Nghiêng Người Gặp Định Mệnh

Chương 5: Người phụ nữ quăng búa


Đọc truyện Nghiêng Người Gặp Định Mệnh – Chương 5: Người phụ nữ quăng búa

Edit: Lăng Mộ Tuyết

Tả Sâm cảm thấy phụ nữ là loại động vật hay thay đổi. Ngay từ đầu, tất cả đều môi hồng răng trắng, nhưng ngày vui luôn ngắn, rồi sẽ biến thành mồm to như bồn máu. Cho nên, Tả Sâm luôn luôn phủ nhận chính mình là “hoa hoa công tử” trong miệng phụ nữ kia. Anh chắc canh, là vì người phụ nữ trước thay đổi, cho nên anh mới không thể không phân ra một phần tình cảm đến trên người người phụ nữ khác.

Tả Sâm thường lên án với Hách Tuấn: “Cậu ngẫm lại xem, răng nanh trong cái mồm to như bồn máu kia nhe ra, bảo cậu phải hôn như thế nào đây chứ?”

Hách Tuấn bất bình thay phụ nữ. Oanh oanh yến yến bên người Tả Sâm quả thực khiến người ta giận sôi, nhưng cố tình, lmt.lqd, anh lại vẫn cảm thấy là phụ nữ bức bách. Giống người phụ nữ vừa khóc vậy, Tả Sâm liền cảm thấy khuôn mặt cô hung dữ.

Hách Tuấn nói: “Chẳng lẽ cậu hi vọng người phụ nữ bị cậu đuổi ra ngoài cửa, còn có thể vui rạo rực địa thu dọn chăn đệm?”

Tả Sâm vẫn cảm thấy có lý: “Đúng vậy, như vậy ít nhất cô ta sẽ khiến tên lưu hạ như tớ có một ấn tượng tốt.”

Mà trên thực tế, không chỉ nói ấn tượng tốt, phàm là người phụ nữ có thể khiến Tả Sâm lưu lại ấn tượng, cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Giống người phụ nữ vừa mới bị Tả Sâm đuổi đi này vậy, ngay cả Tả Sâm họ của cô cũng đã quên không còn một mảnh, chỉ nhớ rõ cô ta tên Lynda.


“Thiên Viên” là sản nghiệp Tả gia. Ba Tả Sâm – Tả Ấp, vào ba mươi năm bước chân vào lĩnh vực bất động sản, mà “Thiên Viên” có mười hai khu trung cư trong thành phố B.

Trong mười hai khu trung cư đó, Tả Sâm đều có một căn hộ.

Hách Tuấn nói móc anh: “Chỗ nào cậu cũng giữ một căn hộ, cậu cho rằng bác Tả đang mời quản lý cho cao ốc sao?”

Tả Sâm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chính xác. Tớ muốn chú ý chăm sóc theo dõi, bảo vệ không cho những kẻ phá hoại của công kia có cơ hội.”

Hách Tuấn phối hợp nói: “A…, hiểu rồi. Cậu là nằm vùng.”

Bên trong phòng mỗi phòng của Tả Sâm, là một người phụ nữ khác nhau ở. Mà trong “Thiên Viên” này, là chỗ ở của Lynda.

Lynda là người mẫu, chụp mấy tấm ảnh bìa tạp chí, làm quảng cáo cho mấy nhãn hiệu khỗng rõ tên, lại cậy già lên mặt. Tả Sâm tán thưởng xương quai xanh của Lynda, thâm thúy mà lại trắng nõn nà. Anh thường rót rượu đỏ vào hõm xương quai xanh của Lynda, dùng cái miệng nhỏ mút uống. Lynda vì bị ngứa mà cười đến run rẩy hết cả người, Tả Sâm cảm thấy cô cực kỳ gợi cảm.

Sauk hi Lynda vào “Thiên Viên” ở, đại khái là một tuần Tả Sâm sẽ đến một lần. Tủ âm tường bị Lynda nhét quần áo đến một giọt nước cũng không thể lọt qua. Mà Lynda vẫn hờn dỗi với Tả Sâm: “Đã lâu rồi người ta chưa mua quần áo rồi.”

Tả Sâm sẽ quăng phất cho Lynda một sấp tiền mặt lớn, mặc kệ cô mua cái gì, mặc cái gì, Tả Sâm thờ ơ, dù sao anh chỉ quan tâm xương quai xanh của cô mà thôi.

Cho đến một ngày, trong căn hộ “Thiên Viên” này xuất hiện một đôi bít tất kiểu nam không phải của Tả Sâm.

Lynda quỷ biện: “Nó là người ta mua cho ba.”

Tả Sâm cười to: “Cô mua một đôi bít tất đã dùng rồi tặng cho ba cô?”


Lynda ‘bùm’ quỳ ở trên mặt đất: “Anh tha thứ cho em một lần có được hay không?”

Tả Sâm sai người đến, lmt.lqd, tống quần áo Lynda trong tủ âm tường vào bao tải, ném ở trước người cô ta.

Lynda lại chạy đến tủ âm tường, nắm chặt cửa tủ âm tường nói: “Đừng, đừng đuổi em đi.”

Tả Sâm sập cửa mà đi, quẳng xuống một câu: “Lần sau lúc tôi tới, đừng để tôi gặp lại cô.”

Lynda khóc sướt mướt, tự trách không thôi. Vì sao lại không thể chịu sự cô đơn trong vài ngày qua, vì sao lại uổng phí xương quai xanh chỉ có ở trên trời này.

Khi Tả Sâm trở lại đó, Lynda vẫn ở đây. Cô mặc quần áo trễ vai, đẹp không sao tả xiết.

Tả Sâm nhìn về phía xương quai xanh của cô, cảm thấy giống cái hố hút tiến. Anh lạnh lùng nói: “Biến, lập tức cút.”

Lynda giật lấy dao gọt trái cây, làm bộ cắt cổ tay, lại bị Tả Sâm đoạt được, Lynda bị vung ra ngã ngồi ở trước tủ âm tường. Tả Sâm ném dao trên mặt đất, vẫn một chữ kia: “Cút.”


Lynda vẫn muốn lấy dao, thét to: “Anh có tin hay không, em chết lại một lần cho anh xem.”

Tả Sâm cười lạnh, nói: “Mời.” Lynda cầm đao, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Lynda dọn đồ đạc đi. Tả Sâm gọi điện thoại cho Hách tuấn: “Có phải bên ngoài luôn nói về những chuyện tiêu cực của tớ với những kiểu phụ nữ đặc biệt hay không?”

Hách Tuấn bị nhiễu mộng đẹp, hàm hồ nói: “Thế nhân khó tránh khỏi đồng tình phụ nữ, cậu hãy rộng lượng chút đi.”

Tả Sâm từ bỏ, ngẫm lại mình cũng đã sớm mệt mỏi với tình yêu rồi, cũng không sợ phải rộng lượng hơn nữa.

Trời tờ mờ sáng, Tả Sâm mới bắt đầu sinh buồn ngủ. Thế nào biết, mới vừa chợp mắt, thì nghe thấy tiếng binh binh bàng bàng. Mặt Tả Sâm lộ vẻ tức giận: Hộ bên kia làm bậy như vậy, động thổ động đến trên đầu Thái tuế rồi. Lại chỉ thấy, toàn bộ tủ âm tường đều run rẩy theo. Tả Sâm xuống giường, mở cửa tủ âm tường ra, tiếng lách cách vang càng lúc càng điếc tai. Hai tay Tả Sâm ôm trước ngực, đứng cách tủ âm tường hai bước, nhìn lưng tủ.

Lập tức, lưng tủ vỡ ra, gỗ vụn theo tiếng nhao nhao rơi xuống. Tả Sâm nhìn chăm chú, chỉ thấy một người phụ nữ trong tay cầm búa, đang dáo dác nhìn anh. Tả Sâm tinh tế vừa thấy, người phụ nữ kia đang đứng trong một cái tủ âm tường, mà vị trí phòng tủ âm tường kia, giống hệt bên anh. Tả Sâm không khỏi tán thưởng: Hàng xóm này nhìn như yếu đuối, lại quăng búa, đục đến tận nhà tôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.