Nghiệp Báo Hài Nhi

Chương 33: Đối mặt với nỗi sợ


Đọc truyện Nghiệp Báo Hài Nhi – Chương 33: Đối mặt với nỗi sợ

Trong tay Tùng là một bức hình chụp 3 người, thực tế thì Tùng cũng nhận ra bức hình này chính là đồ vật trong nhà kho mà lần trước cả nhóm thu gom để vứt đi theo lời của bà An chủ nhà. Nhưng Tùng nhớ bức hình bao gồm cả khung ảnh đã được cho chung vào túi quần áo cũ sau đó quăng ra bãi rác rồi cơ mà..?

Tùng hỏi:

– – Sao mày lại còn giữ bức ảnh này..?

Duy trả lời:

– – Hôm đó đúng là chúng ta đã vứt nó đi với một số đồ vật khác. Mày còn nhớ bà cụ nhặt rác mà tao kể không..? Chính bà cụ đã nhặt lại những thứ mà chúng ta vứt đi đem về. Thú thực là tao cũng không biết do sắp đặt hay tình cờ nhưng vô tình tao gặp bà cụ ở ngoài đường, tao giúp bà cụ xách đồ về nhà rồi nhìn thấy những thứ mà chúng ta vứt đi trong nhà bà cụ. Bà cụ nói nhặt những thứ đó về nếu còn dùng được sẽ đem cho những người ngoài ngoài bãi bồi. Trong số những đồ đó tao xin lại cái khung hình có tấm ảnh này. Cũng khó giải thích lắm, nhưng tao nhìn thấy đằng sau khung hình có vệt gì đó như màu máu khô nên đem về. Đến sáng nay tỉnh dậy tao thấy trên bàn cái khung hình tao để ngay ngắn từ trước chẳng biết sao lại bị vỡ vụn, tao mới cầm tấm ảnh lên xem….

Tùng có chút hoang mang, Tùng nhìn kỹ bức ảnh rồi nói:

– – Nhưng rồi sao, ba người trong ảnh này thì có liên quan gì..?

Đột nhiên Tùng thấy rợn sống lưng khi mà Tùng vữa nghĩ ra một giả thiết:

– – Chẳng…chẳng….lẽ….đứa bé mày mơ thấy chính là đứa bé trong ảnh….và….và….nó đã bị giết…? Thôi đúng rồi….chắc vì thế nên bọn họ mới vội vã bỏ ngôi nhà này để mà chạy trốn..


Duy cũng có chút đồng tình với Tùng, Duy đáp:

– – Đây cũng chính là điều mà tao nghĩ đến đầu tiên khi nhìn thấy bức ảnh. Trong giấc mơ của tao còn nhìn thấy một cô gái tự “ vượt cạn “, sau khi đẻ xong cô ta đã cho đứa con của mình vào một cái hũ…..Tao không nhớ được mặt của cô ta, nhưng giấc mơ rất khó để định hình. Ngoài lý do mà mày nêu ra là đứa bé trong ảnh bị giết thì cũng có thể đứa bé bị bệnh gì đó rồi mất ở ngôi nhà này nhưng linh hồn vẫn vất vưởng ở đây chứ tao không dám nghi có bố mẹ nào lại đang tâm giết con của mình cả. Nhìn xem, đứa bé trong ảnh cũng phải độ 6 tuổi rồi, nhìn bức ảnh có thể thấy họ rất vui vẻ, hạnh phúc.

Tùng nuốt nước bọt, quả nhiên bức ảnh này chính là mảnh ghép đầu tiên trong cuộc hành trình đi tìm kiếm nguyên nhân vì sao “ nó “ lại ám ngôi nhà này. Tùng nói:

– – Vậy….vậy ý mày bây giờ là sao..? Không phải mày định đi tìm gia đình này đấy chứ..? Mà làm sao có thể tìm được..?

Duy lật tấm ảnh lại mặt sau, Tùng ồ lên ngạc nhiên bởi đằng sau tấm ảnh có một số điện thoại. Duy tiếp:

– – Tao đoán rất có thể đây là số điện thoại của gia đình đã thuê ngôi nhà này trước đây. Đây chính là manh mối đầu tiên.

Tùng chưa thấy hài lòng bởi nếu chỉ dựa vào một số điện thoại thì rất khó để tìm người, trong khi chưa kể đây là sim rác, hoặc gọi điện thuê bao, mà kể cả có gọi được cũng không biết người đang bắt máy tên gì thì sao có thể, nhưng Duy cười:

– – Mày đang thấy khó khăn phải không..? Tất nhiên chuyện này sẽ rất là khó khăn nhưng mày cần phải tập trung suy nghĩ và gỡ dần, gỡ dần các nút thắt. Tao có cách để biết được tên của người chủ cũ đã thuê nhà.


Tùng tròn mắt:

– – Cách gì…? Nếu mà hỏi những người xung quanh đây thì đảm bảo sẽ chẳng ai nói gì cả đâu. Miệng họ bị gắn keo 502 cả rồi.

Duy chép miệng:

– – Chậc, tất nhiên là tao không hỏi những người xung quanh đây rồi, thứ nhất cứ cho là họ sợ đi, nhưng thứ 2 chưa chắc họ đã biết bởi vì hình như gia đình này chỉ thuê độ 1-2 tháng xong rời đi thì phải.

Tùng cảm thấy khó chịu khi Duy cứ úp úp, mở mở:

– – Thế mày định hỏi ai..?

Duy cười:

– – Còn ai nữa, chính là bà An chủ nhà này chứ ai. Mày quên mất rằng bà ta luôn làm hợp đồng thuê nhà, và phải có chứng minh thư photo à..? Chỉ cần bà ta chịu cho chúng ta xem thì mọi chuyện sẽ tiến thêm được 1 bước nữa.


Tùng không thể ngờ thằng bạn mình lại có những suy nghĩ sắc sảo đến như vậy, tuy nhiên vẫn còn kẽ hở bởi liệu có chắc bà An còn giữ lại hợp đồng thuê nhà đó. Về vấn đề này Duy đưa ra lập luận:

– – Tao nghĩ chắc chắn bà ta còn giữ, bởi bà An là người làm nghề cho vay tín dụng và cờ bạc. Những loại người này thường rất quan trọng việc giấy tờ, hợp đồng. Hơn nữa về lý thì hai vợ chồng nhà kia bỏ đi không rõ lý do, biết là một bên đơn phương chấm dứt hợp đồng thuê nhà nhưng bà An vẫn còn cầm tiền cọc của người ta. Một người như bà An phải cần bằng chứng gì đó nếu như sau này gia đình kia quay lại đòi tiền vì họ đâu có ở. Và cái hợp đồng đó sẽ là bùa hộ mệnh cho bà ấy bởi hai bên đã ký kết giấy trắng mực đen. Cuối cùng là cái hôm mà tao ký hợp đồng với đưa tiền bà ấy có nói một câu: “ Hợp đồng cô giữ 1 bản, mày giữ 1 bản, yên tâm người ta thuê nhà từ mấy năm trước mà cô vẫn còn giữ hợp đồng cơ mà “. Đó chính là lý do mà tao nghĩ bà An chắc chắn có hợp đồng kèm chứng minh thư photo của gia đình thuê trước đây.

Duy càng nói thì càng khiến cho Tùng há hốc mồm ngạc nhiên, Tùng hỏi:

– – Nhưng mà làm cách nào để bà ấy cho mình xem hợp đồng đó..? Chẳng lẽ bảo nhà này có ma, con ma ấy có khả năng là con của gia đình thuê nhà trước đây, chúng cháu cần xem họ ở đâu để mà báo oán à..?

Duy xua tay:

– – Mày với thằng Phước đúng là chẳng bao giờ chịu suy nghĩ một cách sâu xa. Tất nhiên tao phải có cách thì mới nhắc đến bà An. Ngôi nhà này có vấn đề nhưng bà ấy vẫn cho hết người này thuê đến người khác thuê, mặc cho ngay cả anh trai bà ta cũng không thể ở được. Vì sao..? Đó là vì tiền, bà An tham tiền đến quên cả nhân cách, mà quên cho vay nặng lãi với làm cờ bạc thì vốn dĩ đã không tốt rồi. Mình chỉ cần nhử mồi bà ấy bằng việc đồng ý thuê nhà dài hạn là được. Vả lại tao có kế này, nếu nói ngon ngọt thì nhiều khả năng bà ta sẽ cho chúng ta biết cái cần tìm.

Duy vẫy tay Tùng lại gần rồi nói khẽ vào tai:

– – Giờ chúng ta phải làm thế này….thế này……sau đó nói như này….như này….ok chưa..?

Tùng vỗ tay cái đét:


– – Được đấy, nhưng mà có sợ bà ấy biết không..?

Duy thở dài:

– – Yên tâm đi, bà ta trong nhà này cái gì cũng chẳng nhớ thì sao mà biết được cái đó. Tao đoán tin thằng Phước bị tai nạn bà ấy cũng biết rồi. Có lẽ giờ đang sợ vỡ mật ấy chứ, giờ điều tao sợ nhất là gọi điện bà ấy không dám nghe đây này. Nhưng mà trước đó chúng ta cần phải làm một việc này đã.

Tùng hỏi:

– – Làm việc gì, mày cứ nói tao sẽ làm theo.

Duy nhìn xung quanh nhà một lượt rồi khẽ đáp:

– – Việc này không chắc chắn nhưng sẽ rất đang sợ đấy….Hơi khó và mơ hồ bởi chỉ là giấc mơ của tao, nhưng tao muốn chúng ta tìm mọi ngóc ngách trong ngôi nhà này xem cái hũ sứ đó có thật hay không..? Và nếu nó là thật thì nó đang ở đâu.

Ngôi nhà ba tầng quá rộng, quá nhiều đồ đạc. Quả đúng như Duy nói, chuyện này không hề đơn giản. Cái hũ sứ đựng đứa trẻ con mà Duy nhìn thấy trong mơ, nghĩ đến thôi mà Tùng dựng hết tóc gáy. Có một điều Tùng chắc chắn, đó là hiện giờ cả hai đang phải ở trong ngôi nhà ma với con búp bê kỳ quái. Trong khi Tùng và Duy nói chuyện nó vẫn ngồi yên trên ghế, tất nhiên rồi bởi nhìn thì nó vẫn chỉ là một con búp bê vô tri vô giác, nhưng chẳng hiểu sao Tùng luôn cảm thấy con búp bê vẫn luôn theo dõi mình.

Cơ mà đáng sợ nhất vẫn là sự thay đổi của Duy, sau một đêm mê man sốt cao độ, sáng nay tỉnh dậy Duy như biến thành một con người khác. Ma quỷ là có thật, nó giống như khi bạn đục thủng một lỗ trên bức tường, nếu như bạn tò mò nhìn vào bên trong cái lỗ đó và nhìn thấy những thứ không nên nhìn, bạn sợ hãi quay đi nhưng đáng tiếc dù bạn không nhìn vào nó nữa thì bên trong cái lỗ, thứ bạn nhìn thấy vẫn đang nhìn theo bạn………cho dù bạn đã cố bịt cái lỗ lại.

Cách duy nhất để vượt qua nỗi sợ chính là Đối Mặt với nó mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.