edit & beta: Hàn Phong Tuyết

Chuyện hòa thân đến đây kết thúc.

Trong cung bỗng truyền ra tin vui, Hồ Hoàng hậu có thai. Lúc Chân nữ quan trong cung vào phủ báo tin, tôi đang vẽ một khóm trúc, nghe được lời ấy thì lỡ tay đánh rớt một giọt mực đậm trên giấy. Kinh ngạc xoay người, lại đụng phải bình gấm trên bàn. A Việt tiến lên đỡ tôi, tôi phất tay cho nàng lui ra, một mình ngồi thất thần trước bàn. Lòng rối rắm, kinh ngạc có, hân hoan có, rồi lại thấp thỏm bất an.

Cuộc sống mỗi ngày của đế hậu đều do nữ quan trông coi. Tôi biết hết thảy đồ ăn mỗi ngày của Hồ Hoàng hậu đều bị hạ độc khiến nàng không có khả năng mang thai. Tử Đạm tạm thời chưa sắc lập phi tần, nếu như Hồ Hoàng hậu không có con thì coi như Hoàng gia đã không còn huyết mạch. Đây là chuyện không thể trách ai. Tiêu Kỳ tất nhiên sẽ không cho phép xuất hiện một người kế vị mới, cho dù là có, chàng cũng sẽ tiêu diệt. Tử Đạm chỉ có thể sinh con sau khi thoái vị mà thôi. Tử Đạm thoái vị là chuyện sớm muộn, huynh ấy và Hồ Dao còn trẻ, sau này sẽ còn có nhiều cơ hội. Song, không biết là do sai sót gì, cũng không biết là cố tình hay ngoài ý muốn, Hồ Dao lại mang thai đúng lúc này.

Chẳng lẽ đây là ý trời? Tôi không biết nên mừng hay lo.

Từ sau hôn lễ, Tử Đạm và Hồ Dao không thể coi là không hòa thuận, đôi bên tương kính như tân. Tôi cũng hy vọng Tử Đạm gặp được ý trung nhân, quý trọng người trước mắt. Vốn tưởng rằng, có thể tương kính nhau mà chung sống cả đời là đủ. Nhưng trời cao lại thưởng cho họ một đứa con, là con ruột của Tử Đạm… Đây là niềm an ủi duy nhất dành cho huynh ấy. Một đứa bé, có thể giúp một nữ tử cô tịch khôi phục hy vọng, có lẽ cũng có thể giúp một nam nhân yếu đuối trưởng thành, làm một phụ thân kiên cường.

Mà đứa bé này đến là bi kịch hay may mắn, tôi không dám nghĩ nhiều.

Sau khi bình ổn lại tâm tư, tôi trầm giọng hỏi, “Vương gia đã biết tin chưa?”.

Chân thị cúi đầu đáp: “Nội đường đã bẩm báo với Vương gia rồi”.

Tôi hít sâu, trầm ngâm nói: “Người chẩn mạch cho Hoàng hậu là vị Thái y nào? Hôm nay có thay đổi gì không?”.

“Hồi bẩm Vương phi, trước giờ người chẩn mạch cho Hoàng hậu luôn là Lưu Thái y. Hôm nay Lưu Thái y lại cáo bệnh, đã đổi việc chẩn mạch cho Lâm Thái y”.

Lời của Chân thị khiến lòng tôi chùng xuống.

Cả ngày không thấy Tiêu Kỳ trở về, mãi đến đêm, lúc giờ Tý tới gần, chàng mới lặng lẽ bước vào phòng. Tôi còn chưa ngủ, chỉ nhắm mắt nằm quay vào trong, vờ như không nhận ra. Thị nữ lui ra khỏi cửa, chàng tự mình thay y phục, động tác chậm rãi nhẹ nhàng, sợ đánh thức tôi. Tôi nghiêng người, khẽ nhíu mày, cảm giác được chàng đang cúi người nhìn mình, nhẹ nhàng đưa tay đặt sau lưng tôi, lòng bàn tay ấm áp, hết sức cẩn thận vỗ về.

Tôi mở mắt, dịu dàng nhìn chàng. Chàng nở nụ cười điềm đạm, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày đã biến mất, giờ chỉ như một phu quân, một phụ thân bình thường.

Nhưng, tính mạng của một đôi mẫu tử khác hiện tại đang nằm trong tay chàng, họa phúc đều tùy vào một ý nghĩ của chàng.


Chàng nói nhỏ bên tai tôi: “Ngủ đi”.

“Ta vừa mơ thấy Hồ Hoàng hậu”, tôi nhìn về nơi sâu thẳm trong đôi con ngươi chàng, “Nàng ôm một đứa bé ngồi khóc”.

Tiêu Kỳ đưa mắt nhìn tôi, đôi mắt hơi lóe lên tia sáng rồi vụt tắt, khóe môi hé nụ cười, “Thế ư? Sao lại như vậy?”.

“Ta không biết”, tôi vẫn nhìn thẳng vào chàng, “Nàng là Hoàng hậu, giờ đã có Hoàng tự, sao lại tự dưng khóc thảm được”.

“Nếu là mơ thì đừng coi như thật”, chàng mỉm cười, nâng mặt tôi lên, “Nàng càng ngày càng suy nghĩ nhiều”.

Tôi nhìn chàng thật sâu, “Mọi suy nghĩ ta đều nói cho chàng biết, nhưng chàng lại chẳng nói cho ta biết”.

Chàng không cười nữa, ánh mắt lạnh dần, “Nếu nàng muốn biết, không cần ta nói cũng sẽ đoán được”.

Lời nói hàm chứa mũi dao sắc đâm xuống, lòng đau nhói. Tôi kinh ngạc, không nói được gì, cổ họng nghẹn ứ. Chàng nói vậy, có nghĩa là chàng đã thừa nhận không để cho Hồ Dao sinh đứa con này, sẽ không cho Hoàng gia có hậu tự. Mà tôi lại không nói được một lời khuyên can, bởi vì, thực sự chàng không có làm gì sai. Tàn nhẫn lúc này sau mới không gặp họa, người làm nên đế nghiệp, không ai không đạp trên hài cốt tiền triều cả.

Nhưng, đó là Tử Đạm, vợ con Tử Đạm cũng là người thân của tôi.

“Có lẽ sẽ là một tiểu Công chúa”, tôi vật lộn, cảm thấy bản thân mình yếu ớt vô lực, “Hoàng thất ngày hôm nay đã thành một cái xác không hồn, giữ lại một đứa bé như vậy nào có gì đáng ngại. Nếu là nữ, giữ lại cũng không sao”. Sắc mặt Tiêu Kỳ ủ dột, chàng nhìn tôi như thương xót, “Ừ, là nữ thì giữ lại, nhưng nếu là nam?”.

Tôi ngẩn ngơ, một lúc sau mới khó khăn nói: “Ít nhất còn có một nửa cơ hội”.

Nhìn tôi run rẩy, Tiêu Kỳ rốt cuộc thở dài, không đành lòng bức bách tôi, “Ừ, cứ theo ý nàng, đợi đến tháng mười, giữ nữ không giữ nam”.

Sáng sớm hôm sau, tôi vào cung chúc mừng Hồ Dao, nhìn thấy Tử Đạm trong tẩm điện.

Lúc bước vào điện, Tử Đạm đang dịu dàng bưng một đĩa mơ đưa đến cho Hoàng hậu. Hồ Dao ngồi bên cạnh huynh ấy, đôi gò má đỏ bừng, đến đáy mắt cũng cười. Ánh mắt kia vẫn quen thuộc như vậy, dịu dàng mà ôn tồn. Huynh ấy quay đầu lại, thấy tôi, ánh mắt chợt ngưng đọng, bàn tay đang đưa ra ngừng ở không trung.

“Thần thiếp khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu”, tôi cúi đầu hạ tầm mắt, quỳ gối lễ bái.


“Bình thân”. Trước mắt chợt thấy vạt áo vàng lướt qua, huynh ấy tới gần đỡ tôi dậy, hai tay tái nhợt thon gầy.

Tôi hơi lui người về sau, chuyển hướng nhìn về phía Hồ Hoàng hậu, mỉm cười chúc mừng. Nhìn thấy tôi và Hồ Dao nói chuyện hòa thuận vui vẻ, Tử Đạm lẳng lặng ngồi một bên, nở nụ cười dịu dàng, không nói lời nào. Không lâu sau, Thái y tham kiến, bắt mạch cho Hoàng hậu. Tôi đứng dậy cáo từ, lại nghe Tử Đạm cũng nói: “Trẫm còn có việc, lát nữa sẽ đến thăm hỏi tử đồng”. Ánh mắt Hồ Hoàng hậu buồn bã, nhưng nàng không nhiều lời, chỉ hơi khom người tiễn.

Tử đồng: cách Hoàng thượng gọi Hoàng hậu.

Dọc đường ra khỏi Triêu Dương cung, đến cửa cung rồi, Tử Đạm vẫn trầm mặc đi phía trước. Xe loan đã chờ sẵn bên ngoài, tôi khom người nói: “Thần thiếp cáo lui”.

Tử Đạm im lặng, cũng không xoay người lại. Tôi đi qua người huynh ấy, chốc lát, cánh tay bỗng dưng bị Tử Đạm giữ chặt lại. Có lực đột nhiên tác động vào khiến thân thể tôi lảo đảo, suýt nữa đặt chân không vững.

Khoảnh khắc ấy, tôi kinh hãi, chỉ sợ có người muốn hại con mình, không kịp nghĩ gì đã đè chặt lên thanh đoản kiếm trong tay áo.

Song ngón tay vừa mới chạm vào đuôi kiếm lạnh băng, tôi đã thấy rõ người trước mắt là Tử Đạm.

Tôi sững người, kinh ngạc nhìn Tử Đạm, nhìn thấy huynh ấy ngó chừng thanh kiếm trong tay tôi, ánh mắt đau thương tột độ.

Tôi mở miệng, lại không nói được lời nào, biết mình đã tổn thương huynh ấy, nhưng không biết nên giải thích ra sao. Ngay cả bản thân tôi cũng không biết, vừa rồi là do thiên chức mẫu thân khiến tôi mất đi bình tĩnh hay là Tử Đạm giờ đây cũng đã khiến tôi không thể hoàn toàn tin tưởng được.

Bốn mắt nhìn nhau, chỉ ngắn ngủi như cái chớp mắt, nhưng cảm giác như rất lâu.

“Ta chỉ là muốn chúc mừng muội”, Tử Đạm cười sầu thảm, chầm chậm buông tay.

Gần cuối ngày xuân, hạ dần ấm áp.

Ngủ trưa xong, cả người mệt mỏi không muốn động đậy. Ngồi trước gương trang điểm lại, chợt thấy hai má đỏ bừng khác thường, càng làm nổi bật sắc mặt sắc môi tái nhợt. Dạo gần đây, tinh thần của tôi không tốt như trước, người rất dễ mỏi mệt.

Thời gian này, mỗi ngày tấu chương đưa tới nhiều như tuyết rơi, tất cả đều là tấu chương thỉnh Tiêu Kỳ trở lại chấp chính. Tấu chương được đưa thẳng tới Vương phủ, chất đầy trong thư phòng, ngày nào cũng phải sai người dọn dẹp.


Tiêu Kỳ ở ẩn trong Vương phủ đã lâu, cũng đã sắp đến lúc phải ra mặt rồi. Đợi đại quan bắc cương được thay, chuyện quân cơ nghiêm chỉnh đâu vào đấy sẽ không còn bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì có thể ngăn cản bước tiến của chàng.

Hoàn thành nghiệp lớn, cần thuận theo trời đất.

Sau hôm ấy, Tử Đạm sai người đưa tới một chiếc hộp gấm. Bên trong là một tấm lụa đã ngả vàng, vết mực nhàn nhạt vẽ nên gương mặt nghiêng của thiếu niên tuấn nhã, thoáng như trong mộng.

Đó là bút tích của tôi. Ngày trước từng len lén vẽ gương mặt Tử Đạm lúc đi học lên lụa, sau đó không muốn ai nhìn thấy liền cẩn thận giấu đi, cuối cùng vẫn bị huynh ấy phát hiện. Tử Đạm vô cùng thích thú, nhất quyết đòi tôi tặng tấm lụa này nhưng tôi ngang ngược không chịu. Mãi đến ngày Tử Đạm rời kinh đến Hoàng lăng, tôi mới đặt tấm lụa vào trong hộp gấm này, tặng cho huynh ấy. Hôm nay hộp gấm và tấm lụa quay về với chủ cũ, tôi phiền muộn một lúc lâu, cuối cùng đem đốt quách đi.

Lễ quan thượng tấu, thỉnh Dự Chương Vương chủ trì hội bắn cung mỗi năm tổ chức một lần.

Triều đại trọng văn khinh võ, cưỡi ngựa bắn cung chỉ là ngày hội để con cháu thế gia danh môn tụ tập, hội bắn cung mỗi năm cũng không khác gì trò chơi giải trí. Cho đến khi Tiêu Kỳ chủ chính, làn gió thượng võ đại thịnh, hậu duệ quý tộc, quan lại đua nhau học bắn cung cưỡi ngựa mưu cầu danh lợi. Bàn về độ rầm rộ thì hội bắn cung mỗi năm luôn là nhất. Năm nay lại càng khác thường, lễ quan cố ý mượn hội bắn cung để chúc mừng Hoàng thượng và Dự Chương Vương cùng có tin mừng, cho nên mọi thứ chuẩn bị, bố trí vô cùng long trọng. Mặc dù lễ chế không hạn định, song bao năm qua hội bắn cung đều do Hoàng đế đích thân chủ trì. Bản tấu của lễ quan vừa dâng lên, cả triều chấn động, mà chẳng ai dám dị nghị.

Tử Đạm đồng ý với tấu chương của lễ quan, lệnh cho Tiêu Kỳ chủ trì hội bắn cung.

Giáo trường Hoàng gia, cờ bay phấp phới.

Hồ Hoàng hậu dẫn chư vị mệnh phụ đến xem hội, tôi ngồi bên trái ghế phượng của nàng. Mọi người hành lễ, tôi hơi khom người, ánh mắt chạm phải Hồ Dao, thấy nàng cười nhạt, ánh mắt có vẻ tối tăm.

Nhìn nhau không nói gì, tôi đành ngồi xuống, lẳng lặng quay đầu, nhìn về phía đầu giáo trường.

Kèn lệnh vang lên, cờ xí dập dềnh, hai con tuấn mã một đen một trắng song song chạy ra.

Trên chiến mã đen như mực là Tiêu Kỳ mặc giáp trắng hắc bào, Tử Đạm mặc long bào vàng chói, cưỡi ngựa trắng, hơi đi trước một bước.

Ánh mặt trời chiếu lên chiến giáp sáng chói, tôi nghiêng đầu, lại thấy Hồ Dao ở bên cạnh thẳng lưng, nhìn về phía trước không chớp mắt, ánh mắt chuyên chú, vẻ mặt u ám.

Đó là phu quân của tôi và nàng, không biết tâm tình nàng khi thấy Tử Đạm có giống như tôi khi thấy Tiêu Kỳ không.

Cuộc thi bắn bắt đầu. Ở phía xa có đặt năm chiếc ly vàng, người thi bắn luân phiên bắn mũi tên nhẹ về phía đó, ai bắn trúng ly vàng thì được thưởng một ly vàng đầy rượu.

Mũi tên nhẹ là tên không có đầu, rất khó để nắm chắc độ mạnh yếu và chính xác, như thế mới là cuộc so tài chân chính.

Người thi đấu ghìm ngựa giương cung, nữ quyến ở phía xa đưa mắt dõi theo.


Tiêu Kỳ đưa ngựa đến trước điểm bắn, xung quanh vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy, tiếng khen ngợi ồn ào, khí thế hùng hồn.

Lại thấy Tử Đạm đột nhiên phóng ngựa tiến lên, lướt qua người Tiêu Kỳ, đoạt lấy cây cung mà lễ quan dâng lên.

Chuyện xảy ra bất ngờ, chưa kịp thấy rõ phản ứng của Tiêu Kỳ, Tử Đạm đã giương cung lắp tên, dây cung kêu vang một tiếng, mũi tên phá không bay đi, một chiếc ly vàng rơi xuống đất.

Bốn phía yên lặng như tờ, nữ quyến ngẩn ngơ chốc lát, chợt rối rít kinh hô.

Tôi toát mồ hôi lạnh, lòng lo lắng, lại thấy Tiêu Kỳ chầm chậm vỗ tay, mọi người xung quanh lúc này mới trầm trồ khen ngợi.

Lễ quan đi tới gần muốn nhận lấy cây cung trong tay Tử Đạm, Tử Đạm lại giục ngựa quay đầu, không thèm nhìn lễ quan kia, ném thẳng cây cung xuống đất.

Xung quanh ồ lên, Tiêu Kỳ lạnh lùng nghiêng đầu, trầm giọng nói: “Hoàng thượng dừng bước”.

Tử Đạm ghìm ngựa, không quay đầu lại.

“Coi thường vật làm lễ là điều tối kỵ”, Tiêu Kỳ thản nhiên nói, mặt không đổi sắc, “Kính xin Hoàng thượng nhặt lại vật làm lễ”.

“Trẫm không thích cúi người, cúi đầu”, sắc mặt Tử Đạm xanh mét. Hai người nhìn nhau, nhất thời như giương cung bạt kiếm.

Tôi vô cùng kinh hãi, chỉ cảm thấy Tử Đạm hôm nay rất khác thường, khiến tôi có cảm giác không tốt lành. Tôi hơi do dự, cắn môi đứng dậy, lại thấy Hồ Hoàng hậu chen trước chạy vội ra ngoài.

Trước mắt bao người, Hồ Dao sải bước chạy vào trong tràng bắn, cúi người nhặt cây cung lên, dâng hai tay đưa cho Tử Đạm.

Cục diện giằng co bị hành động của nàng phá vỡ. Song, bằng tôn nghiêm của Hoàng hậu, đích thân nhặt cung lên vẫn là bôi nhọ thể diện Hoàng gia.

Sắc mặt Tử Đạm càng khó coi, ngực phập phồng, vẫn im lặng ngó chừng Tiêu Kỳ, không thèm liếc Hồ Dao một cái.

“Chúc mừng Hoàng thượng bắn trúng ly vàng”, Tiêu Kỳ khom người cười, quay đầu phân phó hạ nhân, “Người đâu, dâng rượu”.

Hạ nhân vội dâng rượu ngon lên, Tử Đạm lại làm như không thấy, bỗng nhiên vươn người lấy cây cung trên tay Hồ Dao, rút tên lắp vào cung, dây cung bị kéo căng, mà mũi tên nhắm thẳng về hướng Tiêu Kỳ.

Mũi tên kia, không phải là mũi tên nhẹ dùng để thi đấu, mà là mũi tên sắt đuôi trắng có thể giết người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.