Nghiệp Báo Hài Nhi

Chương 58: Đánh đổi sinh mạng


Đọc truyện Nghiệp Báo Hài Nhi – Chương 58: Đánh đổi sinh mạng

Tiếng còi của xe cứu thương kéo dài suốt quãng đường chở Nhi đến bệnh viện, Nhi vẫn đang trong tình trạng hôn mê sâu, máu vẫn chưa chịu ngừng chảy. Bà Tâm mặt tái mét, bà khóc không ngưng bởi không biết tình hình của con dâu hiện tại như thế nào. Nhớ lại lúc nãy khi sang bên nhà, bà còn cầm cả gà tần sang cho con dâu tẩm bổ, mở cửa bà gọi tên Nhi nhưng không thấy ai trả lời, nghĩ con ăn xong chắc đi nằm nên bà không gọi nữa. Ánh đèn tầng 1 vừa được bật lên thì bà Tâm đã bàng hoàng đến rơi cả cặp lồng đựng thức ăn. Dưới chân cầu thang, cô con dâu của bà đang nằm sõng soài ngay bậc thang lên xuống, máu chảy lênh láng. Nhìn cảnh tượng đó bà Tâm suýt nữa thì ngất vì sợ.

Bà bối rối gọi xe cứu thương, cũng may nơi mà vợ chồng Nhi sống cũng thuộc khu căn hộ cao cấp nên mọi thứ từ trường học, bệnh viện cho đến chợ búa đều tiện lợi. Không lâu sau xe cứu thương đến, Nhi được bốn người cẩn thận đưa lên xe đẩy chở vào bệnh viện, trên đường đi bà Tâm gọi điện cho con trai bằng giọng đầy run sợ:

– – Quân…..Quân…ơi, cái Nhi…ngã cầu thang…..giờ đang nguy kịch.

Quân đang trên đường về gần tới nhà, bên cạnh ghế lái anh để một bó hoa hồng tươi đẹp, cùng một vài món ăn mà anh biết vợ sẽ thích, chưa kể đến một bộ quần áo màu hồng xinh xắn anh nhìn thấy người ta bày bán trong một shop đồ sơ sinh trong dịp công tác. Với suy nghĩ khi tặng những món quà này vợ anh sẽ vô cùng vui mừng, tâm trạng hạnh phúc là thế nhưng nghe mẹ báo tin dữ Quân choáng váng, gần lạc cả tay lái, tiếng bánh xe phanh kít lại nơi lề đường, Quân ấp úng hỏi lại mẹ:

– – Mẹ…mẹ…không…nói đùa đấy chứ…? Sao lại như thế được, sao cô ấy lại ngã cầu thang…

Bà Tâm vừa khóc vừa nói:

– – Mẹ….không biết, mẹ chỉ mới về nhà độ tầm 30 phút, lúc sang bên này đã thấy con bé nằm trong vũng máu rồi……Con….đến…bệnh viện….ngay đi…nhé. Mẹ sợ…lắm…

Quân cắn răng, gương mặt đầy đau đớn, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Nhưng anh phải đến bệnh viện ngay, bởi tính mạng của vợ con anh đang ngàn cân treo sợi tóc.

Tức tốc chạy đến phòng cấp cứu, Quân nhìn thấy mẹ mình đang đi đi lại lại, mặt bà thất thần bởi vẫn chưa thấy thông tin gì từ phía bác sỹ. Quân gọi:

– – Mẹ ơi….vợ con sao rồi..?

Bà Tâm thấy con trai đến thì òa khóc càng to hơn, bà lắc đầu nói như mếu:


– – Mẹ cũng chưa biết….Hu hu con ơi, nhà ta vô phúc.

Cánh cửa được mở ra, một vị bác sỹ mặc áo trắng bước tới, tháo khẩu trang ông ta nhìn bà Tâm nói:

– – Bác là mẹ của bệnh nhân phải không ạ..?

Bà Tâm vội gật đầu, Quân hỏi luôn:

– – Đúng rồi, còn tôi là chồng của cô ấy…? Vợ tôi…..con tôi bây giờ sao hả bác sỹ..? Họ vẫn ổn phải không..?

Bác sỹ lắc đầu mặt buồn rầu:

– – Anh là chồng, anh có mặt ở đây là tốt rồi…..Chúng tôi đã cố hết cách nhưng không thể nào cứu được cả hai…Tôi ở đây là để anh đưa ra quyết định, cứu mẹ hay là cứu đứa bé…..Chỉ một trong hai. Thời gian không còn nhiều, nhưng tôi cũng phải nói trước, sau lần này vợ anh sẽ rất khó để mang thai tiếp.

Lời nói của bác sỹ như sét đánh ngang tai hai mẹ con Quân, bà Tâm thì đang kinh sợ, nhưng bà vẫn nhìn con trai chờ Quân ra quyết định. Quân nắm chặt đôi bàn tay lại, anh khóc như một đứa trẻ rồi gục đầu vào tường, Quân nói trong nước mắt:

– – Con gái, cho bố xin lỗi…..Chúng ta không có duyên làm cha con rồi. Bác sỹ, xin ông hãy cứu lấy vợ tôi.

Bà Tâm tròn mắt khi nghe lựa chọn của con trai, bà định nói:


– – Quân, con….nghĩ…kỹ chưa…?

Quân nhìn mẹ:

– – Còn phải nghĩ sao hả mẹ, nếu là ai đi nữa họ cũng sẽ chọn cứu lấy người vợ của mình.

Bà Tâm ấp úng:

– – Nhưng….nhưng mà…

Bác sỹ đưa Quân đi làm thủ tục, bi kịch của một gia đình diễn ra ngay trong bệnh viện. Nhi đang nằm trong phòng phẫu thuật, và một lần nữa cô lại được đánh đổi mạng sống của đứa con để cứu bản thân mình. Phía bên ngoài bà Tâm gào lên trong đau đớn:

– – Ông trời ơi, sao gia đình tôi lại chịu những điều này. Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng mà…..Con ơi là con..Hu hu hu.

Tiếng khóc như xé tan ruột gan những người đang đi lại trong bệnh viện, có người cũng nghe qua được câu chuyện của gia đình bà, họ lại gần an ủi:

– – Bác ơi, bác đừng suy nghĩ quá. Sau này vợ chồng con trai bác vẫn có thể có cháu được mà.


Bà Tâm nước mắt ngắn dài, bà nói trong đau khổ:

– – Không đâu cô ơi, nó…nó…gây ra tội nghiệt…..Và giờ chính là hậu quả.

Chẳng ai hiểu bà Tâm đang nói gì, Quân quay lại chỗ mẹ. Hai mẹ con chỉ khóc chứ không nói với nhau câu nào. Ca phẫu thuật thành công, Nhi vẫn sống, còn đứa bé gái chỉ còn hơn 1 tháng nữa là chào đời đã không còn. Bác sỹ bước ra báo tin:

– – Vợ anh đã qua cơn nguy hiểm, trừ đứa bé chúng tôi thành thực xin lỗi. Nhưng tôi tin anh đã có lựa chọn đúng đắn. Sau này cả hai vợ chồng phải cùng cố gắng vậy, để cho bệnh nhân nghỉ ngơi, sáng ngày mai mọi người hãy vào thăm. Tránh nói đến chuyện gì ảnh hưởng tới tinh thần của cô ấy.

Với Quân thì ít nhất đây cũng là một tin mừng, mừng vì vợ anh vẫn còn sống. Nhưng trái ngược với Quân, bà Tâm sau khi nghe bác sỹ nói xong mặt không biến sắc, bà không nói không rằng. Quân thấy mẹ hơi lạ bèn hỏi:

– – Mẹ sao vậy, mẹ phải vui vì vợ con vẫn còn sống chứ..?

Bà Tâm lạnh lùng đáp:

– – Anh nghĩ tôi có thể vui khi cháu tôi phải chết thay cho mẹ nó sao..?

Quân không hiểu tại sao mẹ lại nói như vậy, nhưng nghĩ chắc do mẹ bao năm qua mong mỏi cháu để bế, giờ tận mắt chứng kiến con dâu sảy thai nên bà đau đớn dẫn đến tính cách có phần thay đổi, Quân an ủi mẹ:

– – Mẹ đừng nói thế, sau này chúng con sẽ sinh cho mẹ những đứa cháu kháu khỉnh. Con cũng đau lòng lắm, mẹ đừng như vậy được không..?

Bà Tâm thở dài não nề:

– – Mẹ chỉ sợ rằng cô vợ của con từ nay về sau không còn sinh đẻ gì được nữa. Mẹ đã nói ngay từ đầu mà con không có nghe….


Bà Tâm bỏ đi, bà đi tìm bác sỹ để xin lại phần xác của cháu gái xấu số với mong muốn gia đình sẽ đem chôn cất cháu cẩn thận, vì dù sao cháu cũng đã đủ hình dạng con người. Chẳng còn nỗi đau nào hơn nỗi đau người già phải đưa tiễn chính con cháu của mình về với lòng đất. Đáng thương thay đứa cháu gái của bà vẫn còn chưa kịp chào đời, bà Tâm khóc ròng rã mấy ngày trời, bà tiều tụy đi sau chuyện ấy.

Nhi vẫn nằm trong viện, tỉnh lại cô sờ xuống bụng, nhưng không thấy gì, khi được Quân trả lời rằng chỉ cứu được một mình Nhi thì cô khóc lóc:

– – Vậy sao anh không cứu lấy con, anh phải cứu lấy con của mình chứ.?

Tất nhiên Nhi biết sao Quân có thể làm như vậy, nỗi sợ hãi, sự căm thù, nỗi đau của một người mẹ mất con. Nằm trên giường bệnh Nhi khóc ướt gối, sau 3 tuần dưỡng thương, Nhi được trở về nhà. Ngôi nhà từ khi không có người ở trở nên lạnh lẽo, đáng sợ vô cùng. Bản thân Nhi không muốn đặt chân về đây nữa nhưng không còn cách nào. Bởi Nhi biết mẹ chồng cô đã không còn yêu thương cô nữa, thời gian 3 tuần cô nằm viện, bà Tâm không hề vào dù chỉ 1 lần. Quân nói mẹ bận việc lo chôn cất, nhang khói cho thai nhi chưa kịp chào đời nên không đến. Nhưng vốn là cô gái thông minh, Nhi biết được rằng việc Nhi còn sống, đồng nghĩa với việc bà Tâm sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô. Bởi vì mẹ chồng cô là một người mê tín, bà tin vào nhân quả, với chuyện Nhi làm trong quá khứ, mẹ chồng cô tin rằng cô mất con là do quả báo.

Quân nói với vợ:

– – Em vào nhà đi chứ…? Đứng ngoài gió lạnh.

“ Cạch…cạch…cạch..”

Trên tầng 2 bỗng dưng có những tiếng động lạ, những tiếng sục sạo đang khẽ phát ra từ trong phòng của Nhi. Nhi tái mặt níu lấy tay chồng chỉ lên trên tầng:

– – Anh ơi, trong nhà…..trong nhà…có tiếng gì ấy….

“ Hi….Hi…Hi….”

“ Mẹ…Ơi…..Mẹ….Ơi..”

“ Hi…hi….hi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.