Đọc truyện Nghiệp Báo Hài Nhi – Chương 48: Quay lại chùa bồ đề
– – Có ai ở nhà không..?
Cả ba giật mình bởi có người đang gọi ngoài cổng, mà lại còn là giọng của bà An. Tại sao bà ta lại đến đây sớm như vậy, bao nhiêu ngày không đến lại đến đúng hôm nay. Duy vội vàng bảo với hai thằng bạn:
– – Chết rồi, thu dọn nhanh lên, đừng để bà ta nhìn thấy những thứ này. Chẳng phải bà ấy rất sợ đến đây hay sao..?
Tùng quơ vội những thứ còn vương vãi trên sàn nhà, Hữu thì bê chậu nước để vào góc, Tùng nói:
– – Chắc bà ta đến vì vụ thuê nhà, hơn nữa trời giờ cũng nắng rồi, lại là ban ngày thì bà ấy sợ gì..? Mày mau mau đem cái tiểu quách lên trên tầng, dưới này bọn tao sẽ tìm cách nói với bà ấy.
Duy gật đầu rồi đậy nắp tiểu quách lại, Duy đi lên tầng trên cũng là lúc bà An đẩy cổng đi vào, vừa vào đến sân nhìn thấy chỗ gốc cây gấc bị đào bới bà ta lập tức nói oang oang:
– – Trời đất ơi, mấy thằng này nó làm gì ở nhà tôi thế này..?
Tùng vội mở cửa rồi nói luôn:
– – Ơ, chào cô….Cô đến có chuyện gì vậy ạ..?
Bà An chỉ tay vào cái hố nơi gốc gấc rồi hất hàm hỏi:
– – Mấy đứa chúng mày đào bới cái gì ở đây đấy..?
Hữu thò đầu ra nhanh trí đáp:
– – Hôm qua cháu mua con gà, mà về chưa kip làm gì nó đã lăn đùng ra chết. Sợ à bệnh nên định đem chôn, mà cả nhà cô có mỗi chỗ đấy là còn đào được đất nên bọn cháu đào một cái hố nhỏ để chôn con gà…..Nhưng sau đó nghĩ gà chết mà chôn có khi còn mang dịch nên cháu đem ra xe rác vứt đi rồi. Mệt quá nên chưa kịp lấp cái hố.
Lý do hơi chuối và có phần bất hợp lý nhưng xem ra bà An không để ý cho lắm, bà ta chỉ vào cây gấc rồi đáp:
– – Tao lại tưởng chúng mày định bứng cả cây gấc đi, không được làm gì cây gấc này đâu nhé. Bao nhiêu năm rồi đấy, từ hồi chưa làm cái sân này đã có nó rồi, bao người bảo chặt đi nhưng tao không chặt, cuối cùng làm cái sân, thiết kế cái giàn cho nó leo lên giờ có phải mát sân không. Mà có chuyện này lạ lắm nhé, ngày trước cây gấc còi lắm, gốc bé tí không lớn được, chẳng hiểu sao đợt làm sân xong thì nó lớn nhanh lắm, đâu gần 3 năm thì phải mà giờ nhìn đẹp không, lá cứ xanh mượt, mỗi tội không năm nào ra được quả. Nhưng để cũng thích nên tao cấm không được phá đâu đấy.
Nghe bà An nói mà Hữu cũng thấy ghê ghê, nói thế hóa ra cái cây này chỉ phát triển từ lúc đứa bé bị chôn dưới gốc à, lại còn bao năm mà không năm nào ra quả. Nghĩ bụng sáng sớm nay Duy và Tùng mới đào cái bình chứa xác hài nhi lên Hữu chợt nổi da gà bởi suy nghĩ có khi nào cái cây này cũng bị ảnh hưởng từ linh hồn cậu bé không..? Hữu vội thúc tay Tùng:
– – Mày…mày…đi ra…lấp cái…gốc…cây lại đi.
Bà An hỏi:
– – Ơ thế còn chuyện hợp đồng thuê nhà thên thì sao đây. Mấy đứa quyết định chưa..? Hôm nay cô mang bản hợp đồng mới đến đây này, gõ đúng như yêu cầu của tụi mày rồi nhé.
Hữu ngơ ngác bởi Hữu không rõ chuyện này, may sao Duy từ trên tầng đi xuống, Duy nói:
– – Cô cứ vào nhà ngồi rồi nói chuyện.
Bà An bước vào, sộc lên mũi là mùi rượu gừng, bà An hỏi:
– – Trong nhà có mùi gì là lạ như mùi rượu ấy nhỉ..? Chúng mày lại nhậu nhẹt à.?
Duy khẽ đáp:
– – Ơ dạ vâng, hôm qua uống hơi say thế nên là mới dở dở đi đào gốc cây. Bọn cháu đang dọn nhà thì cô đến.
Sau đó Duy nháy mắt Hữu dọn dẹp tàn cuộc, bê hết ra ngoài. Ngồi xuống ghế Duy lân la hỏi dò:
– – Cô này, nhà này cô cho nhiều người thuê lắm rồi phải không..?
Bà An gật đầu:
– – Tất nhiên rồi, lúc nào mà chẳng có người hỏi thuê, nên là mấy đứa quyết định nhanh để cô còn biết.
Duy tiếp:
– – Cháu thì ok rồi nhưng vướng chỗ thằng Phước nó đang nằm viện vì tai nạn vẫn chưa tỉnh nên hơi khó tại thuê chung mà cô. Thế cô có nhớ những ai đã từng thuê nhà không ạ..?
Bà An bắt đầu khó chịu:
– – Này, chúng mày đang âm mưu điều gì phải không..? Lần trước thì đòi xem hợp đồng của người thuê trước, bây giờ lại hỏi những ai thuê. Bọn mày là công an mật à..?
Duy cười:
– – Đâu có, tại bình thường bọn cháu đi thuê nhà mà qua nhiều người ở nhà bẩn lắm, tường còn mỗi nơi một màu kiểu người này ở, người kia ở sửa lại linh tinh đó. Vậy mà ở nhà cô ba tầng chỗ nào cũng sạch.
Bà An đắc trí:
– – Tất nhiên rồi, mỗi lần cho thuê xong tao phải sửa lại sạch sẽ mới cho thuê tiếp đấy. Vả lại có mỗi chúng mày ở đông, còn ngày trước toàn kiểu cặp vợ chồng người ta thuê ở đây thôi nên sạch lắm. Mà tao nhìn phải sạch sẽ tao mới cho thuê, chứ bẩn bẩn là không thuê mướn gì hết.
Duy giả bộ nham nhở:
– – Đã từng có cô gái nào xinh xinh mà thuê ở đây không ạ…hì hì.
Bà An nói luôn không suy nghĩ:
– – Có nhé, phải 3 năm hoặc ít hơn một tí có con xinh lắm, xinh ơi là xinh luôn….Nó về đây ở mà mấy ông quanh quanh đây cứ gọi là thèm nhỏ dãi. Cơ mà không ở một mình, nó ở với thằng người yêu giàu lắm. Chúng nó làm hợp đồng cứ phải 2 năm một. Vậy mà chẳng hiểu sao sau này chẳng thấy thằng người yêu đâu, còn con bé cũng lúc ẩn lúc hiện cuối cùng trả nhà rồi lâu lâu sau mới thấy quay lại.
Duy ngay lập tức phát hiện ra đây chính là người mà mình cần tìm, Duy không kìm chế nổi cảm xúc, đứng dậy bất ngờ Duy trợn mắt hỏi:
– – Cô ta….cô ta bây giờ ở đâu…?
Bà An giật mình khi thấy Duy lần đầu tiên như vậy, nhận ra mình hơi quá đà nên Duy gãi đầu giải thích:
– – Cô thông cảm, nghe thấy gái xinh là cháu như thế.
Bà An chửi:
– – Làm tao hết cả hồn, xinh thì nó cũng hơn chúng phải phải đến gần chục tuổi. Mà ở đâu bố tao cũng chẳng biết, bao nhiêu năm rồi chứ có phải mới đây đâu, Tại nó xinh thật với chúng nó thoáng nên tao mới nhớ. Chứ còn ngày đó người yêu nó đứng ra thuê nhà, vả lại tao cũng vứt hết hợp đồng đi rồi…..À mà thế bây giờ có thuê thêm không để tao còn biết..?
Duy thở dài chán nản:
– – Nhưng giờ bọn cháu chưa đủ tiền cọc cho cô đâu..?
Bà An cười:
– – Không sao, không sao…Cứ ký vào hợp đồng rồi đưa tiền sau cũng được.
Nói đến mức ấy mà bà ta vẫn cố nài, chắc bà này mới vỡ hụi hay bị sập lô nên cần tiền bất chấp. Duy cũng đành ngậm ngùi ký vào bản hợp đồng mới…Nhưng ít ra lần này bà An cũng đem đến một chút thông tin về đối tượng mà Duy đang cần tìm. Dẫu sao nếu như mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa thì ngôi nhà này vẫn là nơi lý tưởng để cho mọi người cùng ở.
Bà An sau khi xong việc thì vội vã ra về, lúc này Duy cùng Tùng và Hữu mới nhìn nhau như đã hiểu ý từ trước, cả ba gật đầu rồi cùng nói:
– – Quay lại chùa Bồ Đề thôi.